Khi Từ Hoài mở mắt ra, Tống Kình Hà đã dậy, đang đứng trước giường thay quần áo, dáng người cao ráo, lịch lãm, cơ bắp rõ ràng ẩn dưới lớp áo, khiến người ta có cảm giác áp bức vô hình.
Nghe được động tĩnh phía sau, Tống Thanh Hà không quay đầu lại, cũng không ngừng động tác, chỉ lạnh lùng nói: "Thấy khỏe thì dậy ăn sáng."
Cơ thể cậu nói ổn thì vẫn ổn, mà nói không ổn thì đúng là có chỗ không ổn. Dù sao cũng ở bên cạnh Tống Thanh Hà gần ba năm, từ lâu cậu đã quen với sự mạnh bạo của Tống Thanh Hà trên giường.
Nhưng đêm qua, có lẽ vì uống rượu hoặc vì tức giận trong lòng nên Tống Thanh Hà làm còn thô bạo hơn trước đây, cuối cùng Từ Hoài vì quá đau và mệt mà ngất đi.
Từ Hoài dùng tay chống xuống giường, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, đây là giường của Tống Thanh Hà, trước đây cho dù bị tra tấn đến kiệt sức cậu cũng không có tư cách nằm trên đó.
Đêm qua là ngoại lệ, dù sao cậu cũng đã ngất đi, Tống Kình Hà lại say rượu, không thể toàn lực ném cậu ra ngoài.
Từ khi bắt đầu cậu đã suy nghĩ tới kết cục, trong lòng cũng hiểu rõ.
Với Tống Thanh Hà, cậu chưa bao giờ dám có ảo tưởng khác.
Toàn thân đau nhức, cậu nghiến răng chịu đựng, run rẩy bước đến trước mặt Tống Thanh Hà: "Tống tổng, để tôi."
Tống Thanh Hà dừng tay nhìn xuống.
Hắn không dám nhìn vào Tống Thanh Hà, chỉ dám cúi đầu, giơ tay chạm vào cổ áo sơ mi của Tống Thanh Hà, lướt xuống cài từng cúc áo.
Chiếc áo sơ mi đen tuyền được may khéo léo, sờ vào có cảm giác lạnh nhưng rất mềm mại, Từ Hoài dùng tay nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn không tồn tại trên đó, động tác rất ngoan ngoãn.
Cậu khỏa thân đứng trước mặt Tống Thanh Hà, vốn đã thấp hơn anh nửa cái đầu, bây giờ lại khom lưng, cúi đầu xuống, trông giống như một chú chim nhỏ đang run rẩy.
Nhìn bộ dạng này, Tống Thanh Hà không khỏi nhíu mày, vừa định giơ tay đẩy ra, ánh mắt đột nhiên bị vết hằn đỏ trên cổ đối phương thu hút.
Từ Hoài không để ý, vẫn cúi đầu, như thể ước gì có thể vùi đầu xuống sàn, đưa tay xuống chiếc cúc cuối cùng, phía dưới là vòng eo rắn chắc của Tống Thanh Hà, cậu không dám chạm vào, muốn ngẩng đầu lên cầu xin sự đồng ý, đột nhiên có một bàn tay bao lấy gáy cậu.
Lòng bàn tay rộng nhưng nhiệt độ lại rất thấp, không hề ấm áp che phủ làn da, khiến cậu không khỏi giật mình mở to hai mắt.
Từ Hoài lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: "Tống tổng..."
Ánh mắt Tống Thanh Hà sâu thẳm nhưng cũng không nhìn thẳng hắn, chỉ liếc qua gáy cậu giây lát, sau đó rất nhanh liền rút bàn tay lạnh lẽo ra.
"Hai ngày tới cậu không cần đi theo tôi, cứ nghỉ ngơi ở đây, đợi đến khi vết thương biến mất thì hãy đi làm."
Lúc này cậu mới nhận ra Tống Thanh Hà vừa nhìn gì.
Đêm qua, Tống Thanh Hà dùng thắt lưng cuốn quanh cổ mình, có thể đã để lại dấu vết.
Nhưng mà, chuyện này cũng đâu tính là gì, trong mấy năm nay đâu thiếu tình huống kịch liệt hơn, dấu vết này căn bản không có gì to tát, đâu đến mức phải nghỉ việc, cậu cũng không phải yếu đuối như vậy.
Từ Hoài đưa tay lên sờ gáy, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu Tống tổng, tôi không sao. Gần đây công ty đầu tư vào một số dự án mới nên có rất nhiều việc bận rộn. Không cần trì hoãn tiến độ vì tôi."
"Từ khi nào cậu nói nhiều lời vô nghĩa vậy?" Giọng nói Tống Thanh Hà trở nên lạnh lùng, "Cậu muốn cả công ty nhìn thấy vết đỏ trên cổ à?"
Hóa ra anh ta sợ nếu người trong công ty nhìn thấy sẽ ảnh hưởng xấu đến bản thân.
Vừa nãy cậu còn nghĩ Tống Thanh Hà đang quan tâm đến mình, thật nực cười, giờ thì đã tỉnh táo trở lại.
Từ Hoài năm nay 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học đã làm việc trợ lý cho Tống Thanh Hà luôn, tính đến nay đã gần ba năm.
Nói một cách logic, tâm trí và suy nghĩ của con người cũng sẽ liên tục được trưởng thành theo thể xác, những ảo tưởng viển vông khi còn trẻ sẽ dần biến mất. Tuy nhiên, Từ Hoài gặp Tống Thanh Hà lúc 22 tuổi, đã theo Tống Thanh Hà làm người tình bí mật trong ba năm, những mộng tưởng đó không những không tắt mà còn ngày càng mãnh liệt, thường xuyên nuốt chửng sự tỉnh táo của cậu, kéo cậu xuống vực sâu đau đớn mỗi khi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Không nên như vậy, không nên như vậy, cậu ở trong lòng âm thầm cảnh cáo chính mình.
Cậu mím môi cười khổ, khi ngẩng đầu lên lần nữa vẻ mặt đã trở lại bình thường: "Tống tổng yên tâm, hai ngày nay tôi sẽ mặc quần áo cổ cao, không để người khác nhìn thấy. Tôi..."
"Đừng nói nữa!" Tống Kình Hà hết kiên nhẫn, giơ tay nhéo cằm cậu, giọng lạnh lùng: " Khi nào đến lượt cậu mặc cả với tôi?"
"Tôi... tôi không..." Tống Thanh Hà dùng lực mạnh đến mức có chút đau, trong mắt đã dần dần xuất hiện lớp sương mù, "Tôi chỉ... tôi chỉ..."
Chưa kịp nói xong, Tống Thanh Hà đã đẩy cậu lên giường, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Từ Hoài ngã xuống giường, nhìn bóng lưng của Tống Kình Hà, nghe tiếng giày da nặng nề của Tống Kình Hà rơi xuống sàn, ánh mắt chua chát.
Đêm qua dù đau đớn thế nào, cậu cũng không khóc, nhưng bây giờ, nước mắt lại lặng lẽ chảy ra.