Ăn cơm xong, buổi chiều Liêu Kiêu Lâm muốn đến công ty, thuận tiện đưa hai vị sinh viên về trường học, đồng thời nhờ chàng trai đeo kính hôm qua đưa Liêu Khả Nhiên về nhà, về sau Già Nghệ mới biết được anh ta tên là Trần Dật Trạch, là bạn học cấp ba của Liêu Kiêu Lâm, hiện tại cả hai đang hợp tác với nhau.
Giang Từ muốn Già Nghệ ngồi vào ghế phụ với lý do cậu phải xuống xe trước và tự mình mở cửa ngồi hàng ghế đằng sau. Để ý thấy Liêu Kiêu Lâm vẫn luôn trầm mặc từ lúc xuống lầu, Già Nghệ ngồi ghế trước cũng cảm thấy căng thẳng, vừa rồi ở bàn ăn, rất nhiều lần cô cảm giác ánh mắt anh dừng trên người mình, nhưng lại không dám ngẩng đầu xác nhận, sợ những tâm tư của mình sẽ bị bại lộ trước người thông minh như vậy.
Liêu Kiêu Lâm hút xong vứt tàn thuốc, đứng bên ngoài một lúc lâu cho mùi khói tan hết mới lên xe.
Tối hôm qua ngủ không ngon lắm, lúc này Già Nghệ cảm thấy hơi đau đầu, nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không nói lời nào.
Hôm nay Giang Từ ngồi đằng sau cũng im lặng đến bất ngờ, xe lăn bánh một hồi lâu cũng chưa nói được mấy câu, chỉ là thuận miệng hỏi hai người ngồi ghế trước về việc sắp xếp cho ngày hôm nay, nhưng dường như cũng không để ý đến câu trả lời của bọn họ.
Khi sắp đến Đại học của Giang Từ, Liêu Kiêu Lâm đột nhiên nói:” Thứ bảy tuần sau, hai người các em có thu xếp gì không? Có muốn đi suối nước nóng không?”
Già Nghệ hơi kinh ngạc, chưa nghĩ nên trả lời như nào thì Giang Từ đã nói: “Có phải là biệt thự nghỉ dưỡng do chị Nhiên và bạn trai đầu tư không?”
Liêu Kiêu Lâm gật đầu đáp: “Tôi cũng đầu tư số ít từ khi nó bắt đầu cách đây hai năm trước. Hiện tại nó cũng hoàn thành rồi và chuẩn bị bắt đầu đi vào thử nghiệm, chúng ta có thể đến thử vào tuần tới.”
Giang Từ nhún vai trả lời: “Em hẳn sẽ không có việc gì.” Hướng tới phía ghế dựa của Già Nghệ hỏi: “Tiểu Thất, cậu có đi không?”
Lúc này xe vừa khéo dừng ở cổng lớn đại học, Liêu Kiêu Lâm cũng quay đầu nhìn Già Nghệ, Già Nghệ nhìn bọn họ, nói: “Em hình như có ca làm ở tiệm cà phê nhưng có thể đổi với người khác.”
Giang Từ cởi dây an toàn, vỗ vai Già Nghệ, vui vẻ nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau đi chơi đi.”
Già Nghệ cười đáp lại, lúc quay đầu chớp mắt dường như nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Liêu Kiêu Lâm vẫn luôn không có quá nhiều biểu cảm như vậy nhưng miệng có vẻ hơi nhếch lên, sau khi nhìn lại, anh đã vô cảm nhìn thẳng về phía trước.
Giang Từ xuống xe, vẫy tay với hai người ngồi trên xe rồi đi vào khuôn viên trường.
Liêu Kiêu Lâm một lần nữa khởi động xe đi về hướng khoa Đại. Bầu không khí trong xe có vẻ thoải mái hơn do có sự sắp xếp cùng nhau đi chơi vào tuần sau, Già Nghệ trước nay chưa từng được đi tắm suối nước nóng, trong lòng có chút mong chờ, khóe miệng bất giác giương lên.
Qua gương chiếu hậu, Liêu Kiêu Lâm nhìn thấy một hình ảnh, ánh nắng mặt trời mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào gương mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhếch lên, chiếc mũi xinh xắn càng thêm nh tú, xinh đẹp hệt như tranh vẽ.
Liêu Kiêu Lâm phát hiện ngoại hình với tính cách trầm ổn an tĩnh của cô hoàn toàn trái ngược nhau, vẻ đẹp của Lục Già Nghệ vô cùng nổi bật thậm chí có lực công kích, chỉ vì bản thân cô quá hiểu rõ mọi điều, mới có thể khiến cho người khác cảm thấy thanh thuần, xa cách.
Tầm mắt dời xuống phần ngực nhô lên, tuy rằng bị quần áo che đậy gần hết, nhưng vẫn có thể thấy được phát dục rất tốt, vòng eo cũng vô cùng tinh tế, không biết nắm trong tay sẽ có cảm giác như thế nào…
Liêu Kiêu Lâm không dám suy nghĩ nữa, trong lòng thầm mắng mình là cầm thú, cưỡng ép tầm mắt tập trung chú ý vào con đường phía trước.
Khi Già Nghệ xuống xe, Liêu Kiêu Lâm vẫn luôn theo dõi cử chỉ của cô.
Nhìn cô cởi dây an toàn, lại quay người nhìn vào mắt mình, chân thành nói: “Anh Kiêu, em rất vui vì anh quay trở lại. Những món quà anh tặng em đều nhận được, em thực sự rất cảm kích.”
Khóe miệng Liêu Kiêu Lâm nhếch lên, vươn tay xoa đầu Già Nghệ, ánh nắng chiếu vào tóc cô, mang theo một tia sáng nhỏ bé, chiếu rọi toàn bộ đều đặc biệt dịu dàng thoải mái.
Liêu Kiều Lâm cười nói: “Ừ, cảm ơn Tiểu Thất, anh cũng rất vui khi được trở lại.”
Già Nghệ mỉm cười: “Em vào trường học trước đây.”
Liêu Kiêu Lâm thu tay lại, đáp: “Được, lúc sau thông báo cho em thời gian sắp xếp cụ thể, anh sẽ đến đón em.”
Cô gái nhỏ đã biến mất khỏi tầm mắt đã lâu, Liêu Kiêu Lâm vẫn còn đang ngồi trên xe.
Về mặt tình cảm từ trước cho tới nay, anh luôn có thói quen chiếm giữ vị trí chủ đạo, kiểm soát từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc. Khi mối quan hệ dần thoát khỏi phương hướng phát triển hoặc vi phạm những nguyên tắc đã có, anh sẽ nhanh chóng quyết định, không dây dưa dài dòng, dù người con gái gào khóc cũng không có cách nào thay đổi được tâm trí anh. Anh biết mình nghĩ gì và muốn cái gì, sẵn sàng cống hiện mọi thứ để tiến gần mục tiêu hơn, tình cảm vướng bận chỉ làm hao tốn thời gian và sức lực.
Anh không biết nên làm thế nào khi cư xử với Lục Già Nghệ.
Tình cảm của anh quá khắt khe và tàn khốc mà cô gái nhỏ lại giống như đóa hoa mảnh mai, một trận mưa to thôi lập tức có thể phá hủy toàn toàn bộ.