• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Lý Mị Vân chậm rãi buông nha hoàn đang đỡ nàng ta ra, đứng thẳng người, trên môi trào ra ý cười châm chọc nhìn về phía Hạ Hầu Giác, "Bách Lý Giác, ngươi tưởng làm chỉ huy sứ rồi thì không thèm nhận người cô như ta sao? A, đỡ quan tài khám nghiệm tử thi? Đúng là rất to gan! Chưa nói tới chuyện phu quân của ta là quan lớn của triều đình, cho dù chỉ là một người bình thường ở Tầy Lam quốc cũng chưa từng nghe có chuyện quật một để khám nghiệm tử thi. Bách Lý Giác, gia pháp tổ tông dạy ngươi đã đi đâu hết rồi, ngươi muốn làm nhục quan lại của Tây Lam quốc sao? Trước khi chôn đã có người khám nghiệm tử thi cho phu quân nhà ta rồi, bây giờ ngươi lại tới nói muốn khám nghiệm tử thi là có ý gì?"

Mặc dù thân hình của Bách Lý Mị Vân rất mảnh mai nhưng lời nói lại leng keng hữu lực, chúng quan viên sau khi nghe được thì lòng đầy căm phẫn, đều hướng ánh mắt bất mãn về phía Hạ Hầu Giác, nhưng mấy người họ cũng không mấy thân thích với Bách Lý Mị Vân nên chỉ giận chứ không nói gì.

Mắt lạnh củng Hạ Hầu Giác nhíu lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười, mọi người ở đây thấy thế thì kinh nhạc một chút, không biết vì sao hắn lại cười, còn mấy bạn hộ vệ của Hạ Hầu Giác thì rùng mình, mỗi lần đại nhân nhà họ cười như thế thì mấy người trước mặt này sẽ chết rất thảm!

Quả nhiên~

"Nói đến tổ tông thì Hạ Hầu Giác ta đã bị Bách Lý gia trục xuất khỏi gia phả lâu rồi, cho nên Bách Lý phu nhân cũng đừng nên làm như thân quen với tại hạ như thế" những lời này khiến Bách Lý Mị Vân á khẩu không phản bác được, lại độc khiến người ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chưa xong đâu...

"Còn về phần mặt mũi của quan lại Tây Lam quốc, quan lại Tây Lam quốc chúng ta đều là mạng ăn bữa hôm lo cho bữa mai (ý là nghèo ấy) vậy thì quan tâm tới mặt làm gì? Ta phụng mệnh hoàng thượng điều tra việc này, quan khám nghiệm tử thi được mang tới tất nhiên cũng phải có bản lĩnh, Bách Lý phu nhân tìm mọi cách ngăn cản như thế không lẽ có chuyện gì khó nói sao?" nói xong, đôi mắt phượng lạnh lẽo nghi hoặc đánh giá Bách Lý Mị Vân từ trên xuống dưới.

Bách Lý Mị Vân cảm thấy ánh mắt của Hạ Hầu Giác nhìn nàng giống như là một con rắn độc, vừa ngoan vừa độc, tim nàng ta không nhịn được mà run lên, sợ hãi lui về phía sau hai bước.

Một phu nhân nhàn hạ ở Vận An thành thì làm sao so được với một người lăn lộn ở nơi giết người không thấy máu như triều đình bao nhiêu năm nay được chứ? Muốn sao về thủ đoạn và độc miệng thì không có cửa rồi!

"Chỉ huy sứ đại nhân, tuy lời nói của ngài cũng rất có lý nhưng lúc này xác chết của Vạn đại nhân đã phân hủy rồi, quan khám nghiệm tử thi có thể kiểm ra cái gì? Người chết thì cũng đã chết rồi, ân oán coi như xong, mong ngài cho Vạn đại nhân ra đi thanh tĩnh một chút đi" Quý Tĩnh Hiên tiến lên phía trước một bước cung kình nói, nhưng ý nghĩa trong lời nói của người này phải khiến mọi người phải ghé mắt, dám nói chỉ huy sứ đại nhân như thế, người trẻ tuổi gan đúng là to.

Ý nghĩa trong lời này rất ràng, ý hắn là Hạ Hầu Giác lấy quyền ép dân, vì tư thù mà bất kính với người chết, dám mượn danh nghĩa của hoàng thượng đề làm việc tư.

Quý Tĩnh Niên tuổi còn trẻ đã được Vạn Hoành Đạt coi trong, ở Vận An thành này cug4 là một người có đường quan rộng mở, nhưng lần này coi bộ vận xui của hắn đã đến rồi.

Nghe xong lời nói của Quý Tĩnh Niên, Hạ Hầu Giác cười to một tiếng, khóe môi càng nhếch lên, dưới ánh lửa khuôn mặt của hắn có chút yêu dã, nhưng mấy thuộc hạ thân cận của hắn lại sợ tới dựng tóc gáy, rất tốt, rất to gan. Quý Tĩnh Niên, ngươi đã trêu chọc thành công giới hạn của lão đại bọn này rồi!

"Nếu hôm nay ta nói muốn khám nghiệm tử thi thí tất nhiên đã tìm được người, cho dù hôm nay có đốt Vạn đại nhân thành tro ta cũng có thể mời người tới khám nghiệm huống chi chỉ là cái xác bị thối rữa. Ta chỉ toàn tâm toàn ý làm việc cho triều đình, muốn sớm ngày bắt được hung thủ, vậy sao các người lại muốn cản trở? Không lẽ các vị muốn Vạn đại nhân ra đi không nhắm mắt sao?"

Một câu nói này khiến không ai ở đây dám phản bác, mấy quan viên là phe đối đầu của Vạn Hoành Đạt cũng ngậm miệng lại, mấy người phe trung lập cũng không dám hó hé gì, chỉ chờ xem đám người của Hạ Hầu Giác làm ra sao.

Hạ Hầu Giác cũng không còn kiên nhẫn chơi đùa với bọn họ, "Minh Ngọc, còn đứng đó làm gì?"

Đám người Minh Ngọc đã xoa xoa tay chuẩn bị làm việc, nghe thấy mệnh lệnh của Hạ Hầu Giác thì bọn họ hùng hổ bước về phía quan tài.

Bách Lý Mị Vân nhảy dựng lên, có hết sức nhéo một nha hoàn đứng đỡ mình bên cạnh, nha hoàn kia hầu hạ nàng ta từ nhỏ nên cũng hiểu ý.

"Các ngươi... các ngươi muốn làm gì, lạo gia, nếu ở suối vàng ngài biết được chắc chắn sẽ rất đau khổ. Chúng ta vô năng, không thể bảo vệ được lão gia, nô tỳ thật vô dụng" Noãn Hượng ngời khóc nứa nở, còn cố ý dùng từ 'chúng ta' làm đám quan viên được Vạn Hoành Đạt đề cử không thể nín nhịn được nữa, nàng ta đang chửi bọn họ vô dụng sao?

Không chờ mấy quan viên kia đứng ra bảo vệ 'chính nghĩa', Hạ Hầu Giác đã rút đao ra, giơ tay chém nhanh như chớp, nha hoàn mới vừa rồi còn kêu khóc đã đầu lìa khỏi cổ.

Cái đầu vẫn còn biểu hiện đang khóc lăn tới bên chân của một quan viên khiên hắn ta sợ hãi tới mức lui về sau mấy bước, chỉ thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa là té xuống.

Trong nháy mắt, mấy người có ý làm loạn yên lặng như tờ, xung quanh chỉ còn lại âm thanh gào thét của gió đêm, lạnh lẽo tới cực điểm!

Trần Mặc cũng ngây dại, đây là lần đầu tiên nàng thấy tận mắt cảnh giết người, mặc dù đã sờ qua vô số tử thi nhưng chưa bao giờ đồng tình với người nào, chỉ cảm thấy xa cách, nhưng lần này nàng tận mắt thấy người ta bị giết, đối mặt với chuyện thật nàng đã xuyên tới một thế giới khác.

Nơi này không phải là thời đại hòa bình, mạng người ở đây nhỏ bé như con kiến, ở đây không có chuyện mọi người ngang hàng.

Ở nơi này thứ quan trong nhất chính là quyền lực.

Ánh mắt của Trần Mặc phức tạp nhìn cây đao vẫn còn đang dính máu của Hạ Hầu Giác, nội tâm rất phức tạp.

Đương nhiên không chỉ có một mình Trần Mặc rung động bới hành động của Hạ Hầu Giác, mà toàn bộ người ở đây đều run động, một vài phụ nhân nhát gan còn té xỉu, ngay cả người từ nãy tới giờ vẫn không cam lòng như Bách Lý Mị Vân cụng run cầm cập.

"Một nha hoàn nhỏ bé mà dám kích động mệnh quan triều đình, đúng là đáng chết!" Hạ Hầu Giác lấy một cái khăn lau sạch cây đao, trên khăn tay trắng dính đầy vết máu, bị gió đêm thôi biến mất trong màn đêm.

Mọi người đều rùng mình một cài.

Đám người Minh Ngọc dở quan tài ra, lần này mọi người đều nhường đường, ngay cả một lời phản đối cũng không có, đây chính là ích lợi của việc giết gà dọa khỉ.

Mấy người dùng toàn bộ sức lực nâng thứ trong quan tài ra, sau đó 'rầm' một tiếng, xác của Vạn Hoành Đạt được đưa ra ngoài.

Mọi người ở đây đều bịt kín miệng mũi, quan tài cao tới nửa người, không tiến gần lại xem nhất định không nhìn thấy cái gì bên trong, nhưng vị thối của thi thể khiến bọ họ buồn nôn.

Quý Tĩnh Niên không thể chịu đựng được nữa muốn tiến lên phản kháng lần cuối, tuy nhất định phải khám nghiệm tử thi nhưng nếu bảo vệ được một chút tôn nghiêm cuối cùng của Vạn đại nhân cũng tốt.

"Xin chỉ huy sứ đại nhân mời quan khám nghiệm tử thi bước ra, đừng để Vạn đại nhân dừng lại dương gian quá lâu, sẽ hồn phi phách tán" ở Tây Lam quốc có truyền thuyết nếu sau bảy ngày mà không được chôn cất thì hồn sẽ không thể siêu sinh, Quý Tĩnh Niên nói như thế cũng không phải là do hắn tin quỷ thần, chỉ là không muốn Hạ Hầu Giác làm gì quá đáng thôi!

Mặc dù ở đây không ai dám đứng ra nói chuyện nhưng đa số đều hận Hạ Hầu Giác trong lòng, người ta đã chết rồi mà hắn còn làm như thế, đúng là không quân tử!

Nhưng từ hồi nào tới giờ bạn Hạ Hầu Giác chưa bao giờ nhận mình là quân tử.

"Trần cô nương, ngươi làm đi"Hạ Hầu Giác xoay người cười như không cười nhìn Trần Mặc, dùng tư thế thỉnh.

Trần Mặc gật đầu một cái sau đó cầm hộp dụng cụ lên, trong lòng phun trào, tên Hạ Hầu Giác này cười lên thật là ghê quá đi, không cười đẹp hơn.

Không ngờ Trần Mặc còn chưa tới gần quan tài thì một tiếng nói thất thanh la lên, "Hạ Hầu Giác, ngươi đừng khinh người quá đáng, một con nhóc sao mà biết khám nghiệm tử thi được chứ? Không bằng ngươi giết ta luôn đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK