• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bầu không khí bên Hoàng gia rất tốt, Hoàng thị là nữ nhi duy nhất trong nhà, tuy rằng lớn lên rất cường tráng, một chút dáng vẻ của cô nương cũng không có, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng rất được sủng ái, hầu hết tính tình người Hoàng gia đều sảng khoái.

Thấy bọn họ tới, sau khi các nữ nhân mang điểm tâm và nước sôi lên, lập tức đi vào phòng bếp, bắt đầu lăn qua lăn lại các món thịt, theo góc nhìn của các nàng, bày tỏ sự coi trọng đối với một người, hoàn toàn có thể cân nhắc bao nhiêu thịt được dùng lúc nấu cơm.

Từ sau khi vào Hoàng gia, Phỉ Thúy và tiểu muội Hổ Phách trở thành đối tượng mà cả nhà quan tâm, gọi là Đại Nữu Nữu và Tiểu Nữu Nữu.

"Đại Nữu Nữu, sao ra ngoài lâu như vậy, còn không có bụng dạ mà trở về nữa.

"
Nhận lấy đồ mà Hoàng thị mang về, trong đó có một phần lớn, nàng vừa thấy đã biết là Đại Nữu Nữu, vẻ mặt của bà ngoại Từ thị cảm thán, "Lúc trước, khi biết ngươi bán mình, ai da, Đại Nữu Nữu của ta, bà ngoại thật sự lo lắng, những thứ tốt này ngươi để làm của hồi môn là được rồi.

"
"Bà ngoại, ta vẫn còn.

"
"Ngốc.

"
Mặc dù nói là như vậy nhưng Từ thị càng nhìn nàng càng cảm thấy đau lòng.


Minh Châu vội vã chạy tới, để đuổi kịp thời gian, nàng cố ý dùng tiền thuê xe ngựa của tiệm thuốc, nếu không thì cũng không thể nhanh như vậy, "Nhị tỷ, sao ngươi lại tới đây?"
"Trong nhà đã xảy ra chuyện.

"
Bởi vì sốt ruột, Minh Châu lập tức mở miệng, dăm ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện, "Nương ta làm Trần thẩm tức giận, đại phu trong thôn bảo chuẩn bị hậu sự, ta bảo Phương Thanh Nghiêm mang Trần thẩm tới thị trấn, đại phu nói muốn nhân sâm trên 300 năm, trong tay ta không có nhiều tiền như vậy, Phỉ Thúy.

"
Minh Châu rất ít cầu xin người khác, ban đầu nói rất thuận miệng, nhưng dưới biểu tình khiếp sợ của người Hoàng gia, hít sâu một hơi vẫn nói ra, "Ta muốn mượn trước ngươi một chút tiền, yên tâm, đợi ta kiếm được tiền, nhất định sẽ trả lại cho ngươi.

"
Khi nghe được việc này, Phỉ Thúy thật sự muốn đánh chết đại nương của nàng, ăn tết cũng không yên, rõ ràng đã hết sức chu toàn, tại sao còn có thể xảy ra chuyện trong cốt truyện.

Phỉ Thúy, đừng hoảng, phải bình tĩnh.

Thầm niệm vài lần trong lòng, sau khi làm rõ, lập tức bắt được trọng điểm, bây giờ việc quan trọng nhất chính là cứu sống Trần thẩm, nếu không thì nói cái gì cũng vô dụng, "Nhị tỷ, đừng nóng vội, trong rương của ta có một gốc cây nhân sâm, chúng ta mau trở về lấy, cứu người quan trọng.

"
Nói xong, cầm lấy tay Minh Châu đi ra ngoài.

Người Hoàng gia nhìn, muốn ngăn cản cũng không kịp, Hoàng Mãnh thân làm chủ Hoàng gia dùng sức khẽ đẩy nữ nhi và con rể, "Còn thất thần cái gì, theo sau nhìn xem, như vậy sao mà làm cha nương được, trước khi bọn họ bình an thì đừng về nhà.


"
"Vâng.

"
Tần Hữu Điền và Hoàng thị kịp phản ứng, vội vàng đi theo ra ngoài.

"Cha, các ngươi nói xem, chủ tử của Đại Nữu Nữu có thân phận gì? Ta thấy nguyên liệu nàng đưa tới, có thể không thua kém nguyên liệu tốt nhất trong trấn, bây giờ ngay cả nhân sâm cũng có.

" Nói tới đây, đại cữu của Hoàng gia, Hoàng Đại Hổ cũng có chút không dám suy đoán.

"Nghĩ chuyện này làm gì, chẳng lẽ ngươi còn định tham lam những thứ kia của Đại Nữu Nữu, ta nói cho ngươi biết, nghĩ cũng đừng nghĩ đến, Đại Nữu Nữu bằng lòng hiếu kính trưởng bối, các ngươi đã nhận lấy, đừng để lão tử biết được những tâm tư lệch lạc khác, nếu không thì đánh chết các ngươi.

"
Hoàng Mãnh hung hãn nói.

"Cha, ta không có ý đó, chỉ là tò mò mà thôi.

"
Hoàng Đại Hổ vừa cười vừa nói.

"Hừ".

Minh Châu chạy xe ngựa thật nhanh, về tới nhà, "Phỉ Thúy, ngươi thật sự có nhân sâm sao?"
"Có.

"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK