• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố trạch.

Gần đến giữa trưa, Cố Dực mới đưa Hạ Hữu Thất thong thả đến muộn.

Hai người một đen một trắng im lặng đứng trước cửa chính, Hạ Hữu Thất mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen thẳng dài, mềm mại xõa nhẹ ở sau đầu, trang điểm nhẹ nhàng, dịu dàng nhu hòa, xinh đẹp lại không dung tục.

Cô đứng thẳng người, vẻ mặt vân đạm phong khinh. Ngược lại Cố Dực mặc quần áo màu đen lại nhăn mày lo lắng, không biết tình huống còn tưởng rằng anh mới là người sắp ra mắt phụ huynh.

“Anh rất căng thẳng sao?” Hạ Hữu Thất nghiêng đầu hỏi.

“Anh có cái gì mà căng thẳng chứ…”

Người đàn ông sĩ diện đến chết, che mặt ho khan hai tiếng, dùng giọng nói khẽ đến mức dường như chỉ có bản thân mình có thể nghe thấy được mà nói: “Nên chuẩn bị một chiếc áo giáp, bây giờ chỉ có cánh đầu đồng tay thép mới có thể làm cho anh an tâm được.”

Nói đến chỗ này, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, người mẹ thân ái nhất của Cố thiếu gia, bà Cố – Mộ Đường đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ liền cười híp mắt.

“Con còn biết về nhà sao, thằng nhóc thối!”

Mặc dù lời nói hung ác nhưng giọng điệu lại dịu dàng, rõ ràng đã qua tuổi tứ tuần nhưng dáng người vẫn chưa thay đổi, làn da căng bóng, đôi mắt trong trẻo, ánh lên ánh sáng nhu hòa. Cho dù bà đang mặc một chiếc tạp dề kiểu ngây thơ, vẫn có thể nhìn ra bà là phu nhân nhân hậu, hiền lành.

Cố Dực ôm ngực thở dài, kéo khóe miệng bán một nụ cười: “Mẹ.”

Tầm mắt của Mộ Đường trên người anh dời đi, chậm rãi dừng trên cô gái mặc trên mặc quần áo màu trắng đang nở nụ cười mỉm, khóe miệng của bà vẫn chưa tan ý cười, có chút hài lòng gật gật đầu.

Ánh mặt nhìn cô nhưng lại nói với Cố Dực.

“Sao, không giới thiệu với mẹ một chút sao?”

Đến lúc này Cố Dực mới lấy lại tinh thần, cổ họng thắt lại, có chút run rẩy: “Đây là bạn gái con, Hạ… Hạ Hữu Thất.”

“Cái tật xấu gì của con đây?”

Mộ Đường cau mày: “Cùng một đức hạnh với ba con sao, mắc chứng nói lắp tuổi già?”

“Không có.”

Cố thiếu gia lúng túng nuốt nuốt nước miếng: “Con vừa mới bị sặc.”

Ma nữ nhỏ nhẹ giọng hướng về phía bà chào hỏi, cung kính cúi đầu: “Chào cô ạ.”

“Được được được.”

Mộ Đường thân thiết tiến lên giữ chặt tay cô, lòng bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay của cô: “Cũng không biết cháu thích ăn món gì, cô liền tự tay làm vài món ăn mà mình yêu thích. Chút nữa cháu nếm thử xem, xem xem có hợp với khẩu vị của cháu không.”

Ma nữ cực kỳ ngoan ngoãn: “Cô cứ yên tâm, cháu không kén ăn, ăn cái gì cũng được ạ.”

Cố Dực ở một bên hít sâu một hơi.

Không kén ăn?

Em chắc rằng đang nói thật mà không nói dối sao.

Mộ Đường nhìn cô lớn lên quả thật rất tốt, tính tình ngoan ngoãn lại dễ mến, nắm tay cô bước vào trong nhà.

Cố Dực, người đã bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn chỉ có thể ngoan ngoan ngoãn ngoãn đi theo phía sau.

Chậc, anh dĩ nhiên hiểu điều đó.

Mặc kệ trong nhà có bao nhiêu người, anh luôn luôn là người xếp sau cùng.



Cài đặt mặc định, từ chối khôi phục.

Trên ghế sô pha có hai người ngồi co ro, con gái lớn Cố Quả Quả không coi ai ra gì đang làm tổ trong lồng ngực của Chung Diễn, chăm chú xem bộ phim truyền hình đang hot gần đây.

“Chà, Tiểu Hùng, nữ diễn viên này nhìn qua có chút quen mắt, có phải đã gặp cô ấy ở đâu rồi hay không?”

Chung mặt lạnh: “Không biết.”

Quả Quả càng xem càng cảm thấy không đúng, đột nhiên bừng tỉnh, linh quang chợt, cô hưng phấn vỗ vào vai anh một cái.

“Em nhớ ra rồi, thư ký trước đây của Tống Uyên, Chu cái gì ấy nhỉ…”

Cô tiếp tục nói: “Anh còn nhớ không, đêm sinh nhật cậu ta say rượu liền đè cô gái kia vào góc tường mà hôn. Lúc đó em đã cười nhạo cậu ta rằng liệu có sắp phá giới hoàn tục không, có bao giờ anh đã nhìn thấy cậu ta gần gũi với phụ nữ chưa? “

Cố Linh Tê khoa trương khua tay loạn xạ: “Dù sao… một người chỉ biết vắt cổ chày ra nước*, khi yêu có biết bao nhiêu là tiền nha…”

*Vắt cổ chày ra nước: chỉ người keo kiệt, bủn xỉn.

Chung Diễn có chút trầm ngâm: “Nói như vậy, có chút ấn tượng.”

“Chắc chắn đúng, em đã nói là em nhớ không sai.”

Cô nghiêm túc đánh giá Chu Nhiên khóc đến lê hoa đái vũ* trên TV, không khỏi cảm thán: “Bất quá suy nghĩ một chút thì vẫn là người nổi tiếng thì tốt hơn. Đi theo bên người Tống Uyên chỉ biết vắt cổ chày ra nước kia sớm muộn gì cũng sẽ phát điên mất.”

*Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp.

Chung Diễn đáp lại: “Có lý.”

Hai người anh một câu em một câu mà nói chuyện phiếm, hoàn toàn không để ý đến ba người xuất hiện ở phía sau.

Mộ Đường hét lên một tiếng rung trời: “Cố Quả Quả!”

Quả Quả bị dọa cho giật mình, theo bản năng liền chui ra khỏi vòng tay ấm áp của Chung Diễn, che kín lỗ tai, nhíu mày: “Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, lỗ tai của con sắp hư mất rồi.”

Mộ Đường không vui trừng cô: “Hai đứa tách ra ngay, trước mặt chúng ta dính dính sáp sáp lại làm cái gì, ba con nhìn thấy lại mắng cho xem!”

Vừa nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía ma nữ nhỏ mặc váy trắng, chân mày không khỏi cong lên: “Em trai lần đầu tiên đưa bạn gái về, con là chị gái phải tiếp đón chứ.”

Quả Quả làm ra vẻ không nhìn thấy: “Ồ.”

Mộ Đường tiếp tục la lên: “Có nghe thấy không!”

Cố Linh Tê miễn cưỡng: “Biết rồi.”

Ánh mắt cô khẽ quét qua Hạ Hữu Thất, không mặn không nhạt cất giọng: “Cô đến rồi.”

“Chào chị, chào anh rể.” Ma nữ nhỏ theo quy củ gọi họ.

Chung Diễn gật đầu, coi như đáp lại, Cố Quả Quả vốn không muốn phản ứng, nhưng lại chịu không nổi ánh mắt nóng rực của mẹ mình, lạnh lùng “Ừ.” một tiếng.

Mặc dù trong lòng Mộ Đường không hài lòng, nhưng lúc này cũng không thể nổi giận tại chỗ, chỉ có thể bỏ qua, cười khánh khánh dắt tay Hạ Hữu Thất lên trên lầu.

“Phòng của Cố Dực ở trên lầu, cô dẫn cháu đi xem một chút nhé?”

Cô ngoan ngoãn đồng ý: “Dạ.”

Mộ Đường càng nói càng hăng say: “Cô nói cho cháu biết, cô còn có ảnh chụp trước đấy nó đái dầm đấy, thằng nhóc này năm tuổi còn đái dầm, cũng không ngại mất mặt.”

Cố Dực bị đào tận gốc gác xoay người lại nhìn ma nữ nhỏ, khóe miệng cô gái đều là ý cười khó có thể giấu được.



Anh đau khổ lên tiếng: “Mẹ.”

“Đi thôi, chúng ta đừng để ý đến nó.”

Nói xong liền lôi kéo Hạ Hữu Thất rời đi.

Cố Dực còn đang do dự liệu có nên đi theo hay không, kết quả bà chị gái nhà mình đã một bước lao đến trước mặt anh, chắn ngang đường đi của anh lại.

Tiểu Cố thiếu có chút khổ sở: “Chị, chị cũng muốn góp một chân?”

Cố Linh Tê cất tiếng nhàn nhạt: “Gần đây chị nhìn trúng một sợi dây chuyền.”

Cố Dực sờ sờ đầu, vẻ mặt mông lung đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Chung Diễn trên ghế sô pha.

“Làm sao em lại nghe ra ý muốn em trả tiền vậy?”

Cô gật đầu: “Chính xác, không thì sao.”

Khóe môi anh co quắp: “Chồng chị chỉ để trưng bày ra cho chị xem thôi à?”

“Cố Dực, đây là em nợ chị, bây giờ em nên trả lại mới đúng.”

Người đàn ông nghe có chút không hiểu được: “Em nợ chị cái gì?”

Cố Linh Tê liếc mắt nhìn hai người đã sớm biến mất trong hành lang, xác định ở đây chỉ có ba người bọn họ, hai tay chống nạnh và khẽ hất cằm lên.

“Em cho rằng vì sao mẹ lại đối xử nhiệt tình với bạn gái của em như vậy? Đó là bởi vì năm đó, khi em ngu ngốc không muốn sống nữa, chị, Tiểu Hùng, Tống Uyên, ba người chúng ta đều không nói ra sự thật, chỉ nói em bị trầm cảm nặng, do bệnh tình nghiệm trọng làm ảnh hưởng. Nếu để cho bọn họ biết rằng đứa con trai bảo bối chỉ vì một cô gái liền sống dở chết dở, em đoán liệu mẹ có băm cô ấy thành trăm mảnh, sau đó lại đem hầm thành canh hay không?”

Hóa ra.

Hóa ra… bọn họ không biết gì về chuyện này.

Khi Cố Dực nghe đến đây, dây thần kinh vốn căng chặt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời vì cảm động mà nước mắt lưng tròng: “Chị…”

Cố Quả Quả không kiên nhẫn xua tay, “Được rồi, chị không muốn nghe thêm lời dư thừa, nhanh chóng biểu hiện ra cho chị.”

Bây giờ đừng nói là tiền, cho dù muốn anh dùng mạng để đổi thì Cố Dực cũng sẽ không do dự, anh ổn định cảm xúc, cửa thành rộng mở, mặc cho vua lấy cắt tiền.

“Chị muốn bao nhiêu?”

“Cái này… Tùy vào thành ý của em.”

Cố Dực cẩn thận cân nhắc, nhỏ giọng hỏi: “Có thể mua hết một lúc không?”

Cố Linh Tê sờ sờ cằm: “Vậy thì sẽ mắc hơn một chút.”

“Mắc cỡ nào?”

“Không nhiều, 8 chữ số.”

Cố Dực sắc mặt thay đổi: “Chị cho rằng em là máy in tiền sao?”

Quả Quả nở nụ cười: “Nếu em không đồng ý, ngày nào đó chị sẽ nhắc nhở Tống Uyên, đoán chừng nếu đại luật sư của chúng ta ra mặt, liệu có ép em đến kiệt sức hay không?”

Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm kia, trái tim Cố Dực tựa như muốn rỉ máu.

Cuối cùng, anh bị ép đến tức nước vỡ bờ, chỉ có thể tuân mệnh mà giơ ngón tay cái lên.

“Chị thắng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK