Trần Viễn Văn không tin nhìn mặt bắt hình dong, chuẩn bị xắn tay xắn chân chiến đấu để Tống Thanh Hà phải say khướt.
Nhưng không ngờ vừa rót đầy đã bị Hứa Vị giật lấy ly rượu đi.
"Đừng uống nữa. Đã uống bao nhiêu rồi?"
Anh uống hơi nhiều thật nhưng vẫn còn tỉnh táo: "Cậu... kệ tôi... trả đây.. Tống tổng và tôi... còn chưa uống xong..."
Anh đưa tay muốn đoạt lấy ly rượu, nhưng trọng tâm không vững, trực tiếp rơi vào trong ngực Hứa Vị, Hứa Vị đỡ lấy anh ôm vào eo, anh ngơ ngác mở mắt ra, nhìn về phía Tống Thanh Hà.
Vẻ mặt Tống Thanh Hà vẫn lãnh đạm, khó phân biệt là vui hay tức giận, anh lại vùi mặt vào ngực Hứa Vị, duỗi tay ôm lấy eo cậu, im lặng một chút rồi mở miệng nói với Tống Thanh Hà.
Anh nói: "Của tôi."
Nói xong lại nheo đôi mắt hoa đào ngấn nước, nở nụ cười đắc thắng.
Tống Thanh Hà nhếch môi, nhếch mép cười lạnh, lặng lẽ nhìn anh vài giây rồi đứng dậy nói: "Tôi thấy Trần tổng hơi say rồi, bữa cơm hôm nay đến đây thôi, Trần tổng, cậu có ổn không, có cần tôi nói người đưa cậu về không?"
"Không cần," Toàn thân anh lúc này đã treo trên người Hứa Vị: "Hứa Vị sẽ đưa tôi về."
Dù sao Tống Thanh Hà đã nói anh say rồi, chi bằng anh cũng thuận tiện say luôn đi, có gì to tát chứ.
"Hứa Vị... bảo bối... đi nhanh thôi... anh đau đầu quá... thắt lưng cũng đau... mông cũng đau..."
"Được rồi" Hứa Vị nhanh chóng cắt ngang mấy lời nói vô nghĩa của anh, ôm người bước ra ngoài: "Anh Thanh Hà, mọi người, tôi xin phép đưa Trần tổng về trước. Anh ấy thực sự say rồi."
Mọi người ở đây đều là người thông minh, vào lúc này không ai là không nhìn ra mối quan hệ thân thiết giữa hai người nên đều mỉm cười gật đầu.
"Đi đi." Tống Thanh Hà liếc nhìn Hứa Vị, vẻ mặt không thay đổi.
Sau khi Hứa Vị và Trần Viễn Văn rời đi, những người khác cũng xin phép trở về, cuối cùng chỉ còn lại Từ Hoài.
Tống Thanh Hà hôm nay uống rất nhiều, tuy không say nhưng trên người mùi rượu rất nồng.
"Tống tổng" Từ Hoài đi tới chỗ Tống Thanh Hà, cắn môi, đỡ lấy cánh tay của Tống Thanh Hà: "Anh không sao chứ?"
Dạ dày Tống Thanh Hà vốn không tốt, Từ Hoài có chút lo lắng.
"Tôi thì có thể sao chứ." Tống Kình Hà hất tay Từ Hoài ra, đứng dậy đi ra phòng: "Lái xe đi."
"Được, anh đợi chút tôi đi lấy xe." Từ Hoài thu lại vẻ thất vọng trên mặt, chạy nhanh đi theo anh.
Trên đường trở về, Tống Thanh Hà dựa vào ghế sau nhắm mắt lại không nói một lời, áp suất không khí xung quanh rất thấp, Từ Hoài biết anh đang tức giận.
Một giờ sau, xe dừng ở dưới lầu biệt thự của Tống Thanh Hà, Từ Hoài mở cửa, im lặng đi theo Tống Thanh Hà đi vào biệt thự.
Trong biệt thự không có đèn, khắp nơi tối đen như mực, chỉ có ánh trăng lặng lẽ xuyên qua cửa sổ có rèm che.
Từ Hoài không dám bật đèn, lúc Tống Thanh Hà tâm tình không tốt, cậu tuyệt đối không dám làm những chuyện không cần thiết.
Hắn giúp Tống Thanh Hà vào phòng ngủ trên tầng hai trong bóng tối, cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Tống Thanh Hà đã tóm lấy cổ cậu đẩy về phía cửa.
Tống Thanh Hà ép người, cắn vào gáy cậu như muốn trút giận, tay chân bỗng trở nên yếu ớt, Từ Hoài kêu lên: "Tống tổng..."
Một lúc sau, Tống Thanh Hà mới buông ra, ghé vào tai cậu, lạnh lùng nói: "Cởi quần áo, quỳ trên giường."
Nói xong, anh đứng dậy khỏi người hắn, quay người đi về phía phòng tắm.
Từ Hoài nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Thanh Hà trong vài giây, đến khi Tống Thanh Hà bước vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại, cậu mới tỉnh táo lại giơ tay bắt đầu cởi đồ.
Cởi xong cậu cũng không dám mang quần áo vào phòng ngủ mà chỉ dám gấp lại rồi đặt trên sofa bên ngoài phòng khách.
Từ Hoài khỏa thân trèo lên giường Tống Thanh Hà, từ trên bàn đầu giường lấy ra một chiếc bình nhỏ màu xanh lam, tự mình nới lỏng rồi ngoan ngoãn nằm xuống cạnh giường.
Tiếng cửa phòng tắm mở cách đó không xa, cậu run rẩy, im lặng nhắm mắt lại.
Tống Thanh Hà cần trút giận khi tâm trạng không tốt, và Từ Hoài là công cụ để anh ta làm điều đó.
Nhưng Tống Thanh Hà không bao giờ đối xử tệ với cậu, mỗi lần làm xong đều sẽ đưa rất nhiều tiền, Tống Thanh Hà cũng không ép buộc, vì chính cậu can tâm tình nguyện.
Hứa Vị mặt đã lạnh tanh từ khi đỡ Trần Viễn Văn lên xe, Trần Viễn Văn cũng bực bội khi nghĩ đến Tống Thanh Hà nên cũng không nói chuyện, hai người im lặng suốt dọc đường cho đến khi về nhà, cả hai đều không nói một lời.
Ngọn lửa trong lòng Trần Viễn Văn đã bùng cháy đến cực điểm, anh cởi giày, đá vào phòng khách, chửi "mẹ kiếp" rồi đi vào phòng tắm.
Cả đời Trần Viễn Văn chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như vậy, không có việc gì cũng mặt nhăn mày nhó, không để ý liền bơ anh, kém chút nữa là trèo lên đầu anh ngồi ị luôn rồi!
Nếu cứ như vậy, không cần đợi đến ngày mai, đêm nay anh có thể phản loạn luôn!
Trần Viễn Văn anh có bao giờ thiếu tình nhân sưởi ấm giường? Hứa Vị là cái đếch gì chứ!
Trần Viễn Văn vừa cởi quần áo vừa chửi thầm, đem Hứa Vị mắng thành con gì rồi chứ không phải con người nữa, khi nghĩ đến cách Tống Thanh Hà nhìn Hứa Vị, cách anh ta liên tục nói "tiểu Hứa, tiểu Hứa" anh tức đến mức muốn đập đầu vào tường. Trần Viễn Văn mở vòi hoa sen, vặn thẳng thành nước lạnh, mở ở mức lớn nhất để tắm.
Tuy đã là mùa hè nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn có chút lành lạnh, sau vài giây đứng dưới dòng nước, anh cũng phải rùng mình vì lạnh.
Ngẩng đầu lên, đang định điều chỉnh nhiệt độ nước trở lại thì phát hiện ra tên khốn nạn mà anh đang mắng đã đứng sau lưng mình.
"Cậu làm gì? Cút." Anh không cho Hứa Vị chút hòa nhã nào, trực tiếp giơ tay đẩy cậu.
Hứa Vị không hề dao động, cậu đưa tay tăng nhiệt độ nước lên, sau đó tiến tới lấy thân mình dồn anh vào tường.
"Cút ra khỏi đây, cậu bị điếc hả?" Anh nói với vẻ mặt lạnh lùng, chống hai tay vào tường: "Không phải không nói chuyện với tôi sao? Tôi còn tưởng cậu nhịn được đến ngày mai, hóa ra tiền đồ cũng chỉ có vậy."
"Nói tiếp đi, tôi sẽ làm chết anh, tin không?" Hứa Vị ngậm dái tai anh, giọng nói mơ hồ.
Cơ thể anh mềm nhũn, giọng nói cũng dịu đi: "Cậu bị bệnh à?"
Hứa Vị mút tai anh, chậm chạp đáp: "Đúng, tôi bị bệnh rồi, anh là thuốc của tôi."
Cái quái gì thế?!
Anh lập tức buồn cười: "Đã là trò cũ từ đời tám hoánh nào rồi. Quê mùa thật chứ."
"Vậy tôi không nói gì nữa." Hứa Vi lật người lại, ôm mặt anh vào lòng: "Tôi chỉ làm anh thôi, được không?"
"Không;" anh nhéo cằm Hứa Vị: "Hôm nay cậu gây sự với tôi đủ rồi, đừng nghĩ tới chuyện đó."
"Ai muốn gây sự với anh?" Hứa Vi kiêu ngạo bế anh lên, đặt trước bồn rửa mặt: "Sao anh dám liếc mắt đưa tình người khác trước mặt tôi? Nếu không có tôi ở đấy, anh còn dám làm gì nữa, lên giường với người ta luôn đúng không?"
Động tác Hứa Vị rất mạnh, mang theo một tia phẫn nộ cùng ủy khuất, anh cảm thấy có chút đau cau mày phát ra một tiếng rít lên.
"Tôi... tôi liếc mắt đưa tình với người khác khi nào?" Anh dùng tay đỡ trên thành bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm Hứa Vị trong gương.
Hứa Vị nghiêng người, cắn cổ rồi gặm môi anh: "Từ Hoài kia là mẫu người anh thích sao? Vóc dáng hắn nhỏ như thế, có thể hầu hạ anh thoải mái sao? Hả?!"
"Tôi, mẹ nó rõ là đều nhìn bằng hai mắt, cậu..."
Hứa Vị ôm thắt lưng, cắt ngang lời anh: "Còn cái người Giang Anh Phong, anh thật sự cho rằng tôi tin lời nói bậy của anh sao? Anh còn bảo tôi gọi anh ta là anh trai, tôi nghĩ anh vẫn chưa sợ thì phải!"
Anh thở hổn hển, nước mắt dần dần chảy ra, vẫn không chịu thừa nhận mình đuối lý, vặn lại: "Tống Thanh Hà bảo cậu gọi chị cậu liền gọi, tôi bảo cậu gọi anh cậu lại không nghe. Anh ta là ai mà cậu nghe lời thế?!"
"Tôi đồng ý với anh ta vì muốn cho anh ta thể diện. Tôi không nghe anh vì anh còn thiếu tôi!" Chưa nói xong, cậu đã dùng tay túm tóc anh, buộc anh phải ngẩng đầu lên nhìn vào mình trong gương.
"Anh nói anh không thiếu chịch sao?" Hứa Vị hôn lên môi anh, bóp nghẹt tiếng nức nở của anh, "Anh nói xem, tôi có nên làm anh đến chết không? Hả? Bà xã..."
Khi Hứa Vị nói "bà xã", toàn thân anh run lên, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
Hứa Vị bế anh lên, từng bước một đi vào phòng ngủ, mỗi bước đều gọi anh là "bà xã", bị những lời yêu đương đáng xấu hổ vang lên nâng không khí ám muội lên nhanh chóng, rất nhanh sau đó anh liền quên hết tất cả, ôm lấy cổ Hứa Vị, kéo cậu vào một nụ hôn sâu.