Đồ ăn Liêu Kiêu Lâm làm vẫn thiên về kiểu Tây, gà nướng giòn, súp thịt bò hành tây, cơm hấp tôm hùm phô mai, salad khoai tây, còn có một chiếc bánh pizza Chicago. Đồ ăn vô cùng hợp khẩu vị mọi người, ai nấy đều khen Liêu Kiêu Lâm có tài nấu nướng mà lại giấu nghề không dứt miệng, nhao nhao đề nghị sau này muốn liên hoan định kỳ ở đây. Món chính đã ăn xong hết, Liêu Kiêu Lâm lại bưng bánh kem phô mai Già Nghệ làm từ tủ lạnh ra, sau khi Liêu Khả Nhiên thấy thì rầu rĩ nói: “Sớm biết còn có tráng miệng, thì em đã không ăn miếng pizza cuối cùng rồi.” Nhưng khi Già Nghệ cắt một miếng bánh lớn đưa cho cô ấy, Liêu Khả Nhiên vẫn nhận lấy mà không chút do dự đồng thời vui vẻ nhâm nhi thưởng thức.
“Anh Kiêu, không phải anh làm chuyện xấu rồi muốn bọn em đến giúp thủ tiêu tang vậy chứ?” Trần Dật Trạch sau khi ăn uống no đủ bắt đầu trêu chọc Liêu Kiêu Lâm.
Tống Sách đối diện lập tức tiếp lời: “Đồ ăn ngon thật, nhưng chúng tôi không làm chuyện phạm pháp.”
Liêu Kiêu Lâm lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, không trả lời ngay, mà rót cho Già Nghệ một ly nước rồi đặt bên tay cô sau mới ung dung mở miệng: “Hôm nay gọi mọi người đến đúng là có một số việc phải nói.”
“Tôi biết ngay mà thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí cả.” Trần Dật Trạch vờ tức giận vỗ bàn hô to.
Liêu Kiêu Lâm không để ý đến cậu ta, mà nhìn Già Nghệ đang vì căng thẳng mà dùng sức cầm ly nước, nhẹ nhàng ôm bả vai cô, đương lúc mọi người soi mói, thì quay đầu hôn lên đỉnh đầu Già Nghệ, sau đó nhìn các bạn mình đối diện đang ngơ ngác vì một loạt hành động của mình, nghiêm túc nói: “Tôi và Tiểu Thất đang ở bên nhau, gọi mọi người đến do Tiểu Thất cảm thấy mọi người nên được tôn trọng, nên cho mọi người biết chuyện này.”
Mọi người lập tức dời mắt sang Già Nghệ vẫn luôn cúi đầu, gò má cô gái nhiễm sắc đỏ, Giang Từ dẫn đầu mở miệng trước: “Tiểu Thất, là thật sao? Cậu và anh Kiêu…”
Già Nghệ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Giang Từ, cảm nhận được Liêu Kiêu Lâm càng dùng sức nắm tay mình, cơ thể vốn yếu đuối như được tiếp thêm sức mạnh, vô cùng trịnh trọng gật đầu với người bạn thân nhất của mình một cái.
Miệng Giang Từ giật giật, dường như còn muốn nói gì đó, lại bị Liêu Khả Nhiên ngắt lời, cô ấy nâng ly rượu hướng về phía Liêu Kiêu Lâm: “Không dễ dàng nhỉ, bận rộn đến mức này còn có thể thoát ế, Trần Dật Trạch, có phải cậu nên học tập chút không”, nhận tiện khịa mấy cậu với chó độc thân Trần Dật Trạch, nhếch mép cười với Liêu Kiêu Lâm: “Anh phải kính bọn em mấy ly đi.”
Những người khác cũng ồn ào theo, Liêu Kiêu Lâm quay đầu nỉ non bên tai Già Nghệ mấy câu, Già Nghệ cười gật đầu một cái, rồi cầm ly rót một ít rượu vang, đứng lên cùng Liêu Kiêu Lâm, tay người đàn ông vẫn luôn ôm cô, hai người cùng uống một ly cùng mọi người. Ngay khi Liêu Khả Nhiên muốn rót thêm rượu giúp Già Nghệ, Liêu Kiêu Lâm đưa tay ngăn lại: “Tửu lượng cô ấy thấp, tôi uống với mọi người.” Trần Dật Trạch chua đến không chịu được, cười trêu nói: “Bảo bối thế, nhưng cũng đúng, cô gái nhỏ vẫn là thiếu nữ trong trắng còn cậu hoàn toàn là trâu già gặm cỏ non.” Nói xong, lại vội vàng trốn sau lưng Tống Sách, sợ Liêu Kiêu Lâm đánh cậu ta, mọi người đều bị chọc cười.
Sau khi rời khỏi bàn ăn, mọi người ra sân thượng hóng gió giải rượu, Giang Từ nhân cơ hội kéo Già Nghệ ra một góc.
“Chuyện khi nào rồi?”
“Đêm Giáng sinh nói qua điện thoại.” “Hơn một tháng mà cậu không nói với tớ!”
Già Nghệ có hơi xấu hổ cười cười: “Bắt đầu quá đột ngột, tớ cũng phải tốn một thời gian để làm quen, đến bây giờ vẫn còn cảm giác không chân thật.”
Giang Từ hơi đau lòng nhìn Già Nghệ: “Tớ có thể hiểu được, nhưng cuối cùng hiện tại các cậu cũng ở bên nhau, Tiểu Thất có vui không?”
Già Nghệ lộ ra ý cười: “Vui, anh ấy đối xử với tớ thật sự rất tốt, ” lại có hơi do dự nói, “Nhưng luôn có lo lắng, rằng chúng tớ sẽ không thể đi đến cuối cùng.”
Giang Từ nhìn đôi mắt Già Nghệ, nghiêm túc nói: “Không nên nghĩ thế, tiểu Thất, đây là cuộc tình đầu tiên của cậu, tuy là với người cậu yêu thầm từ lâu, nhưng điều quan trọng là học tập và hưởng thụ thế nào là yêu và được yêu, đừng nên cảm thấy cậu phải bảo vệ nó, mà bảo vệ chính mình mới là quan trọng nhất, biết chưa?”
Già Nghệ gật đầu: “Tớ biết rồi, ngay từ đầu tớ đã rất lo lắng, thậm chí còn nhiều hơn ngạc nhiên mừng rỡ, song mặc kệ kết cục thế nào, tớ sẽ không hối hận.” Nói xong, Già Nghệ tựa đầu lên vai Giang Từ, nhắm mắt lại: “Đừng lo, tớ không sao.” Giang Từ nhìn về phương xa, phát hiện ánh trăng đêm nay rất đẹp: “Ừ, tớ sẽ mãi bên cạnh Tiểu Thất.” Ánh đèn trên tường tản ra, chiếu xuống người bọn họ, khóe miệng Già Nghệ nhẹ nhàng nhếch lên.
Chờ đến lúc tất cả mọi người rời đi đã là 11 giờ tối, Già Nghệ rửa mặt xong thì bò lên giường, chỉ chốc lát, Liêu Kiêu Lâm từ bên ngoài đi vào, tối nay anh bị rót không ít rượu, khiến đầu óc hơi choáng váng, đến mép giường thì trực tiếp chui vào chăn. Già Nghệ lại gần anh, đưa miệng lên trán anh, nhẹ nhàng thổi sợi tóc trên đuôi lông mày của người đàn ông, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi: “Khó chịu à? Em lấy nước cho anh nhé, có muốn uống một chút không?” Liêu Kiêu Lâm lắc đầu, kéo Già Nghệ vào lòng, vùi mặt vào trước ngực cô, hít sâu một hơi: “Lúc anh tiễn bọn họ, tất cả mọi người không ngừng nói anh phải chăm sóc em thật tốt, nhất là Giang Từ, nó nói nếu anh đối xử tệ với em, nó nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với
anh.” Già Nghệ cảm giác mũi hơi ê ẩm, quay lại ôm lấy Liêu Kiêu Lâm, cơ thể vặn vẹo, muốn dán chặt vào anh.
Liêu Kiêu Lâm lại đột nhiên lùi về, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bé con, anh uống say nên hơi cứng, ngày mai chúng ta làm được không.” Mặt Già Nghệ đỏ lên, lập tức xoay người, xấu hổ nói: “Em không nghĩ đến cái kia.”
Liêu Kiêu Lâm cười khẽ, ôm lấy eo Già Nghệ từ đằng sau, mặt dán vào lưng cô, trong giọng nói mang theo men say nồng đậm: “Ừ, Tiểu Thất không muốn, là anh muốn…” Một lát sau, hình như sắp thiếp đi, anh lầm bẩm nói: “Ngủ ngon, bé con.”