Nhân vật này tuy không phải nam chính nhưng cảnh quay không ít, tính cách nhân vật ở giai đoạn đầu và cuối có sự tương phản rất lớn, tuy là nam phụ nhưng cũng không thua kém gì nhiều so với vai chính là người anh.
Hứa Vị đang dựa vào giường đọc kịch bản, nửa thân trên trần trụi, làn da lộ ra đầy mồ hôi, trên vai có vài vết xước rất rõ ràng, Trần Viễn Văn nằm bên cạnh với làn da hồng hào và nhịp thở vẫn chưa bình ổn, rõ ràng vừa bị ai đó tra tấn gần chết.
Trần tổng sẽ không từ bỏ cơ hội mà anh có được bằng cách bán đi sức lao động thân thể của mình, mặc dù chỉ còn chút sức lực nhưng Trần Viễn Văn vẫn dùng tay đặt lên ngực Hứa Vị, chỉ vào kịch bản và nói: "Thấy thế nào? Cốt truyện hay không? Tuy là phim thương mại nhưng cốt truyện độc đáo, xung đột kịch tính cũng đủ. Quan trọng nhất là cậu có biết đạo diễn của nó là ai không?"
Hứa Vị cụp mắt xuống, liếc nhìn khuôn mặt vẫn chưa vơi đi nét đỏ của anh, "Ai?"
"Thẩm Bình."
Hứa Vị đương nhiên biết người này, là đạo diễn mới được chú ý nhất trong những năm gần đây, Hứa Vị đã xem cả hai bộ phim của Thẩm Bình không chỉ một lần, nếu nói Hứa Vị không hào hứng khi hợp tác với anh ấy thì đó là giả.
Trần Viễn nhìn thấy vẻ mặt Hứa Vị, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: "Về Thẩm Bình tôi sẽ không nói nhiều nữa. Cậu phải biết thêm nữa là, ngoài Thẩm Bình ra, nam nữ chính cũng đã xác định rồi, nam chính là Tô Minh Hoài và nữ chính Lâm Sơ Tuyết, cậu nghĩ thế nào về đội hình này?"
Tô Minh Hoài, một diễn viên nổi tiếng và thực lực, đã vào nghề được mười năm, luôn tham gia diễn xuất tạo nên những bộ phim hay, anh ấy có danh tiếng rất mạnh mẽ, Lâm Sơ Tuyết cũng là một nữ diễn viên nổi tiếng hàng đầu ở Trung Quốc. Trong số những ngôi sao xuất sắc nhất hiện nay, hai người có thể đảm bảo phòng vé của giới điện ảnh này cùng lúc kết hợp với nhau, cộng thêm Thẩm Bình, với đội hình như vậy, Hứa Vị quả thực khó tìm ra khuyết điểm.
Anh có thể thấy được Trần Viễn Văn thực sự đã cẩn thận chọn kịch bản này cho mình.
Cậu đóng máy tính, xoay người ôm Trần Viễn Văn vào lòng, dùng tay xoa xoa đôi vai mịn màng của anh.
Cậu không nói chuyện, Trần Viễn Văn cũng không sốt ruột, vùi mặt vào ngực cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau, giọng nói của Hứa Vị chậm rãi từ trên đầu truyền đến: "Khi nào thì tôi đi thử vai?"
Trần Viễn Văn nhắm mắt lại, không vội vàng nói: "Chiều ngày mốt, tôi sẽ nói chị Lily tới đón cậu."
"Ừ, nằm một lát đi." Hứa Vi buông anh ra, đắp chăn mỏng lên người anh: "Tôi đi nấu đồ ăn."
Anh mở mắt ra, mỉm cười nói: "Đi đi, cắm cơm nhớ đừng đổ nhiều nước, quá nhão, mùi vị rất tệ."
Hứa Vi quay lưng lại với anh, mặc áo phông đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói: "Tôi biết."
Tốt quá rồi, anh nghĩ, kéo tấm chăn mỏng lên rồi lại nhắm mắt hài lòng.
Buổi thử vai của Hứa Vị diễn ra tốt đẹp, nhan sắc có nhan sắc, kỹ năng diễn xuất còn được đánh giá cao, ngoài ra Điện Ảnh Văn Thanh đã nhận đầu tư 30% vốn đầu tư còn lại vào "Sương mù", trở thành nhà đầu tư lớn thứ hai của bộ phim này, việc đề cử diễn viên của mình vào vai nam thứ là một cơ hội chắc chắn.
Tin tức về buổi thử vai thành công đến vào tối hôm đó.
Bộ phim này đã có sự chuẩn bị sơ bộ, diễn viên nam nữ chính đã chọn xong, thời gian khởi động dự kiến là nửa tháng sau.
Thời gian chuẩn bị nửa tháng đối với một diễn viên thực ra có phần vội vàng, Điện Ảnh Văn Thanh tiếp xúc với dự án này quá muộn, không thể câu thêm thời gian chuẩn bị cho Hứa Vị, nên Hứa Vị chỉ có thể tranh thủ thời gian nghiên cứu kịch bản, tăng cường rèn luyện thể chất, chuẩn bị đầy đủ cho vai diễn của mình.
Mọi chuyện vốn dĩ rất suôn sẻ, chỉ phải đợi nửa tháng nữa phim sẽ khởi quay, nhưng không ai ngờ rằng một tuần sau, Lily lại mang đến tin dữ.
Nam chính ban đầu Tô Minh Hoài đột nhiên gặp tai nạn khi đang quay quảng cáo, hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện, tuy không có gì nghiêm trọng nhưng chân bị gãy, đã mười ngày rưỡi không thể đứng dậy được. Điều quan trọng nhất là trong bộ phim này Tô Minh Hoài có rất nhiều cảnh đánh nhau, cho dù có đứng dậy được sau nửa tháng thì chắc chắn anh ấy cũng không chịu nổi nhiều cảnh cường độ cao như vậy nên chỉ có thể từ chối.
"Vậy vị trí nam chính hiện tại đang bỏ trống sao? Không có ứng cử viên dự phòng à?"
Trần Viễn Văn lúc này đang ở cùng Hứa Vị để xem lại lời thoại cùng cậu nên đã đặt điện thoại ở chế độ loa ngoài.
Chị Lily thở dài và nói: "Việc quay phim sẽ bắt đầu trong một tuần nữa. Cho dù có diễn viên dự phòng cũng không thể gọi người ta tới lúc này, không kịp. Nhưng cũng may Helu là nhà đầu tư lớn nhất, chắc chắn họ còn lo lắng hơn chúng ta. Tôi nghe nói Tống tổng đã đích thân tìm tới mời Giang Anh Phong giúp đỡ.
"Chị nói mời ai tới?" Trần Viễn Văn đặt kịch bản trong tay xuống, giọng nói vô thức trở nên lớn hơn.
Nhìn thấy như vậy, Hứa Vị ngẩng đầu lên, vẻ mặt liếc anh một cái.
Anh nhận ra mình mất bình tĩnh nên lại đè nén giọng nói.
Lily đương nhiên không biết chuyện của bọn họ nên lại nhắc lại trong điện thoại: "Giang Anh Phong, vừa trở về Trung Quốc hai tháng trước sau khi đoạt giải ở liên hoan phim nước ngoài, cậu không biết à."
Trần Viễn Văn nghĩ, tất nhiên là tôi biết, tôi còn biết rất rõ là đằng khác, nhưng chuyện này rốt cuộc là sao đây?!
Mặc dù trong đầu anh đang ngổn ngang với những suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh trả lời chị Lily bằng giọng trầm thấp: "Tôi biết."
Lily cười nói: "Bây giờ tôi mới thực sự hiểu được câu nói: Trong cái rủi có cái may. Vốn dĩ, với quy mô của dự án này, việc mời một diễn viên tầm cỡ như Giang Anh Phong là không thể. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Hứa Vị mới vào nghề đã được tiếp xúc làm việc với người như vậy, bộ phim này cũng coi như thành công một nửa rồi."
"Cái kia, Giang Anh Phong, anh ta đồng ý đóng vai chính sao?" Trần Viễn Văn lại giả vờ không để ý hỏi lại.
"À, tôi nghe ngóng tin tức từ người bên Helu là đã xác nhận, hiện tại đang ở giai đoạn bàn bạc ký kết hợp đồng, nghe nói tổng giám đốc Tống của bọn họ có quen biết với Giang Anh Phong."
"Được rồi, tôi hiểu rồi, còn gì nữa không?"
"Không có gì khác. Bây giờ tôi chỉ hy vọng tuần sau sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, khai máy suôn sẻ thôi." Lily nói thêm: "Thế tôi không làm phiền cậu nữa, cậu ngủ sớm đi. Tạm biệt Trần tổng."
Điện thoại cúp. Trần Viễn Văn tắt màn hình di động, cúi đầu cầm kịch bản trên bàn lên, hỏi Hứa Vị: "Vẫn ổn chứ?"
Một lúc sau vẫn không có phản hồi.
Trần Viễn Văn dùng đầu lưỡi chạm vào một bên má, cáu kỉnh trợn mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Vị: "Lại làm sao?"
Hứa Vị dựa vào lưng ghế sofa, vẻ mặt lạnh lùng hỏi anh: "Anh làm sao tự biết rõ."
"Tôi làm sao cơ?" Anh nhìn chằm chằm, "Cậu đang thẩm vấn tù nhân à? Tôi đã đang nói với cậu rồi, Hứa Vị, đừng đi quá xa, tôi-"
"Giang Anh Phong, anh biết anh ta."
Hứa Vị thậm chí còn không thẩm vấn một câu nào mà trực tiếp đưa ra lời kết án.
"Tôi không biết." Anh phủ nhận mà không cần suy nghĩ.
Hứa Vị nhìn anh, cười lạnh nói: "Nói lại xem."
Anh trả lời thế thì có gì sai sao? Anh còn dám nói lại thêm mười lần nữa.
Không phải chỉ là một lời nói dối bình thường thôi sao? Lúc trước khi dỗ dành những tiểu tình nhân kia, anh có thể dễ dàng làm được, bây giờ sợ cái gì?!
Anh trừng mắt nhìn Hứa Vị một cách giận dữ.
Hai người nhìn nhau rất lâu, những điều vô nghĩa mà anh vừa mới nhặt ra trong đầu đều không nói ra được.
Trần Viễn Văn đương nhiên không sợ Hứa Vị, anh là Trần tổng, có thể sợ một sinh viên mới tốt nghiệp sao?!
Anh chỉ không muốn tranh nhau đưa đẩy cái vali với Hứa Vị vào lúc nửa đêm.
Khi nghĩ đến chiếc vali, anh lại càng tức giận hơn.
Hôm đó anh chạy ra khỏi phòng tắm vội vàng tóm lấy Hứa Vị, thậm chí không để ý rằng chiếc vali trên tay khi nhấc lên rất nhẹ không có trọng lượng.
Khi anh kịp phản ứng mở vali ra mới thấy bên trong thậm chí không có một bộ quần áo chết tiệt nào, hoàn toàn trống rỗng!
Anh tức giận nhìn Hứa Vị, nhưng cậu lại vô cảm nói rằng chỉ muốn thấy anh quan tâm mình.
Nói xong không đợi anh thắc mắc, bất chấp mà ấn anh xuống giường.
Anh thực sự bị ám ảnh bởi việc bị nhóc con này hù dọa.
Cậu không phải là một sinh viên đại học ngây thơ mà là một con lươn mới đúng!
"Tôi chỉ gặp và nói chuyện với anh ta vài lần. Điều đó thì có gì lạ, cái giới này là thế mà. Tôi biết tất cả mọi người trong ngành giải trí!" Anh tức giận, giọng điệu vẫn cứng rắn, nhưng trong những trường hợp anh chủ động giải thích trước như này là lúc anh muốn nhượng bộ.
"Đơn giản vậy sao?" Hứa Vi hỏi.
"Đơn giản thế thôi!" Anh tự tin trả lời.
Nhưng tất nhiên sự thật không đơn giản như vậy!
Trên thực tế, Hứa Vị đã đoán đúng, Gianh Anh Phong cũng là một trong rất nhiều tình nhân nhỏ của anh.
Chỉ là so với những tiểu tình nhân sau này, Giang Anh Phong có chút đặc biệt.
Anh ta là người nổi tiếng đầu tiên mà Trần Viễn Văn hẹn hò sau khi bước vào vòng tròn này.
Đó là năm năm trước.
Khi đó, Trần Viễn Văn vừa tốt nghiệp đại học, một mình làm việc trong làng giải trí Bắc Kinh, cũng phải chịu nhiều sự đối xử khinh thường và coi thường, trong khi Giang Anh Phong đã là một người rất nổi tiếng lúc bấy giờ.
Khi họ gặp nhau, Trần Viễn Văn 25 tuổi Giang Anh Phong 28 tuổi.
Vì lớn tuổi hơn nên Giang Anh Phong rất bao dung với Trần Viễn Văn, không chỉ chăm sóc anh chu đáo trong cuộc sống và sự nghiệp mà còn cho phép Trần Viễn Văn làm bất cứ thứ gì anh muốn trên giường.
Họ đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ, thoải mái bên nhau, nhưng Trần Viễn Văn lúc đó còn trẻ, không kiềm chế được tính nóng nảy của mình, hơn nữa, tính cách của Giang Anh Phong hơi nhu nhược và quá "ngoan", hoàn toàn không phải mẫu người của Trần Viễn Văn. Qua lại một thời gian lâu, Trần Viễn Văn có chút chán nản.
Khi hai người quen nhau, đã thống nhất chỉ đi ngủ, không nói chuyện tình cảm, lúc đó Giang Anh Phong nổi tiếng và kiêu ngạo, tuy không muốn buông tay nhưng khi Trần Viễn Văn đề nghị chia tay, Giang Anh Phong vẫn tỏ ra không quan tâm, đồng ý không chút do dự.
Hai người chỉ mất nửa năm để đến với nhau rồi chia tay.
Sau khi chia tay, công việc kinh doanh của Trần Viễn Văn ngày càng lớn mạnh, sự nghiệp của Giang Anh Phong ngày càng thành công, họ đều ở trong cùng một vòng tròn nên việc gặp nhau là điều khó tránh khỏi, lúc đó họ đã chia tay rồi gặp lại nhau. Vì quá trình đến với nhau rồi chia tay cũng dễ dàng không có gì đặc biệt nên dù có gặp nhau cũng chỉ chào hỏi lịch sự, không hơn.
Nhưng suy cho cùng thì họ cũng đã từng ở bên nhau, Hứa Vị lại là một thanh niên kiêu ngạo và có tính chiếm hữu mạnh. Trần Viễn Văn làm sao có thể nói cho Hứa Vị biết sự thật về câu chuyện "tình đầu" này?
Chẳng phải điều đó sẽ gây rắc rối cho chính mình sao?!
Anh không ngu ngốc đến thế!
Nhưng vừa nghĩ tới Hứa Vị cùng Giang Anh Phong ở cùng một đoàn ba bốn tháng, Trần Viễn Văn liền cảm thấy kích động.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?!
Hứa Vi vẻ mặt nghiêm túc đứng lên, nói với anh: "Tạm thời tôi tin anh."
Nói xong quay người, cởi quần áo rồi đi về phía phòng tắm.
Trần Viễn Văn vốn đã cảm thấy áy náy, giờ lại thêm chút chán nản nên cần phải trút giận, hơn nữa, Hứa Vị trong khoảng thời gian này đang bận nghiên cứu kịch bản nên số lần hai người làm tình với nhau giảm đi rất nhiều, Trần Viễn Văn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hứa Vị. Một lúc sau đột nhiên đứng dậy, nhân cơ hội Hứa Vị trước khi đóng cửa phòng tắm nhanh nhẹn lách vào, đẩy Hứa Vị vào tường và dùng sức ấn chặt cậu.
Anh hôn lên môi Hứa Vị, đặt tay lên cái bụng trần của Hứa Vị vuốt ve qua lại.
Hứa Vị để mặc anh hôn và chạm vào mình, lợi dụng lúc anh đang mải mê thưởng thức, đột ngột ôm lấy eo anh và đẩy anh vào vị trí của mình lúc nãy.
"Anh làm gì thế? Cảm thấy áy náy à?"
"Tôi áy náy cái quái gì?" Anh móc cổ Hứa Vị, "Tôi chỉ muốn... ** cậu."
"Anh muốn ** tôi hay muốn bị tôi **?" Hứa Vị tiến tới miệng anh, hai đôi môi va chạm theo từng câu nói, trêu chọc anh dù không hôn.
Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, đôi mắt hoa đào mơ hồ ngấn nước, anh nói: "Tôi muốn cậu mà."
Anh vừa dứt lời, Hứa Vị đã nhéo cằm anh và hôn một cách mãnh liệt.
Vốn Trần Viễn Văn còn tưởng rằng nguy hiểm này đã qua đi nhưng không ngờ tối hôm sau, anh lại nhận được điện thoại của Tống Thanh Hà.
Họ đều là người trong giới nên việc Tống Thanh Hà có số điện thoại của anh cũng không có gì lạ.
Điều kỳ lạ là Tống Thanh Hà lại chủ động gọi cho anh.
Phải biết rằng Tống Thanh Hà là người có địa vị cao trong làng giải trí, luôn hay coi thường người khác, thực sự không nghĩ có một ngày chủ động gọi điện cho anh, giống như mặt trời mọc ở phía Tây.
Tống Thanh Hà nói qua điện thoại hiếm có khi hai công ty hợp tác đầu tư cùng một bộ phim, Giang Anh Phong được hắn mời đến ứng cứu khẩn cấp, còn chưa gặp mặt mọi người nên tối mai hắn sẽ là người chủ trì mời đạo diễn và Giang Anh Phong đến, mời mấy diễn viên chính tới, mọi người gặp nhau trước để làm quen.
Mặc dù giọng nói của Tống Thanh Hà vẫn lạnh lùng nhưng những lời anh ta nói khiến Trần Viễn Văn khó có thể từ chối.
Chưa kể Tống Thanh Hà là một nhân vật lớn trong ngành, Trần Viễn Văn cũng không thể trực tiếp từ chối, lấy bộ phim hiện tại làm ví dụ, Helu cũng là nhà đầu tư lớn nhất, nếu Trần Viễn Văn không nể mặt Tống Thanh Hà, Hứa Vị sau đó khi làm việc với đoàn làm phim có thể bị tẩy chay và coi thường.
Dù có cân nhắc thế nào đi nữa, Trần Viễn Văn cũng khó có thể từ chối bữa tối này.
"Được rồi, Tống tổng cứ gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đúng giờ.". Chươ𝔫g mới 𝔫hất tại ⩶ trumtru𝔂𝖾𝔫.𝙫𝔫 ⩶
"Thật vinh dự cho tôi khi được nghe lời này của Trần tổng" Tống Thanh Hà thấp giọng nói, sau khi im lặng vài giây, hắn nói thêm: "Nhớ dẫn theo Hứa Vị đi cùng."
Đương nhiên Trần Viễn Văn sẽ dẫn theo Hứa Vị đi cùng, cũng đã nói là tập hợp diễn viên lại với nhau để làm quen, vậy thì sao Hứa Vị là nam chính thứ lại không đi chứ?
Tống Thanh Hà hiện tại đặc biệt nhấn mạnh câu này, không phải là không cần thiết sao?
Trần Viễn Văn cúi mặt cười lạnh: "Tống tổng biết Hứa Vị?"
Tống Thanh Hà không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Tối mai gặp lại, Trần tổng."