Tần Trân Châu ngẩng đầu, hoảng loạn nhìn Tần Phỉ Thúy.
"Tam muội, này liệu có quá đáng quá không?" Tần Minh Châu nhíu mày, trong nhà này, độ thiện cảm cao nhất chính là đại tỷ, tới 85, cho nên nàng luôn không tự chủ được mà nghiêng về phía nàng ta, không đành lòng để cho một người đối tốt với mình chịu khổ.
"Nhị tỷ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu tướng công của ngươi chạy tới chỗ nữ nhân khác, ngươi sẽ làm gì?" Phỉ Thúy nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Nghe được lời này, trong đầu Tần Minh Châu lóe lên nhiều thủ đoạn, thiến, giết chết, thân bại danh liệt, sống không bằng chết, táng gia bại sản vân vân, sau đó, nàng ấy trầm mặc, những thứ này cái nào cũng đều ác hơn lời Phỉ Thúy nói.
Tất cả mọi người trong nhà chính khiếp sợ nhìn Tần Phỉ Thúy, bao gồm cả mẫu nữ Trần thị.
"Phỉ Thúy, người bên ngoài đều đối xử với cô nương không an phận như vậy sao?" Phương Thanh Nghiêm hỏi.
Phỉ Thúy gật đầu.
Phương Thanh Nghiêm không ngốc, tuy rằng lúc ban đầu có chút khiếp sợ nhưng khi hoàn hồn lại liền hiểu dụng ý của nàng, "Một người làm một người chịu, chỉ cần ngươi có thể để Tần Trân Châu ở am ni cô ba năm, ta cũng có thể không nói ra nguyên nhân từ hôn.
"
"Phương đại ca, cảm ơn ngươi.
"
Phỉ Thúy cảm kích mà nói, tuy rằng từ hôn rồi lại đưa đại tỷ đến am ni cô sẽ khiến người trong thôn không khỏi suy nghĩ nhiều, thậm chí truyền ra những lời đồn đãi, nhưng lời đồn đãi luôn sẽ qua đi.
Tuy nhiên nếu chuyện đại tỷ làm bị người ngoài biết được, về sau sẽ có ảnh hưởng không tốt với việc thành thân của các đệ đệ muội muội.
Chuyện từ hôn, mặc dù ở trong thôn rất oanh động, nhưng quá trình lại hết sức đơn giản, tổng cộng không quá mười phút.
Phương Thanh Nghiêm mang theo Trần thị rời đi, Tần gia lại trực tiếp nổ tung, đúng ra mà nói, là Lưu thị nổ tung.
"Tần Phỉ Thúy, ngươi có ý gì?" Lưu thị chỉ thẳng vào mũi Tần Phỉ Thúy, lớn tiếng quát.
"Đại tẩu, người làm gì vậy, Phỉ Thúy của chúng ta cũng không làm sai chuyện gì, bản thân không dạy nữ nhi cho tốt, hiện giờ lại nháo đến trên người Phỉ Thúy, cũng là tại đại tẩu muốn Trân Châu có thể trèo lên công tử nhà phú quý đi, hôm nay bị từ hôn, đúng là đáng đời!" Hoàng thị cũng không phải đèn cạn dầu, trực tiếp duỗi tay ôm nữ nhi vào lòng mình, chế giễu một trận.
"Nương, ta không muốn đi am ni cô.
" Tần Trân Châu vừa khóc vừa nói.
"Yên tâm, nương sẽ không để ngươi đi.
" Lưu thị dỗ dành con trong ngực, thập phần hung hãn nói: "Cái nhà này còn chưa tới phiên nàng ta làm chủ.
"
"Ồn ào cái gì, đều ngồi xuống trước đi.
"
Tần Lai Phúc vừa lên tiếng, dù giọng không lớn, những người khác cũng không dám nói gì nữa: "Phỉ Thúy, nói cho gia gia biết, ngươi nghĩ thế nào?"
Hắn không tin hài tử hiếu thuận như Phỉ Thúy, lại có tâm tư xấu.
"Gia gia, ta chỉ là suy bụng ta ra bụng người, mọi người chỉ cần ngẫm lại, nếu việc này phát sinh trên người nhị ca sẽ như thế nào?" Tần Phỉ Thúy không nhanh không chậm nói.
"Ngươi, Tần Phỉ Thúy, ngươi tại sao lại ác độc như vậy, đồ lòng dạ hiểm độc, ngươi dựa vào cái gì mà nguyền rủa con của ta?" Lưu thị trực tiếp dạy dỗ.
Sắc mặt lão nhị Tần Trường Bình cũng rất là u ám, một chút cũng không hề tốt.
Phỉ Thúy thật sự không biết là hắn cũng định hôn.
Tần gia và những người khác đều hiểu, nếu thật sự như vậy, bọn họ sẽ để nam nhân Tần gia tới, đập nhà đối phương, sau đó lại để nữ nhân nhà mình đến cửa nhà bọn họ mắng ba ngày ba đêm.
Sự sỉ nhục này, ai có thể chịu được.
Danh Sách Chương: