• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nó không thấy rõ bên trong, nên đang cố xoay qua xoay lại, thử điều chỉnh góc nhìn.

Tôi vớ lấy chiếc bàn chải đánh răng trong cái cốc khô cong bên cạnh, rồi đ.â.m mạnh thẳng vào lỗ nhỏ đó.

"Cmn! Xem nữa đi này!"

Bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của một người đàn ông—là Lão Lục.

Hắn điên cuồng đập cửa:

"Con đĩ kia! Mở cửa ra cho tao!!"

Tôi chỉnh lại quần áo, rồi thản nhiên mở cửa, đúng như hắn mong muốn.

Vẻ chất phác, thật thà trên gương mặt hắn đã hoàn toàn biến mất.

Hắn ôm chặt lấy mắt, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Hắn từng bước tiến về phía tôi, giọng gằn từng chữ:

"Chẳng phải tao đã dạy mày rồi sao? Đừng tùy tiện ngủ lại nhà người lạ!"

"Hay là… mày muốn tao dạy cho mày vài thứ khác nữa?"

Con mắt còn lại của hắn sáng lên đầy dơ bẩn, từng bước từng bước ép sát tôi.

Hắn không cần giả vờ nữa.

Vậy thì tôi cũng không cần diễn trò với hắn.

Tôi ngồi xuống, thản nhiên mở miệng hỏi:

"Anh đã từng gặp một cô gái tầm tuổi tôi chưa?"

"Vào tối qua."

Lão Lục khựng lại.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ánh mắt hắn tối sầm, sát khí hiện rõ trên mặt:

"Tao không hiểu mày đang nói cái gì! Mày tốt nhất là ngoan ngoãn cởi quần ra, tao xong việc thì sẽ thả mày đi. Nếu không, mày sẽ trở thành con dâu mới của hai mẹ con kia đấy."

Thả ông nội mày ấy!

Một tên hạ lưu cũng dám giở trò với âm sai sao?

Xem thử mày có bao nhiêu âm đức mà chịu nổi đi!

Hắn vươn tay bóp chặt cổ tay tôi, dùng sức lôi mạnh về phía sau.

"Đã lên xe của nhà họ Lý rồi mà còn muốn chạy?"

"Vừa nãy trên xe ba bánh, chẳng phải con trai bà già kia đã chơi mày rồi sao?"

"Nó chơi được, sao tao lại không được?"

Muốn chết.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, gằn từng chữ:

"Lý Phổ."

Hắn giật mình.

Tôi không dừng lại, tiếp tục nói:

"48 tuổi. Vợ c.h.ế.t vì ung thư vú."

"Có một cô con gái duy nhất sống cùng anh, nhưng giờ con bé đang nằm trong bệnh viện vì suy thận."

"Mỗi ngày anh làm bốn công việc liền, mục đích chỉ để kiếm tiền cứu con gái anh."

Hắn rùng mình.

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi hỏi:

"Anh yêu thương con gái mình như vậy, không nghĩ đến việc… những cô gái khác cũng có người thân đang đợi họ về nhà sao?"

Hắn đứng sững.

Mắt hắn đỏ lên, nhưng không nói nổi một lời.

"Cô… rốt cuộc là ai!?"

Hắn khàn giọng hỏi.

Tôi không trả lời.

Chỉ nhấn mạnh từng chữ:

"Anh thành thật khai ra mọi chuyện đã làm tối hôm qua, tôi có thể xem như anh tự thú, cho anh một con đường sống."

Gương mặt hắn bỗng chốc méo mó.

Ký ức cũ hiện lên trong đầu hắn, khiến hắn khó chịu.

"Tôi không g.i.ế.c người!"

Hắn đột ngột hét lên.

"Mày là cảnh sát thì sao? Tao khuyên mày đừng có nhúng tay vào! Người c.h.ế.t sẽ là mày đấy!"

Tôi bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh như dao:

"Tôi chưa hề nói rằng anh g.i.ế.c người."

"Sao anh phải tự mình nhảy ra nhận vậy?"

Hắn bất ngờ lao tới, chỉ trong nháy mắt đã đè tôi xuống đất, hai tay siết chặt lấy cổ tôi.

"Tại sao lại tìm tao! Tại sao lại tìm tao!!!"

"Tao chỉ muốn cứu con gái tao thôi! Con đĩ này, tại sao mày cứ phải tìm tao!!"

"Mày cũng đáng chết!"

Hắn hoàn toàn phát điên, cơ thể run rẩy vì cuồng loạn.

Tôi không ngờ hắn sẽ bùng nổ đột ngột như vậy.

Nhưng—tôi chưa từng đánh giá thấp lòng dạ con người.

Tôi đập mạnh vào bầu hồ lô, nghẹn giọng gọi:

"Mộc Mộc!"

Đinh Mộc xuất hiện.

Cô ấy vẫn còn mơ hồ, chưa hoàn toàn nhận thức được tình huống.

Cô ấy cúi đầu nhìn đôi tay của mình, rồi nhìn tôi đang bị siết chặt cổ, lẩm bẩm một cách trống rỗng:

"Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải Dĩ Đan c.h.ế.t sao?"

"Mà là… tôi?"

Chị ơi, chị mà còn đứng đực ra thêm chút nữa là em xuống cõi âm bầu bạn với chị đấy!

Bên này tôi vừa mất việc ở dương gian, bên kia xuống Địa Phủ lập tức nhận nhiệm vụ mới.

Các ông chủ ở Địa Phủ chắc sẽ cười vui lắm đây.

Tôi khó khăn thốt ra từng chữ giữa hơi thở nghẹn cứng:

"Cứu… mình."

Đinh Mộc cuối cùng cũng hoàn hồn, ánh mắt chuyển dời sang kẻ đang đè trên người tôi.

Chỉ trong tích tắc—

Hồn thể của cô ấy đỏ thẫm, đến mức như sắp nhỏ ra máu.

BÙM!

Một lực vô hình khổng lồ đánh bay Lý Phổ khỏi người tôi.

Hắn đập mạnh vào bức tường phía sau, cú va chạm mạnh đến mức chắc chắn tổn thương nội tạng.

Hắn hộc ra một ngụm m.á.u tươi, cơ thể run lên bần bật.

Tôi vội vàng gọi:

"Mộc Mộc! Bình tĩnh! Đừng g.i.ế.c người!"

Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, giọng nói lạnh như băng:

"Không phải cậu bảo tớ cứu cậu sao?"

Câu hỏi này khiến tôi nghẹn họng.

Tôi cố gắng chống chế:

"Chuyện này… còn chưa làm rõ… chưa thể kết luận hắn có tội…"

Nếu bây giờ trong tay tôi là sổ Sinh Tử của Hắc Bạch Vô Thường, tôi chỉ cần niệm tên một người, tất cả những gì hắn từng làm trong đời—

Từ việc lãng phí bao nhiêu lương thực, đến có bao nhiêu lần nảy sinh ác ý—tất cả đều sẽ hiển thị rõ ràng.

Khi đó, tôi sẽ không cần phải vất vả lăn lộn tra xét từng chút một như thế này nữa.

Sổ sinh tử trong tay họ chẳng khác nào bản đồ Gaode cao cấp—có thể chỉ đường thẳng đến hung thủ.

Nhưng tôi chỉ là một âm sai nhỏ bé ở dương gian.

Tôi vẫn phải sống ở thế giới này, mà cuốn sổ Sinh Tử phân nhánh trong tay tôi thì chức năng ít ỏi đến đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK