Trần Mặc bôi hết một chai rượu thuốc sau đó bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, phải xoa bóp tới ba lần thì mới coi như hoàn thành, động tác từ nhẹ tới nặng, nhưng bởi vì Trần Mặc vẫn còn nhỏ nên lực cũng không lớn cho nên cho dù là xoa bóp nhẹ thì nàng cũng có chút mệt mỏi.
Vì làm công việc này thỉ lực tay phải chuẩn xác, ấn huyệt tinh chuẩn, cho nên chút cảm giác ngượng ngùng khi nãy cũng biến mất, mỗi lần Trần Mặc ấn vào một huyệt vị nào đó thì Liễu Thừa Phong lại cảm thấy chỗ đó vừa xót vừa ngứa, có chỗ còn đau nữa.
Mãi tới khi Trần Mặc ấn huyệt lần thứ ba cho hắn thì toàn bộ sức lực của nàng cũng đã dùng sạch, nàng chỉ dựa vào lý trí để đứng vững, đốt ngón tay vì làm việc quá sức mà sưng đò run run, loại cảm giác bủn rủn vô lực này lan truyền cả hai tay của nàng.
Nhưng Trần Mặc không muốn vì một chuyện nhỏ thế này mà thất bại trong gang tấc, cho nên dù tay đã đau muốn chết nhưng vẫn cố gắng dùng lực chuẩn xác ấn huyệt cho Liễu Thừa Phong, mãi tới khi kết thúc nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đột nhiên thả lỏng nên cả người nàng mất đi điểm tựa, ngã xuống đất.
Không cẩn nghĩ cũng biết, phía dưới Trần Mặc là Liễu Thừa Phong, lúc Trần Mặc ngã xuống thì Liễu Thừa Phong rên lên một tiếng, sau đó cảm nhận được một thân thể mềm mại ngã trên người hắn.
Trên người nàng có hương thơm đặc hữu của phái nữ khiến thân thể vừa nóng lên vì lau rượu thuốc của người nào đó càng muôn bốc cháy, hắn ổn định lại hơi thở mới nói, "Tiểu Mặc?"
"Không sao, chỉ là có chút mệt thôi!" trong lòng Trần Mặc oán một câu, sau đó chống tay chuẩn bị đứng lên, ai ngờ tay lại là chỗ mềm yếu nhất nên nàng tiếp tục ngã xuống dưới.
Lần này tới Liễu Thừa Phong cũng cảm thấy có gì đó không đúng, một tay ôm eo nàng phòng ngừa nàng lại ngã xuống, xoay người một cái nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệt của Trần Mặc, trên trán nàng không ngừng đổ mồ hôi, nâng bàn tay nàng lên thì thấy các ngón tay đã sưng tấy, có chỗ còn chảy máu!
Trái tim của Liễu Thừa Phong run lên đau đớn, cảm thấy tim mình rất không khỏe, lập tức bức bách bản thân bình tĩnh lại một chút, trong giọng nói tràn ra lo lắng, "Tiểu Mặc, ngươi không sao chứ?"
Lúc này đầu của Trần Mặc chôn trong ngực của Liễu Thừa Phong, hai má phấn nộm dán vào ngực hắn giống như có thể nghe được cả tiếng tim hắn đập, bất chợt nàng có chút lo lắng đưa tai vào ngực hắn nghiêm túc lắng nghe, "Liễu Thừa Phong, sao nhịp tim của ngươi lại đập không đều vậy, không lẽ xoa bóp không có chút hiệu quả nào sao?"
Nghĩ thế, cái tay múp máp của Trần Mặc đặt lên trên ngực của Liễu Thừa Phong, mỗi nơi đầu ngón tay kia chạm qua Liễu Thừa Phong đều cảm thấy có một luồn điện chạy tới lan truyền toàn thân hắn sau đó tập trung lại dưới hạ thân của hắn, lực ôm Trần Mặc cũng không tự chủ được mà chặt thêm.
Trần Mặc cảm nhân được người ôm mình càng lúc càng chặt thì có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, mà chết tiệc ở chỗ môi nàng lại vừa vặn sượt qua một đỉnh hồng hồng trên ngực hắn khiến Liễu Thừa Phong nhịn không được mà kêu ra tiếng, nhất thời trong phàng tràn ngập ái muội, có vẻ vô cùng hương diễm.
Lúc này Trần Mặc mà chưa cảm nhân được sự khác thường của Liễu Thừa Phong thì đúng là đại ngốc rồi, nói thế nào thì nàng cũng đã là một gái già ba mươi tuổi rồi, tuy kiếp trước nàng không có để ý tới chuyện nam nữ nhưng nếu nói không hiểu thì chính là nói dối.
Không biết vì sao trước kia nàng có thể thản nhiên đối mặt với Liễu Thừa Phong nhưng lần này thì không thể, nàng hạ mi xuống không dám nhìn thẳng vào hắn, thân thể nhích tới nhích lui muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn không ngờ lại khiến hắn rên thêm một tiếng nữa, cánh tay càng siết chặt eo nhỏ của nàng khiến nàng càng gần hắn hơn, trái tim đập càng lúc càng nhanh khiến hắn có chút đau, nhưng lại không muốn buông tay.
Trần Mặc hình như đã phát hiện ra vấn đề, tối nghĩa mở miệng, "Liễu Thừa Phong, ngươi có thể thả ta ra không?"
Liễu Thừa Phong giật mình, tứ chi đột nhiên cứng ngắc, sau đó lập tức buông nàng ra, lúc này Trần Mặc cũng khôi phục chút sức lực, lập tức chúp cái hòm thuốc, vội vàng đi ra ngoài.
Liễu Thừa Phong ngơ ngác nhìn mạn giường, đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, người làm càng vừa rồi là hắn sao? Phong độ của hắn đi đâu hết rồi? Giáo dưỡng của hắn ném đi đâu rồi? Rụt rè của hắn rớt chỗ nào rồi?
Vì sao vào lúc đó không có cái nào còn trong đầu hắn vậy?
Bên kia Trần Mặc cũng không tốt hơn bao nhiêu, nàng có chút hoảng loạn chạy thẳng ra ngoài, ngay cả đụng trúng Hạ Hầu Giác ngay cửa phòng cũng không phản ứng, chỉ đứng dậy muốn chạy tiếp nhưng lại bị Hạ Hầu Giác kéo lại.
"Ngươi làm gì mà hoảng thế? Có phải..." đột nhiên Hạ Hầu Giác nghĩ tới một khả năng, thái độ trên mặt lập tức thay đổi, đôi mắt lạnh lùng nguy hiểm nheo lại giống như muốn nói chỉ cần Trần Mặc dám hó hé gì thì hắn sẽ cho nàng đẹp mặt.
Nghe thấy giọng nói của Hạ Hầu Giác Trần Mặc mới bắt đầu bình tĩnh, vừa rồi cục tức với Hạ Hầu Giác đột nhiên phát tác, khuôn mặt cũng lạnh lùng nguy hiểm nhìn về phía hắn, "Đương nhiên không phải, ngươi yên tâm đi, có Trần Mặc ta ở đây, không chết được đâu!"
Hôm nay Hạ Hầu Giác bị Trần Mặc làm mặt lạnh hai lần nhưng lần này hắn không có chút tức giận, hắn tự thấy vừa rồi bản thân có chút không phải, nghe thấy chính miệng Trần Mặc xác nhận Liễu Thừa Phong an toàn thì tảng đá đè trong lòng hắn rốt cục cũng được bỏ xuống.
"Trần Mặc, ngươi không hiểu, không phải vì Liễu Thừa Phong là bạn ta nên ta mới không muốn hắn chết mà vì một người như Thừa Phong chính là một thiên tài chân chính, chắc ngươi cũng có thấy khả năng của hắn, nếu ngươi thấy rồi thì cũng nghĩ một người như thế nếu chết quá sớm thì là một chuyện đáng tiếc như thế nào." không biết vì sao hôm nay Hạ Hầu Giác lại nói nhiều với Trần Mặc như thế, khi hắn nhắc tới hai chữ thiên tài thì trong mắt hắn không chỉ có khâm phục mà còn có thuyết phục.
Hạ Hầu Giác nói xong liền xoay người nhìn vào phòng Liễu Thừa Phong, Trần Mặc đứng kế bên hừ lạnh một tiếng, chuyện Liễu Thừa Phong là thiên tài nàng biết lâu rồi!
Nhưng Trần Mặc không biết sự thiên tài của Liễu Thừa Phong còn hơn cái nàng thấy rất nhiều.