Nàng ngậm miệng, nhìn hắn: “Năm tuổi…” Lúc nàng bị bán vào Vĩnh Thành Vương phủ, cũng là năm tuổi!
Thấy Diệp Ngưng Hoan trợn tròn mắt, hắn cười sờ sờ tóc nàng: “Không phải muội hỏi lai lịch của ta sao? Thật xin lỗi, giấu muội lâu như vậy. Ta ở bên người Vĩnh Thành Vương thật là vì thu thập chứng cớ… Nhưng ta tiếp cận muội tuyệt đối không là vì những thứ này.”
Nàng liên tục gật đầu: “Nói thật, huynh cũng không cố ý tiếp cận ta. Lúc trước, cũng là Vĩnh Thành Vương muốn huynh múa đao cho ta xem.”
Nét mặt Sương Lăng có chút phức tạp khó phân biệt, hắn nói: “Cha ta là Lục Huyền, vào triều Khai Minh là viện ti của Tuyên Luật Viện. Ông ấy qua lại thân thiết với Thập Hoàng tử Sở Hào, cuốn vào trong trận chiến đoạt đích, Thập Hoàng tử bị Tiên đế giam cầm, sau bị Tiên đế ban cho cái chết. Cha ta cũng bị liên lụy, cách chức về Bình Châu…”
Diệp Ngưng Hoan im lặng, có thể tưởng tượng ra được, đây là một lần đánh cuộc. Trong thời kỳ Khai Minh, tiết mục chư hoàng tử tranh chấp không sao ngừng được, bắt đầu là Thái tử và hai con trai của Cố Hoàng hậu tranh nhau, Thái tử vừa chết, mọi người cùng tranh. Đại thần trong triều tất nhiên muốn chọn hàng ngũ đứng đúng, đứng đúng rồi, về sau một bước lên mây, chọn sai rồi, đương nhiên không chỉ táng gia bại sản.
Sương Lăng tiếp tục nói: “Trên đường về Bình Châu, có Hình Ngục Ti đến thi hành sát lệnh… Cha ta mới biết được, bởi vì trong triều có người buộc tội, làm Tiên đế thay đổi chủ ý không muốn bỏ qua cho Lục gia nữa, vì thế mới sai Tinh Hộ đến, tuyên chỉ ngay tại chỗ, dựa theo sổ mà chọn người tử hình! Lúc ấy ta năm tuổi, phụ thân và ba vị ca ca chết ở trước mắt ta… Mẫu thân ta liều mạng đẩy ta xuống sông, ta nhớ rõ bà ấy nói, thà rằng chết đuối cũng được toàn thây… Con sông kia đều màu đỏ…”
Năm tuổi, cùng tuổi Diệp Ngưng Hoan vào Vĩnh Thành Vương phủ, nhưng hắn lại nhìn thấy cảnh máu tanh, tất nhiên khắc cốt ghi tâm, cuộc đời này khó quên.
Nói tới đây, Sương Lăng hơi nhắm mắt lại, làm như không đành lòng nói nữa.
Diệp Ngưng Hoan cảm thấy ngượng ngập, nói: “Thật xin lỗi, ta không nên hỏi huynh…”
Hắn bình tĩnh lại lắc đầu nói: “Không sao, đã qua rất nhiều năm. Nhưng mà ta không chết đuối, là Thụy cô cô cứu ta. À, lúc đó bà ấy đi theo bên người Vương Hoàng hậu. Hoàng hậu đi Phất Đài Tự dâng hương lễ tạ thần, phát hiện ta ở vùng Ngư Khê, Thụy cô cô nhặt ta trở về… Hoàng hậu biết thân phận của ta, tưởng niệm cha ta, vì thấy đem che giấu ta.”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, Vương Thái hậu từng có giao hảo với Lục gia sao? Sao dám giấu kín trẻ mồ côi Lục thị? Nhưng mà nàng cũng không ngắt lời Sương Lăng, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Ta ở Phất Đài Tự, hai năm sau mới quen biết Đông Lâm Vương. Hắn lúc ấy bởi vì thân thể hư nhược mà được Tiên đế đưa đến Phất Đài Tự điều dưỡng. Ta biết hắn là con út của Tiên đế, luôn muốn giết hắn báo thù cho cha mẹ ta, nhưng ta lại được Hoàng hậu cứu…”
Tuổi còn nhỏ mà đã bị loại yêu hận này giày vò. Nợ cha con trả thôi, nhưng mẹ người ta lại là ân nhân cứu mạng, thật sự là khó xử mà! Sở Hạo còn nhỏ lại có thể ở Phất Đài Tự, hoàn toàn không nghe ai nói qua. Khó trách hắn đa tài đa nghệ kinh nghiệm giang hồ còn phong phú, hoá ra là học cùng đại hoà thượng.
Diệp Ngưng Hoan nói: “Huynh có thể trung hoà một chút, không giết hắn, nhưng đánh hắn một tí coi như báo thù.” Lúc ấy Sương Lăng hẳn là đã bảy tuổi, Sở Hạo mới là một đứa con nít bốn tuổi, trừng trị hắn rất dễ.
Sương Lăng lại gật gật đầu: “Lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy.” Hắn thở dài, nói đầy tiếc nuối, “Nhưng bên người hắn có Thụy nương, Thụy nương cũng là cao thủ. Còn có một đống người lớn hầu hạ, cộng thêm phương trượng Linh Giác ở Phất Đài Tự cũng thường xuyên ở bên người hắn, muốn đánh hắn quá khó khăn.”
Diệp Ngưng Hoan lắc đầu: “Ngốc chưa, trẻ con với trẻ con, mọi người nhất định đối với huynh phòng bị không nghiêm. Lấy một cái đĩa kẹo lừa ra đánh một chút thôi! Lúc ấy huynh bảy tuổi, hắn mới bốn tuổi. Sức chiến đấu mạnh hơn hắn nhiều, huống hồ hắn vẫn là bé cưng bệnh tật, chỉ cần chớp mắt là có thể nhấn hắn nằm úp sấp.”
Sương Lăng lộ ra ý cười: “Muội ước gì lúc ấy cũng ở đó, đánh hắn một trận phải không?”
Diệp Ngưng Hoan yên lặng duỗi tay ra, ý bảo hắn nói tiếp.
Sương Lăng cười cười, còn nói: “Ta đi theo hắn ở Phất Đài Tự mấy năm, nơi đó non xanh nước biếc cũng không nhiều ngươi lừa ta gạt như vậy. Bọn ta đều còn nhỏ, cũng không biết là bởi vì đó là Phật môn thanh tịnh, hay là bởi vì do hắn ở đó, cũng làm cho sự căm hận tận xương trong lòng ta vơi đi rất nhiều. Sau hắn phải về kinh, là ta muốn đi theo, ta hi vọng hắn có thể giúp ta… Lục gia chúng ta là loạn thần tặc tử, ta không muốn cứ không minh bạch cả đời như vậy, mỗi buổi tối nằm mơ đều có thể nhìn thấy người nhà của ta máu chảy đầm đìa đứng trước mặt ta…”
Diệp Ngưng Hoan nói: “Hắn giúp huynh sao?”
Sương Lăng gật đầu, ánh mắt trở nên xa xăm: “Giúp, năm Chương Hợp thứ ba, mượn chuyện ba quận Bình Nam kia, Đông Lâm Vương nhắc lại chuyện chư hoàng tử xưa kia với Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng thi hành chính sách tôn thất hoà thuận, xoa dịu thương tổn họ hàng triều Khai Minh. Hậu nhân của một vài thân đảng của chư hoàng tử cũng bởi vậy mà được ân xá, trong đó cũng có Lục gia chúng ta. Mặc dù người đã mất thì thôi, nhưng cha ta cả đời trọng thanh danh, ông đến chết vẫn còn kêu oan… Ta nghĩ ông ấy lúc này cũng có thể nhắm mắt.”
Sương Lăng tiếp tục nói: “Lúc ấy ta đã bí mật gia nhập ván cờ, lại thành công tiến vào Vĩnh Thành Vương phủ. Tâm nguyện lớn nhất đời này hắn đã thay ta đạt được, Lục gia chỉ còn một mình ta, tất nhiên càng không còn nỗi lo về sau… Sau chuyện Công chúa, thân phận của ta bại lộ, Vương gia liền cho ta vinh dự, trả một ít sản nghiệp của tổ tiên Lục gia lại cho ta…”
Diệp Ngưng Hoan cười an ủi hắn: “Phụ thân huynh là quan văn, đến đời huynh lại bỏ văn theo võ. Chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, người lúc nào cũng phải nhìn về phía trước. Lục gia ít nhất còn bảo vệ được dòng duy nhất là huynh, tương lai trổ cành tán lá sinh vài đứa, tiếp tục cố gắng phấn đấu, không chỉ làm quan mà còn lớn hơn cha huynh, việc chấn hưng Lục gia ở ngay trong tầm tay!”
Sương Lăng nhìn nàng một lúc, nói: “Chuyện này liên lụy rất nhiều, ta có thể bảo toàn tính mạng là dựa vào Thái hậu. Cho nên Đông Lâm Vương nói, dính dáng đến ta, mới xem như thật sự giao nhược điểm cho Hoàng thượng.”
Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu: “Ta hiểu mà, Lục gia có thể kéo dài hương khói, là dựa vào Thái hậu. Mà Thái hậu lúc ấy làm như vậy, cũng là làm trái ý chỉ của Tiên đế. Cho nên hắn muốn ta có quan hệ với huynh, mới có thể làm cho Hoàng thượng yên tâm.”
Sương Lăng cười cười: “Sợ không?”
Nàng sửng sốt: “Ta?” Đột nhiên cười cười nói: “Ta là sát thủ Ảnh Nguyệt Môn, huynh sợ không?”
Sương Lăng nở nụ cười: “Cuối cùng cũng có em gái, vui mừng còn chưa đủ đâu. Một mình cô đơn lắm!”
Nàng trịnh trọng gật đầu, nhìn hắn cười. Nàng vẫn muốn tự do, hướng tới tự do một ngày nào đó, chỉ có như vậy nàng mới có thể thi triển hết thật lòng thật dạ, mà trong phạm vi quý nhân thì không có thật tình. Nhưng bây giờ nàng không cần, có tự do hay không không quan trọng. Nàng có một phần vướng bận, cũng có một phần thật tình. Nhìn thấy Sương Lăng liền cảm thấy an toàn, có hắn ở đây nên không sợ gì nữa, có thể không cố kỵ gì mà tâm sự với hắn, có thể bày ra sự thật lòng của mình với hắn. Gửi gắm phần tình cảm này, cuối cùng nàng tìm được rồi, dù sao tình thân cũng là tình.
Sở Hạo dĩ nhiên là lợi dụng bọn họ, nhưng cũng không sao. Bọn họ vẫn luôn bơ vơ không chỗ nương tựa, về sau có thể là huynh muội, thật vui mừng.
Nét mặt Sương Lăng hiện lên một chút kỳ lạ: “Vĩnh Thành Vương tám phần ở Yên Ninh, đến lúc đó muội thấy hắn… sẽ không…”
Diệp Ngưng Hoan phụt một tiếng, thiếu chút nữa thì phun nước miếng lên mặt hắn, muốn dùng chân đá hắn, vừa nghĩ tới chuyện cũ bi thảm hắn vừa nói thì nhịn xuống, chụp hắn: “Ta bị chỉnh còn chưa đủ sao? Lại không điên! Trêu ghẹo một người sắp chết thú vị lắm sao?”
Hắn nắm chặt tay trái của nàng, ánh mắt lại nhìn tay phải của nàng, thấp giọng nói: “Ai nói muội là người sắp chết? Chỉ cần ta ở đây ngày nào, nhất định sẽ không để muội dễ dàng mất mạng.”
Nàng rụt tay, cười tươi như hoa: “Tất nhiên là ta biết.”
Sương Lăng ngẩng đầu nói: “Thế này mà còn có thể tươi cười rạng rỡ, phục muội thật, kỳ thật vừa rồi tâm tình ta rất suy sụp, muội đó…”
Nàng nói: “Chẳng lẽ muốn nghèo khổ, sau đó ôm đầu khóc rống một trận sao? Đừng, tốt một ngày xấu một ngày, bình thường lại một ngày. Đã như vậy, chúng ta là trứng chọi đá đấy. Ta không định khóc sướt mướt.”
Hắn còn nói: “Ta rất hoài niệm cuộc sống trước kia.”
Nàng lắc đầu, “Đừng, chuyện này cũng không phải nói ngoài miệng một chút thì xong. Quan trường ta cũng không hiểu lắm, chẳng qua giao thiệp với quý nhân còn không như nhau? Huynh đừng có bày cái mặt già khắm. Đối với việc làm thiếp đại quan cúi đầu cái gì cũng không ngại, dù sao cũng hướng về tiền đồ thôi. Đúng rồi đúng rồi, nên có người cầu hôn cho huynh chứ nhỉ? Huynh chán ghét Chúc cô nương, bây giờ huynh cũng làm quan, có thể chọn một tiểu thư khuê các tính tình tốt, sống cho thật tốt đi.”
Diệp Ngưng Hoan nói lải nhải cằn nhằn cả buổi trời, chỉ là không ngờ lại làm cho bản thân cảm khái đau buồn. Nàng là thật tâm vui mừng cho Sương Lăng, là thật tâm hi vọng hắn có thể có cuộc sống tốt đẹp.
Sương Lăng có hơi bực bội, nắm tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng. Nàng nhìn vẻ mặt của hắn, thờ ơ cười: “Huynh không cần lo lắng cho ta, ta còn hữu dụng, không có việc gì.”
Sương Lăng nhìn nàng: “Sau đó thì sao, muội đã từng nghĩ qua chưa?”
Diệp Ngưng Hoan không nói chuyện, thở dài, nét mặt có phần bối rối.
Hoàng thượng đã nhận được tin cấp báo, Vĩnh Thành Vương đưa Công chúa xong liền chạy mất, Hoàng thượng tất nhiên muốn điều tra nghe ngóng một trận, kế tiếp lại ra vẻ ngoài mặt kết thúc nhiệm vụ. Bất luận thế nào, chỗ dừng chân này của Vĩnh Thành Vương đúng là không giữ được, sợ là sau này ngay cả thân phận tôn thất cũng khó giữ.
Đông Lâm Vương mượn bọn họ mà đạt được mục đích, hắn muốn đi Yên Ninh; Hoàng thượng cũng mượn bọn họ đạt được mục đích, tin tưởng Đông Lâm Vương sẽ không đi mà không quay lại.
Rồi sau đó? Nàng sợ là vô dụng, chẳng qua nàng không còn khả năng chạy trốn như trước, bởi vì không thể liên luỵ tới Sương Lăng, ít nhất Sương Lăng vẫn hữu dụng.
Hai người nhất thời không nói nữa, Sương Lăng nhìn vẻ mặt của nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu đi thật, ta sẽ cùng đi.”
Hắn cười một cách tối nghĩa: “Muội cũng đừng bướng bỉnh nữa, nếu hết thảy đều thuận lợi, ta nghĩ hắn hẳn là sẽ…”
Nhìn bộ dáng sững sờ của Diệp Ngưng Hoan, hắn đột nhiên im miệng, tự giễu mà cười, vỗ vỗ vai nàng ra vẻ thoải mái mà đổi chủ đề: “Chuyện ám sát đã kết thúc, tên thích khách Ảnh Nguyệt Môn dám đâm Đông Lâm Vương một đao đã bị tử hình.”
Diệp Ngưng Hoan lắc lắc đầu, híp mắt lại nói: “Ta không phải sợ chuyện này, ván cờ quý nhân tranh chấp này, chúng ta chẳng qua là con tốt qua sông. Tên họ thích khách là gì? Bọn họ tất nhiên sẽ tìm một tên tử tù chém bịt miệng. Ta cảm thấy, huynh còn chưa phải thừa nhận cô em gái này, đỡ phiền phức về sau.”
Sương Lăng nhìn nét mặt Diệp Ngưng Hoan, hiểu được ý của nàng, hất mày nói: “Vậy còn có gì khác biệt? Hắn bây giờ cho muội tới gặp ta, chính là bởi vì tình cảm thật của ta và muội. Muội không đáp ứng cũng không có vấn đề gì, mặc hắn thêu dệt chuyện trên trời dưới đất. Đến lúc đó ở Yên Ninh muội dám chạy thì vẫn áp đặt ta như thường.”
Quỷ tha ma bắt Sở Hạo, lợi dụng nàng muốn gặp Sương Lăng, lợi dụng sự trung thực lại không giấu giếm thân phận của Sương Lăng đối với nàng, thật sự kiểm chứng tình nghĩa của bọn họ.
Đến lúc đó nàng lại chạy, hắn sẽ trực tiếp lấy Sương Lăng ra khai đao, bất kể Sương Lăng có giúp hay không đều như nhau!
Sương Lăng trái lại cười rất nhẹ nhàng: “Ta coi như là cùng lớn lên với Đông Lâm Vương, nhưng đến bây giờ vẫn đoán không ra tính nết của hắn. Chẳng qua có một thứ ta rất xác định, hắn cũng không phải một người vô tình. Quyền mưu sát phạt, triều nào đều như nhau. Có thể trời sinh phú quý tất nhiên là số mệnh, có thể vật lộn trong đó hay không thì phải xem bản lĩnh của mỗi người. Muội và ta đều là quân cờ trong tay hắn, ta cũng không ngại. Một khi vô dụng, đó là cùng nhau chết, coi như không uổng.”
Hắn dùng lực nắm bả vai nàng một chút: “Diệp Ngưng Hoan, muội muội này của ta, ta thừa nhận!”
Diệp Ngưng Hoan đưa tay đặt ở trên vai, dùng sức cầm tay hắn, ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Trễ rồi, ta phải trở về, hôm nay huynh sẽ ở đây sao?”
Hắn gật đầu: “Ta ở cửa nam, chờ Vương gia trở về.”
Nàng nói: “Ừ, ta về trước đây, sợ chốc nữa Thụy cô cô lại mắng ta.” Nói xong, nàng le lưỡi cười khoát tay với hắn, không lưu luyến nữa, dọc theo đường đi bước chậm.
Lục Sương Lăng nhìn bóng dáng của nàng, như là một luồng khói hắn bắt cũng không bắt được, cứ như vậy biến mất giữa cánh rừng. Nếu lúc trước dứt khoát một chút, mang nàng đi, cho dù bỏ mạng ở nơi xa cũng vui sướng. Vẫn là hắn quá yếu đuối!
Diệp Ngưng Hoan chưa ra khỏi rừng thì thấy Thụy nương vội vã dẫn người qua đây tìm, Thụy nương thấy nàng, nhảy mấy bước lại đây, giữ chặt một phen nói: “Đi mau, trong cung phái người tới đón ngươi.”
“Cái gì?” Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, trong lòng nhảy dựng, bước chân không khỏi chậm lại.
“Sợ cái gì, thật muốn băm chết ngươi một đao. Đừng lỡ thì giờ, nhanh một chút.” Thụy nương nhíu mày, mạnh mẽ túm nàng tăng nhịp bước chân.
Diệp Ngưng Hoan đi chậm theo bà ta, vội vàng nói: “Ta không phải sợ chuyện này, chỉ là muốn biết chuyện gì.”
“Tám phần là nói ra chuyện của ngươi, Thái hậu muốn gặp.” Thụy nương thúc giục nàng, “Xe đang chờ, nhanh chút đi.”
Trong lòng Diệp Ngưng Hoan cả kinh, nhanh như vậy?
Sở Hạo này là sợ nàng lật lọng không nghe lời, không buộc nàng nói dối như cuội ở trước mặt Thái hậu thì không vui sao? Khẩn cấp cho Hoàng thượng nhìn một cái như vậy, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tình sâu tựa biển? Nàng lỗ mãng bao nhiêu hắn không phải rõ ràng nhất sao? Dù sao cũng phải ăn khớp với nàng một chút chứ!
Bên ngoài Liêu Hoa Thai đã có xe chờ, Phùng Đào đang nói chuyện với hai thái giám áo lam, thoạt nhìn là quen biết. Thụy nương kéo Diệp Ngưng Hoan qua, trong đó một thái giám lớn tuổi đi thong thả mấy bước về phía trước, đánh giá Diệp Ngưng Hoan từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới không nhanh không chậm tung phất trần hành lễ nói: “Phụng khẩu dụ của Hoàng Thái hậu, Diệp cô nương vào cung gặp vua. Cô nương đi cùng chúng ta thôi.”
Nói xong, hắn lệnh cho thái giám đi cùng đặt ghế kê chân xuống, vén rèm cho Diệp Ngưng Hoan lên xe.
Diệp Ngưng Hoan trong lòng thắt lại, nhìn thoáng qua Thụy nương. Thụy nương bất đắc dĩ, đành phải chống đỡ cánh tay cho Diệp Ngưng Hoan lên xe trước, trước khi đi thấp giọng nói: “Chốc nữa ngươi tỉnh ngủ chút, cẩn thận trả lời.”
Diệp Ngưng Hoan khẽ gật đầu một cái, lên xe ngồi. Vừa ổn định ngồi xuống thì cảm thấy dưới người khẽ động, xe chậm rãi đi về phía trước.