Từ nơi này nhìn về hướng bắc, có thể thấy được núi non trùng điệp, núi ở xa xa có tuyết đọng quanh năm khó tan, nghe người ta nói, qua nơi đó chính là đất phiên của Bắc Hải Vương.
Gần chỗ nàng ở có một vườn cúc, trồng đủ loại hoa cúc. Hôm nay Diệp Ngưng Hoan đi dạo, liền nhân cơ hội hái một bó lớn. Mười ngày trước nàng cùng Vân Tê Lam vào Tiểu Vân Cư ở, chỉ có Thụy nương, Đông Anh và Lục Vân đi theo, những người còn lại ở tại Trú Hành phủ của Uyển Thành, Thụy nương cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài, chắc hẳn là mật báo gì đó với Sở Hạo.
Diệp Ngưng Hoan biết trong thôn trang này còn có Vĩnh Thành Vương nên không muốn di chuyển lung tung gây phiền toái. Kể cả vườn hoa cúc này cũng là Vân Tê Lam dẫn nàng tới, phỏng chừng là sợ nàng khó chịu lại mắc thêm bệnh gì khác.
Bởi vì có Vân Tê Lam đi cùng, Lục Vân và Đông Anh sẽ không đi theo. Chẳng qua mới vừa rồi có người tới thì thầm mấy câu với Vân Tê Lam, nàng ta nghe xong thì vội vàng rời đi, vì thế mới sai một tên thủ hạ chốc nữa đưa nàng trở về.
Diệp Ngưng Hoan ôm hoa cúc, vừa mới đi qua con đường mòn thì chạm mặt một người, suýt nữa thì đụng vào nàng ta. Diệp Ngưng Hoan lảo đảo, kịp khựng chân lại, còn không đợi nàng mở miệng thì thị nữ vẫn không nhanh không chậm đi theo nàng liền phóng tới như gió đứng bên cạnh nàng, tay nhấc lên che giữa hai người, làm như sợ nàng bị thương.
Diệp Ngưng Hoan thán phục, công phu thật giỏi nha. Nàng còn chưa tán thưởng xong, người trước mặt đã ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sợ run.
Lâm Tịnh! Không ngờ ở đây còn có thể gặp cố nhân!
Lâm Tịnh mặc một bộ áo tơ trắng, cân vạt dệt hoa màu đen, phía dưới là một bộ váy xoè đơn giản. Tóc búi lại, mặt không trang điểm, trong vẻ trong sáng long lanh mang theo vài phần lạnh lùng. Nhìn nét mặt Diệp Ngưng Hoan, cũng giật mình vô cùng. Hiển nhiên, nàng ta cũng không ngờ Diệp Ngưng Hoan lại xuất hiện ở chỗ này!
“Ngươi…” Lâm Tịnh không kiềm chế được mà bật thốt lên.
Diệp Ngưng Hoan thản nhiên cười: “Lâm Tịnh, đã lâu không gặp.”
Người bên cạnh ngẩn ra, nhìn Diệp Ngưng Hoan nói: “Hai người quen nhau sao?”
Diệp Ngưng Hoan gật gật đầu, nét mặt ngạc nhiên của Lâm Tịnh vẫn không hề suy giảm, ngược lại càng ngày càng quỷ dị. Người nọ thấy Diệp Ngưng Hoan như vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Phu nhân ở đây, khó tránh phải cẩn thận chút, bằng không chăm sóc không chu toàn xảy ra sai lầm, môn chủ sẽ trách phạt ta. Nếu quen nhau thì cũng bớt việc.”
Diệp Ngưng Hoan cười nói: “Tỷ tỷ có tâm, không biết có thể để cho bọn ta nói mấy câu được không?”
Người nọ liếc mắt nhìn các nàng, mặt không thay đổi gật gật đầu, chỉ chỉ đằng trước nói: “Vậy ta ra đó chờ.” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi ra trước.
Lâm Tịnh hơi thẳng lưng, nở một nụ cười cứng ngắc: “Không ngờ, khách quý môn chủ nghênh đón đúng là tỷ.”
Diệp Ngưng Hoan chậm rãi đi thong thả trong vườn, nhìn hoa cỏ khắp vườn, cũng cười: “Cũng không ngờ, Lâm Tịnh cầm nghệ siêu quần, đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ.”
Hai mươi tám tháng sáu, chân núi Phong Duyệt, một kiếm xuyên ngực. Trải qua việc này, muốn quên cũng không thể.
Lâm Tịnh đi bên cạnh nàng, sắc mặt có chút hờ hững, lại không hề có ý sợ hãi: “Ngày đó ta làm ngươi bị thương cũng là bất đắc dĩ, nhiệm vụ trong người không thể không làm, nếu muốn trách ta, chỉ có thể ra lệnh cho ta để ngươi nguôi giận.”
Diệp Ngưng Hoan cúi đầu: “Ta cũng không trách ngươi, cũng không có ý định truy cứu nữa.”
Truy cứu gì chứ? Lâm Tịnh xuất hiện ở đây đã rõ ràng, nàng ta là sát thủ của Ảnh Nguyệt Môn, hết thảy những gì nàng ta làm đều nằm trong kế hoạch của Sở Hạo.
Các nàng không tính là bằng hữu, cũng không phải kẻ thù. Ngày đó là nàng chạy nhầm chỗ, trách được ai?
Nhưng mà lúc này gặp lại như vậy, quả thật khiến cho hai người có hơi dâng trào cảm xúc.
Lâm Tịnh quan sát Diệp Ngưng Hoan, nàng mặc một bộ áo choàng gấm hai lớp dệt hoa, cổ áo và cổ tay áo đều khâu lông cáo, nhìn thấy rõ ràng, không hề quấn dính lại. Gió nhẹ thổi qua, mang theo tiếng rì rào nho nhỏ. Búi một kiểu đoàn hoa kế, hai bên cài sáu cây trâm lam bảo khảm ngọc vàng, búi tóc còn cài một hàng châu ngọc mẫu đơn, trên lỗ tai là hoa tai đính tua rua rất đặc biệt, thật là phú quý!
Nàng hiện giờ là đồng để của Đông Lâm Vương, tất nhiên là phải mỹ lệ. Mười ngày trước, môn chủ nghênh đón vị đồng để phu nhân này, trắc phi Lư Tùng Vương cũng bám theo từ Yên Ninh, cùng nàng ở cái nơi nhỏ bé này, chiêu đãi nồng hậu, rất uy phong.
Sau khi nghe nói thì Lâm Tịnh vô cùng tò mò, Đông Lâm Vương có thể mang nữ nhân này theo bên người không ngại ngàn dặm, hơn nữa còn ở Tiểu Vân Cư, nhất định là tâm phúc. Không biết là dạng nữ nhân gì mà có thể khiến hắn tín nhiệm như vậy?
Chỉ có điều vị phu nhân này vẫn khoá cửa không tiếp khách lạ, chỉ có môn chủ cùng với vài vị sư thúc, thúc bá mới có thể ra vào sân trong của nàng ta, thoạt nhìn cũng không giống như là chỉ rỗi rảnh đơn giản như vậy.
Đúng rồi, ngay cả Thụy Đại cô cô được ý Vương gia nhất bây giờ cũng thành người hầu của nàng ta! Lúc trước ở Tịnh Viên, lúc Lâm Tịnh đến Liêu Hoa Thai từng nhìn thấy Thụy nương một lần, người ta mí mắt chưa nâng đã bị một đám nô tài vây quanh rồi.
Trong lòng Lâm Tịnh ngàn dâng vạn trào, Diệp Ngưng Hoan từng xuất hiện ở núi Phong Duyệt, rõ ràng chính là dáng vẻ muốn chạy trốn, chẳng lẽ Đông Lâm Vương không biết sao? Vì sao Đông Lâm Vương còn muốn một nữ nhân chạy trốn không biết suy xét này? Mắt Vương gia bị mù sao?
Luận về tư sắc, nàng tự nhận không hề kém Diệp Ngưng Hoan. Nhảy “Tứ Ba Toàn Phi”, nàng cũng làm được! Luận về cầm nghệ, Diệp Ngưng Hoan lại càng không là đối thủ của nàng. Nàng thậm chí còn hấp dẫn sự chú ý của Bách Mị La Cơ của Ảnh Nguyệt Môn, đặc biệt thu nàng làm đệ tử thứ mười bảy, nàng hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp, bảo hộ Công chúa lại còn đưa Vĩnh Thành Vương tới nơi này!
Nàng mới đáng giá được trọng dụng và tín nhiệm không phải sao? Nhưng vì sao, Đông Lâm Vương đến nay cũng chưa triệu kiến nàng, ngược lại còn tâng bốc một kẻ không công Diệp Ngưng Hoan làm đồng để phu nhân?
Lâm Tịnh tâm phiền ý loạn, lại nghe Diệp Ngưng Hoan hỏi: “Gần đây ngươi có khoẻ không?”
Da mặt nàng căng ra, hỏi như vậy, là khoe ra sao? Nghĩ đến các nàng lúc trước ở Tịnh Viên, Diệp Ngưng Hoan ra vẻ lăn lộn chờ chết, nét mặt không quan tâm hơn thua đầy dối trá, biết nàng phải theo Công chúa đi Ô Lệ trước, còn nói thiên mệnh gì chứ?
Nữ nhân trong Nhã Nhạc Cư đều ổn định tâm tư, mọi người đều rõ ràng hơn hết thảy. Nàng chính là không muốn sống tạm bợ hèn mọn như vậy, cho nên mới tình nguyện liều mạng đổi lấy tiền đồ! Mỹ nhân không thể xinh đẹp được bao lâu, dựa vào sắc đẹp để cầu an ổn, cũng chỉ có vận mệnh của hồng nhan chưa già.
Bách Mị La Cơ thích nàng có căn cốt, nàng hình như không hề do dự đã lựa chọn con đường này. Tu hành Lạc Hoa Tâm Kinh, sau đó là khoét cốt kéo gân, dùng bí dược Đan Hồng, cam chịu Ảnh Nguyệt Môn cả đời thao túng. Đổi lấy khổ sở cực hạn, đó là bóng như đao hiện, người không thấy, bóng trăng lấp lánh không dấu vết!
Giơ tay chém xuống, đổi lấy sự tín nhiệm của Vĩnh Thành Vương, đổi lấy sự yên ổn của nàng. Không sai, sự yên ổn của nàng, chỉ có thể tìm kiếm trong máu tươi, xây dựng trên mạng người.
Bước vào Tịnh Viên, là sự bố trí của Vĩnh Thành Vương. Y biết Hoàng thượng trước đó từng thu nhận mỹ nhân, như thế tất nhiên sẽ chuyển đám mỹ nhân lần này tặng cho Đông Lâm Vương.
Nhưng mượn tài đánh đàn hấp dẫn Du Thành Vương là đã đạt được mưu kế của Đông Lâm Vương. Ảnh Nguyệt Môn chưa bao giờ do Vĩnh Thành Vương làm chủ, căn cơ các nàng, xa ở Lư Tùng.
Vĩnh Thành Vương không chịu nổi giao phó, ích kỷ độc đoán, một lòng muốn đăng vị, càng lúc càng không cố kỵ. Chủ tử ở Lư Tùng tất nhiên muốn tìm nhà cao cửa rộng khác, chủ tử biết nhìn xa trông rộng, nô tài mới có tiền đồ tốt hơn. Lâm Tịnh rất vui, nàng ở Tịnh Viên được Đông Lâm Vương chỉ bày mưu kế, công lao của nàng Đông Lâm Vương tất nhiên sẽ để vào trong mắt.
Nàng đương nhiên sẽ không theo Công chúa đi Ô Lệ, tuy rằng sư phụ Bách Mị La Cơ đem giải dược Đan Hồng cho nàng.
Sư phụ nói, Vương gia chính thức bái sư cũng biết lòng trung thành của nàng, tất nhiên cũng sẽ không quên công lao của nàng. Nay được chuyện, nàng cũng được thân phận nữ quan, nếu nàng không muốn làm tiếp cái nghề nguy hiểm này, có thể cùng Công chúa đến Ô Lệ, tận hưởng phú quý phồn hoa. Bằng bản lĩnh của nàng, muốn tự do lui tới cũng không có gì ràng buộc.
Chỉ là có một thứ, cả đời không thể trở lại Cẩm triều.
Nhưng nàng cự tuyệt, nàng nói nàng không thể quên sự vun xới và ưu ái của sư phụ, nguyện ý tiếp tục giúp chủ tử làm việc. So với Ô Lệ, nàng càng muốn ở lại bên cạnh Đông Lâm Vương!
Vì thế trên đường trở lại, nàng nói cho Vĩnh Thành Vương biết, Ảnh Nguyệt Môn bị người ta hãm hại. Đêm đuổi trăng mười sáu tháng tám, có người giả mạo Ảnh Nguyệt Môn làm thích khách ám sát Đông Lâm Vương và Vũ Ninh Hầu. Hoàng thượng tức giận, tịch biên Nhã Nhạc Cư, bắt không ít vũ cơ biết võ công, Nhã Nhạc Cư hết đường chối cãi. Nhạc phụ của y Phạm Úc biết tin, trực tiếp dẫn Vương phi Phạm thị về nhà, mỗi ngày quỳ gối ở chỗ Thái hậu cầu Thái hậu khai ân.
Tin tức này, cho dù Vương Kỳ cùng đồng hành với Vĩnh Thành Vương có biết cũng sẽ không nói cho y, nhưng người của Ảnh Nguyệt Môn sẽ! Vĩnh Thành Vương tự biết hồi kinh khó có thể ăn nói với Hoàng thượng, cho dù không chết, sợ từ nay về sau cũng bị nhốt tù cả đời. Chỉ có xin Ảnh Nguyệt Môn giúp đỡ, đến Lư Tùng ẩn náu.
Tránh được tai mắt, lại có họ hàng tướng lĩnh ở đông phiên Triệu Phùng Tắc giúp, mang Vĩnh Thành Vương rời đông phiên đến Lư Tùng dễ dàng.
Nàng đương nhiên lấy được sự khen thưởng, trở thành một trong Thập Sát của Ảnh Nguyệt Môn. Điền trạch tài phú, có đủ tất cả.
Nhưng mà có một thứ, nàng còn chưa lấy được!
Lâm Tịnh định thần lại, nhìn Diệp Ngưng Hoan, tươi cười: “Ngươi hình như rất khoẻ.”
Diệp Ngưng Hoan bị lời của nàng ta làm cho nghẹn họng, vốn tưởng rằng các nàng giống nhau, mặc dù chưa nói tới bằng hữu, cũng coi như là đồng bệnh tương lân. Lúc ấy dáng nàng ta uyển chuyển, mang theo nụ cười sợ sệt, lo lắng cho tương lai, khiến người ta nhìn đã muốn an ủi. Muốn giành được sự chú ý của Đông Lâm Vương, vì thế một lòng luyện đàn… Bây giờ ngẫm lại, thật ra đã hiểu lầm nàng ta.
Nàng ta người mang tuyệt kỹ, không cần dựa vào sắc đẹp. Giá trị nàng ta cao hơn Diệp Ngưng Hoan, cho nên bất kể là Vĩnh Thành Vương hay là Đông Lâm Vương, đều có thể trọng dụng nàng ta.
Nay nàng ta thành công nên muốn lui thân, trở về Ảnh Nguyệt Môn. Con đường này gian khổ, Diệp Ngưng Hoan không thể tiếp thu được. Thấy nàng ra vào Tiểu Vân Cư tự do như thế, nói vậy thân phận ở đây không thấp. Người ta phải dựa vào liều mạng tránh mũi đao, Diệp Ngưng Hoan hâm mộ không thôi.
Vốn không phải người cùng một đường, lúc này gặp lại, cũng không có chuyện cũ để nói. Ngẫm lại vừa rồi còn muốn nói chuyện với nàng ta, lúc này lại khiến Diệp Ngưng Hoan cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng ngượng ngùng vuốt ve hoa trong lòng, nhìn Lâm Tịnh nói: “Ta cần phải trở về, tạm biệt!”
Diệp Ngưng Hoan cất bước rời đi, Lâm Tịnh không nhanh không chậm mở miệng: “Vĩnh Thành Vương ở Uẩn Tuyết Đường, ngươi không muốn gặp hắn sao?”
Chân Diệp Ngưng Hoan cứng đờ tại chỗ, giọng nói Lâm Tịnh liên tục dội vào màng nhĩ, chấn động nàng đến phát đau: “Vĩnh Thành Vương từng nói với ta, hắn rất hối hận đã đưa ngươi đi. Nhưng mà lúc ấy Nhã Nhạc Cư thiếu người, mà ‘Tứ Ba Toàn Phi’ ngươi lại luyện rất tốt… Hắn vốn định sau khi chuyện thành công sẽ mang ngươi về, vĩnh viễn giữ ở bên người…”
Tay Diệp Ngưng Hoan bắt đầu khống chế không được mà run rẩy, Lâm Tịnh đi đến bên cạnh nàng, cười yếu ớt: “Tâm sự của ngươi ta rất rõ, nay gần ngay trước mắt, ta có thể cho hai người gặp mặt một lần, coi như là đến nơi đến chốn.”
Lúc Diệp Ngưng Hoan từ từ ngẩng đầu lên, nét mặt lại bình lặng, nàng gằn từng tiếng: “Đến nơi đến chốn, từ lúc Đoan Ngọ tháng năm, đã tới điểm kết thúc!”
Nụ cười của Lâm Tịnh từ từ thu lại: “Cũng phải, nay thân phận ngươi khác trước, đương nhiên phải chú ý sĩ diện, là ta uổng công làm tiểu nhân.”
Diệp Ngưng Hoan không thay đổi nét mặt, cúi đầu nói: “Ta thật sự cần phải trở về.”
Nói xong, nàng không ở lại nữa, cất bước ra ngoài vườn. Y nuôi dạy nàng mười hai năm, nàng cũng ngoan ngoãn theo sự phân phó vào cung hiến nghệ. Công dụng của nàng đối với y chỉ nhiều như vậy, nàng không sai gì cả, cả hai không thiếu nợ nhau!
Lời này nếu không nói, nàng cũng có mấy phần ưu tư. Nói thì lại giống như một cái dùi nhỏ, đập vào chỗ quan trọng nhất, vậy những gì còn lại chỉ cần đập nhẹ một cái thì sẽ vỡ thành bột vụn.
Dối trá! Y có một vạn một cơ hội giữ nàng lại, y muốn đến gần nàng rất dễ dàng. Quyền lựa chọn ở ngay trong tay y, hai chữ hối hận, không có chút ý nghĩa nào.
Nàng rất hèn mọn, không có tư cách nói đến tự tôn ở trước mặt quý nhân. Cho dù chủ tử mang bạc vụn đập lên mặt nàng đến mẻ răng, nàng cũng chỉ có thể cười tạ ơn phần thưởng, sau đó ngồi xổm xuống nhặt lên. Nàng không có bản lĩnh làm hào kiệt, không thể giống Lâm Tịnh vung lưỡi dao sắc bén giành lấy tiền đồ tựa gấm cho mình.
Nhưng mạng của nàng cũng là mạng, Lục Vân từng nói, mạng này có giá trị hay không, không phải do người nắm giữ quyền sinh sát định đoạt. Chỉ có chính mình mới định đoạt! Sương Lăng từng nói, nếu không ai đối xử tốt với muội, ít nhất bản thân phải đối xử tốt với mình!
Trong nháy mắt, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, cứ như vậy đi!
Diệp Ngưng Hoan cúi đầu vội vã đi, bất thình lình có một cái bóng hiện lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng người hai lần liên tục, lại thêm buồn phiền trong lòng Diệp Ngưng Hoan lúc này, nàng nhất thời nhảy mấy cái, mắt cũng trợn tròn.
Sở Hạo lấy tay ấn vai nàng, nhìn nàng từ trên cao, mày giãn ra, bên môi nở nụ cười. Nắng như thế, nhưng lại làm cho mặt trời xơ xác có vẻ sáng sủa thêm vài phần.
Lâm Tịnh ở phía sau Diệp Ngưng Hoan nhìn thấy, nhất thời giật mình, cuối cùng cũng gặp được, hắn vẫn như trước!
Vẫn là bộ dáng tuấn tú như vậy, vẻ mặt mang theo chút biếng nhác. Vẫn là tư thái cao ngất kia, mặc một bộ áo lông cừu màu đen dày, chỉ bạc quấn quanh, chớp tắt liên tục.
Tóc dài thắt thành bốn tết, chính giữa buộc một sợi dây, gió thổi tóc bay nhẹ nhàng, đứng cách khá xa vẫn thấy rõ.
Nàng ta luôn chờ hắn triệu kiến, nay, hắn đang đi trên con đường mòn hoa cỏ sum suê, gần đến mức tay cũng có thể chạm vào.
Nhưng ánh mắt của hắn lại không nhìn qua bên cạnh nửa phần, bởi vì, giữa bọn họ, còn có một Diệp Ngưng Hoan!
Trái tim Lâm Tịnh thoáng chốc dựng lên, lòng bàn tay nắm chặt trong gió lạnh đổ đầy mồ hôi.
“Đi đường cũng không nhìn, đầu lại đụng tường bây giờ!” Ý cười bên môi hắn không giảm, hình như tâm tình rất tốt.
Diệp Ngưng Hoan nhìn hắn, trái tim không khỏi bắt đầu vẫy vùng trong lồng ngực.
Nàng uổng phí làm tổn thương thân thể này vì Vĩnh Thành Vương, nhưng lại được Đông Lâm Vương lo lắng, lúc này hắn đứng ở trước mặt, nàng lại không biết nói từ đâu.
Nàng lấy lại bình tĩnh hỏi: “Điện hạ đã đến đây rồi, cho người ta truyền lời chẳng phải bớt việc?”
Sở Hạo nhìn đám hoa nàng ôm trong lòng, vẫn là thái độ chẳng hề để ý kia: “Nàng quản ta à.”
Diệp Ngưng Hoan nghẹn lời, Sở Hạo cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, gật gật đầu: “Đúng là khá hơn nhiều, nơi này khí hậu không tệ nhỉ.” Hắn kéo nàng, “Vừa rồi nhìn thấy một cái tiểu lâu vắt ngang thác nước, thấy vừa hay, nếu tinh thần kha khá thì theo ta đi dạo!”
“Bây giờ?” Diệp Ngưng Hoan sửng sốt, giơ đám hoa trong tay lên, nói: “Vậy để đi cắm hoa trước.”
Sở Hạo vòng cánh tay qua, tay định nắm lỗ tai của nàng. Bởi vì nàng đeo hoa tai đính tua rua, Diệp Ngưng Hoan hoảng sợ, sợ tay hắn không có chừng mực lại giở trò gì, vội vàng theo lực của hắn tiến tới, thoạt nhìn giống như là nàng đang yêu thương nhung nhớ, thấp giọng nói: “Đừng kéo… Ngàn vạn lần đừng kéo…”
Sở Hạo căn bản cũng không dùng sức, vì thế không để ý tới nàng, kéo Diệp Ngưng Hoan bước đi. Lâm Tịnh ở phía sau nhìn mà kinh ngạc, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn một chút cũng không hướng qua bên này!
Cô gái luôn đứng ở phía trước chờ Diệp Ngưng Hoan lúc này mới thong thả bước tới, nhìn Lâm Tịnh nói: “Ngươi quen biết nàng ấy ở Tịnh Viên sao?”
Lâm Tịnh không trả lời, nàng ta chỉ nhìn bóng dáng bọn họ dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Thứ nàng ta dựa vào, cho tới bây giờ không phải là vận mệnh. Cơ hội của nàng ta, vĩnh viễn do bản thân tạo ra!