Cho nên bây giờ nàng rất hối hận!
Vừa rồi khi rớt xuống nước, bởi vì kích động nên Trần Mặc uống mấy ngụm nước vào bụng, may mà nàng thông minh có đầu óc nên không vì thế mà loạn, trong đầu nghĩ tới cách tự cứu khi bị rơi xuống nước, bắt đầu dùng lý trí ức chế bản năng kích động, muốn tự cứu nhưng nước sông chảy quá xiết, cho dù là người giỏi bơi lội cũng khó lòng an toàn lên bờ huống chi là một con vịt cạn như Trần Mặc!
Liễu Thừa Phong thấy Trần Mặc bị rơi xuống nước thì trái tim giống như ngừng đập, đơi cho hơi thở bình ổn, hắn ngay lập tức phóng về phía bờ sông, ngay cả ý tưởng muốn đâm tên áo đen kia vài đao cũng bay ra khỏi đầu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng nhảy xuống sông.
Hạ Hầu Giác thấy hành động của Liễu Thừa Phong thì trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên tia kinh ngạc và khiếp sợ, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ túm Liễu Thừa Phong lại, "Để ta!" sau đó lập tức nhảy xuống dòng Đại Vận Hà đang chảy xiết kia.
Hạ Hầu Giác rất giỏi bơi lội, lại có nội lực hộ thân, tuy đã là cuối mùa thu nhưng nước sông đã lạnh như băng, nhưng hắn vẫn bất chấp tất cả bơi về phía Trần Mặc.
Nước sông lạnh như băng đánh về phía con người yếu đuối trong dòng nước, lạnh lẽo, vô tình, tiêu túc giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào thân thể của Trần Mặc, cho dù nàng liều mạng giữ cho lý trí tỉnh táo nhưng cảm giác hít thở không thông kia lại khiến nàng càng lúc càng sợ hãi, bất an.
Bị dòng nước nhanh chóng đẩy đi, giờ phút này Trần Mặc không dám kêu cứu, cắn chặt môi, lợi dụng lúc thân thể trồi lên mặt nước mà hít thở, sau đó lại tiếp tục bị con sông bao phủ. Cho dù đã sử dụng tất cả khả năng để tự cứu nhưng Trần Mặc vẫn cảm giác được thần trí của nàng càng lúc càng đi xa, cảm giác lạnh lẽo của nước sông dường như không còn lạnh như trước nữa.
Bên tai truyền tới tiếng nước chảy cuồn cuộn, Trần Mặc tựa như một mảng lục bình trôi lênh đênh trên sông. Trong lúc mông mông lung lung, Trần Mặc dường như nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, nhớ lúc ba mẹ không ngừng cãi nhau, nói với nhau nhưng lời rất chói tai, sau đó nàng lại thấy trong phòng ngủ khắp nơi đều là máu, màu đỏ chói mắt như thế, rõ ràng màu sắc ấm nóng như thế nhưng lại khiến nàng lạnh cả người. Sau đó ông ngoại đột ngột xuất hiện, ông lão không nói không rằng ông lấy nàng, dắt nàng rời khỏi cái nơi máu me đó, Trần Mặc không nói được một lời, chỉ dựa vào lòng ông, điên cuồng hít thở chút ấm áp để sưởi ấm trái tim băng giá của mình.
Tay của Trần Mặc đột nhiên ôm chặt thắt lưng của Hạ Hầu Giác, càng ôm càng chặt giống như muốn hấp thụ hết hơi ấm trên người hắn, khiến cho Hạ Hầu Giác nhịn không được mắng thầm một tiếng, muốn đẩy hai tay của nàng ra nhưng lại không được.
Tư thế như vậy rất khó để di chuyển trong nước, cũng may Hạ Hầu Giác không phải người thường, tuy rằng mới vừa đại chiến một hồi, lại bơi trong nước lâu như thế, thể lực đã sớm cạn kiệt nhưng hắn vẫn có cách bơi về phía trước, cứu cả hai thoát khỏi hiểm cảnh. (Tuy rất ghét đồng chí này nhưng ta không thể không công nhận, mỗi khi Trần Mặc gặp nạn thì đa số là bạn này cứu mặc dù không mấy tình nguyện và bạn này cũng là người gần như có thực lực mạnh nhất trong các anh.)
Lúc này vòng tay của Trần Mặc có chút nới lỏng, Hạ Hầu Giác lập tức ghét bỏ kéo nàng ra, sau đó ngả tới một bên, thở dốc không ngừng.
Mãi tới khi Trần Mặc bắt đầu tỉnh lại thì sắc trời đã nhá nhem tối, quần áo đã sớm khô mà dán vào người, cực kì khó chịu, trên người còn có mùi nước sông nồng nặc.
Ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một cái sơn động, bốn bề yên ắng, phía trước còn có một đống lửa khiến không khí bên trong động ấm áp hơn hẳn trời thu bên ngoài, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng củi cháy, ngoại trừ tiếng động đó thì không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên từ bên ngoài động truyền tới tiếng bước chân, theo bản năng Trần Mặc quay đầu nhìn thì phát hiện ra Hạ Hầu Giác.
Ngay từ đầu Trần Mặc đã không có hảo cảm gì với người này, đã vậy còn xảy ra chuyện khi nãy, còn trải qua kiếp nạn mém nữa bỏ mạng, tuy biết người cứu nàng là hắn nhưng nàng vẫn không thể dùng vẻ mặt tốt đẹp để đối diện với hắn được, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm nhìn.
Hạ Hầu Giác không có sự kiên nhẫn giống Liễu Thừa Phong, quăng mấy nhánh củi qua một bên, giọng điệu rất không kiên nhẫn, "Mau ăn đi, sau đó ở chỗ này một đêm, ngày mai tìm đường về nhà." bọn họ bị dòng nước đẩy tới đẩy lui nên hiện tại Hạ Hầu Giác cũng không rõ hai người đang ở chỗ nào.
Trần Mặc không hề động đậy, vài trái dại trong túi bị Hạ Hầu Giác quăng qua có chút nứt ra, nước trái cây chảy ra ngoài, lăn lóc trên đất thoạt nhìn có chút bẩn.
'Rắc' một tiếng, Hạ Hầu Giác ngồi xuống bên đống lửa, tay cầm lấy một quả dại thản nhiên ăn, phát hiện Trần Mặc không hề động đậy nhìn đống quả dại trên lăn lóc trên đất, có chút hiểu ra cười lạnh một tiếng, "Sao vậy? Ngươi nghĩ mình còn là tam tiểu thư của Trình phủ sao? Cũng chỉ là đứa con bị vứt bỏ mà thôi, không cần phải sỉ diện như vậy!"
Bị vứt bỏ mà Hạ Hầu Giác nói ý chỉ chuyện nàng bị Trình gia tống khỏi kinh thành vì chuyện của Tạ Chiêu, còn Trần Mặc lại nghĩ ý của hắn là nàng bị bọn họ vứt bỏ hôm nay.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hắn, ánh lửa nhảy nhót trong sơn động giống như lửa giận nhảy nhót trong mắt nàng, lý trí thì bảo nàng áp chế, nhưng tình cảm lại thôi thúc nàng bạo phát ra ngoài.
"Đúng vậy, ta dù sao cũng chỉ là một người bị vứt bỏ thôi, không phiền các hạ cứu giúp." giọng nói của Trần Mặc vẫn đều đều, nhưng giọng điệu có chút chua ngoa không giống bình thường.
Nghe thấy thế Hạ Hầu Giác lập tức nổi giận đứng lên, 'Rầm' một tiếng quăng tất cả quả dại đi, "Hừ! Trần Mặc, người là đò không biết tốt xấu. Không lẽ ngay cả kế hoãn binh ngươi cũng không thể phân biệt được sao?" tính tình của Hạ Hầu Giác luôn nóng nảy, nay lại biết tình cảm của Liễu Thừa Phong đối với Trần Mặc hắn lại thấy nàng càng không vừa mắt, trong mắt hắn Trần Mặc chính là một nữ nhân rất tâm kế biết dụ dỗ nam nhân thôi.
Làm sao Trần Mặc lại nhìn không ra ý đồ của họ chứ, bọn họ không muốn thỏa hiệp với tên áo đen, Hạ Hầu Giác lại luôn tự cho mình thanh cao, tự thấy có thể dùng ám khí để giải quyết người kia.
Nhưng đây không phải cũng giống như đánh một canh bạc sao?
Bọn họ chẳng khác nào đem tính mạng của Trần Mặc ra đặt cước.
Thắng thì là chuyện mừng, Trần Mặc có thể tiếp tục được họ lợi dụng; thua thì cũng không sao, chỉ là mất một người không liên quan mà thôi.
Chính vì Trần Mặc nhìn rõ cho nên tim nàng mới lạnh băng như thế, cho nên mới tự cứu mình.
Thay vì giao sinh mạng của mình cho người khác thì nắm chặt trong tay mình vẫn tốt hơn rất nhiều.
Chuyện Hạ Hầu Giác nhảy theo cứu nàng là ngoại dự đoán, nhưng mà...
"Thật sao? Vậy nếu ta hết giá trị lợi dụng thì các hạ sẽ cứu ta sao?"
Lời nói của Trần Mặc trắng trơn tới mức không có chút tình cảm, cho dù là một người xưa nay luôn trực tiếp như Hạ Hầu Giác cũng cứng họng, "Ngươi cho là chút tác dụng của ngươi có thể khiến cho một người đường đường là chỉ huy sứ như ta phải nhảy xuống cứu sa? Nếu không phải vì Liễu Thừa Phong thì ta cũng mặc kệ ngươi! Đương nhiên ta cũng rất bất ngờ, một con nhóc mới mấy tuổi như ngươi mà đã biết cách quyến rũ nam nhân rồi. Chỉ bằng dáng người khô quắt này cũng khiến Liễu Thừa Phong động tình được, đúng là thủ đoạn rất cao siêu."
Mỗi một chữ mà Hạ Hầu Giác phun ra càng làm tay của Trần Mặc nắm chặt hơn, khớp xương trắng bệt, nàng sống nửa đời còn chưa bị ai nói là hồ ly tinh dụ dỗ đâu, tốt, tốt! Rất tốt!
"Chát!" một tiếng, Hạ Hầu Giác lập tức im bặt, đôi mắt phương lạnh lùng cháy lên lửa giận nhìn chằm chằm vào Trần Mặc, không thể tin được, nữ nhân này dám lớn mật đánh hắn! (không đánh mi cũng uổng, gặp tớ là dép bay).
Trần Mặc xoa xoa tay nhỏ bé, khuôn mặt quật cường sáng lên trong ánh lửa, đây là lần đầu tiên nàng đánh người, nhưng người này rất đáng.