• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tuyết tiểu thư, cô đã từng gặp tôi trước kia? - Hỏa tử nhướng mày, từ tốn hỏi.

Tuyết Tiên Trang không ngờ chút biểu cảm ngắn ngủi của mình vậy mà lọt vào mắt đối phương. Cô mỉm cười đáp:

- Chưa hề! Tại thấy thiếp hiệp đây ăn mặc có chút kỳ lạ, tiểu nữ hơi kinh ngạc. Dù gì cũng đa tạ thiếu hiệp đã giúp đỡ, nếu không chúng ta đã gặp chuyện không may.

Lúc này Tuyết Tiên Nhan mới thò đầu trong xe ra, nhìn chàng thanh niên kia một chút. Tuyết Tiên Trang gắt với em gái:

- Còn không mau cảm tạ thiếu hiệp, lễ phép của muội đâu rồi.

- Hai vị tiểu thư, được rồi! Tại hạ chỉ ngẫu nhiên đi qua thôi, cũng không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân gì cả, cũng không cần cảm ơn! Chỉ là ta vừa thấy tiểu thư đây thì trong lòng có chút rung động, không ngại chúng ta đi chung thêm 1 quảng được chứ? - Hỏa tử cười mà như không cười, không thể nhìn rõ cảm xúc.

- Đa tạ thiếu hiệp giúp đỡ, sau này ngươi có gì khó khăn cứ tìm Tuyết gia chúng ta, có thể giúp được nhất định chúng ta không từ chối. - Tuyết Tiên Nhan cảm ơn Hỏa tử.

- Tiểu nữ xa nhà cũng đã lâu, hiện giờ đang vội, xin thiếu hiệp thứ lỗi, lần sau đến Tuyết gia chung ta chiêu đãi nhiều hơn. - Tuyết Tiên Trang cũng mỉm cười, còn ra vẻ là rất vội, từ chối nhã ý của Hỏa tử.

- Thế thật tiếc quá, ta cũng đang định tới Tuyết gia tham gia đại hội võ lâm gì kia, cũng tiện đường, nhưng mà tiểu thư đã vội như vậy thì ta cũng không thể làm khó, hẹn gặp lại. - Tuy thật sự có muốn đi cùng nhưng Hỏa tử là một người kiêu ngạo từ trong ra ngoài, ngoại trừ người cùng đẳng cấp với mình thì chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn hay mưu kế gì với người khác cả, còn khinh thường nữa. Mà trên cõi đời này cùng đẳng cấp với hắn ta thì đếm được bao nhiêu người.

- Nếu đã vậy mời thiếu hiệp lên xe ngồi phía trước, tiện đường chúng ta cùng đi luôn, coi như để đa tạ ngươi. - Tuyết Tiên Nhan cho là ngược lại, dù sao trên đường đi có khi cũng không an toàn, chi bằng thuê 1 tên vệ sĩ free này cho khỏe.

Tuyết Tiên Trang cũng cười cười trên mặt nhưng trong lòng thầm mắng muội muội ngốc, dễ tin người, hắn võ công cao như vậy cần đi xe ngựa sao, nếu muốn đi nhanh hắn đi còn nhanh hơn ngựa chúng ta, chắc chắn là có mục đích gì đó rồi, không khéo mục đích là mình, thế nhưng trở mặt không được, có khi tình huống còn tệ hơn. Cũng chỉ là do cô nghỉ nhiều thôi, người hay đa nghi là thế, vừa đáng sợ cũng vừa đáng thương, Hỏa tử này cũng không biết đánh chủ ý gì nhưng mà cũng không phải là bức thiết, kiểu như được thì tốt, không thì thôi, chả quan tâm lắm, nghe cô em nói thế thì hắn mới cười cười:

- Nếu vị tiểu thư này không chê, ta liền không khách sáo. Sau này gặp khó khăn cứ tới trước khu đền thờ thần lửa ở phía tây Ngọc thành 15 dặm hét lên một tiếng, ta sẽ giúp các ngươi. - Cười cười thân thiện.

Tuyết Tiên Nhan vốn không tin tà, không tin cái gì thần thánh nhưng cũng không phản bác, coi như là một phần tâm ý tốt của người ta, liền nhận vậy. Thế là Hỏa tử ngồi phía trước bên cạnh xa phu Tam thúc, hắn ta cũng ít nói, nhưng mà tính là thành thật, Tuyết Tiên Nhan hỏi gì cũng trả lời, Tuyết Tiên Trang thì hơi đề phòng một chút nên thỉnh thoảng chen một câu để cho hắn khỏi nghi ngờ mình thôi.

========== Tối hôm đó =============

Đoàn ngựa của Kim-Liên gia đi tới gần một cái sơn cốc bên cạnh dãy Thiên Sơn(tên dãy núi thôi), Liên công tử thì hồi hộp lắm rồi, chuẩn bị tâm lý cho thật kỹ tránh tí nữa ra "đóng phim" mà lộ sơ hở. Còn Lam Vũ vẫn cứ ngồi thiền, nhắm mắt, không hề nói không rằng, biết như vậy hơi khô khan như tính tình lão tứ chính là như vậy, mong muốn của anh chính là tự do tự tại, không ai ép thúc, ai cản là đánh là giết, còn ham muốn sức mạnh nữa, ngoài ra thì không biết là có sở thích nào rõ ràng giống như 3 người còn lại. Vừa lúc này anh mở mắt ra, không phải vì phát hiện lũ sơn tặc đang mai phục phía trước 500m, mà tiếng lão nhị vang lên trong đầu:

- Mau dậy thằng kia, sắp tới giờ có muốn chơi không, không thì đưa tao chơi đi, hôm khác tao bù cho mày! - Trong lòng anh cũng đang rất nóng, trò này mình bày ra, sao phải nhường người khác chơi chứ, gã đầu gỗ này không khéo thuận tay quét sạch 2 bên thì khốn.

- Giờ của nó mà, lão nhị sao mày không kiên nhẫn gì vậy, đây là lượt của anh em. - Lão đại ở bên kia khuyên bảo.

Lão tam thì im lặng ngồi lặng lẽ chưa thương tinh thần, không rãnh cũng không hứng nói mấy chuyện này. Về phần tính cách thì anh có chút giống với lão tứ, ngoại trừ những thứ mình hứng thú ra thì không thèm nhiều lời, lão nhị và lão đại thì khá giống nhau, tâm hồn khá trẻ thơ, nhưng cả hai cũng có những khác biệt, đều bị phân liệt ra từ linh hồn Lam Vũ.

- Kệ tao, xem bộ dáng nó thì cũng không phải thích thú gì, còn không bằng để tao ra chơi đi, trò này cũng tao cực khổ kiếm được mà, 3 đứa tụi bây cũng đâu thích thú gì, thế này đi, đêm nay và mấy ngày đi trên đường này nhường tao, tới Tuyết gia thì nguyên 1 tháng cho tụi mày, được chứ, tao không làm gì trong lúc đó, ok?

- Coi tụi nó đi, hỏi tao làm gì, tao thì không biết chứ ở chổ đông người như thị trấn, trường học đồ đồ là phải để tao ra. Tao không thích thâm sơn tu luyện như tụi bây đâu. - Lão đại còn ham chơi chán, nhưng mà ham chơi của lão đại khác hẳn ham chơi của lão nhị.

- Tao không ý kiến, đợi hồi phục xong thực lực rồi tao mới cần ra ngoài, giờ ra làm gì. - Lão tam không mặn không nhạt đáp.

- Lão tứ, mày nghĩ sao?

Lão tứ thấy đoàn người gần tới nơi mai phục rồi, coi như mình có ra đánh chết hết bọn nó cũng chán bỏ xừ, toàn mấy tên nhãi nhép, cũng không chọc mình cái gì mà dù sao đây cũng là trò chơi của lão nhị, nên tôn trọng nó một chút. Ngẫm nghĩ một chúng cũng đồng ý:

- Ừ, mày thích thì ra đi, tao không thèm chơi với mấy đứa này.

- Thanks you so much, haha. - Lão nhị cười vui vẻ.

Lam Vũ nhắm mắt lại, 3s sau lại mở ra, nở một nụ cười nhẹ, cũng không phải quá vui vẻ gì nhưng đây cũng là trò chơi đâu tiên, phải không? Bởi vì sao không quá vui vẻ, vì mình thuộc hàng "top sever" vậy mà đi đùa giỡn mấy thằng "mới lập nick" thế này là không công bằng với tụi nó, đã vậy còn không có 1 tí khiêu chiến nào, có câu nói "không có thử thách, không có niềm vui", cái gì tới quá dễ dàng thì sẽ không được trân trọng. Sửa sang lại trạng thái một chút rồi gọi:

- Muội tử, muội có ở ngoài không? - Đang nằm trong xe ngựa của người ta, mà cô tiểu thư kia "tặng" tiểu nha hoàn Minh Nguyệt cho mình, có lẽ cô nàng cũng đang ngồi ngoài xe ngựa thôi.

Tấm màn xe được kéo ra, cô nàng thò đầu vào hỏi:

- Thiếu hiệp cần gì xin cứ phân phó! - Cúi đầu một chút.

- Ây, sao lại khách khí như thế, ta không thích, cứ gọi ca ca đi cũng được. - Tiến tới xoa đầu cô bé.

Cô bé này không hiểu gì hết, vừa lúc nãy còn lạnh nhạt với người ta sao bây giờ lại chủ động thân thiết rồi, không phải có vấn đề gì chứ? Nhưng tim thì đập thình thịch rồi, chết rồi, lẽ nào mình lỡ coi trọng hắn rồi sao. Tự dưng giọng điệu trở nên ngập ngừng:

- Vâ..vâng, ca ca.

- Ừm, vô đây ngồi đi. Ta với muội chơi một chút, hehe. - Vừa nói vừa nhắm mắt lắc lư theo điệu nhạc.

- Vâng, đại ca đang làm gì thế?

- À không gì, nghe nhạc, muội nghe thử không? - Cười tít mắt hỏi.

- Nghe nhạc? - Cô bé không hiểu gì cả.

Lam Vũ đưa 2 tay bịt 2 tai tiểu nha hoàn lại, tinh thần lực xuyên vào trong trí óc, truyền lại những giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng của bài "Thần Thoại", trogn đó co mô phỏng cả đàn vĩ cầm và piano để cho âm thanh thêm day dứt nhưng không kém phần phiêu, cô bé hô lên:

- A, muội nghe được rồi! - Sau đó nhắm mắt lại thưởng thức.

Chưa nghe đã tai thì bên ngoài đã bắt đầu loạn một đoàn, bọn cướp nhảy ra rồi. Có 1 thằng cướp mặt băm trợn chặn đường hét lớn:

- Đường này do ta mở, cây cỏ nơi đây ta trồng, các ngươi muốn đi qua đây phải nộp lộ phí cho chúng ta, chúng ta khoan hồng để cho các ngươi 1 đường sống, mỗi người 1000 lượng bạc, thiếu 1 lượng chết 1 người. - Hướng tới chiếc xe sang trọng nhất mà phán.

Vị Liên công tử kia máu biểu diễn lắm rồi, chỉ chờ có cơ hội này đứng lên quát lớn:

- Phỉ tặc ở đâu to gan, có biết chúng ta là ai không hả, ngươi đắc tội không nổi đâu!

- Aha, thằng nhóc này cứng mồm nhỉ, để coi tí nữa ta chặt ngươi ra làm 8 khúc rồi để xem ngươi còn dám láo toét nữa không? Haha. anh em, lũ công tử bột kia muốn đánh chúng ta kìa, haha, anh em lên, nam giết hết, nữ để lại. - Đã diễn thì phải diễn cho chất, lũ thuộc hạ cũng được chỉ đạo qua rồi, liền cười rộ lên.

Bọn cướp hưởng ứng định lao lên thì Kim tiểu thư đã từ trong xe ngựa bước ra từ tốn hỏi:

- Vị nhân huynh này, làm người nên biết chữ nhân! Các ngươi không sợ chết sao, dám ở trên đường đi tới Tuyết gia tham gia đại hội võ lâm mà chặn đường, có phải ngại sống lâu sao! Tuyết gia đã tổ chức đại hội võ lâm, các ngươi chặn trên đường tới nhà người ta, không phỉa là tát vào mặt Tuyết gia sao? Các ngươi chỉ là một lũ sơn phỉ nho nhỏ, Tuyết gia chỉ cần búng tay 1 cái là chết hết, biết điều thì tránh ra. - Cô nàng phản dame lại, nói cũng không sai, mỗi kỳ đại hội võ lâm diễn ra thì mọi con đường đến võ hội đều cực kỳ an toàn, chỉ có giang hồ thanh toán nhau chứ không có giặc cướp nào dám manh động hết, dù sao thì sơn phỉ có đông cũng không đánh lại người trong giang hồ mà, nhất là thể diện của nhwungx người tổ chức nữa, thees nên theo kiến thức thường, cô nàng liền lấy ra hù dọa tên sơn phỉ.

Lúc này Liên công tử kia cũng bắt đầu xanh mặt rồi, thầm hô oan uổng quá, ta đi tán gái thôi mà, sao tự dưng lại thành chọc giận Tuyết gia chứ? Quả này nếu có tán được nàng về mà lộ ra sơ hở nào thì có khi cả nhà mình chết đẹp mất. Kể cũng tội, là do gã họ Liên này suy nghĩ nhiều quá mà thôi, đại hội này không biết vì sao lại tổ chức ở Tuyết gia nhưng tuyệt đối không phải là Tuyết gia tổ chức, Tuyết bá nội thương vừa mới lành, ngu gì mà đi trêu trọc giang hồ chứ.

Mỗi lần đại hội võ lâm cứ như hội bầu cử ở hiện đại vậy, người có tư cách mở cái đại hội này thì không phải nhân nghĩa vô song thì cũng là thiên hạ vô địch, nhớ đại hội võ lâm 30 năm trước do ngũ bá cùng tập hợp để gây chiến với Băng lão quái, thế nhưng đều bị người ta đập luôn cái bảng hiệu. Tóm lại là do uy thế của người tổ chức nên đều mặc định là mấy người không có thế lực luôn dè chừng và không dám gây sự trên đường đến đại hội.

- Ta mặc kệ cái gì mà Tuyết gia, Băng gia... Ta chỉ cần biết dạo này huynh đệ chúng ta thiếu tiền rồi, biết điều thì mau mau nộp tiền rồi đi qua, ta cũng không gây khó khăn cho các ngươi. - Hắn vẫn ngu tri không biết mà gào to, cái này không thể trách hắn, dù sao cái sơn phỉ của hắn cũng không phải người trong giang hồ, đâu có hiểu được mấy cái quy tắc ngầm, cho rằng dối phương đang hù dọa mình, vả lại mình cũng nhận 5 vạn lượng bạc của Liên công tử rồi, không thể không làm cho người ta hài lòng được.

- Liên công tử thì mồ hôi nhễ nhại rồi, nhưng mà lỡ phóng lao rồi phải theo lao thôi, hắn nghĩ sau khi thành công rồi, hắn không nói, hắn uy hiếp thì hạ nhân không dám nói, còn Kim tiểu thư thành "gấu" của hắn rồi chắc cũng không nói, ai mà biết. Thế là vội hawng máu lên:

- Người muốn chết, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Người đâu, lên.

Hộ vệ nhà họ Liên liền lao lên, hộ vệ họ Kim cũng lao lên theo, tuy nhiên 2 đá này chỉ là một đám ăn hại, lưu manh đường phố thôi, làm sao mà là đối thủ của sơn phỉ được. Không phải do Kim gia và Liên gia yếu, nhưng mà do họ là người trong giang hồ nên họ đã đinh ninh rằng cái quy tắc ngầm trên đường đến võ hội không ai dám chặn đánh đâu. Nhớ đại hội 30 năm trước, chỉ vì nhân lúc đông người tụ hợp trên đỉnh Phục Ma Sơn thì có một cái môn phái ma giáo cũng cỡ Kim gia, trực thuộc quản lý của Huyết Nguyệt giáo, đã bày mưu tính kế, đem một số kẻ thù của mình đến tham gia đại hội vây lại, rồi chém giết, sự việc lộ ra. Lúc đó Cuồng Đao Lý Chính Tắc mới 20 tuổi, thiếu niên cuồng tính, võ nghệ cao cường, 1 trong 5 người trẻ tuổi mạnh nhất võ lâm thời đó, sau chỉ ngũ bá, nổi điên lên đuổi giết tàn sát sạch cả môn phái kia, tuy rằng Lý Chính Tắc năm đó không phải là người tổ chức nhưng mà hắn cũng với ngũ bá cũng có giao tình, cũng tính là 1 "cổ đông nhỏ", không kiên nể truy sát vạn dặm, nếu nói không phải được sự đồng ý của ngũ bá thì không ai tin.

Lam Vũ chỉ chờ có giây phút này, không bịt tai tiểu nha hoàn Minh Nguyệt nữa, nhẹ nhàng xoa đầu bảo:

- Bên ngoài có chuyện rồi, huynh ra ngoài giải quyết 1 chút rồi vô đây chơi với muội nhé.

- Chuyện gì thế đại ca? - Đang nghe nhạc thật hay, lần đầu tiên nữa, cô bé rất thích, thế mà tự dưng đại ca ngừng lại khiến cô nàng hơi luyến tiếc.

- Cũng không phải chuyện gì lớn, đợi ở đây 5 phút nhé, anh đi đây. - Vừa rồi ngừng cho cô bé nghe nhạc, Lam Vũ thả tinh thần lực hồi phục đến 30km của mình ra ngoài, liền thấy trên đường này ngoại trừ nhóm người của mình ra còn có vài cao thủ dùng khinh công đi cùng nữa, mặt anh có chút biến sắc, trong đó có 1 tên đang dùng khinh công nhảy về phía này, xem ra định là anh hùng rồi, không được, không thể để hắn dành.

Tự dưng lúc đó bên ngoài có gia đinh hét lên:

- Chết rồi! Chúng ta chết rồi, phỉ tặc đông đảo và mạnh me vậy sao chúng ta chống lại. - Than thở khóc lóc khắp nơi, tại ngoài chiến trường thì ai nhìn cũng rõ bọn sơn phỉ mạnh mẽ hơn lũ hộ vệ ăn "cơm chay" của 2 nhà.

Lam Vũ vừa vén màn ra định nhanh chóng ra phá đám Liên công tử thì có một bàn tay nhỏ nhắn giữ mình lại, chính là tiểu nha hoàn Minh Nguyệt:

- Đại ca, huynh đừng ra! Muội sợ!!! Nguy hiểm lắm. - Cô nàng sống từ nhỏ làm nha hoàn ở Kim gia, vốn chả có người thân nào, "đồng nghiệp" thì ai ai cũng chạy theo lợi ích, một mình mình cô đơn như vậy, mãi tới hôm nay mới có một đại ca từ đâu mọc ra trông rất là thân với mình, trong lòng cô bé cũng coi Lam Vũ là một người thân rồi, cô bé sợ giờ Lam Vũ ra ngoài sẽ bị sơn tặc... người thân duy nhất này sẽ biến mất.

- Muội mau buông tay ra, 5 phút nữa ta lại vào đây chơi với muội, mau, để ta ra ngoài.

- Không!! Đừng đi ra mà, huhu. - Giọt nước mắt bắt đầu rơi rồi, cô bé thấy Lam Vũ nhìn không có chút khỏe mạnh nào cả, còn hơi "gầy" so với mấy người gia đinh có tập qua võ kia, nên lo Lam Vũ sẽ nhảy ra chịu chết.

- Buông!! - Bực mình rồi nghe, ôi, my game........

- Không!! huhu, huynh đừng bỏ muội mà. - Càng ôm tay Lam Vũ chặt cứng hơn.

Vì không muốn làm Minh Nguyệt đau nên Lam Vũ mới không giật mạnh, dùng lời lẽ để thuyết phục, nhưng chính như thế đã làm anh chậm một bước so với gã cao thủ kia, thở dài một hơi, cuối cùng đành buông bỏ.

- Thôi được rồi, ta không đi ra nữa đâu, giờ có ra cũng làm được ích gì chứ. - ra vẽ bất đắc dĩ.

Quả nhiên bên ngoài, đám sơn tặc kia đã bị xử lý nằm ấp xấp lăn lóc trên đường rồi, nhanh đến nổi gã Liên công tử còn chưa kịp ra tay. Cao thủ ra tay là một thanh niên trẻ tầm 25,26 tuổi, trông khá tuấn tú, hắn dùng kiếm, tra lại kiếm vào vỏ, gã ôm quyền trước mặt Liên Kim 2 người:

- Chào hai vị, tại hạ tên là Hoàn Nhan Hồng Anh, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không biết quý danh của hai vị. - Thái độ rất là nho nhã, có cao ngạo, rất tự hào về mình.

- Thì ra là Hoàn Nhan công tử của Kim phủ cao thủ bật nhất trong đám thanh niên chúng ta, tiểu đệ Liên Thanh Bình, đây là bằng hữu của tiểu đệ, Kim Thanh Ngân tiểu thư của Kim gia, tam sinh hữu hạnh, tam sinh hữu hạnh(phúc đức 3 đời, y là quen được đối phương là rất hân hạnh). - Liên Thanh Bình nhanh nhẩu tranh giới thiệu trước để lấy thiện cảm của một cao thủ trẻ tuổi trên giang hồ.

- Tiểu muội Kim Thanh Ngân hữu lễ, quý đường huynh khỏe chứ? - Kim tiểu thư thì càng nhiệt tình hơn.

Hoàn Nhan Hồng Anh đang hưởng thụ người khác thần tượng mình thì nghe đối phương hỏi tới đường huynh (anh họ) của mình, tức Dương Khang Dương công tử của Dương gia. Hắn có chút không vui, bởi vì người ta nhắc đến hắn đa phần là nhớ tới anh họ hắn trước, nào là Dương công tử tài mạo vô song, nào là Dương công tử võ công trác tuyết.v.v. Hắn hầu như chỉ là cái bóng của người anh họ, tuy nhiên trong tim hắn cũng thật sự hâm mộ người anh họ này, võ công phải nói mạnh hơn hắn đâu phải 5,6 lần.

- Đa tạ Kim tiểu thư, đường huynh vẫn rất khỏe. Không ngại cho ta đi chung mấy ngày tới Tuyết gia chứ. - Hắn là một tên hám danh lợi, đi một mình không bằng đi với 1 đám fan hâm mộ.

- Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể, chúng tôi mong còn không được nữa đúng không Tiểu Ngân. - Hắn tranh thủ cơ hội nịnh nọt liền, quan hệ tốt với Kim phủ có khi vận khí tốt trèo lên cái cây đại thụ Dương gia có vị tuyệt thế cao thủ Thương Tiễn Dương Tiễn.

Thầm hừ lạnh bất mãn trong lòng, cái gã này thường ngày với mình phong độ lắm mà, sao giờ cứ như cún con quẩy đuôi trước chủ thế, nghĩ là vậy nhưng Kim tiểu thư cũng có cùng suy nghĩ với Liên Thanh Bình, lấy thiện cảm của em họ của người mình thích đã, cô không biết là cái tình cảm của cô cũng giống như fan hâm mộ đòi yêu ca sĩ đẹp trai vậy, ca sĩ đẹp trai vẫn có thể ăn nói lịch sử với fan hâm mộ, ký tên, chụp hình, nhưng trong lòng tuyệt đối không có ý nghĩ gì hết, đến con chó cưng trong nhà anh ca sĩ fan hâm mộ cũng không bằng.

- Người đâu, mau ra mắt Hoàn Nhan công tử, đây là một trong 10 người trẻ tuổi mạnh nhất võ lâm chúng ta đó. (người thứ 9)

Bọn gia đinh với nha hoàn nghe chủ tử gọi thì đều tụ tập tới cúi đầu xuống chào, cái này chỉ là tên Liên Thanh Bình thích màu mè thôi, ở Võ Lâm cảnh cũng không có mấy cái quy định này và cái tên hám danh lợi Hoàn Nhan Hồng Anh kia thấy vậy càng sướng nên cũng không cản, vừa hay lúc đó Minh Nguyệt nghe phỉ tặc bị cao thủ dọn dẹp rồi nên dẫn Lam Vũ ra ngoài coi. Thấy cả đoàn người ai cũng cúi đầu chào, tự dưng có Lam Vũ ăn mặc khá rách rưới và tiểu nha hoàn Minh Nguyệt đang hạnh phúc bên người thân không biết gì còn đứng đó trơ mắt ếch nhìn gã Hoàn Nhan Hồng Anh. Gã Liên công tử thấy vậy liền không hài lòng, sợ phật ý tên háo danh kia mà vừa lúc tên "gia đinh" hồi trưa chen vào cuộc nói truyện của mình với tiểu Ngân.

- Hai người các ngươi làm gì đó, có biết trước mặt là ai không? Biết một trong thập đại tân tinh Hoàn Nhan Hồng Anh Hoàn Nhan công tử không hả? Còn không mau quỳ xuống. - Gã quyết tâm trả thù nên đổi "cúi đầu" thành "quỳ".

Gã Hoàn Nhan Hồng Anh vốn định tỏ ra lãnh đạm quay phắt đi coi như không để ý nhưng nghe Liên Thanh Bình nói vậy liền đứng lại chờ 2 người kia quỳ trước mặt mình. Kim tiểu thư kia giờ có em họ của "idol" đứng đó nên cũng quên mất "cao nhân" Lam Vũ rồi, Lam Vũ thầm mắng mấy đứa trẻ trâu háo thắng, nín để không cười to, tự dưng thấy Minh Nguyệt như muốn quỳ xuống, Lam Vũ nhịn không được cười một tiếng đỡ nàng lên:

- Tiểu muội tử, đã chơi với ta coi như muội ngang hàng bọn họ, không cần phải quỳ. - Cố ý nói ta hơn hàng tụi mày đó, cái "game" vừa rồi bị tên Hoàn Nhan này phá đi, nên giờ lấy hắn làm trò chơi mới bù lại, anh mày khiêu khích đó, giận đi, đánh đi, anh không đập mày 1 cái cho hả giận thì sao mà tha được.

Minh Nguyệt sững sờ, sợ quá, sợ tiểu thư và công tử giận xử luôn vị đại ca này của mình, mình đã là người hầu lâu rồi không sao, nhưng đại ca...

- Ngươi nói cái gì, một nha hoàn nho nhỏ cũng muốn ngang hàng với bọn ta, không biết sống chết, người đâu, lôi tên gia đinh điên khùng phảm chủ này ra giết cho ta.

- Khoan đã, hắn không phải gia đinh nhà muội, là một người muội cứu trên đường, huynh không nên làm khó hắn. - Vốn không định chen vào nhưng dù sao Kim tiểu thư cũng phải để lại một đường lui cho mình, lỡ Lam Vũ là cao nhân thì mình vừa gây thiện cảm cho người ta, nếu không phải thì cũng không sao, không đụng chạm gì đến 2 tên công tử kia.

- Hahaha, giận sao, các người cũng chỉ là mấy tên công tử bột mà thôi. - Lam Vũ khiêu khích trắng trợn.

========

Giao lưu và bàn luận với Kai: fb.com/kai.2552/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK