• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết hôn được một năm, trải qua bao nhiêu ngày đêm Cố Dực tích cực “gieo hạt cày cấy”, cuối cùng cũng lên được chức ba đã chờ đợi bấy lâu.

Cố Khê Viên vui mừng, vung bút lên, hào phóng tặng cho đứa cháu yêu quý của mình một tòa biệt thự, cũng đặt tên là Cố Lạc, mong ước sau này khi lớn lên có thể cứng như đá.

Sau khi đứa bé được sinh ra, Cố Dực mãi đắm chìm trong niềm vui được làm ba, không rời vợ con lấy một tấc, tự tay làm tất cả mọi chuyện, một tay là tã bỉm một tay là bình sữa, hóa thân thành bảo mẫu baba siêu cấp, dựng lên hình tượng một người ba cao lớn uy mãnh.

Nhưng mà…

Trong lúc lỡ đãng mọi chuyện đều phát triển lệch khỏi quỹ đạo.

Cố Dực bi thảm nhận ra rằng địa vị vốn đã không cao trong nhà của mình sớm đã tụt dốc đến mức thảm hại, bây giờ đã tan thành mây khói.

Vào một ngày, Cố Dực gọi điện thoại cho người mẹ thân yêu.

Cố Dực: “Mẹ, trưa nay con ghé qua nhà ăn cơm, mẹ làm thịt kho Đông Pha nhé.”

Mặt mày Mộ Đường hớn hở (giả câm giả điếc): “Cái gì? Lạc Lạc muốn ăn sườn xào chua ngọt à? Được được, bà nội sẽ làm một phần lớn cho con, đảm bảo đủ.”

Cố Dực cười hí hửng: “Lạc Lạc hôm nay muốn lên lớp sớm nên con đi một mình, không có thịt kho Đông Pha thì sườn xào chua ngọt cũng được.”

Đầu bên kia dừng lại hai giây, giọng điệu trong lập tức lạnh băng: “Con vừa mới nói cái gì?”



“Sườn xào chua ngọt.”

“Trước đó một câu.”

“Con đi một mình…”

Tút tút tút …

Cố Dực mặt xám lại: “…”

Ai, không đưa người theo liền bị khi dễ như vậy đó!

Một ví dụ khác…

Đêm khuya thanh vắng, nhóc con đã yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Cố Dực nửa đêm vừa đi công tác trở về, cấp tốc tắm rửa sạch sẽ, tựa như một con khỉ sốt ruột chui vào trong chăn, ôm người phụ nữ đang ngủ say vào trong lồng ngực, bắt đầu động tay động chân.

Hạ Hữu Thất bị động tác thô bạo của anh đánh thức, cô dụi dụi mắt: “Anh về rồi hả…”

“Bà xã, anh nhớ em.”



Đôi mắt người đàn ông đỏ lên, giống như mấy cậu nhóc vắt mũi chưa sạch chưa từng ăn thịt, tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày không gặp, làm anh nghẹn sắp nổ tung.

Nhưng ma nữ nhỏ đang mệt mỏi không có hứng thú lắm, trở mình một cái, lẩm bẩm như đang mộng du: “Anh đi súc bình sữa cho con trai đi, rồi thay tã cho nó luôn.”

Cố Dực hít một hơi thật sâu, vẫn chưa từ bỏ ý định không muốn buông tay, nhẹ nhàng mở miệng dỗ dành cô: “Chuyện đó lát nữa nói sau, chờ anh làm xong việc quan trọng đã…”

Hạ Hữu Thất còn đang do dự không biết có nên thuận theo anh hay không, lúc này nhóc con trong nôi đột nhiên bừng tỉnh, khóc lớn như muốn xé cả cổ họng.

Ngón tay đang xâm nhập của Cố Dực buộc phải rút về, ma nữ nhỏ thở dài, thoát ra khỏi vòng tay của anh.

“Đàn ông có lợi ích gì chứ, lúc bận bịu đều không giúp được.”

Cô khẽ đứng dậy, ôm lấy con trai vừa dỗ dành vừa đi ra ngoài, cất giọng nhàn nhạt: “Em với con ngủ ở phòng khách, anh đừng đi theo.”

Cửa phòng đóng lại, trong phòng trở nên im ắng.

Cố Dực mặt không biến sắc nằm xuống, tuyệt vọng nhìn chằm chằm ánh sáng loang lổ trên trần nhà.

Anh không thể vượt qua mỗi ngày đều như vậy được.

Ông đây muốn bỏ nhà trốn đi…….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang