Cảnh tượng này quá giống với cảnh cô mơ thấy đêm qua, Lệ Lâm Lâm nhất thời không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo giác.
“Em sao vậy?” Trần Nhất Nhiên nhìn thấy cô thất thần, hỏi cũng không trả lời, nên cho rằng cô có chỗ không thoải mái, “Say máy bay?”
Anh nhích lại gần Lệ Lâm Lâm, như muốn đo nhiệt độ trên trán của cô. Khuôn mặt Lệ Lâm Lâm lại có xu hướng nóng lên, cô lập tức ngồi thẳng dậy, chặn ngang động tác của Trần Nhất Nhiên: “Không phải, không phải, vừa mới tỉnh ngủ nên có chút ngốc.”
Trần Nhất Nhiên mỉm cười, anh thu tay lại rồi đứng dậy: “Đã đến thành phố A, chúng ta đi xuống thôi.”
“Dạ.”
Khi xuống máy bay, trợ lý Ngô vẫn giữ trọng trách kéo vali giúp cô, Trần Nhất Nhiên và Phó Áng Tư đang đi phía trước, hai người nghiêng đầu vào nhau thì thầm chuyện gì đó. Bước chân của cả hai rất nhanh, Lệ Lâm Lâm phải tăng tốc để đuổi kịp họ.
Khi đến trước cửa xe, Trần Nhất Nhiên dừng lại, quay đầu nói với Lệ Lâm Lâm: “Bọn anh phải quay về công ty họp nên không thể đưa em đi ăn tối. Em muốn ăn gì thì kêu trợ lý Ngô lái xe chở em đi, sau khi ăn xong thì để cậu ta đưa em về nhà.”
“Dạ.” Lệ Lâm Lâm khẽ gật đầu, “Hai anh cũng nhớ ăn tối nha.”
“Được.” Trần Nhất Nhiên gật đầu với cô, sau đó lên một chiếc khác với Phó Áng Tư.
Lệ Lâm Lâm đi theo trợ lý Ngô vào xe, cô lẩm bẩm một câu: “Anh Nhất Nhiên bận rộn quá à.”
Trợ lý Ngô đặt hành lý của Lệ Lâm Lâm vào cốp xe, rồi ngồi vào ghế lái: “Chúng tôi gần đây đang chuẩn bị đổi mới khu phố thương mại, thật sự rất bận rộn.”
Trợ lý Ngô thắt dây an toàn, quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm: “Tối nay cô muốn ăn gì? Tối nay tổng giám đốc Trần mời cô, cô cứ ăn thỏa mái.”
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ, sau đó nói với anh ta: “Anh chở tôi về Ngân Loan đi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi.”
Trợ lý Ngô hỏi cô: “Trong nhà vẫn còn đồ ăn sao?”
“Vẫn còn, Tiểu Tây và Tiếu Tiếu bình thường giúp chúng tôi mua đồ ăn về.” Lệ Lâm Lâm nói, “Tôi sẽ chờ Ngô Tuệ trở về rồi cùng nhau ăn.”
Hôm nay Lệ Lâm Lâm trở về bằng máy bay tư nhân của Trần Nhất Nhiên, còn Ngô Tuệ và hai người trợ lý thì phải tự mình mua vé máy bay, nên phải đợi một lúc nữa bọn họ mới đến nơi.
Trợ lý Ngô gật đầu, nghĩ đến việc mấy ngày nay Lệ Lâm Lâm đều ở phim trường quay phim, nhất định rất mệt mỏi, nên anh ta nhanh chóng chở cô về lại Ngân Loan: “Vậy sau khi về nhà cô nhớ ăn chút gì đó lót dạ.”
“Được, được, trợ lý Ngô và anh Nhất Nhiên cũng nhớ ăn uống đầy đủ nhé!”
Trợ lý Ngô mỉm cười nói với cô: “Tôi ăn uống rất tích cực, chỉ có Tổng giám đốc Trần vì bận công việc mà quên ăn thôi.”
Lệ Lâm Lâm nghiêm túc nhìn anh ta: “Như thế rất dễ đau bao tử, anh phải nhắc anh ấy mới được.”
“Ừ, tôi sẽ nhắc anh ấy.” Nhưng nếu Tổng giám đốc Trần không nghe lời anh ta, thì anh ta chỉ có thể tìm lý do khác.
Sau khi chở Lệ Lâm Lâm về đến Ngân Loan, trợ lý Ngô muốn giúp Lệ Lâm Lâm kéo vali, nhưng lại bị cô cự tuyệt: “Không cần đâu, anh mau đi ăn tối đi.”
“Thôi được rồi, tôi về trước đây.” Trợ lý Ngô cũng không miễn cưỡng, anh ta nói với cô một tiếng rồi lái xe rời đi. Lệ Lâm Lâm đợi anh ta đi khuất, sau đó mới kéo vali lên nhà.
“Ai ya, tự nhiên thấy trợ lý Ngô giống trợ lý riêng của mình ghê.” Lệ Lâm Lâm nói thầm trong lòng, cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, bỗng xuất hiện bóng người vội vàng lao đến.
“Chờ em với!”
Lệ Lâm Lâm lập tức ấn nút mở cửa, cửa thang máy tạm dừng, sau đó từ từ mở ra.
“Em cảm ơn chị.” Một cậu nhóc từ bên ngoài chạy vào, trên tay còn kéo theo một chiếc xe kéo nhỏ để đựng đồ ăn. Lệ Lâm Lâm có chút sửng sờ, cô không nói lời nào, yên lặng tránh sang một bên nhường chỗ cho cậu nhóc.
“Chị ơi, chị cũng lên tầng 23 ạ?” Cậu nhóc định quẹt thẻ trên tay, nhưng phát hiện đèn ở số 23 đã sáng.
Lệ Lâm Lâm gật đầu: “Nhóc cũng sống ở tầng 23?”
“Đúng vậy, em biết rồi, chị là chị gái xinh đẹp mới chuyển đến nhà đối diện!” Cậu nhóc nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
Vì Lệ Lâm Lâm đeo khẩu trang nên chỉ lộ ra đôi mắt, cô cúi đầu nhìn cậu nhóc, sau đó vô thức “Ah” một tiếng: “Nhóc là em của Lục Duệ Châu?”
“Vâng ạ, em tên Lục Vũ Hiên!” Lục Vũ Hiên bỗng nhiên cao giọng giới thiệu bản thân với cô, có thể nhìn ra cậu nhóc ngày thường là một người hoạt bát, vui vẻ “Chị là chị Lâm Lâm, lớp em có nhiều bạn thích chị lắm!”
Lục Vũ Hiên nói đến đây, Lệ Lâm Lâm có chút xấu hổ. Mặc dù những lời khen hoa mĩ của cư dân mạng cái nào cô cũng nghe qua, nhưng số lần được khen trực tiếp thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, người đối diện còn là một cậu nhóc với đôi mắt sáng, nhìn thằng bé không giống đang nói dối!
Cô tháo khẩu trang xuống, mỉm cười với Lục Vũ Hiên: “Vậy chị cảm ơn các bạn của em nhiều nha.”
“Không có chi, không có chi.” Lệ Lâm Lâm bật cười, điều này khiến Lục Vũ Hiên trở nên ngại ngùng, vành tai cũng bắt đầu đỏ lên, “Em, em rất thích chị. Bộ phim《Nhịp đập trí mạng》do chị diễn em cũng có xem!”
“Ồ… Cảm ơn em.” Mặc dù cô rất muốn nói với em nó là, học sinh tiểu học* xem loại phim này liệu có thích hợp hay không?
*Các bậc học bên Trung Quốc khác với bên mình nha.
- Bậc tiểu học (từ 6-12 tuổi): Chương trình dành cho học sinh tiểu học kéo dài trong khoảng thời gian là 6 năm.
- Bậc trung học (từ 12-18 tuổi): Chương trình này bao gồm cả trung học phổ thông và trung học dạy nghề. Chương trình trung học phổ thông trải dài 6 năm, bao gồm sơ trung và cao trung. Còn trung học dạy nghề sẽ kéo dài 3 năm, gồm: trung cấp chuyên nghiệp, công nhân kỹ thuật và dạy nghề.
- Chương trình bậc cao bao gồm cao đẳng, đại học và sau đại học kéo dài trong khoảng thời gian 4 năm với nhiều lĩnh vực đào tạo khác nhau.
Lệ Lâm Lâm nhìn chiếc xe kéo nhỏ của Lục Vũ Hiên, tò mò hỏi: “Em đi mua đồ ăn hả?”
“Bình thường là do anh trai em mua, nhưng anh ấy toàn mua ở siêu thị dưới chung cư.” Dáng vẻ của Lục Vũ Hiên như ông cụ non nói chuyện với cô, “Siêu thị ở dưới bán đồ tươi sống quá đắc, vì thế em luôn đến chợ bên cạnh để mua đồ ăn, chỉ cần ngồi hai trạm xe buýt là có thể tới, trong chợ bán đồ ăn cũng rẻ hơn nhiều.”
“Ồ!” Lệ Lâm Lâm trong lòng thầm sùng bái Lục Vũ Hiên, tuổi vẫn còn nhỏ mà có nhiều kinh nghiệm phong phú như vậy! Nói đến thật xấu hổ, cô đã sống được hai mươi năm cuộc đời, vậy mà còn chưa lần nào đặt chân vô chợ để mua rau.
Hai người đang nói chuyện thì thang máy lên đến tầng 23. Lệ Lâm Lâm và Lục Vũ Hiên bước ra khỏi thang máy, cậu nhóc còn nhiệt tình mời gọi cô: “Chị ơi, chị muốn đến nhà em ăn tối không? Hôm nay các anh ấy đều không ở nhà, chỉ có một mình em thôi.”
Lệ Lâm Lâm không khỏi ngạc nhiên: “Bọn họ không có ở đây, em tự mình nấu ăn?”
“Đúng vậy, tay nghề của em tốt hơn các anh ấy nhiều.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Ủa, không phải em chỉ mới là học sinh tiểu học thôi hả???
“Chị ơi, qua ăn tối chung với em đi, dù sao một mình em cũng không ăn hết.” Lục Vũ Hiên tiếp tục mời cô, “Bạn của chị cũng có thể đến luôn ạ.”
Lệ Lâm Lâm nói với cậu nhóc: “Bây giờ chỉ có một mình chị thôi.”
Hôm nay Hi Hi ăn tối ở ngoài, Ngô Tuệ có thể vẫn đang ở trên máy bay.
“Vậy chị đến nhà em đi, nếu chị vẫn cảm thấy ngại thì sau khi ăn tối có thể giúp em làm bài tập.” Lục Vũ Hiên nhìn cô với ánh mắt mong đợi, “Em biết chị là thủ khoa của trường đại học Đế Đô! Tương lai em cũng sẽ thi vào trường đại học Đế Đô!”
Lệ Lâm Lâm bị thằng nhóc chọc cười thành tiếng, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được thôi, em nấu cơm, còn chị sẽ giúp em làm bài tập.”
“Được ạ!”
Lệ Lâm Lâm quay về cất hành lý, sau đó đi tìm Lục Vũ Hiên. Cảm thấy qua nhà người khác mà đi tay không thì cũng hơi ngại, nên cô đã lấy một ít nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh mang đến.
Lúc cô tìm nguyên liệu, thấy bên trong ngăn mát vẫn còn hộp sữa tươi chưa uống xong —— Ai~, đây chẳng phải là sữa mà Lục Duệ Châu đã chôm của Lục Vũ Hiên hay sao? Lần sau cô sẽ mua cho cậu nhóc ấy một thùng sữa tươi, cuộc sống này khó khăn với em nó quá.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lục Vũ Hiên chạy “lạch bạch” đến mở cửa cho Lệ Lâm Lâm, còn ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị Lâm Lâm!”
Lệ Lâm Lâm không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Lục Vũ Hiên, chắc chắn vì ở chung với ba người kia, nên miệng thằng nhóc mới ngọt như vậy.
“Chị ngồi trong phòng khách đợi em một chút, trên bàn có điểm tâm, chị đói bụng thì cứ ăn nó nha.” Lục Vũ Hiên đang đeo tạp dề cho trẻ em, hỏi Lệ Lâm Lâm, “Chị có muốn uống gì không?”
“Thôi, chị không uống đâu.” Lệ Lâm Lâm cầm theo dép đi trong nhà để thay, cô nhìn xung quanh căn nhà mấy lần, “Căn nhà này là do chủ nhà trang trí hả em?”
“Vâng ạ, nội thất cũng là của chủ nhà.”
“À, ở đây thuê bao nhiêu một tháng?” Chung cư này thoạt nhìn không rẻ, nội thất cũng được trang trí sẵn, tiền thuê nhà chắc hẳn rất đắc.
Lục Vũ Hiên nói với cô: “Chủ căn nhà là khách hàng của anh Kỳ, anh ấy thuê lại với giá rẻ.”
“À…” Lệ Lâm Lâm gật đầu, khách hàng của mấy anh ấy đều là những vị phu nhân giàu có, “Anh Kỳ là ai?”
“Tên tiếng anh của anh ấy là Henry.” Lục Vũ Hiên tiếp tục giới thiệu với Lệ Lâm Lâm, “Hai anh ấy rất tốt, mặc dù căn nhà chỉ có em với anh hai ở, nhưng tiền thuê nhà thì cả ba người đều chia nhau trả.”
Lục Vũ Hiên nói xong, tay liền cầm chiếc ghế nhỏ đi vào phòng bếp: “Cơm đã chín, bây giờ em đi làm đồ ăn, sẽ xong nhanh thôi.”
Lệ Lâm Lâm thật sự cảm thấy rất ngại khi để một đứa bé nấu cơm còn cô thì ngồi thong thả ở phòng khách, cô đứng ở cửa phòng bếp ló đầu nhìn vào: “Em có cần chị giúp không?”
“Không ạ, em chỉ làm ba món thôi.” Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn cô, “Chị ăn ớt xanh không?”
“Ăn nha.”
“Em sẽ xào ớt xanh với thịt. Vậy trứng chiên cà chua thì sao ạ?”
“Chị không kén ăn.” Đã để học sinh tiểu học nấu cơm thì làm gì có tư cách kén ăn!
Lục Vũ Hiên làm tổng cộng ba món, một trứng chiên cà chua, một thịt xào ớt xanh, và thêm một tô canh rong biển. Cậu nhóc còn sợ hai người không đủ ăn nên định làm thêm một món khác, nhưng Lệ Lâm Lâm kịp thời cản lại, “Hai chúng ta ăn nhiêu đây là đủ rồi.”
“Vâng ạ.” Lục Vũ Hiên suy nghĩ một chút, sau đó lấy hộp kim chi đặt lên bàn.
Lệ Lâm Lâm nếm thử món thịt xào ớt xanh của Lục Vũ Hiên, không ngờ mùi vị lại ngon đến vậy: “Ngon lắm, em giỏi thật đấy.”
Lục Vũ Hiên đưa tay sờ sau gáy, cười hì hì với cô: “Cũng thường thôi ạ.”
Lệ Lâm Lâm nhìn cậu nhóc, cô đột nhiên nhớ tới Trần Nhất Nhiên, anh từ nhỏ đã đi theo cậu Trần Túy, cũng là người có nhiều kinh nghiệm hơn so với bạn bè cùng trang lứa, khi người lớn không ở bên cạnh, anh cũng biết cách tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.
Trần Nhất Nhiên bên này vừa kết thúc một cuộc họp, trợ lý Ngô cầm theo đồ ăn mua ở Thiên Hạ Cư đến phòng hội nghị tìm Trần Nhất Nhiên. Anh vẫn đang nói chuyện với vài vị lãnh đạo trong công ty, Phó Áng Tư mắt thấy có ăn thì lập tức vui vẻ nói: “Tuyệt vời, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Trần Nhất Nhiên nói với anh ta: “Công việc còn chưa xong, ăn cái gì?”
“…” Bàn tay Phó Áng Tư còn chưa kịp chạm vào hộp cơm đã miễn cưỡng rút lại.
Trợ lý Ngô thận trọng mở miệng: “Tổng giám đốc Trần, bây giờ đã muộn lắm rồi, anh tốt nhất nên ăn một chút, có thể vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện.”
“Không được, bàn xong công việc rồi tính đến chuyện này.”
Trợ lý Ngô rất hiểu anh, bình thường sau khi nói xong công việc anh đều không thèm ăn.
“Tổng giám đốc Trần, hôm nay tôi đưa cô Lệ về nhà, cô ấy dặn tôi phải nhắc nhở anh ăn cơm.”
Trần Nhất Nhiên chợt dừng động tác, anh ngước mắt nhìn trợ lý Ngô, Phó Áng Tư thì nghiêng đầu, hết sức hứng thú nhìn vẻ mặt của Trần Nhất Nhiên.
Dưới cái nhìn chăm chú của Trần Nhất Nhiên, tim trợ lý Ngô đập thình thịnh, anh ta đang định nói anh không cần để ý đến chuyện đó nữa, thì Trần Nhất Nhiên bỗng nhiên lên tiếng: “Ăn cơm trước đi.”
Phó Áng Tư là người đầu tiên nhận hộp cơm trên tay trợ lý Ngô, anh ta bật cười thành tiếng: “Vẫn là lời nói của em gái Lâm Lâm có tác dụng.”
“Ăn cơm mà vẫn không chặn được miệng của cậu?” Trần Nhất Nhiên vẻ mặt không thay đổi nhìn Phó Áng Tư.
“Được rồi, không thèm nói với cậu nữa.”
Phó Áng Tư quay đầu nói với trợ lý Ngô: “Ngày mai cậu nhớ báo lại với em gái Lâm Lâm, tối hôm nay tổng giám đốc Trần đã ngoan ngoãn ăn cơm.”
Trợ lý Ngô cúi đầu không trả lời, anh ta không dám nói chuyện bát quái trước mặt ông chủ. Trợ lý Ngô động tác nhanh nhẹn giúp bọn họ bày đồ ăn lên bàn, cơm nước xong xuôi, mấy người bọn họ ở lại bàn bạc công việc thêm một lát, sau đó mạnh ai về nhà nấy.
Trợ lý Ngô đưa Trần Nhất Nhiên về lại công viên Tinh Hải, anh cũng không mời anh ta lên nhà ngồi chơi, chỉ nói sáng mai nhớ đến đón anh đúng giờ.
Sau khi về đến nhà, Trần Nhất Nhiên lập tức đi ngâm mình, sau đó mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm. Anh một tay cầm khăn lau tóc, một tay tìm bộ đồ chơi lắp ráp mà anh đã mua ở thành phố H.
Lấy bộ đồ chơi ra khỏi hộp, Trần Nhất Nhiên sắp xếp lại một chút, sau đó đặt nó lên tủ trưng bày trong phòng ngủ.
Năm phiên bản khác nhau trong series mà anh sưu tầm đang được đặt ngay ngắn trong tủ kính.