• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


" Xem ra vụ làm ăn giữa tôi và ngài sau lần này không thể tiếp tục được rồi nhỉ Hồ lão gia?" Lộ Kiều Phi thể hiện sự bực tức nói.
" Chắc có sự hiểu lầm gì đó thôi, tôi nhất định sẽ cho người điều tra rõ mọi việc mà" Hồ Lư Mạnh khá kích động khi nghe đến việc Lộ Kiều Phi sẽ không tiếp tục hợp tác làm ăn cùng ông ta.

Có trời mới biết hợp đồng về khu bất động sản lần này nếu như ông ta có thể kí thành công được với Lộ Kiều Phi thì có thể đem lại rất nhiều lợi nhuận cho ông ta.

Miếng mồi ngon đến miệng vậy mà là bị đứa con gái này của ông làm cho vụt mất.

Thật tức chết ông ta mà.
" Ý ông là em gái tôi là người đang bịa chuyện vu khống cho Hồ tiểu thư hay sao?" Lộ Kiều Phi không vui chất vấn ngược lại ông ta.
" Ý tôi không phải như vậy, chuyện lần này tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng và cho cô một lời giải thích hợp lý" Trong chuyện này ai đúng ai sai có lẽ trong lòng ông ta đã có câu trả lời rồi.

Nhưng vì không muốn kết tội con gái mình trước mặt nhiều người như thế nên ông ta đành phải vờ như không biết mọi chuyện.
" Được rồi, nể tình tôi với Hồ gia là chỗ làm ăn lâu năm, lần này tôi sẽ đợi tin vui từ ông.


Nếu ông không cho tôi cách giải quyết hợp lí thì cũng đừng trách chúng ta từ bạn thành thù" Lộ Kiều Phi nói rồi định dẫn Lâm Tư Ân rời đi.
" Hồ lão gia, chuyện của Hồ tiểu thư tôi có thể cho ông thời gian để điều tra tường tận nhưng tên này lại có ý muốn giết tôi.

Ông nghĩ xem tôi nên làm gì với hắn ta đây" Lâm Tư Ân vẫn chưa muốn đi, cô còn muốn ở lại xử lý cái tên khốn mà mới mấy phút trước hắn ta dám cầm dao muốn giết cô.
" Hắn ta tùy Lâm tiểu thư xử lý" Hồ Lư Mạnh cũng không muốn vì một tên đàn em quèn mà phá hỏng mối quan hệ đang tốt đẹp này với Lộ Kiều Phi.
" Ngươi!! Cầm dao lên cắt hết tứ chi của hắn cho ta.

Sau đó quăng mỗi thứ một nơi càng xa càng tốt" Lâm Tư Ân chỉ tay ra lệnh cho cái tên vừa mới khai ra Hồ Khiết Khiết.
Đừng trách Lâm Tư Ân cô ra tay độc ác, trên đời này những kẻ nào yếu đuối dễ mềm lòng thì sẽ không bao giờ có chỗ đứng vững vàng được.

Nếu hôm nay cứ thế bỏ qua thì lần sau cô nhất định bị bọn người của Hồ gia đè đầu cưỡi cổ.
Chuyện ngày hôm nay ít nhiều gì cũng sẽ đến tai Hồ Khiết Khiết đây cũng coi như là dịp tốt để cảnh cáo cô ta.
Mọi người có mặt ở đây đều nghe rõ mồn một lời của Lâm Tư Ân nói.

Không ai có thể ngờ rằng một cô gái có vẻ bề ngoài yếu đuối mỏng manh lại có thể ra tay một cách nhẫn tâm như vậy.

Mấy tên khi nãy tham gia vào vụ này cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
" Xin Lâm tiểu thư tha mạng, tôi thật sự không muốn chết" Hắn ta sau khi nghe được án tử của mình thì mặc kệ cơn đau ở 2 chân cố gắng sức bò lại đến gần Lâm Tư Ân mà khóc lóc cầu xin.
" Chẳng phải khi nãy anh mạnh miệng lắm sao, muốn cắt hết tứ chi của tôi còn muốn chôn tôi ngay tại chỗ này nữa mà" Lâm Tư Ân mặt không cảm xúc nói, như thể việc này chẳng liên quan một chút nào đến cô.
" Còn không mau nghe theo lời của Lâm tiểu thư" Hồ Lư Mạnh hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Tư Ân, cô đây chính là đang ăn miếng trả miếng, đang cố ý cảnh cáo ông ta.

Nếu như không làm theo lời của cô thì đứa con gái cưng Hồ Khiết Khiết này của ông ta ít nhiều gì cũng bị cô ta tìm cách trả đũa.

Tên đàn em này chính là một bao cát để Lâm Tư Ân trút giận.
Cô biết là Lộ Kiều Phi sợ sệt những cảnh máu me này nên Tư Ân đã nhanh chóng lấy tay che mắt của Lộ Kiều Phi lại để cô ấy sẽ không bị ám ảnh về sau.
" Mau bịt tai lại đi" Lâm Tư Ân nhỏ giọng nói.
************

" Những chuyện còn lại phiền Hồ lão gia xử lý dùm tôi" Sau khi thấy được kết quả mình mong muốn thì lúc này Lâm Tư Ân mới chịu kéo Lộ Kiều Phi rời đi.
" Để tôi kêu người lái xe đưa 2 người về nhà an toàn" Hồ Lư Mạnh thể hiện thành ý muốn giúp đỡ.
" Không làm phiền Hồ lão gia thêm nữa, xe của chúng tôi đang ở phía trước " Lộ Kiều Phi từ chối ý tốt của ông ta.
" Vậy Lộ tổng và Lâm tiểu thư đi thong thả "
Khi đi gần đến chỗ Triết Hạo đang đứng thì cả hai người vô tình chạm mắt với nhau.

Thấy anh ta đang trừng mắt nghiêm túc quan sát mình, Lâm Tư Ân lại theo thói quen mà trừng mắt nhìn ngược lại anh ta.
Chết tiệt! Lại theo thói quen không sợ trời không sợ đất mà trừng mắt với hắn ta, lần này mình đã te tua rồi lỡ mà hắn ta có ra tay thì đời này coi như xong... Lâm Tư Ân đột nhiên nhớ lại chuyện trước đây đã từng trừng mắt nhìn hắn sau đó hắn ta không nói một lời liền ra tay động thủ với cô.

Cô thật hận không thể tự ra tay bóp ch3t chính mình mà.
Hôm nay người phụ nữ trước mặt này đem đến cho anh ta hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, thật không uổng công anh ta lặn lội từ xa đến đây mà.

Cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy không những không sợ mà còn dám trừng mắt nhìn lại anh ta.
Có điều ánh mắt này thật sự quá quen thuộc y hệt như tên nhân viên trong hộp đêm kia.

Nhưng chẳng phải đó là em gái của Lâm Tư Chính hay sao? Chẳng lẽ Lâm Tư Chính và Lộ Kiều Phi có quan hệ gì đó Triết Hạo cảm thấy bản thân mình cần phải làm rõ chuyện này.
Lâm Tư Ân sợ anh ta lại nổi cơn khùng mà ra tay với mình nên đã đẩy Lộ Kiều Phi đi ra phía ngoài để cô ấy chắn cho mình.
" Này em làm gì vậy, sao tự nhiên lại muốn đổi chỗ với chị?" Lộ Kiều Phi cũng không hiểu nỗi hành động này của Lâm Tư Ân nên lên tiếng hỏi.

" Em cảm thấy đi ở bên trong sẽ an toàn hơn...hì hì" Lâm Tư Ân cười hì hì với vẻ mặt ngây thơ nói.
" Có phải em đang mưu tính gì để hại chị đúng không?" Lộ Kiều Phi còn xa lạ gì với điệu cười này của Lâm Tư Ân nữa chứ.

Mỗi lần thấy Tư Ân cười như vậy chắc chắn là cô đã gây ra chuyện gì đó và không thể giải quyết nên định sẽ đem người chị này ra làm tấm chắn cho mình đây mà.
" Chị đừng có suy nghĩ nhiều nữa mau đi ra xe thôi" Cô kéo tay Lộ Kiều Phi đi nhanh ra xe.
Quái lạ, sao hôm nay hắn ta lại hiền đột xuất vậy ? Lúc đi ngang qua Triết Hạo, cô cứ ngỡ hắn sẽ động tay động chân giống như trước.

Nhưng thật không ngờ hôm nay Triết Hạo lại để yên cho kẻ dám trừng mắt với hắn ta.
" Lâm Tư Chính " Lúc này khi Tư Ân vừa đi ngang qua Triết Hạo một đoạn thì đột nhiên anh ta lại gọi tên của Lâm Tư Chính một cách bất ngờ như vậy.
Lâm Tư Ân đang đi giữa chừng thì nghe Triết Hạo gọi như vậy làm cho cô cũng giật mình đứng sựng lại trong vài giây.
" Việc tôi giao, cậu đã xử lý xong hết rồi chứ....được rồi việc đó cậu cứ tiếp tục làm theo kế hoạch đi..."
Phù! Thì ra chỉ là nói chuyện điện thoại, làm mình xém chút nữa chết đứng luôn rồi Lâm Tư Ân vuốt ngực trấn an bản thân.
" Em không sao chứ " Lộ Kiều Phi nhỏ giọng hỏi khi nghe thấy Triết Hạo gọi tên Lâm Tư Chính đột ngột như vậy làm cho cô ấy cũng xém lọt tim ra ngoài.
" Em không sao, mau về thôi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK