Tôi đưa tay lấy, kết quả chỉ lấy ra được một đồng xu nhỏ, rơi vào lòng bàn tay anh ta.
Một đồng xu nhỏ đối với một linh hồn không có thân thể như anh ta thì nặng như ngàn cân, anh ta không có pháp môn "ngũ quỷ tống tài" cũng không biết dùng sức mạnh gì để giao được đồng xu này cho tôi.
Tôi đưa tay muốn nhận, anh ta lại rụt tay lại, cẩn thận đặt đồng xu vào trong tay áo tôi.
Anh ta không muốn tôi trực tiếp tiếp xúc với đồng xu.
Tôi vội vàng tìm một nhân viên y tế gần đó xin túi nilon.
Anh ta run rẩy đặt đồng xu vào túi, rồi ngay lập tức tan biến, hồn phi phách tán.
Quả thật anh ta đã hy sinh cả linh hồn để đưa cho tôi thứ này, nhưng đồng xu này có tác dụng gì nhỉ? Tôi nắm chặt đồng xu.
Ánh mắt tôi bất chợt dừng lại trên đồng xu, trên nó có một vết máu, và một mảnh da cháy khét bám chặt trên đó.
Tôi lập tức mở điện thoại và tìm đến cháu trai lớn của tôi.
[Cảnh sát các cậu có đang điều tra vụ việc ba người bị đốt c.h.ế.t ở làng Hắc Xà không?]
Cháu trai tôi, hơn tôi mười tuổi, ba tiếng sau mới trả lời tôi: [?]
[Vừa rồi cháu đang họp liên tục, cô út có thông tin gì không?]
[Chắc không phải là vụ cô phụ trách đấy chứ?]
Vì chúng tôi là một gia đình, cháu trai tôi biết khá rõ về những chuyện trong nhà, tôi cũng không giấu giếm: [Có một con quỷ đưa cho tôi một đồng xu.]
[Chắc chắn có manh mối các cậu cần, trên đó có thể có vết m.á.u của hung thủ. Tôi có thể đưa cho các cậu, nhưng tôi hy vọng khi có thông tin, các cậu chia sẻ ngay với tôi.]
[Thỏa thuận!] Đối phương không chút do dự.
[Cháu đến lấy đây, trước khi cháu đến, đừng giao cho ai, gần đây chỗ chúng cháu cũng không yên ổn.]
Nghĩ đến việc thông tin của họ có thể bị Lục thiếu lấy được, lo lắng của cháu tôi cũng không phải không có lý.
Đinh Mộc sau khi bị tiêm thuốc thì cứ hôn mê mãi, tình trạng này còn lâu mới được xuất viện, tôi cũng không dám để cô ấy ở đây một mình.
Cô ấy giờ chẳng khác gì miếng thịt Đường Tăng, không biết có bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó.
Cô y tá hết lần này đến lần khác giục tôi làm thủ tục xuất viện.
Nói tôi ở đây chỉ tổ tốn tài nguyên bệnh viện.
Ngại quá, tôi chỉ còn cách làm thủ tục người nhà ở lại chăm sóc, mỗi ngày thuê cái ghế xếp mười tệ để ở lại chăm sóc Đinh Mộc.
Tên cô ấy trên sổ sinh tử ngày càng đỏ rực, báo hiệu nguy hiểm đang cận kề.
Hôm đó, khi tôi còn đang mơ màng, Đinh Mộc bỗng ngồi bật dậy trên giường.
Tôi mừng rỡ gọi: "Bé cưng!"
Nhưng cô ấy không hề mở mắt, hàng mi dài chỉ khẽ rung động như cánh quạt.
Rồi cô ấy đứng dậy, kim tiêm truyền dịch bị giật mạnh, m.á.u từ đó nhỏ giọt xuống sàn.
Tôi cúi xuống nhìn, m.á.u có màu tím đen kỳ lạ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Đây là "Khống thi thuật".
Chết tiệt, kẻ nào dám giở trò ngay dưới mắt tôi!
"Đinh Mộc! Đinh Mộc!"
Cô ấy vẫn không phản ứng.
Tôi vội gửi tin nhắn cho cháu trai, rồi nhét cả điện thoại của mình và Đinh Mộc vào túi áo bệnh nhân của cô ấy.
Sau đó, tôi nằm xuống giường, xuất hồn nhập vào thân xác của Đinh Mộc.
Hồn phách của cô ấy lúc này quá yếu, không thể chống lại tôi.
Tôi không trực tiếp điều khiển cơ thể cô ấy, cứ để mặc cho nó muốn làm gì thì làm.
Tôi muốn xem rốt cuộc đám người này đang giở trò gì!
Khống thi thuật dẫn Đinh Mộc ra khỏi bệnh viện.
Tôi thầm nghĩ, thật ra đi kiểu này cũng không mệt tí nào, cả người giống như một con rối có dây điều khiển.
Nếu mà đi làm như thế này, tôi nghĩ mình có thể làm năm công việc một ngày!
Thân xác Đinh Mộc tự động di chuyển về phía sau bệnh viện, ban đầu tôi tưởng đây là một trận pháp phong thủy do gã họ Lục sắp đặt, chắc hẳn có cái quan tài gì đó ở đây. Nhưng khi đến nơi, tôi lại không ngờ rằng, ở đây lại có một chiếc xe tự lái, không có biển số.
Thân xác Đinh Mộc không tự chủ mở cửa xe sau, động tác thuần thục như thể có người đang đứng trong bóng tối, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Không có tài xế thì làm sao lái xe được? Tôi còn đang chờ tài xế, thì chiếc xe đã tự động khởi động.
Xe tự lái?
Tôi nghĩ mình thật là lỗi thời rồi.
Cảnh vật trên đường lùi lại, ba giờ sau cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.
Đây là nơi lần đầu tiên tôi thấy "thi thể Đinh Mộc".
Hàng trăm chiếc quan tài lớn nhỏ xếp chồng chất ngổn ngang trên mặt đất.
Một đứa trẻ nằm trong chiếc quan tài nhỏ đặt ngay chính giữa vòng tròn, người bị trói bằng năm sợi dây thừng, bốn sợi buộc vào tay chân, sợi còn lại quấn quanh đầu.
Kiểu trói này giống hệt như cách người ta trói Thương Ưởng thời xưa.
Năm sợi dây được nhuộm năm màu khác nhau.
Tương ứng với năm hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Cách này sẽ khiến hồn phách người c.h.ế.t bị giam cầm, không thể siêu thoát.
Đây chẳng phải con trai của người phụ nữ Vô Danh và Lý Hùng sao!
Bên cạnh còn một chiếc quan tài nữa, rõ ràng là dành cho người lớn.
"Lâu lắm rồi không thấy người ta dùng Bách Quan Sinh Thung rồi, bọn này đúng là muốn nghịch thiên mà."
Ông ba ẩn dật của tôi lại xuất hiện.