Cố Dực ngẩng đầu, nhìn ma nữ nhỏ đang tủi thân lấy lòng trước mắt, đôi môi hơi nhếch lên như thể đang cười.
Điên cuồng và giễu cợt cùng nhau đấu đá với lý trí, gân xanh trên trán nổi lên thành một đường, da đầu bị kéo căng, đau đớn như bị xé ra thành mảnh vụn.
Giữa ranh giới mơ hồ, luôn luôn có những ký ức đáng lẽ đã hoàn toàn bị chôn vùi nay lại hiện lên ngay trước mắt.
Trên chiếc giường nhỏ hỗn loạn, cô lẳng lơ rỉ nước, anh bị kích thích vô cùng, gần như liên tục ra vào không có tiết chế làm cho cô sung sướng đến chết đi sống lại, ở dưới người anh há miệng thở dốc.
Anh dịu dàng ôm lấy cô ngồi lên người mình, vừa ra vào không dứt, vừa ôm lấy vòng eo thon thả của cô, khàn giọng dỗ dành cô: “Bảo bối, hôn anh trai một cái.”
Hiếm khi cô gái nhỏ bị anh hành tới mất đi sức chiến đấu, nhưng ngoài mặt vẫn không muốn làm theo ý của anh, chỉ có thể hung hăng cắn cổ anh: “Cút.”
“Không cút được..”
Anh ngẩng đầu hôn cô, đôi môi nóng rực điên cuồng giày vò, cũng không quên liếm liếm đôi môi anh đào đỏ mọng của cô: “Em ở đây, anh cũng sẽ không đi đâu hết.”
“Cố Dực.”
Có một giọng nói lúc ẩn lúc hiện gọi anh, nhưng đó không phải là âm thanh ma quỷ khiến người ta mê muội trong ký ức.
Anh cười khổ thành tiếng, nhìn cô chằm chằm: “Nhắm mắt lại.”
Thần kinh Hạ Hữu Thất khẽ chấn động trong một giây, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cổ họng khô khốc liên tục cuộn trào, đáy lòng cô chợt hiện lên một tia căng thẳng không giải thích được.
Tiếng thở dồn dập từng chút từng chút tiến lại cô, hơi thở độc nhất vô nhị của anh rót vào tâm trí cô, giống như vừa mới uống hết một bát thuốc ảo giác vậy.
Hơi thở ấm nóng cách cô một centimet bỗng dừng lại, tựa như chỉ cần cô lè lưỡi liền có thể chạm vào cánh môi lành lạnh của anh.
Không ngờ ấm áp chỉ thoáng một chút, sau đó, anh liền thô bạo cắn lấy vai cô, hàm răng cắm sâu vào da thịt mỏng manh.
Nước mắt bỗng suýt chút nữa trực trào, cô khẽ rên lên đau đớn, chờ cho cơn đau thấu xương qua đi, đôi mắt đẫm nước mơ hồ nhìn thấy trên bờ vai đã hằn vết răng sâu đẫm máu, cùng với ánh mắt khinh thường lạnh như băng của anh.
Khóe môi của người đàn ông vẫn còn vệt máu, nở nụ cười giống như một con quỷ khát máu, anh mở miệng hỏi: “Trên đầu tôi mọc sừng rồi đúng không?”
Cô sững sờ một lúc, trong lúc nhất thời không thể hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của anh.
Đầu ngón tay của anh vuốt ve vết cắn bị mình cắn tới rỉ máu, thỏa mãn nhìn cô đau đến nhíu mày, anh trầm giọng nói: “Hạ Hữu Thất, tôi đã không còn là tên ngốc trước kia để mặc cho cô giày vò nữa, vì vậy, đừng dùng mấy chiêu dỗ dành con nít cũ rích này đối phó với tôi…”
Hạ Hữu Thất giật giật khóe môi, móng tay cô khẽ lướt qua xương quai xanh của anh, nũng nịu thở dốc: “Thật ra em muốn dùng thủ chiêu khác, nhưng anh lại không chịu hợp tác dù chỉ một chút, em có thể làm sao bây giờ?”
Người đàn ông dùng sức nắm chặt cổ tay của cô, lạnh lùng ném sang một bên.
“Có một số chuyện, hình như cô đã nghĩ sai rồi.”
“Ví dụ như việc tôi làm tình với cô, mẹ nó là bởi vì cô thiếu “ăn”.”
Màu sắc trong đôi mắt anh ngày càng tối đi, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm: “Nếu cô đem chuyện ngươi tình ta nguyện này hiểu thành tình yêu, thì tình yêu này của tôi đã có bao nhiêu rồi…”
Một câu hai ý nghĩa trong lời nói, cô không có khả năng nghe không hiểu, nhưng cho dù trong lòng sớm đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng vẫn bị câu nói chân thật thốt ra từ trong miệng của anh làm cho khó có thể chấp nhận được hơn so với trong tưởng tượng.
Cổ họng cô có chút khô khan: “Cố Dực…”
Anh bóp lấy cằm cô, ngón cái khẽ ma sát, chậm rãi cất tiếng: “Cô sẽ không ngây thơ cho rằng tôi thực sự không phải cô thì không thể chứ, vì cô thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy?”
Anh cười lạnh: “Cô quá đề cao bản thân mình rồi.”
Đôi mắt của ma nữ nhỏ trầm xuống, những suy nghĩ quẩn quanh trong đầu trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Khi còn trong bộ áo giáp, cô là một yêu tinh không hề biết sợ hãi, thích lấy việc cắn nuốt nhân tính của người khác làm trò vui.
Nhưng khi cô chỉ hé mở một chút màng bảo hộ của mình cô mới hiểu được, thì ra cô cũng không là cái gì cả.
Người đàn ông nhìn lại, thuận theo tư thế ôm lấy người cô, thô bạo cởi chiếc áo sơ mi trên người cô ra, ném cô lên ghế sô pha.
Ma nữ nhỏ chật vật co quắp người lại ở trong góc sô pha, cả người chỉ còn sót lại một chiếc quần lót viền ren, mỏng như cánh ve sầu. Hai chân cô khẽ hé mở, lộ ra nhụy hoa hồng nhạt bên trong chân tâm mê người đập vào trong mắt anh, giống như trái ngọt ở trong vườn địa đàng khiến người ta nhớ nhung vô cùng…
Anh nhắm mắt nhìn sang chỗ khác, hít thở sâu vô số lần cũng miễn cưỡng đè nén nhốt lại con dã thú đang điên cuồng bên trong.
Anh cởi trần thay quần áo trước mặt cô, chờ đến lúc ăn mặc chỉnh tề, lại trở lại dáng vẻ lịch lãm khiêm tốn của người doanh nhân.
Người đàn ông quay đầu nhìn lại, xoay người đi về phía cửa lớn, cúi người đổi giày. Hạ Hữu Thất ở trên ghế sô pha đột nhiên gọi anh.
Cố cắn cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Hai ngày nữa công ty anh có buổi ra mắt sản phẩm mới, anh thật sự không mời em sao?”
Cố Dực im lặng một lúc lâu.
“Cô muốn đến?”
Hạ Hữu Thất nhếch môi: “Đương nhiên.”
Người đàn ông mang giày, không nhanh không chậm cài chặt đồng hồ, vang lên một tiếng “cạch”
“Được.”
Hôm qua, điện thoại của anh tắt máy cả đêm.
Đến khi trở lại trên xe, mở điện thoại lên lại, lập tức vô số cuộc gọi cùng tin nhắn hiện lên.
Anh lướt đi nhanh qua một lượt, chọn một cuộc gọi quan trọng nhất rồi gọi lại.
Sau khi kết nối được, đầu dây bên kia cũng không thèm nói nhảm với anh, chỉ gào lên mắng một trận: “Não em bị úng nước hay là bị chó gặm sạch rồi hả? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò người sống sờ sờ chợt biến mất vậy. Em có biết sau khi em chợt biến mất một cách khó hiểu trong bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua, cô gái kia tìm không thấy em liền ầm ĩ tới chỗ của ba rồi. Không phải em không biết ba bị huyết áp cao sao, sớm muộn gì cũng bị em làm cho tức chết. Em nói đi, em đang làm cái chuyện quái quỷ gì vậy hả? Em muốn như thế nào?”
Người đàn ông xoa xoa huyệt thái dương đã căng chặt của mình: “Em biết rồi, bây giờ em về liền đây.”
Cố Linh Tê cực kỳ tức giận: “Cố Dực, em phải hiểu rõ một chút, cho tới bây giờ không có ai ép buộc em phải kết hôn với nhà họ Ôn cả, là chính em tự nguyện. Bây giờ, mỗi một hành động nhất của em đều đại diện cho cả gia đình nhà họ Cố, vì vậy em không thể làm càn như vậy được.”
“Chị.”
Cố Dực thì thào, mệt mỏi nói: “Chị để cho em yên tĩnh một lát, được không?”
Đầu bên kia im lặng, lại thực sự thật sự yên tĩnh lại.
“Em thật sự cho rằng… cái gì chị cũng không biết sao?”
Đầu bên kia phát ra một giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô ta đã trở lại, cho nên em lại bắt đầu làm loạn?”
Lưng của người đàn ông tê cứng, trái tim trong lồng ngực hung hăng đập mạnh, hô hấp trở nên dồn dập.
“Em muốn đi trên con đường cùng không thể quay đầu lại kia chị sẽ không cản em. Nhưng nếu em chết thêm một lần nữa, chị cũng nhất định không cứu em, em nghe rõ rồi chứ?”
Cố Dực nhắm mắt lại, giọng nói như bị xé rách: “Sẽ không có ngày đó nữa…”
Cố Linh Tê nói: “Nếu em cần, chị có thể tìm cô ta nói chuyện.”
“Không cần.”
Giọng điệu của anh nhanh chóng bóp chết những suy nghĩ của cô: “Em có thể tự mình giải quyết được.”
Cố Linh Tê thở dài: “Chỉ mong như vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, cảm xúc sớm đã sụp đổ của Cố Quả Quả* cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nhào đầu vào trong lồng người của Chung Tiểu Hùng ở bên cạnh.
*Một tên khác của Cố Linh Tê nha, ví dụ như Chung Diễn cũng hay gọi là Chung Tiểu Hùng, Tiểu Hùng á.
Chung Diễn yên lặng bỏ luận văn trong tay xuống, bế lên rồi đặt cô ngồi xuống chiếc giường lớn êm ái.
Cô ôm mặt khóc trong lòng anh, nước mắt tuôn ra như mưa, giọng nói đầy sự đau đớn.
“Tiểu Hùng, em thật sự… thật sự rất sợ.”
Dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng hình ảnh đẫm máu đó thỉnh thoảng vẫn hiện lên trước mắt cô. Mỗi một lần như vậy đều có thể dễ dàng làm cô rơi lệ.
Trong căn phòng u tối, một chàng trai gầy gò với bộ quần áo màu trắng và mái tóc màu đen nằm trong vũng máu, khiến Cố Linh Tê đem cơm lên cho anh trực tiếp bị dọa đến khóc.
Sau đó, anh nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, trải qua hơn mấy lần cấp cứu mới miễn cưỡng lấy được mạng về.
Bác sĩ nói, nếu vết dao sâu thêm một milimet nữa, thì hoàn toàn vô phương cứu chữa.
Từ đó về sau mọi người trong nhà đều nơm nớp lo sợ đề phòng, không dám để anh ở một mình nữa.
Ai cũng không thể ngờ được, chàng thiếu gia với cái vẻ ngoài lông bông, bạc tình bạc nghĩa này lại có tình cảm sâu đậm cùng cố chấp đến như vậy, cho dù đụng phải bức tường phía nam* cũng kiên quyết không quay đầu lại.
*Chỗ này có nghĩa là gặp khó khăn, thất bại.
Chung Diễn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói: “Nếu như đây là kiếp nạn của cậu ta, thì chắc chắn cậu ấy tránh không được.”
Cố Linh Tê nghe xong càng nghe càng khó chịu hơn: “Vậy em sẽ trói người phụ nữ kia lại rồi ném xuống biển, để em ấy không làm chuyện ngu ngốc thêm lần nữa.”
Chung Diễn nở nụ cười: “Em dám ném, cậu ta dám tự tử vì tình, em có tin không?”
Cố Linh Tê nghẹn lời, ôm lấy cổ anh lại khóc nức nở: “Vậy thì không phải em ấy chết chắc rồi sao?”
“Đến tuổi này rồi, nếu cậu ta nếu không có tiến bộ, chết cũng không đáng tiếc.”
Quả Quả tức giận đấm vào ngực anh: “Không phải em trai của anh, đương nhiên anh không đau không ngứa.”
Chung Tiểu Hùng nhìn vào đôi mắt đã ngấn nước của cô, chóp mũi đỏ đỏ, không nhịn được tâm viên ý mã*, cúi đầu hôn vào môi cô: “Đừng khóc, em như thế này anh không chịu được.”
*Tâm viên ý mã: nắng mưa thất thường.
Cố Quả Quả nghe không hiểu, hàng mi ướt đẫm khẽ chớp chớp, miệng còn chưa kịp nói ra lời nào đã bị người đàn ông đỏ mắt nắm giữa chặt lấy eo lăn lộn trên giường.
Cô ngồi trên người anh, cúi đầu nhìn anh: “Tiểu Hùng.”
“Ừm.”
Người đàn ông chậm rãi tháo mắt kính xuống, cười khẽ: “Xem ra, nước mắt cũng không ngừng được rồi…”