• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tần Lai Phúc buồn bực không nói câu nào.

"Cha.

" Tần Trân Châu nhìn về phía cha nàng.

Tần Hữu Điền trực tiếp quay mặt sang một bên, cũng không nhìn nàng.

"Minh Châu.

"
Tần Trân Châu dáng vẻ xinh đẹp, khóc đến vô cùng đáng thương, thật sự làm cho người ta không đành lòng.

"Đại tỷ, muộn rồi.

"
Tần Minh Châu chỉ nói bốn chữ như vậy, nghĩ đến lúc trước hiểu lầm Phương gia, nàng liền cảm giác mình giống như là một tên hề, đã lâu cũng không nếm tư vị bị người mình tín nhiệm lợi dụng, hôm nay ngược lại được lĩnh hội một phen.

Tần Trân Châu đem người có thể cầu đều cầu một lần, vẫn không có một chút tác dụng.

Bởi vì chuyện của nàng ta, cho dù cơm trưa vô cùng phong phú, trong nhà ngoại trừ mấy hài tử ra, những người khác đều không có khẩu vị gì.

Ăn cơm trưa xong, "Gia gia, ta muốn ra ngoài đi dạo.


"
Phỉ Thúy nói như vậy, nhưng nhìn đồ nàng mang ra, Tần Lai Phúc giật mình, "Phỉ Thúy, những thứ này đều là tặng người sao?"
"Vâng, bảy năm không trở về, sau này đều phải ở trong thôn, bái phỏng trưởng bối làm thân một chút cũng là việc nên làm.

"
Nghe nàng nói như vậy, Tần Lai Phúc không thể nói ra lời phản bác nào, đứa nhỏ hiếu kính trưởng bối, đây là chuyện tốt, người làm gia gia như hắn không thể ngăn cản.

"Đi thôi, gia gia đi cùng ngươi.

"
Người trong thôn phần lớn giản dị, nhìn thấy Phỉ Thúy thì đều chào hỏi rất nhiệt tình.

Có một số người nàng có ấn tượng, một số lại là một chút cũng không nhớ gì.

Nàng nhu thuận nghe lời gọi mọi người, sau đó đưa điểm tâm hôm nay mua trên trấn đưa cho người trong thôn.

Trong thôn những nhà thân thiết với Tần gia không nhiều lắm, cũng không tính là ít, ước chừng có bảy tám nhà.

"Trở về là tốt rồi.

"
Hầu hết những trưởng bối đều nói như vậy.


Nhà cuối cùng chính là nhà của trưởng thôn, cha trưởng thôn cùng gia gia của Phỉ Thúy là đường huynh đệ, cũng bởi vì có hắn chiếu cố, những năm này dù Tần gia có nghèo rớt mồng tơi, cũng không xuất hiện người chết đói hay là tình huống phải bán hài tử.

"Hài tử này, đúng là có phúc khí.

"
Thôn trưởng nhìn Phỉ Thúy cảm thán nói, ai có thể nghĩ tới hài tử nhỏ con lúc trước, hôm nay lại lớn lên an ổn như vậy.

"Đúng là gặp được người tốt rồi.

"
Trong chuyện này, Phỉ Thúy thật sự rất cảm tạ Tần ma ma và lão phu nhân phủ An Dương Hầu.

Lần đầu tiên bái phỏng, Phỉ Thúy cũng không vội nói chuyện nàng muốn làm, phần lớn là ân cần thăm hỏi thân thể trưởng bối, nhận biết nhiều người trong thôn, cứ như vậy sau khi đi một vòng, trời cũng sắp tối.

Lúc về đến nhà, Tần Trân Châu vẫn khóc rống như cũ.

Phỉ Thúy mệt mỏi cả ngày, ăn cơm tối chưa được bao lâu liền trở về phòng ngủ.

Chuyện nàng không biết là, gã sai vặt phủ An Dương Hầu - Cung Hỉ sẽ tới cửa vào lúc này, Tần Lai Phúc đang chuẩn bị để Hoàng thị gọi Phỉ Thúy, lại bị hắn ngăn cản.

"Tần lão gia tử, ta phụng mệnh chủ tử, đặc biệt tìm các ngươi, có chuyện muốn ta chuyển cáo bốn vị.

"
Cung Hỉ người cũng như tên, vẻ mặt vui mừng, bốn người hắn chỉ rõ, chính là gia gia nãi nãi và cha nương của Phỉ Thúy.

Tần Lai Phúc trực tiếp đuổi những người khác ra ngoài, khẩn trương nhìn Cung Hỉ, một hạ nhân cũng có thể mặc đẹp như vậy, nhà chủ tử khẳng định không đơn giản.

"Lão phu nhân bảo nô tài chuyển lời cho bốn vị, Phỉ Thúy tỷ tỷ cũng không dễ dàng, cho dù chủ tử trong phủ không bạc đãi nàng, nhưng hạ nhân tránh không được khiến nàng chịu chút tủi thân.

" Cung Hỉ trực tiếp đi vào vấn đề chính, "Nói vậy Phỉ Thúy tỷ tỷ khẳng định không có nói cho các ngươi biết, nàng vì sao có thể nhận được ân điển của chủ tử, miễn trừ nô tịch, trở lại Tần gia đi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK