.........................
Di Nguyệt không ngần ngại, đem thân thể nhỏ bé đến chắn trước mặt hắn.
"Đừng đi, tôi có chuyện muốn cầu xin anh."
Cố Tử Du dừng lại, đưa ánh mắt lãnh đạm quét qua người cô. Giọng nói mang đầy sự châm biếm.
Người phụ nữ ngu ngốc này thật sự coi hắn là kẻ có thể dễ dàng thương lượng vậy sao?
"Cô lấy tư cách gì để cầu xin tôi?"
Đối diện trước ánh mắt dò xét đậm mùi nguy hiểm, cơ thể cô khẽ run lên.
"Cầu xin anh...hãy cứu lấy gia đình tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được. Điều kiện gì tôi cũng sẽ đồng ý với anh."
Cố Tử Du cong khóe môi, nở thành nụ cười giễu cợt.
"Bất kể điều gì? Cô cũng đồng ý đúng không?"
Di Nguyệt liền gật đầu, cô sợ chỉ cần lỡ một giây cũng có thể làm hắn nhanh chóng đổi ý.
"Ly hôn đi."
Di Nguyệt hơi sững người, ánh mắt cô như dừng lại trong giây lát. Di Nguyệt mấp máy môi, không nói nên lời. Cô không thể ly hôn được, bằng bất cứ giá nào cô cũng không thể.
"Sao? Cô không dám?"
Di Nguyệt không trả lời, cô hơi cụp mắt. Bàn tay vô thức siết chặt lại. Cố Tử Du nói đúng, hắn thật sự có nhiều cách để dồn cô vào đường cùng.
Người đàn ông này quả thực không hề đơn giản.
Mái tóc xoăn nhẹ khẽ rũ xuống khiến hắn không thể nhìn rõ biểu cảm của Di Nguyệt lúc này. Không trả lời sao, được thôi. Cô không trả lời hắn càng đắc thắng.
Ngoài trời, mây đen cũng dần trở nên dày đặc hơn. Những hạt mưa đầu tiên cũng dần rơi xuống ngày càng nặng hạt, tạo thành cơn mưa lớn.
Cố Thử Du nắm phắt lấy cổ tay Di Nguyệt rồi thô lỗ kéo cô đi.
"Đi lên đây."
Sức lực của hắn quá lớn khiến Di Nguyệt cảm thấy đau. Cô muốn thoát ra khỏi cánh tay của Cố Tử Du, nhưng tất nhiên với sức của cô thì làm sao có thể chứ.
"Bỏ tôi ra, rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy hả?!"
Cố Tử Du không trả lời, cơ thể hắn luôn tỏa ra một luồng khí khiến Di Nguyệt cảm thấy bất an.
Cửa phòng vừa được bật mở, Cố Tử Du liền ném cô vào trong. Còn chưa kịp nhìn xem hắn định làm gì, thì cơ thể Di Nguyệt đã nhanh chóng bị ai đó khống chế.
Mùi hương nam tính quen thuộc nhanh chóng bao trùm các giác quan của cô. Giọng nói thâm trầm kề sát bên tai khiến Di Nguyệt khẽ run lên.
"Để leo lên được vị trí thiếu phu nhân này, cô cũng giỏi lắm!"
"Anh định làm gì tôi?"
Cố Tử Du ấn định cô trên giường lớn, bàn tay to lớn khẽ luồn vào áo sơ mi của Di Nguyệt.
"Chẳng phải cô nói điều kiện gì cũng được sao? Nếu để tôi mất hứng, thì cho dù cô có khỏa thân đứng trước mặt tôi cũng đừng mơ!".
Ngay lúc này, cô có thể cảm nhận được sự thô ráp trên da thịt một cách rõ ràng. Môi anh đào nhanh chóng bị Cố Tử Du xâm chiếm, mùi hương đàn ông đặc trưng của hắn bao phủ khắp khoang miệng.
Di Nguyệt hoàn toàn bị hắn khống chế đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Bàn tay hắn không yên phận mà du ngoạn khắp vòng eo mềm mại rồi chuyển dần lên trên.
Nụ hôn càng lúc càng sâu như muốn rút đi toàn bộ dưỡng khí xung quanh cô.
Lúc Cố Tử Du chịu buông tha cho Di Nguyệt, cô mới thở dốc. Cái tên đàn ông này, hắn thật sự là muốn hạ sát người.
Cố Tử Du nhìn đôi môi vì bị hắn dày xéo mà trở nên sưng đỏ không khỏi mở lời khen.
"Cũng không tệ."
...-Hoàn chương 20-...