Sao không đi lên?” Già Nghệ nhỏ giọng nói: “Em sợ anh còn giận em.” Liêu Kiêu Lâm bất đắc dĩ đáp: “Tại sao anh phải giận em?” Già Nghệ cúi đầu: “Vì em là quỷ nhát gan.” Liêu Kiêu Lâm không nhịn được bật cười, Già Nghệ không đợi anh đặt câu hỏi đã tự nói: “Rõ ràng em rất thích anh, cũng không ngừng lo lắng cho cuộc tình này, trong lòng cảm thấy sớm muộn gì nó cũng như một chiếc thuyền đâm vào sông băng, cho nên lòng không nỡ, sẵn sàng nhảy xuống thuyền bất cứ lúc nào. Vì bảo vệ chính mình nên không dám giữ lại tình yêu dành cho anh, rời khỏi cuộc sống của anh, gặp chuyện gì cũng phải tự tiêu hóa, không ngừng xác minh giả thiết tồi tệ nhất trong lòng mình, cảm thấy một ngày nào đó anh sẽ rời xa em.” Già Nghệ ngẩng đầu lên, đôi mắt hồng hồng, nhìn Liêu Kiêu Lâm, nghiêm túc nói: “Nhưng em không muốn buông tay, anh là điều tuyệt vời nhất đến bên em sau khi ba mẹ rời đi, em muốn cố gắng để đi bên anh, vậy mới có thể nói rằng dù kết quả có thể nào cũng không nuối tiếc.” Nghe xong lời tỏ tình đột ngột của Già Nghệ, Liêu Kiêu Lâm ngây ngẩn một lúc lâu, sau khi phản ứng lại thì vui sướng tràn vào lòng, vừa vui vừa cảm động vì sự dũng cảm của cô gái nhỏ, anh đi về trước, nhẹ nhàng ôm Già Nghệ vào ngực. Lòng có rất nhiều lời muốn nói với Già Nghệ, song cô gái nhỏ đã biểu đạt ý nghĩ của anh, cho nên Liêu Kiêu Lâm chỉ khẽ nói bên tai Già Nghệ: “Anh và Tiểu Thất cùng nhau cố gắng nhé, anh cũng rất yêu Tiểu Thất đấy.” Già Nghệ vùi mặt vào bả vai anh, mặc nước mắt chảy xuống, thút thít nói: “Sự thay đổi của em có lẽ sẽ rất chậm, đừng rời xa em.” Liêu Kiêu Lâm càng dùng sức ôm chặt cô, trịnh trọng trả lời: “Sẽ không.”
Hai người đều chưa ăn cơm tối, sau khi về chung cư, Liêu Kiêu Lâm để Già Nghệ đi tắm trước, còn mình thì vào phòng bếp. Khi Già Nghệ đi ra từ phòng tắm đã ngửi thấy mùi thơm từ bếp bay đến, Liêu Kiêu Lâm làm tonkotsu ramen*, bên trên có măng muối và tảo quần đới, chả cá xoắn Naruto, ăn kèm cùng thịt xá xíu mềm, cùng với trứng lòng đào cắt đôi.
Già Nghệ ngồi xuống bên cạnh bàn, uống một ngụm nước mỳ lớn, như rót một dòng nước ấm vào dạ dày, vô cùng thoải mái, không kịp chờ đợi
mà cầm đũa lên ăn một miếng mỳ lớn. Liêu Kiêu Lâm ngồi đối diện thỏa mãn nhìn cô gái nhỏ ăn ngon miệng, mỗi một lần đều như thể cổ vũ, cũng dễ nuôi quá nhỉ.
*Tonkotsu ramen là ramen có nguồn gốc từ tỉnh Fukuoka trên đảo Kyushu, Nhật Bản, còn có tên khác là Hakata ramen. Tonkotsu (豚骨, có
nghĩa là xương lợn) ramen có nước dùng màu trắng đục được hầm từ
xương heo và mỡ. Tùy vào thời gian hầm xương mà nước dùng có độ sánh khác nhau.
Liêu Kiêu Lâm đang tắm, Già Nghệ thay chiếc váy mới màu vàng trước khi ra ngoài mình chọn, lúc mua cảm thấy đẹp, nhưng bây giờ thay mới phát hiện hình như hơi ngắn, có phải sẽ không trang trọng hay không nhỉ? Liêu Kiêu Lâm vừa ra đã thấy Già Nghệ mặc váy đi lại trước gương, thấy anh đi ra, vội vàng đi tới trước mặt để anh đánh giá: “Ngày mai em định mặc chiếc váy này, anh có cảm thấy ngắn quá không.” Liêu Kiêu Lâm để cô gái nhỏ xoay vòng trước mặt, nghiêm túc đánh giá. Màu vàng làm da cô gái nhỏ thêm trắng, cổ chữ V, tô điểm cho cần cổ thiên nga của Già Nghệ thêm hoàn mỹ, vùng eo rất nhỏ, càng cho thấy vòng eo thon của cô, điều duy nhất không ổn là vạt áo hơi ngắn, bắp đùi lộ cả mảng lớn. Liêu Kiêu Lâm nắm hai tay Già Nghệ, kéo cô vào lòng mình, cười nói: “Rất đẹp, do quá đẹp, nên không muốn bị người khác nhìn thấy.” Già Nghệ ôm lấy mặt anh, vờ tức giận: “Mỗi khi anh ở ngoài, em đều lo rằng anh bị người khác cướp đi đấy!” Liêu Kiêu Lâm không nhịn được cười: “Ai muốn cướp anh chứ?” Già Nghệ cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên môi anh: “Rất nhiều người, anh phải tự mình ngăn lại đi, không được chạy theo người khác, nếu không em sẽ không cho anh ra ngoài nữa.” Liêu Kiêu Lâm ngả về sau, đồng thời kéo Già Nghệ xuống giường, tay sờ lên bắp đùi lộ ra của Già Nghệ: “Vậy thì phải xem xem Tiểu Thất dùng cách nào giữ anh ở nhà.”
“Khoan đã, để em cởi váy trước.” “Không sao, thế này cũng làm được.” “Không muốn, anh chậm đã.”
…
Một tiếng sau, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Liêu Kiêu Lâm trần nửa người trên, ở trong nhà vệ sinh cẩn thận nhúng nước váy giặt sạch rồi cho vào máy sấy. Liêu Kiêu Lâm nhìn quần áo xoay tròn trong máy sấy, nhớ lại cô gái nhỏ mặc nó mà nở rộ dưới người mình vừa rồi,
cơ thể mềm mại thanh tú, vẻ đẹp không hợp tuổi. Cô gái nhỏ đáng yêu động lòng người như thế, làm sao anh có thể cam lòng mà buông tay.
Gần đây hai người đều không nghỉ ngơi tốt cộng thêm tối hôm trước chiến đấu kịch liệt, vì vậy nên ngủ nướng không ngoài dự đoán, cuối cùng Già Nghệ vẫn kéo Liêu Kiêu Lâm dậy, đàn ông giận dỗi khi thức dậy không dễ dỗ, Già Nghệ chỉ có thể không ngừng ôm hôn thân mật dỗ dành anh, mãi một lúc lâu mới thuận lợi ra ngoài.
Bữa tiệc tổ chức trong một trang viên lớn của Lâm gia ở ngoại thành, sau khi về nước Liêu Kiêu Lâm tiếp nhận một số kinh doanh trong nhà, hôm nay ba Liêu mẹ Liêu có thêm thời gian đến đây. Chờ đến khi bọn họ tới, buổi tiệc đã bắt đầu, mười mấy chiếc xe đậu trước cổng, có nhân viên sắp xếp chỗ đậu xe cho mọi người đồng thời dẫn khách vào trang viên.
Liêu Kiêu Lâm đưa Già Nghệ đến vườn hoa, thấy trong hoa viên bày một cái bàn lớn, bên trên là rượu và các món tráng miệng, phục vụ không ngừng mang đồ ăn mới ra lò từ phòng bếp ra và đi đi lại lại khắp nơi hỏi nhu cầu của khách. Vì là liên hoan BBQ, nên bên cạnh để vài bàn nướng và giá để BBQ, rất nhiều người lớn đưa bạn nhỏ đến trải nghiệm thực hành nướng thịt.
Bà Trần nhìn một cái đã chú ý đến bọn họ, vội vàng vẫy gọi Liêu Kiêu Lâm và Già Nghệ sang. Bà Trần đang nói chuyện với bạn, đợi bọn họ đến gần, thì kéo Già Nghệ, nhiệt tình giới thiệu với đối phương: “Đây là bạn gái Kiêu Lâm, Già Nghệ, cũng là bạn học của Giang Từ, chúng tôi đã gặp con bé từ khi còn nhỏ, trưởng thành trổ mã xinh thế này, không nhờ lại bị heo nhà mình cướp đi.” Đối phương bị lời của bà Trần làm cho buồn cười, Già Nghệ cũng xấu hổ mà cười. Liêu Kiêu Lâm mạnh miệng nói: “Con đây là ra tay trước thì chiếm được lợi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.” Nói xong, thì kéo Già Nghệ về cạnh mình, bà Trần bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Bà Trần đưa Già Nghệ đi chào hỏi khắp nơi, Liêu Kiêu Lâm vẫn luôn không thích tụ tập tán gẫu sợ cô gái nhỏ khó xử nên kiên trì đi theo suốt hành trình, khiến bà Trần không vừa lòng: “Chẳng lẽ mẹ bắt nạt Già Nghệ à? Vất vả lắm con mới đưa bạn gái về nhà, mẹ không thể đi khoe khoang một chút ư?” Liêu Kiêu Lâm vô lại cười trêu: “Mẹ cũng biết vất vả ư, vậy con không cần tự nhìn.” Già Nghệ trông hai mẹ con cãi nhau không ngừng thì không khỏi hé miệng cười. Giang Từ từ đằng sau đến đưa Già Nghệ đi, hai người ngồi cạnh đài phun nước, cầm đĩa chứa đầy điểm tâm.
“Cho nên, cậu và anh Kiêu không có việc gì rồi chứ?” Giang Từ dò hỏi.
Già Nghệ nuốt miếng cá hồi trong miệng xuống, cười nhẹ: “Đúng vậy, nói ra xong như thể chưa từng có gánh nặng trong lòng vậy.”
“Vốn dĩ là thế mà, người ngoài bọn tớ cũng nhìn ra anh ấy quan tâm cậu rất nhiều.”
Liêu Kiêu Lâm và ba Liêu đang nói chuyện cùng trưởng bối, chỉ thấy anh luôn quay đầu tìm tung tích Già Nghệ, nhìn nhau cười một tiếng với cô gái nhỏ mới dời sự chú ý vào cuộc trò chuyện.
“Đúng vậy, dì cũng rất tốt, tớ vẫn luôn lo rằng dì sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay bà ấy rất nhiệt tình đưa tớ đi giới thiệu cho bạn bè.”
Giang Từ kêu lên: “Có gì mà lo lắng? Mợ rất thích cậu mà, trong buổi tiệc chào đón anh Kiêu lần trước, thiếu chút nữa mợ đã không nhận ra cậu tới, còn hỏi mẹ tớ rằng cô gái nhỏ xinh đẹp kia là bạn gái tớ à? Sau khi biết là cậu, thì luôn nói muốn mời cậu đến nhà làm khách.”
Già Nghệ thở dài: “Tớ thật sự rất thích người nhà các cậu, mọi người đều đối xử rất tốt với tớ.”
“Vì vốn dĩ cậu đã khiến người ta thích rồi, huống hồ nếu mợ không thích cậu, bọn họ cũng không quản được anh Kiêu. Từ nhỏ đến lớn, tớ phục anh Kiêu ở chỗ anh ấy biết mình muốn cái gì nhất, dù là ai hay dù là chuyện gì đều không làm lung lay được quyết định của anh ấy.”
Khóe miệng Già Nghệ nhếch lên, nhìn về nơi cách đó không xa, người đàn ông dưới ánh mặt trời càng thêm cao ráo, tuy nhìn từ góc độ này chỉ thấy gò má, nhưng cũng đủ cảm nhận được khí chất mạnh mẽ của anh, không nói nhiều song đủ để người ở đây tâm phục khẩu phục.
Khi Già Nghệ vào nhà vệ sinh thì vô tình gặp Tống Tư Duyệt, cô ta đang chuẩn bị rời khỏi buổi tiệc. Tống Tư Duyệt dừng bước, cười nói với Già Nghệ: “Lại gặp nhau rồi, vừa rồi còn hỏi Kiêu Lâm về em, anh ấy nói em và Giang Từ đi ăn gì rồi.” Già Nghệ cũng lễ phép hỏi: “Chị phải đi rồi sao?”
“Đúng vậy, công ty tạm thời có chút việc cần về xử lý.”
Già Nghệ gật đầu hiểu ý. Tống Tư Duyệt đến gần Già Nghệ một bước, tay khẽ đặt lên bả vai cô, nhẹ giọng nói: “Có thể thấy Kiêu Lâm rất thích em, chị thật lòng chúc phúc cho hai người.” Già Nghệ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cô ta: “Cảm ơn chị, em cũng rất thích anh ấy.”