• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đang cao hứng bỗng dưng La thành chủ thay đổi hoàn toàn thái độ, một bộ dạng lạnh lùng đầy sát ý thành thản nhiên, rồi cười lớn:

- Hahaha, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Đánh tiếp cũng không có hiệu quả, ta có thắng ngươi cũng không có ý nghĩa gì. - Sát ý tiêu biến, bộ dạng còn giống như trưởng bối khen tặng hậu bối nhà mình, lật mặt còn nhanh hơn lật trang sách. Hắn làm thành chủ đã hơn ngàn năm, đâu phải chỉ là mãng phu chỉ biết đánh đấm, ngoài tàn nhẫn âm hiểm quyết tuyệt ra còn có mấy phần xảo trá, sau khi thấy Lam Vũ hồi phục toàn bộ mà không thấy dấu hiệu phục dụng đan dược thì thấy không ngon ăn rồi, đánh thắng đối phương hắn tuy còn nắm chắc nhưng sợ là đối phương muốn chạy hắn khó mà đuổi, đuổi được lỡ đối phương là người có bối cảnh lớn thì sao! Phải nói cao thủ tuổi trẻ hiện nay ở Thánh Hoàng Vực còn chưa có ai bằng được người này, vì sợ đắc tội thế lực không biết cộng thêm cho dù giết được cũng chẳng mang lại tí lợi ích nào cho hắn, không có lợi ích mà bảo hắn đi đắc tội người khác mà hắn không chắc, đổi lại ai cũng không dám, chính Ngọc gia, gia tộc mạnh hơn cái thành của hắn gấp ngàn lần cũng không dám.

- Ngươi thắng ta? Hahaha, vậy thì cho ta một cái chứng minh đi, thắng ta, chuyện này coi như xong, thua, ta giết ngươi! Thế nào? Khà khà! - Càng nói Lam Vũ càng cười tà mị, ngoại trừ lão đại ra thì 3 người kia mỗi khi hưng phấn đều bộc lộ ra bản chất đầy tà ác, khó mà kiềm hãm. Đồng thời trên người hắc khí tỏa ra ngập trời, cứ như là đêm đen vậy.

Thấy đối phương dường như không muốn dừng tay, La thành chủ nhíu mày, ta đã nhượng bộ như vậy cấp ngươi cái thang ngươi vẫn không muốn xuống là sao? Đột nhiên hắn thấy sau khi hắc khí tản đi một ít, đối phương lại trở thành một người khác, từ một thiếu niên bình thường trở nên vô cùng tuấn mỹ, đồng thời hắn cũng cảm giác được một chút uy hiếp, cảnh giới không tăng lên nhưng sao thực lực lại tăng nhiều thế? Vừa lúc một cỗ chiến ý ngút trời hướng thẳng về hắn từ Lam Vũ. Không xong, phiền phức, thì ra đây là một tên Chiến Cuồng tu luyện chiến ý, đây là một loại ý cảnh, ai cũng có thể tu luyện, trong nhiều loại ý cảnh như: Kiếm Ý, Đao Ý, Thương Ý, Võ Ý, Hỏa Ý, Thủy Ý.v.v thì Chiến Ý cho người luyện thành một trái tim bất khuất, một tiến không lùi, lấy chiến đấu làm ham mê, càng đánh càng mạnh, chiến ý chỉ có thể tăng lên trong chiến đấu, loại ý cảnh này cực kỳ được Võ Chiến Đạo tôn sùng, tuy nhiên ngoài trường phái này thì đại đa số thiên tài cao thủ không muốn chọn tu luyện ý cảnh này, bởi vì tuy nói Chiến Ý còn mạnh hơn các loại ý cảnh khác nhưng nó chỉ dành cho cường giả, không chỉ vậy mà còn là loại cường giả vô địch, Chiến Ý mang cho người tu luyện ý chí bất khuất, tiến là không thể lùi, đó là ưu điểm cực lớn nhưng đồng thời đó cũng là nhược điểm lớn nhất, cứng quá dễ gãy, gãy là chết rồi còn gì, còn nếu gặp đối thủ cùng thế hệ mà mình không thắng được, không muốn chết phải lựa chọn lùi bước, mà lùi bước Chiến Tâm sẽ vỡ, đồng thời Chiến Ý tiêu tan thực lực giảm sút, trong rất nhiều loại ý cảnh thì chỉ có mình loại ý cảnh này là khiến người khác thụt lùi tu vi mà thôi, tu luyện khó khăn cỡ nào, tăng một cảnh giới nhỏ đôi khi cả ngàn năm, ít ai nguyện ý tu luyện loại chiến ý như con dao hai lưỡi này. Mạnh thì mạnh luôn, mạnh nhất, còn lỡ mà thua một cái thì thôi...

- Được! Nếu là chiến ý giả, ta cũng không thể để ngươi tổn thất. Ta lớn hơn người hàng ngàn tuổi, không tính là một thế hệ, bại bởi ta ngươi chiến ý không tổn thất mà ngược lại còn mạnh mẽ hơn. Chúng ta một kích phân thắng bại, một kích mạnh nhất. - Không muốn đắc tội, hắn cũng rõ đám chiến cuồng này nếu không được đánh một trận sẽ không buông tha, vì vậy thõa mãn một chút lòng ham muốn của đối phương, hắn sẽ kết thúc trận chiến này nhanh nhất trong hòa bình.

- Ngươi đã không còn ý định chiến đấu, hừ! Thật chán chết, vậy theo ý ngươi, một kích mạnh nhất, nhớ là phải mạnh nhất, nếu không chết hoặc trọng thương không thể oán người khác. Đánh với người không dám đánh thật chẳng có hứng thú gì, tới đi! Nếu như ngươi làm ta thất vọng, ta tất giết ngươi. - Ngôn ngữ cực kỳ cuồng vọng, khiêu khích điểm giới hạn của hắn, khiến cho La thành chủ không thể nhịn được sự tức giận sôi máu.

Vừa rồi còn có ý định một đòn mạnh mẽ qua loa để đnáh rơi cái phiền phức này, giờ thì thật lòng toàn lực, một đòn thành danh của hắn, Thiết Thủ Truy Mệnh. Tay trái của hắn đỏ rực bỗng ảm đạm rồi tắt hẳn thành một cánh tay bình thường, đổi lại tay phải càng thêm chói lóa, không khác một mặt trời nhỏ, nhiệt độ tất nhiên là càng thêm kinh khủng, 2 cột dung nham dung hợp làm một rồi nhập vào cánh tay phải của hắn, khiến nhiệt độ vốn đã cao nay còn cao thêm, mặt đất xung quanh bắt đầu nứt nẻ khô cằn, ngoài đó một cây số còn cảm thấy muốn bùng cháy. Nhà cửa bắt đầu có dấu hiệu bốc khói. Phải biết ra chất liệu nhà cửa ở thế giới này đều không tầm thường.

Lam Vũ thấy vậy thì cười lớn, không nói một lời cả người hắc khí tỏa ra càng nhanh và nhiều hơn, tới thời điểm này Lam Vũ chân chính nhận ra hình như mình chả có chiêu gì mạnh nhất cả, chiêu nào cũng đại khái uy lực ngang ngang nhau, chẳng qua là kỹ xảo khác nhau mà thôi. Thứ thể tăng sức mạnh cho chiêu thức không phải là uy lực mà là thêm các hiệu ứng phụ. Ngoài ra còn có thể tăng thêm trọng lượng của cây sáo để đòn đánh mạnh thêm, 2 tay nắm chặt lấy chuôi sáo, đầu sáo dài và to hơn một chút cỡ một cây gậy bóng chày. Quanh thân anh hắc khí bao trùm như bóng đêm vĩnh hằng, nhiệt độ cũng không tiếp cận được.

La thành chủ hét lớn, như một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống chỗ Lam Vũ đang đứng, cảm nhận được nhiệt độ quanh mình đang tăng cao cùng áp lực cực lớn sao băng hình người đang lao về phía mình. Lam Vũ 2 chân khụy xuống 2 tay vung sáo ra phía sau tạo đà hướng tới La thanh chủ mà vung, không màu mè, không hoa mỹ, nhưng trên thanh sáo đã được dung hợp một chút Thời Gian Chi Đạo. *OOnngg* va chạm khủng bố phát ra âm thanh chói tai như chuông chùa Thiếu Lâm(đùa thôi haha). Mặt đất xung quanh Lam Vũ lún xuống như hố trời khói bụi mịt mù, dung nham bên dưới bắt đầu phun trào, phạm vi đến 5km mọi thứ đều tàn diệt trong dung nham tung tóe, cũng may là khi phát hiện đại chiến thì theo như thói quen hầu hết mọi người đều đã chạy hết rồi, cũng vì điểm này nên La thành chủ mới yên tâm ở trong thành chiến đấu chứ, không có người nào chết, tí nhà cửa này hắn có thể đền được. Đồng thời có một thanh ảnh bay thẳng lên trời cao như một quả bóng Homerun.

- Không thể ngờ được, hắn lúc nãy vậy mà còn bảo lưu thực lực. Có thể ngạnh kháng với Thiết Thủ Truy Mệnh của La thành chủ tạo ra một trường tai họa thế này thì dù giờ này hắn khó thoát chết, cũng là dương danh thiên hạ.

- Có lý! Thiếu niên yêu nghiệt! Ta không chắc bản thân mình có thể an toàn khi tiếp một chiêu này của La thành chủ. - Một cao thủ đã lĩnh ngộ địa tâm chia sẽ.

- Haizz thật đáng tiếc! Thông báo thủ hạ chuẩn bị kỹ càng đề phòng có biết lập tức dời toàn bộ thế lực ra khỏi thành. Một thiên tài như thế có khi là thuộc một thế lực lớn, chúng ta có khả năng không kháng cự được, đề phòng vẫn hơn...

Quanh quẩn cũng chỉ có những cao thủ Địa Linh Hậu kỳ trở lên mới dám quan sát trận đấu, ngược lại thỉnh thoảng cũng có một ít người ngó qua nhưng đương nhiên là không thấy được gì trong đó ngoài dung nham tung tóe.

Khói bụi tan đi cùng lúc đó có một người từ trên trời rơi xuống hố trời. La Tâm hét lớn:

- Chaaaaaa! - Đúng là ngươi rơi trên trời xuống là cha hắn La thành chủ, cả người giờ nhìn máu me khá nhiều, giáp cũng vỡ nhiều chỗ, thoạt nhìn rất thê thảm.

- Không thể nào? Lưỡng bại câu thương sao? - Đám lão già quan chiến cũng kinh hãi, điều này ngoài dự liệu của bọn họ.

Đúng lúc mọi người chưa kịp kinh sợ thì La thành chủ vốn đang rơi tự do bổng lơ lững rồi tự đứng dậy giữa không trung. La Tâm đang sợ thì vui mừng hẳn, theo hắn thì cha thắng rồi. Đám già thì lúc này mới gật đầu thở dài:

- Quả nhiên là tuyệt thế thiên tài nhưng vẫn là chết a.

Lam Kết Y thì không kịp suy nghĩ gì liền muốn lao vào hố trời kia, tìm tung tích Lam Vũ. La Tâm thấy vậy cười lớn định xông ra bắt nàng lại thì thấy ánh mắt lạnh lẽo của cha mình làm hắn đổ mồ hôi lạnh dừng lại. Đồng thời La thành chủ cũng dùng linh lực bá đạo của mình chấn bay hàng loạt thần thức đang hướng tới nơi này quan sát, hét lớn:

- Tất cả những người quan chiến lập tức tránh đi, nếu không giết! Phong tỏa toàn thành, không cho bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài, ai không nghe lệnh tự nhận hậu quả. - Một lời vừa ra liền chấn nhiếp các thế lực khác, đồng thời ngay lập tức lực lượng phòng vệ cùng ám vệ của thành Hắc Thiết ngay lập tức chia nhau ra hành động ngăn cách tất cả tin tức ra vào thành, người nào muốn ra ngoài lúc này thì giữ lại, chống cự giết.

Linh lực hỏa hệ bàng bạc của hắn cũng tạo ra một bình chướng ngăn cách tầm nhìn vật lý. Đúng lúc này ở dưới hố trời không rõ đáy hiện 2 bóng người bay lên. La thành chủ thì dường như đã đoán trước rồi còn La Tâm thì kinh hãi, tim đập thình thịch, không ngờ hắn đối chọi với đòn mạnh nhất của cha mình mà vẫn còn sống, may mắn cha ngăn mình lại, hắn thập phần hối hận, hối hận vì đã chọc đối phương, hối hận vì chỉ chú tâm điều tra thân phận của đối phương mà quên mất tự thân đối phương thực lực. La thành chủ nhìn thảm hại 1 chút nhưng vẫn mở miệng cười:

- Không hổ là anh hùng xuất thiếu niên. Trận này chúng ta tính hòa thế nào? - Kiềm chế cơn tức giận, chính hắn cũng kinh hãi về thực lực của đối phương, không ngờ đòn mạnh nhất của mình không thể giết được đối phương.

- Cho ta một lý do để hòa. - Lam Vũ nghiêm túc hỏi, mặc dù giờ anh bị thương, bỏng máu thịt bê bết, nhìn còn thê thảm hơn cả La thành chủ, nhưng anh biết ưu thế của mình ở đâu, không phải ở thực lực mà ở sức khôi phục, vết thương ngoài da do linh lực biến dị do Địa Tâm gây ra nên không thể hồi phục nhanh được, tuy nhiên so với người thường vẫn nhanh hơn nhiều, nếu là bị Thiên Linh cảnh cường gây thương tích thì hồi phục càng thêm khó khăn, thậm chí vài tháng mới hồi phục được, thậm chí tử vong nếu trúng đòn quá nặng, tuy nhiên anh còn có 1 bảo hiểm tuyệt đối đó là Thời Gian chi đạo, hiện giờ anh chưa biết dùng kỹ xảo về đạo này thế nào nhưng mà trong tương lai nhất định có thể, nhưng mà cái gì bá đạo quá thì cũng cần thời gian mới có thể thi triển trở lại, nói dễ hiểu hơn là hồi chiêu. Giờ vẫn chưa thể thi triển lại chiêu đó, mỗi ngày chỉ có thể thi triển 1 lần tác động lên bản thân mình, lùi tối đa 1 ngày. Đối phương không cho mình một lý do để dừng thì giết, đã nói từ đầu rồi, thắng thì thôi, bại thì chết. Anh còn chưa yêu hóa, đổi lại lão đại có thể tới điểm là dừng, nhưng 3 tên khác không tận hứng là không biết đường về.

- Ngươi...ta không nói nhảm với ngươi, đừng tưởng ta sợ ngươi, chỉ là ta không muốn tự dưng gây thêm một kẻ thù thôi, nói trước là ta tuy đã dùng chiêu mạnh nhất của mình nhưng thực lực của ta không chỉ có như vậy nếu ngươi còn không thức thời đừng trách ta độc ác. Rất đơn giản, chúng ta dừng tay, chắc ngươi muốn tham gia di tích Hoàng Kim Thánh Triều phải không?

- Di tích Hoàng Kim Thánh Triều? - Lại cái di tích gì đây? Mấy cái thiên tài địa bảo ở thế giới này anh có sài được đâu, đi làm gì.

- Ngươi không biết? Vậy được, coi như đây là phủ thành chủ ta thành ý, biết vì sao nơi này các thế lực mạnh nhất đều là gia tộc mà gọi là Thánh Hoàng Vực không? Bởi vì khi xưa vực này không phải là một trung vực bình thường mà là một trung vực sắp tiến cấp thành thượng vực, thế lực độc bá Thánh Hoàng Vực năm đó là Hoàng Kim Thánh Triều, các gia tộc bá chủ hiện tại đều chỉ là thế lực phụ thuộc Thánh Triều, năm đó Hoàng Đế thánh triều tu vi Đỉnh Phong Thiên Linh, hùng bá tứ phương không đối thủ, đang giai đoạn thánh triều thịnh vượng nhất chỉ còn chờ thế lực tổng hợp tiến thêm một bước là có thể làm nghi thức tiến giai thượng vực, không ngờ sắp tới ngày tế lễ tiến giai thì trên trời cao vang vọng một âm thanh như lôi đình:"Hạn 3 ngày giao trả phản đồ cùng tang vật". Nghe âm thanh là biết của một vị tuyệt đỉnh cao thủ rồi, ít nhất là Linh cảnh tôn giả, truyền thuyết có kể là 3 ngày đó toàn bộ Thánh Hoàng Vực dường như muốn lật tung cả vực lên để tìm phản đồ và tang vật gì đó nhưng vô vọng, qua 3 ngày giọng nói ấy vẫn vang lên:"Chết!!!!" Một bàn tay khổng lồ màu hoàng kim dường như vô biên vô tận từ trên trời ập xuống làm cả một thánh triều hùng mạnh sụp đổ, không một ai sống sót, tất nhiên cũng có thuyết kể rằng số ít tuyệt đỉnh cường giả thời ấy vô tình ở trong kẻ hở của bàn tay còn sống, nhưng không có ai chứng minh được, đồng thời bàn tay ấy mang theo vô tận kim khí(linh khí hệ kim) hỗn loạn tràn ngập thánh đô, dù là Thiên Linh cao thủ tiến vào cũng chết ngay lập tức. Tất cả những thứ này đều là truyền thuyết lưu truyền từ thời xa xưa của Thánh Hoàng Vực này, độ tin cậy thì không rõ lắm nhưng quả thật cứ 1000 năm đúng ngày nhật nguyệt đồng huy(Nhật thực) thì kim sát khí kinh khủng trong di tích mới tiêu tán, mọi người đều có thể đi vào, tất nhiên chỉ có thiên tài trẻ tuổi dưới 1000 mới được tham gia, đó là quy định của tất cả các thế lực chứ không phải là quy tắc gì của di tích, đơn giản nó là cuộc thi của các thế gia mà thôi, thế lực nhỏ chúng ta tham gia cho vui chứ thu hoạch không bao nhiêu. May mắn thành Hắc Thiết ta được 5 vị trí, ta cho ngươi 2 vị trí để giao hảo thế nào? - Hắn tuy đúng là muốn giảng hòa, tuy rằng di tích thánh triều kia nhiều kỳ bảo cùng kỳ ngộ nhưng hắn cũng rõ thực lực đám con cháu trong thành, đi vô đó cũng chả dành được cái gì tốt, khéo còn bỏ mạng, nên lấy cái gân gà đối với hắn (ai không biết sự tích gân gà thì tra google Tam Quốc Diễn Nghĩa nha, Tào Tháo nói) ra để thể hiện thành ý, hắn rất cáo già, đối với hắn 5 vị trí này khá vô dụng, nhưng đối với cao thủ tuổi trẻ thật sự thì đúng là thiên ân.

Lam Vũ cười ha hả định từ chối rồi chiến tiếp, đánh còn chưa đã tay đấy!! Thì lão đại trong hồn giới sen vào:

- Mau nhận lời đi! Mình không sài nhưng Kết Y sài, trong đấy chắc có nhiều thứ tốt cho cô nàng tu luyện, sớm hoàn thành lời hứa tránh đêm dài lắm mộng 10 năm không lên được thì nhục mặt, lúc trước ta hứa thì còn chưa tìm hiểu kỹ sự tình, nghe nói đám người Tam Tiên Giới này muốn lên Thiên Linh cảnh đâu khoảng vạn năm đấy, cày rục xương con ạ.

- Nhưng ta còn chưa được đánh thoải mái? - Lão tam kháng nghị, mãi mới có cơ hội mà.

- Đánh cái gì mà đánh, rõ ràng chúng ta còn chưa chăm chú học chiêu thức nhiều, võn vẹn vài cái đánh qua đánh lại cũng chán, dùng Thời Không đạo thì giết bọn nó nhanh quá, cũng chán, thế mày ghiền cái gì? Bữa sau đi, gặp ai đó khỏe hơn ta liên hệ, ở hồn giới rảnh rỗi lật sách học chiêu đi, thấy chiêu người ta đẹp mắt không, mình cầm gậy đánh bóng thì làm ăn gì.

... Cuối cùng cũng thuyết phục được lão tam lui về hồn giới, lão đại nhảy ra, dù còn đang trong thời gian của lão nhị. Anh kéo Lam Kết Y lại hỏi:

- Đi không? Trong đó chắc có nhiều thứ giúp ngươi tu luyện nhanh hơn!

- Đi! Tất nhiên là đi! - Nàng đáp ứng rất nhanh, qua việc này nàng thấy tự dưng mình yếu đến lạ, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngồi hy vọng như một cô gái yếu đuối, yếu đuối sao? Từ khi nào nàng trở nên như vậy.. Không thích cảm giác này tí nào.

Thật ra nàng quá quan trọng vấn đề, Lam Vũ là chiến với thế hệ trước nên họ có nhiều thời gian tu luyện hơn, cảnh giới cao hơn là rõ ràng. Trong cùng thế hệ nàng chưa tính là yếu, nhất là nàng mới qua 28 tuổi, quá kinh khủng. Bình thường thiên tài Địa Linh cảnh khác cũng đến 100 tuổi mới up được, nàng nếu không có Lam Vu đưa cho đống tài bảo trong thần điện thì cũng phải ngây ngô hên thì vài chục năm, đen thì trăm năm mới up.

- Tốt, vậy chuyến này ta đi! - Lam Vũ chấp nhận.

- Tốt, để cho 2 vị thấy thêm thành ý, chuyện xảy ra giữa chúng ta nãy giờ sẽ được bưng bít, sau này sẽ không có ai biết được tin tức của 2 vị. - Một mặt hắn không muốn chuyện mình đánh ngang với một tiểu bối truyền ra mất mặt, 2 là hắn suy bụng ta ra bụng người, nếu là thiên tài như thế muốn vào di tích thì phải che dấu phong mang mũi nhọn, càng vô danh càng tốt, vô trong di tích sẽ không bị ai đề phòng, dễ dàng đạt vật phẩm hơn, coi như là tiễn phật thì tiễn tới tây thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK