“Đợi ta đến Yên Ninh rồi, có phải nàng lại muốn chạy trốn hay không?” Sở Hạo đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy, đưa tay mơn trớn thái dương của nàng, hô hấp dừng bên tai nàng. Mắt hắn đen đặc, nhìn gần càng tăng thêm vẻ yêu mị, khiến lòng nàng bắt đầu kinh hoàng không ngớt.
“Không… Không dám.” Diệp Ngưng Hoan miễn cưỡng cười, “Ta đã là người của điện hạ, tất nhiên một lòng cùng…”
“Lúc nàng chạy trốn cũng đã là người của ta, không đá chân sau như cũ thì chạy trốn?”
Nói cái gì, nàng cũng không phải con lừa!
“Thật không dám.” Nàng nhìn ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: “Nay có huynh đệ, tất nhiên một lòng bán mạng cho điện hạ, không dám có suy nghĩ đó.”
Sở Hạo sửng sốt, mắt nhấp nháy nhìn nàng, trong lòng như nổi lửa. Có Sương Lăng sẽ không chạy sao? Rõ ràng hắn đã muốn mượn điểm ấy buộc nàng lại, nàng không người thân không bạn bè, không quan hệ không vương vấn. Nay nói dối với bên ngoài thế này, tất nhiên không muốn lại liên lụy Sương Lăng, nhưng nàng nói ra như vậy, thật là muốn chọc hắn tức chết!
Hắn cười nham hiểm, siết chặt nàng lại: “Một tên Sương Lăng đã buộc được nàng lại sao? Vậy lúc trước nàng năm lần bảy lượt trốn đi là có mưu đồ gì?”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt một chút, đang suy nghĩ nên nói cái gì đó, ai ngờ hắn cúi đầu trực tiếp hôn lên môi nàng, ôm nàng vào trong ngực hôn đến chết đi sống lại, tất cả không khí đều nghẹn trong lồng ngực không ra không vào, môi lưỡi dây dưa, ngay cả sức lực giãy giụa nàng đều không có nửa phần.
Đầu Diệp Ngưng Hoan đau buốt, tiếc rằng hắn hung hăng không kiêng nể gì. Mấy ngày nay chỉ một mực hầu hạ hắn đã mệt chết khiếp, hôm nay lại ầm ĩ đến nơm nớp lo sợ như vậy, nay không khí không vào được, trực giác cho thấy môi đã tê dại một mảnh, không khỏi run lẩy bẩy, nhưng lại bắt đầu nhũn ra tê liệt.
Sở Hạo có phần say sưa, thấy mùi hương của nàng phả vào mũi lại mềm mại vô cùng, càng thêm dây dưa liên hồi. Mãi đến khi nàng bắt đầu run rẩy, hắn mới định thần lại, khẽ buông môi ra, thấy mắt nàng bị bức đến ẩm ướt, lại kìm nén trong hốc mắt, khiến đôi mắt nàng nhìn mê ly ngây người.
Hắn thay nàng quẹt quẹt, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ nàng thật sự họ Lục sao?”
Mũi Diệp Ngưng Hoan có chút chua xót, giọng oa oa: “Đúng vậy, tên là Lục Ngôn. Nhưng mà bà phúc mỏng, xuất thân bần hàn, chưa từng có quý thích.”
Sở Hạo nói: “Bà ấy có con gái như vậy, không tính là phúc mỏng.”
Diệp Ngưng Hoan kinh ngạc nhìn hắn, nghĩ đến Thái hậu, lại nghĩ đến mẹ mình, nhất thời trong lòng chua xót. Mẫu thân nàng qua đời sớm, dung nhan thế nào nàng đều không thể nào lưu lại trong trí nhớ, nay vì kết thân với Lục gia, còn phải vô căn cứ đề cập đến bà, thật bất hiếu. Đột nhiên nàng run lên, đang lúc hoàn hồn thì tay hắn đã tiến vào tiểu sam của nàng, đánh bay sự chua xót trong lòng nàng hết bảy tám phần.
Nàng vội vàng đưa tay chống giữ hai vai hắn, hắn lại xoay người đặt nàng dưới thân, tay càng thêm thò vào trong, suýt nữa thì hở hết cả y phục của nàng. Hắn ôm nàng, hơi thở phả ra nóng hổi, ngậm vành tai nàng, nói nhỏ bên tai nàng: “Đừng trốn.”
Nàng không lộn xộn nữa, tim đập điên cuồng, thân thể lại vô lực. Từ lúc nàng chạy trốn bất thành vào tháng sáu, thân thể vẫn không tốt, hắn cũng không chạm qua nàng nữa. Hai lần thị tẩm trước quả thật không tốt, khiến nàng khó tránh khỏi có cảm xúc mâu thuẫn. Nàng cũng biết rõ thân phận của mình, loại chuyện này chung quy không phải do nàng.
Nàng hơi hơi nhắm mắt, nhưng dòng lệ muốn trào ra lại biến mất, ra sức để cho bản thân thả lỏng, tránh cho hắn nhất thời giận dữ lại cắn nàng mấy cái. Sở Hạo ôm chặt nàng, hắn cũng không phủ nhận hứng thú ban đầu đối với nàng là vì thân thể này, sự mềm mại khác thường kia khiến hắn vô cùng thích thú.
Chẳng qua là khi hắn nắm chặt đầu vai nàng, cảm thấy xương bả vai nàng nhô lên rõ ràng. Vai nàng rất mượt mà, thân thể mềm mại như không có xương cốt, nhưng lúc này, cảm nhận xương cốt rõ ràng như thế, rõ đến mức như là có cây gai nhô ra, xuyên thủng lòng bàn tay của hắn, tê dại mà mang theo một chút đau đớn.
Diệp Ngưng Hoan vẫn đang chờ động tác kế tiếp của hắn, nhưng hắn chỉ ôm nàng, một bàn tay tiến vào trong quần áo nàng nắm vai nàng, mà tay kia thì quấn quýt lấy thắt lưng của nàng, siết chặt nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nàng bị hắn ép dần dần có hơi không thở nổi, cũng không dám lộn xộn. Hai người dán thật chặt, quần áo lại không dày lắm, nàng tinh tường cảm giác được sự biến hóa của hắn.
Hắn cứ như đã chết vậy, khiến cho Diệp Ngưng Hoan thật không có ý nghĩ mò mẫm. Nay còn ở trong cung, nơi này cũng không phải tẩm điện, hắn đè nặng nàng lên giường như vậy thật không có hình tượng.
Diệp Ngưng Hoan cuối cùng cũng nhịn không được, nhẹ nhàng giật giật. Nàng vừa động đậy, Sở Hạo lại càng siết chặt, siết nàng đến hết khí.
Nàng khó chịu hừ một tiếng, lại nghe giọng hắn uy hiếp rất không vui: “Nàng lại động một chút thử xem?” Ngữ khí không tốt lắm, vẫn nghiêng người nằm bên cạnh nàng, cánh tay vòng qua ôm nàng vào trong ngực, “Mệt rồi, nghỉ với ta một lát.”
Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, như vậy là có ý gì? Trước kia không phải sức lực không khác gì cầm thú sao, bây giờ lại nhẫn nại?
Tuy là suy nghĩ lung tung, chẳng qua nếu hắn chịu phóng sinh, Diệp Ngưng Hoan tất nhiên cũng sẽ không trêu chọc hắn nữa.
Diệp Ngưng Hoan không dám động đậy, lại nhẹ giọng nói: “Đã mệt thì không bằng sớm đi nghỉ một chút, vết thương này còn chưa ổn đâu, đừng để nhiễm lạnh nữa.”
“Nàng quan tâm ta sao?” Hơi thở của hắn ở bên tai nàng, khiến nàng ngứa ngáy, âm thanh trầm thấp làm như nỉ non, khiến Diệp Ngưng Hoan nhất thời có chút choáng váng.
Hắn là chủ tử của nàng, thân thể tính mạng của nàng đều cột lên người hắn. Nay lại xách nàng đến trước mặt Thái hậu xoay một vòng, về sau sợ lúc hắn có cái gì không ổn, bản thân không thể không chịu tiếng xấu thay cho người khác. Cái mạng này dù cho hèn mọn thì cũng là mạng mà, nếu bản thân không quý trọng thì còn ai quan tâm? Huống hồ bây giờ, không chỉ có một cái mạng của nàng! Nàng dĩ nhiên là phải quan tâm hắn một chút.
Nàng đang suy nghĩ, Sở Hạo bỗng nhiên cúi đầu cắn vành tai nàng một cái, vừa đau vừa tê, khiến cho Diệp Ngưng Hoan thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Nàng thét lớn một tiếng định nói chuyện, hắn lại nhả răng ra nói nhỏ: “Đông Lâm lục quận là một chỗ tốt, nàng sẽ thích.”
Nàng đang bừng tỉnh, bị cái câu ù ù cạc cạc kia của hắn làm cho mũi có chút chua xót. Đông Lâm lục quận, nghe nói nơi đó cảnh quan rộng rãi. Nếu thật sự có một ngày, bản thân có thể sống yên phận ở nơi đó cũng không tệ.
Nàng hơi rụt cổ, nở một nụ cười nhạt. Cái ôm của hắn thật ấm áp, ít nhất giờ này khắc này có thể khiến Diệp Ngưng Hoan cảm thấy ấm áp, thậm chí an toàn.
Một ngày nay quá nhiều chuyện trầm bổng lên xuống, gặp được Sương Lăng khiến nàng rất vui, đã biết Sương Lăng cho nàng đi theo làm nàng cảm thán thút thít, gặp được Thái hậu cũng khiến nàng hết sức khẩn trương và mỏi mệt. Vốn nàng không muốn nghĩ nhiều, thứ nàng chưa bao giờ nắm chắc, nay từng sự vuốt ve an ủi cũng đủ để nàng ngủ yên.
Nàng nhanh chóng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không chỉ ngủ, còn chìm trong giấc mộng…
Trong mộng là cảnh hoa cỏ lá rụng bụi hoa, nàng là một hiệp nữ áo đỏ, vạt áo tung bay, tư thế hiên ngang oai hùng không thua kém bậc mày râu. Nàng dè bỉu một đám ác ôn trong giang hồ, xoay tròn đấu võ, lấy một địch trăm, tất cả mọi người bị nàng đánh bay giữa không trung như miếng vải rách. Tư thế kia đẹp vô cùng, nàng mỉm cười trăm hoa héo lụi. Đang lúc đắc ý, thấy một thiếu niên áo tím cưỡi ngựa trắng từ xa xa chạy tới, ngựa phi như vọt lên cánh rừng hoa tươi đẹp, tư thái rất phong lưu phóng khoáng.
Đợi đến khi ngựa phi như bay tới, chàng nhẹ nhàng như tiên nhân lướt sóng, dừng ở trước mặt Diệp Ngưng Hoan, chỉ thấy ánh sáng chói chang, nhưng bất luận thế nào cũng không thấy được mặt của chàng… Chỉ thấy đen như nước sơn, phiêu tán nhè nhẹ từng đợt, đưa tay về phía nàng, giọng nói vừa thấp lại mê người: “Ngủ như heo vậy, sang năm không bắt ngươi lên bàn thì thật có lỗi với ngươi.”
Mộng đẹp vỡ vụn, lời này giống như một tiếng sét, như thế thật sự là rõ ràng, khiến Diệp Ngưng Hoan run run tỉnh lại.
Đang lúc hoàn hồn lại phát giác người đang nằm trên một chiếc giường lớn, trong lòng còn ôm một cánh tay, giương mắt lên lại càng hoảng sợ, vội vàng buông tay. Lại là Thụy nương!
Thụy nương run run cánh tay đã bị nàng ôm đến tê dại, nét mặt kia không nói nên lời. Người sống thay đổi khiến Diệp Ngưng Hoan nhất thời không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác đờ đẫn. Trong phòng sáng trưng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ đến chính giữa, mặt trời lên cao!
Phía sau Thụy nương còn có vài cung nữ, Diệp Ngưng Hoan cũng không dám nhìn nét mặt người ta, ngủ say như vậy, say đến mức Thụy nương đến đây lúc nào cũng không biết, bản thân lại còn ôm cánh tay Thụy nương không buông.
Rõ ràng gần đây nàng mệt quá rồi. Đừng nói là mỗi ngày hầu hạ Sở Hạo đại gia ở Liêu Hoa Thai có bao nhiêu vất vả, chỉ ngày hôm qua suýt nữa muốn mạng nhỏ của nàng. Sau này khó mà sống yên ổn lâu dài, dĩ nhiên phải ngủ cho say, đây cũng không thể trách nàng toàn bộ mà?
Thấy Thụy nương chậm rãi nâng tay, cảm thấy hoảng hốt sợ ai đánh, Diệp Ngưng Hoan theo bản năng nâng cánh tay che lại, miệng nói: “Không phải cố ý, gần đây thật sự mệt…”
Diệp Ngưng Hoan run tay, cổ tay trái bị Thụy nương cầm, lòng bàn tay âm ấm hơn của nàng. Thụy nương nắm chặt một tí rồi buông ra, cũng khiến nàng an tâm.
Thụy nương thở dài, quở trách: “Thật sự là một đứa vô tâm vô phế, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, chỉ ỷ vào điện hạ coi trọng ngươi thì ngủ sống ngủ chết.”
Giọng Thụy nương rất lớn, làm như cố ý nói cho người bên ngoài nghe, khiến cho Diệp Ngưng Hoan lúng túng. Phía sau truyền đến một tiếng cười nhạt, một cung nữ lớn tuổi mặc nữ quan phục màu xanh tiến lại gần, cười nói: “Tỷ tỷ cũng đừng trách nàng, Diệp cô nương thân thể yếu đuối, Thái hậu không phải dặn dò cho nàng điều dưỡng một chút sao?”
Diệp Ngưng Hoan thấy bà trẻ hơn Thụy nương mấy tuổi, nhìn kiểu ăn vận, nói chuyện kia cũng thật tùy ý, chắc là ở trong cung thân phận không thấp. Nhất thời nàng vội vàng cào cào tóc, vén chăn xuống giường, mặt mày nghiêm trang đứng ở một bên.
Thụy nương cười với người phụ nữ kia: “May mà có Tô chưởng cung ở đây, bằng không thật là khiến người khác chê cười chết.” Vừa nói, bà vừa kéo Diệp Ngưng Hoan, “Vị này là Tô chưởng cung của Thọ Khang Cung, Thái hậu thương cảm, đặc biệt cho bà ấy qua đây sắp xếp chuyện của Minh Hi Điện mấy ngày, tiện thể thay ngươi xử lý mấy chuyện trong phủ.”
Thọ Khang Cung là chỗ ở của Thái hậu ở trong cung, có thể là chưởng cung ở đó, tất nhiên là tâm phúc Thái hậu. Diệp Ngưng Hoan tất nhiên không dám chậm trễ, cúi người hành lễ với bà, cười nói: “Làm phiền Tô Đại cô cô rồi, nhất thời ngủ mê mất lễ nghi quy củ, khiến Đại cô cô chê cười.”
Tô thị cười cười nói: “Chỉ sợ hầu hạ không chu toàn, nào dám chê cười? Sáng sớm hôm nay đến đây, vốn nên làm lễ chào hỏi với cô nương trước, chỉ là cô nương ngủ say quá, không dám quấy rầy. Thập Cửu điện hạ trước kia vào Thụy Ánh Đài cũng đều ở tại Minh Hi Điện, cô nương cứ xem như trong nhà, không cần giữ lễ tiết đâu.”
Diệp Ngưng Hoan nhất thời nhìn Thụy nương, hẳn bà cũng là buổi sáng nghe chiếu mới vào đây. Cũng không thấy bóng dáng Sở Hạo, trước mặt mọi người, Diệp Ngưng Hoan cũng không tiện hỏi thăm, chỉ cười ngượng ngập với Tô thị, gật đầu không nói.
Tô thị vừa dứt lời thì gọi tiểu cung nữ bên cạnh bưng mấy món lại đây, hầu hạ Diệp Ngưng Hoan rửa mặt thay quần áo. Trước kia ở Liêu Hoa Thai đã biết bộ dáng quý nhân thế nào, nay Diệp Ngưng Hoan cũng tính là ngựa quen đường cũ, không bao giờ phát sinh chuyện lúng túng uống nước súc miệng nữa. Sau lại có cung nữ bưng một chén thuốc cho nàng, Diệp Ngưng Hoan vừa thấy màu đen cuồn cuộn kia thì choáng váng, liếc mắt nhìn Thụy nương, uống xong, cái món này cũng có thể mang vào đây được, thật sự là lúc nào cũng không quên hả!
Thụy nương hình như cũng không thèm nhìn nàng, Diệp Ngưng Hoan thầm thở dài, trực tiếp uống cạn. Thay đổi y phục xong thì theo Thụy nương và Tô thị băng qua tẩm điện, đến đại sảnh trung gian, bên ngoài có một đám cung nữ thái giám khác đang thu xếp cơm nước.
Tô thị vừa đi vừa hí mắt quan sát động tác của Diệp Ngưng Hoan, thấy nàng biết không đung đưa váy, thật là đoan trang, lại mang theo mấy phần thướt tha, khẽ gật đầu mỉm cười.
Diệp Ngưng Hoan tự biết toàn bộ thể diện đều là vì Sở Hạo, cộng thêm thân phận Tô thị không thấp, lại là người bên cạnh Thái hậu, cũng không dám khinh thường trước mặt bà, cẩn thận ngồi im một góc. Tô thị cứ khăng khăng muốn đích thân gắp thức ăn cho nàng, nàng không dám từ chối, lại liên tiếp cảm tạ. Cứ như vậy mệt muốn chết, rốt cuộc cũng khiến trên mặt Tô thị tăng thêm vài phần ý cười. Thụy nương ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay Thụy nương nhận tin cung nhân truyền đến, nói Thái hậu muốn giữ điện hạ và Diệp Ngưng Hoan ở Thụy Ánh Đài ở mấy ngày, Thụy nương và Phùng Đào cùng vào cung hầu hạ. Thụy nương đêm qua cả đêm không sống yên ổn, hôm nay nghe tin xong thì sốt ruột vội vàng lật đật theo Phùng Đào chạy lại đây. Vào Thụy Ánh Đài, tất nhiên là phải đến chỗ Thái hậu thỉnh an tạ ơn trước, Thái hậu đang gặp khách, chưa triệu kiến, hai người chỉ dập dập đầu bên ngoài Lâm Hải Lâu rồi chia binh làm hai đường, Thụy nương vội vã đến Minh Hi Điện.
Vào Minh Hi Điện, hiển nhiên không nhìn thấy Sở Hạo. Sợ là lúc này vào trong cung gặp Hoàng thượng rồi, nhìn cung nữ thái giám trong điện phần nhiều là người hầu ở Thọ Khang Cung, trong lòng có chút bất an. Kéo tiểu thái giám ra ngoài điện hỏi, mới biết được Thái hậu điều Tô thị lại đây chăm sóc.
Thụy nương nhìn tất cả cung nữ thái giám bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt còn mang ý cười, trong lòng lại chột dạ. Vào tẩm điện thì thấy Diệp Ngưng Hoan nằm dang chân ở trên giường, ôm gối ngủ chẳng hay biết gì.
Tô thị canh giữ ở trong điện, nhưng cũng không gọi dậy, chỉ nhìn nàng cười như có như không. Thụy nương cảm thấy nha đầu chết tiệt này một chút cũng không cho người ta bớt lo, để cho người trong cung chế giễu như vậy, đến lúc đó lại rơi vào tai Thái hậu, cũng bất chấp mọi thứ, vội vàng đi qua muốn túm nàng dậy. Ai ngờ này Diệp Ngưng Hoan càng thấy mộng, ôm cánh tay bà không buông, Thụy nương lúng túng không biết phải làm sao bây giờ cho tốt.
Dùng cơm xong, Diệp Ngưng Hoan súc miệng, ba người lúc này mới chuyển sang phòng bên nói chuyện. Tô thị nhìn Diệp Ngưng Hoan và Thụy nương nói: “Thái hậu phân phó xuống, đợi Tông Phủ nghĩ xong ngày tốt thì cô nương có thể về phủ, cô nương cần gì, Thái hậu đều lo liệu. Chốc nữa ta mang quà lễ nạp thái (*) qua, nếu có gì không ổn, cô nương cứ phân phó một tiếng.”
(*) lễ nạp thái: nhà trai nhờ người đến nhà gái ướm ý rằng muốn kén chọn con gái nhà ấy làm dâu
Diệp Ngưng Hoan nghe xong mà rùng mình, Thái hậu thật sự là diễn trò toàn bộ, cho nàng thể diện rất lớn nha! Thụy nương thở dài một hơi, hoàn toàn yên tâm, kéo tay Tô thị nói: “Nhận ân điển của Thái hậu, Tô muội muội cũng vất vả rồi, chốc nữa ta và nàng ấy sẽ đến tạ ơn Thái hậu.”
Tô thị cười nói: “Thái hậu phân phó, đợi về phủ rồi tạ ơn cũng không muộn. Lúc này mấy cái lễ nghi rườm rà có thể miễn thì miễn đi!” Thấy Thụy nương cười, bà còn nói, “Thái hậu còn phân phó, điện hạ bằng lòng lập thất, tuy là thứ vị cũng tuyệt đối không thể để cho bên ngoài coi thường. Cô nương cứ an tâm ở đây mấy ngày, đến lúc qua cửa, hầu hạ chủ tử, Thái hậu nhìn cũng vui mừng, Lục đình úy cũng được vẻ vang, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”
Diệp Ngưng Hoan cúi đầu nói: “Tô chưởng cung, ta nhớ kỹ rồi.”
Tô thị nói: “Nay Phương Thụy tỷ tỷ đã tới đây, vậy nhất định là không thể không chu toàn. Bên này ta còn có chút việc vặt, thứ cho không thể phụng bồi.”
Nói xong, Tô thị cười cười rồi đi thẳng. Phương Thụy nhìn Diệp Ngưng Hoan, nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hiếm khi đến Thụy Ánh Đài, không bằng ta dẫn ngươi đi dạo nhé?”
Diệp Ngưng Hoan biết bà đang nói chuyện với mình, liền gật đầu đáp ứng. Hai người đi dọc theo cung tường ra ven hồ, ban ngày thấy Thụy Ánh Đài này rộng lớn tráng lệ. Non sông tươi đẹp thấp thoáng ngói xanh tường đỏ, tầng tầng lớp lớp không kịp nhìn.
Hai người đi dạo bên hồ ra một sườn núi không xa, Thụy nương nói: “Ngày hôm qua ta bất an cả đêm, chỉ sợ ngươi nói sai cái gì. Thấy thế này, Thái hậu thật ra rất là vừa lòng với ngươi, ngươi rốt cuộc là trả lời thế nào?”
Diệp Ngưng Hoan nói hết chuyện ngày hôm qua với Thụy nương, Thụy nương có chút sững sờ, thật lâu sau mới thở dài: “Thì ra là thế, xem ra, Thái hậu vẫn khó quên năm đó…” Nhất thời cảm thấy có chút thất lễ, bà vội vàng bình tĩnh cười nói: “Coi như là ngươi tỉnh táo, vòng vo như vậy cũng xong.”
Diệp Ngưng Hoan khẽ chấn động, đâu chỉ là khó quên, quả thật là muốn bồi thường. Muốn giúp đứa cháu không phải giả, nhất định cũng có ý muốn mượn cơ hội bù đắp cho Lục Sương Lăng.
Diệp Ngưng Hoan thấp đầu nói: “Ta vô đức vô năng, lại không phải thân thích Lục gia, nhận đại ân này quả thật trong lòng thấy thẹn!”
Vẻ mặt Thụy nương thản nhiên: “Thân phận đã định, lời như vậy không nên nói nữa.”
Diệp Ngưng Hoan hít vào một hơi, hiểu được ý tứ của Thụy nương. Sở Hạo là vương một phương, một chính ba thứ trong nhà sẽ ghi tên trong sổ tôn thất, chính phi tất nhiên không cần phải nói, cho dù là thứ phi, hai vị phu nhân đồng để, đều phải xuất thân từ danh môn. Tuy là bí mật ghi vào sổ, cũng phải tra nghiêm thân phận xuất xứ. Nàng đã có quan hệ với Lục gia, nhất định không thể chế quá nhiều chi tiết.
Thụy nương chuyển đề tài: “Đông Anh và Hạ Lan từng chăm sóc ngươi, ngươi thấy các nàng còn ổn thỏa thì cho các nàng tiếp tục đi theo ngươi đi?”
“Đại cô cô cứ an bài.” Diệp Ngưng Hoan nói xong, đột nhiên nhớ tới một người, nói: “Đại cô cô, Lục Vân hầu hạ ở Lệ Thủy Các…”
“Sao, ngươi thấy nàng ta được?” Thụy nương liếc nàng một cái, “Ngươi và nàng ta hình như không ở chung mấy ngày?”
“Mặc dù ít ngày, cũng rất là hợp nhau.” Diệp Ngưng Hoan cười nói.
“Đã thấy được thì cho nàng ta đi theo ngươi vậy.” Thụy nương cũng cảm thấy không sao cả.
“Vậy nàng ấy cũng phải bằng lòng mới được.” Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ, bổ sung thêm: “Nếu nàng ấy không muốn thì cũng không nên miễn cưỡng.”
Thụy nương gật gật đầu, hai người đi vòng qua sườn núi, Thụy nương lại dẫn nàng đi dạo mấy vườn cảnh như Đại Hải Châu, Phong Lâm Cư, Ngọc Chi Trai.
Thụy Ánh Đài này đón cả nắng gió nam bắc, tập trung lâm viên kỳ diệu các nơi, khiến trái tim Diệp Ngưng Hoan không khỏi phấn chấn hăng say. Nhìn sếu trắng bay lướt hồ, mặt hồ mùa thu óng ánh rực rỡ, cảm giác tự do tự tại kia khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Chập tối mùng tám tháng chín Diệp Ngưng Hoan vào Thụy Ánh Đài, năm ngày sau chính thức lấy Đông Lâm Vương với thân phận đồng để phu nhân, được đưa vào Hành phủ của Đông Lâm Vương.
Từ cửa bên Tây Hoa Môn của cấm cung đi ra ngoài, nơi đó đối diện với cửa đông Thụy Ánh Đài, chính giữa được ngăn với Thụy Ánh Đài bởi kênh Tịnh Hải, hai bên tường cao giáp một cái con phố tên là Tịnh Hải Tà Nhai, Hành phủ Đông Lâm Vương xây ở ngõ hẻm Tịnh An phía bắc Tịnh Hải Tà Nhai.
Ngõ hẻm Tịnh An tiếp nối hoàng thành Tây Nhai, nước ở Tịnh Hải và Thụy Ánh Đài xuất phát từ một nguồn, có thể nói dưới chân hoàng thành là nơi cất chứa báu vật, đến cả hẻm sau đều vòng vào nội bộ Hành phủ Đông Lâm Vương.
Có Thái hậu giám sát, mọi chuyện tất nhiên làm vừa nhanh vừa xuôi, tất cả lễ nghi chỉ hoàn thành trong vòng mấy ngày. Diệp Ngưng Hoan cũng không phải chính phi, hỉ phục không thể màu đỏ, mà lúc xuất giá đi từ cửa đông, được bố trí đến sống ở thứ viện Hành phủ. Dù sao cũng là một trong ba thiếp của Đông Lâm Vương, vả lại là từ Minh Hi Điện của Thụy Ánh Đài đi ra ngoài, cho nên bề ngoài cũng vô cùng náo nhiệt. Con cái quý tộc trong kinh đều đến chúc mừng, náo loạn đến chóng mặt.