• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Vũ Hiên không có phòng sách riêng, vì thế cậu nhóc đặt một chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, ngày thường đều đọc sách và làm bài tập ở đây.

Sau khi cùng Lệ Lâm Lâm ăn tối, Lục Vũ Hiên cho chén đĩa vào máy rửa chén tự động, sau đó dẫn cô vào phòng của mình.

Tuy Lục Vũ Hiên nói chuyện như ông cụ non, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa con nít, trong phòng cậu nhóc dán rất nhiều poster của nhân vật hoạt hình, trên giá sách còn có một bộ truyện tranh. Lục Vũ Hiên kéo ghế dựa tới cho Lệ Lâm Lâm, rồi lấy sách bài tập của mình ra khỏi cặp.

Lệ Lâm Lâm ngồi trước bàn học, cô nhìn mấy món đồ trang trí của Lục Vũ Hiên: “Đây là gì vậy? Nhìn nó rất đáng yêu.”

Lục Vũ Hiên quay đầu nhìn sang, thứ mà Lệ Lâm Lâm đang nói chính là bộ đồ chơi lắp ráp mà cậu nhóc mới mua: “Đây là đồ chơi của công ty Merlot, phiên bản này là hàng mới nhất trong series á chị!”

Merlot là một công ty đồ chơi nổi tiếng, mặc dù Lệ Lâm Lâm chưa từng mua bất kỳ món đồ chơi nào của hãng, nhưng cái tên này đối với cô vẫn rất quen thuộc.

“Dễ thương quá, nó có cử động được không?”

“Được ạ.” Lục Vũ Hiên bỏ sách bài tập xuống, đi tới cầm lấy món đồ chơi, lắp ráp vài cái: “Chị nhìn này!”

“Wow, đỉnh thật đấy!” Lệ Lâm Lâm sờ sờ vào món đồ chơi trên mặt đất, “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Giá tiền của mỗi phiên bản sẽ khác nhau, nhưng thường phải tốn hơn một ngàn tệ để sở hữu nó. Em mua nó bằng tiền tiêu vặt của mình, vẫn còn vài phiên bản em chưa mua được.” Lục Vũ Hiên đặt đồ chơi lại chỗ cũ, “Nhưng các phiên bản đắt nhất đều đã ngừng sản xuất, em nghe nói phiên bản kinh điển nhất có giá lên tới cả chục ngàn tệ.”

“Ồ…” Lệ Lâm Lâm lên tiếng, cũng không quan tâm đến món đồ này nữa, cô quay đầu hỏi Lục Vũ Hiên, “Sách bài tập của em đâu?”

“Đây ạ.” Lục Vũ Hiên nhanh nhẹn đưa sách bài tập cho Lệ Lâm Lâm. Cô vừa nhìn qua liền thấy cậu nhóc đang học kiến thức của học sinh cấp hai, “Em bắt đầu học kiến thức của trung học cơ sở rồi hả?”

“Dạ.” Lục Vũ Hiên nhẹ gật đầu, “Kiến thức tiểu học em đã học xong, nên em lên mạng mua sách bài tập của cấp hai về làm.”

“…” Lệ Lâm Lâm mím môi gật đầu, không hổ danh là học sinh tiểu học muốn thi vào trường đại học Đế Đô, rất giống với phong thái năm đó của cô. Cô lật sách bài tập của Lục Vũ Hiên, nói với cậu nhóc: “Vậy có chỗ nào không biết làm, chị sẽ chỉ cho em.”

“Được ạ.” Mỗi khi Lục Vũ Hiên làm bài tập, cậu nhóc đều đánh dấu vào những chỗ mình không hiểu, nên bây giờ tìm cũng dễ hơn. Lệ Lâm Lâm sợ rằng cô đã quên hết kiến thức hồi cấp hai, nhưng sau khi xem qua mấy câu hỏi được đánh dấu của Lục Vũ Hiên, đáp án liền tự động hiện ra trong đầu.

Lệ Lâm Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc hai người ngồi làm bài tập, thì Ngô Tuệ đang tay xách nách mang vali lớn vali nhỏ trở về. Sau khi mở cửa nhà, phát hiện trong nhà không một bóng người, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Lệ Lâm Lâm: “Lệ Lâm Lâm, cậu chạy đi đâu rồi! Có phải lại đang ăn tối với Trần Nhất Nhiên không hả!”

Minh tinh nhà người ta thì mỗi ngày đều cố gắng giữ vóc dáng, chỉ có Lệ Lâm Lâm, cô lúc nào cũng phải đề phòng việc ăn uống của cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại không giảm được cân nào.

Tất cả đều do tổng giám đốc Trần nuông chiều cậu ấy!

Từng miếng thịt trên người Lệ Lâm Lâm, tổng giám đốc Trần là người có liên quan nhất!

Lệ Lâm Lâm nhanh chóng đặt điện thoại cách xa vài mét, chờ Ngô Tuệ phía bên kia ngừng nói thì mới để điện thoại lại gần tai mình: “Ăn cái gì? Cậu mỗi ngày chỉ biết ăn thôi à!”

Ngô Tuệ: “???”

Rốt cuộc thì ai mới là người mỗi ngày chỉ biết ăn hả? 

“Vậy cậu đi đâu? Đêm hôm khuya khoắt không trở về nhà mà chạy đi đâu hả?” Ngô Tuệ lại biến thành bà ngoại của Lệ Lâm Lâm, truy hỏi tung tích của cô.

Lệ Lâm Lâm nói: Mình đang làm gia sư cho Lục Vũ Hiên.”

“… Lục Vũ Hiên là ai?” Bọn họ mỗi ngày đều ở chung với nhau, nhưng tại sao mỗi khi Lệ Lâm Lâm nhắc đến tên ai thì cô lại chưa từng nghe qua?

Lệ Lâm Lâm tiếp tục nói: “Em trai của Lục Duệ Châu.”

Ngô Tuệ: “?”

Cô chỉ về muộn có mấy tiếng đồng hồ, vậy mà Lệ Lâm Lâm với anh em nhà đối diện đã tiến triển đến mức độ này rồi?

Vài phút sau, Lệ Lâm Lâm và Lục Vũ Hiên đều nghe thấy tiếng chuông cửa. Lục Vũ Hiên rõ ràng có hơi kinh ngạc, lúc này anh hai cậu nhóc vẫn chưa tan làm, lại không có người quen ở đây, vậy ai là người đến tìm bọn họ?

“Chắc là Ngô Tuệ, cậu ấy là bạn cùng phòng kiêm người đại diện của chị.” Lệ Lâm Lâm đứng dậy, nói với Lục Vũ Hiên, “Em cứ làm bài tập đi, để chị ra mở cửa.”

“Dạ.” Lục Vũ Hiên ngồi xuống tiếp tục làm bài.

Lệ Lâm Lâm đi ra mở cửa, cô cẩn thận nhìn vào camera, khuôn mặt phóng đại của Ngô Tuệ quả nhiên hiện lên màn hình.

Lệ Lâm Lâm mở cửa cho Ngô Tuệ, sau đó đứng trước cửa nhìn cô ấy. Ngô Tuệ nhìn cô một cái, rồi ra sức nhướng người vào trong nhìn xung quanh căn nhà. Lệ Lâm Lâm nói: “Đừng nhìn nữa, người ta đi làm hết rồi, chỉ có Lục Vũ Hiên ở nhà thôi.”

Cô vừa nói đến đây, Lục Vũ Hiên cũng không nhịn được tò mò đi ra xem thử. Khi nhìn thấy Ngô Tuệ đứng ngoài cửa, cậu nhóc ngọt ngào nói: “Em chào chị ạ.”

“… Chị chào em.” Ngô Tuệ nhìn cậu nhóc, nhất thời cảm thấy có chút khó xử, “Rồi sao nữa? Tại sao cậu lại tới đây?”

Câu này đương nhiên là hỏi Lệ Lâm Lâm, Lệ Lâm Lâm trả lời: “Bọn mình tình cờ gặp nhau trong thang máy, lúc đó Lục Vũ Hiên vừa đi chợ về nên mời mình đến nhà em ấy ăn cơm.”

Ngô Tuệ nghe xong thì không khỏi ngạc nhiên: “Nó còn nhỏ như vậy mà đi chợ được á?”

“Được ạ, em lựa đồ ăn còn tốt hơn anh trai em nhiều!” Lục Vũ Hiên cười rất đắc ý, “Phải rồi, chị ăn cơm chưa? Nếu chị chưa ăn, em có thể nấu cho chị một tô mì!”

Cậu nhóc và Lệ Lâm Lâm tối nay đã ăn hết cả ba món, cũng không còn gì tiếp đãi Ngô Tuệ, nên chỉ có thể nấu cho cô ấy một tô mì.

Ngô Tuệ vội vàng từ chối: “Không cần, không cần, lát nữa về nhà chị sẽ tự nấu.”

“Chị ơi, chị có muốn vào nhà ngồi chơi một chút không? Bài tập của em sắp làm xong rồi.”

Bọn họ ở trong phòng giải bài tập, Ngô Tuệ cũng không tiện ngồi đây một mình, cô ấy nói với Lệ Lâm Lâm: “Mình về nấu mì, cậu giảng bài xong thì nhớ nhanh về nhà.”

“Được thôi.”

Sau khi Ngô Tuệ đi khỏi, Lệ Lâm Lâm và Lục Vũ Hiên quay về phòng giải nốt những câu hỏi còn lại. Khi cô về đến nhà, cô phát hiện Ngô Tuệ không có nấu mì, cậu ấy gọi rất nhiều đồ nướng, còn uống thêm hai lon bia!

“Ngô Tuệ, cậu dám ở đây ăn một mình hả!” Lệ Lâm Lâm bước tới, tranh thủ lúc Ngô Tuệ chưa kịp phản ứng thì giựt lấy xiên thịt nướng chạy về phòng. Không ngờ Ngô Tuệ phản ứng nhanh như vậy, cô ấy bắt lấy cổ tay Lệ Lâm Lâm, híp mắt cười: “Nói đến chuyện ăn một mình, ai qua được Lâm Lâm cậu đây. Cậu tính thử xem trong hai tháng này, cậu đã đi ăn với tổng giám đốc Trần bao nhiêu lần rồi?”

“Mới có mấy lần chứ nhiêu.” Lệ Lâm Lâm nắm chắc xiên thịt nướng trong tay, dùng sức gấp hai lần ngày thường, Ngô Tuệ dường như cũng muốn đấu với cô, quyết tâm không cho cô ăn thịt nướng nên sống chết nắm chặt tay cô, làm cách nào cũng không chịu buông.

Lệ Lâm Lâm đấu mắt với Ngô Tuệ một hồi, sau đó đột nhiên cúi đầu cắn một miếng rất lớn.

Ngô Tuệ: “…???”

Hành động này cũng được tính nữa hả?

“Hừ!” Lệ Lâm Lâm khịt mũi nhìn Ngô Tuệ, trong miệng toàn là thịt nướng, cô nhanh chóng thả xiên thịt nướng xuống rồi chạy như bay về phòng ngủ.

Còn khóa trái luôn cửa phòng.

Ngô Tuệ: “…”

Là cô khinh địch. 

Đám người Lục Duệ Châu làm việc đến nửa đêm mới trở về nhà. Lục Vũ Hiên đã ngủ, vì thế động tác của ba người tương đối nhỏ. Bình thường Lục Vũ Hiên đều ở trường học, chỉ khi tới cuối tuần hoặc được nghỉ đông và nghỉ hè thì cậu nhóc mới về nhà.

Khi Lục Vũ Hiên tỉnh dậy, đám người Lục Duệ Châu vẫn đang ngủ say. Theo kinh nghiệm của Lục Vũ Hiên, bọn họ sẽ ngủ đến trưa mới dậy. Cậu nhóc xuống bếp tìm một ít bánh quy và sữa tươi, sau đó quay về phòng.

Ngày hôm qua Lệ Lâm Lâm giúp Lục Vũ Hiên giải bài tập, nên sáng nay cậu nhóc làm ổ ở trong phòng chơi game. Gần đến giữa trưa, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Lục Vũ Hiên bỏ điện thoại xuống đi ra ngoài nhìn thử.

Lục Duệ Châu đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp, vừa thấy cậu nhóc xuất hiện liền hỏi: “Hôm qua ai đến nhà vậy? Anh thấy có hai cái chén trong máy rửa chén.”

Lục Vũ Hiên thành thật trả lời: “Chị Lâm Lâm ở nhà đối diện đến ăn cơm.”

Động tác của Lục Duệ Châu dừng lại, hai người nằm trên ghế sô pha trong phòng khách cũng bật dậy, ba người đồng loạt nhìn về phía của Lục Vũ Hiên.

Lục Vũ Hiên bị nhìn chằm chằm nên có chút căng thẳng: “Sao vậy ạ?”

Lục Duệ Châu lấy lại tinh thần, hỏi: “Em mời cô ấy đến ăn cơm?”

“Đúng thế, hôm qua em đi chợ về đúng lúc gặp chị ấy, tiện thể mời chị ấy đến nhà ăn cơm.” Lục Vũ Hiên nói tiếp, “Chị Lâm Lâm rất lợi hại, chị ấy còn giảng bài giúp em, không giống như mấy anh đâu.”

Ba người nào đó: “…”

Lục Duệ Châu mấp máy môi, hỏi cậu nhóc: “Tối hôm qua ăn gì vậy?”

Lục Vũ Hiên tự hào khoe chiến tích: “Em đã làm món thịt xào ớt xanh, trứng chiên cà chua và canh rong biển!”

“…” Lục Duệ Châu trầm mặc một lúc, hỏi: “Em dùng mấy món này mời cô ấy?”

“À, còn thêm kim chi quý giá của anh nữa.”

“…” Lục Duệ Châu tuyệt vọng đỡ trán.

Henry ngồi trong phòng khách bật cười, Nick cũng trưng ra vẻ mặt phức tạp. Lục Vũ Hiên nhìn mấy người bọn họ, có chút không hiểu: “Sao vậy? Hôm qua em phát huy rất tốt, chị Lâm Lâm còn khen em nấu ăn rất ngon nữa đó!

“…”

“Em nói thật, hôm qua chị ấy ăn tận hai chén cơm!”

“…” Lục Duệ Châu thở ra một hơi, sau đó tiếp tục chuẩn bị cơm trưa, “Được rồi, anh biết rồi.”

Lục Vũ Hiên im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Em hiểu rồi, có phải các anh chê bữa cơm hôm qua em làm quá đơn giản đúng không! Hừ, dân phàm phu tục tử như mấy anh làm sao cảm nhận được sức hấp dẫn của món ăn em làm!”

Lục Duệ Châu: “…”

Bọn họ cảm nhận được sức hấp dẫn hay không không quan trọng, quan trọng là thằng nhóc làm sao biết được loại câu này?

“Thật may mắn, chị Lâm Lâm không giống các anh.” Lục Vũ Hiên nói xong, giậm chân “bịch bịch” chạy về phòng.

Phòng khách yên tĩnh một lúc, Henry thả lỏng tay nói: “Từ khi nào chúng ta trở thành dân phàm phu tục tử vậy?”

Tại phim trường, Lệ Lâm Lâm đang quay cho những cảnh cuối của bộ phim《Rung động trí mạng》. Theo kịch bản cũ của Vương Tâm, đất diễn của Lệ Lâm Lâm sẽ tăng thêm ở phần giữa và phần cuối, nhưng hiện tại nam nữ chính đều không hài lòng với kịch bản này, công ty và fan của bọn họ gây áp lực cho đoàn phim, muốn bổ sung thêm một số phân cảnh.

Lịch chiếu của bộ phim đã được sắp xếp, bọn họ cũng đã thông báo nhiều ngày như vậy, nhưng bây giờ đất diễn của nam nữ chính được tăng lên, nên chỉ có thể cắt hai phân cảnh của Lệ Lâm Lâm, Ngô Tuệ tức đến nỗi trong lúc ăn cơm cũng mắng Lâm Chân và Trịnh Dương, nhưng tại sao Lệ Lâm Lâm lại giống như người ngoài cuộc, vẻ mặt còn rất phấn khích?

Ngô Tuệ suy nghĩ mãi cũng không hiểu: “Lệ Lâm Lâm, cảnh diễn của cậu bị cắt mà cậu còn vui như vậy?”

Lệ Lâm Lâm một bên chơi điện thoại, một bên trả lời Ngô Tuệ: “Mình diễn ít nhưng tiền cát-xê vẫn giữ nguyên mà, chuyện tốt như vậy cũng không được vui hả?”

Ngô Tuệ: “…”

Đôi khi suy nghĩ của Lệ Lâm Lâm thật sự không giống với người bình thường.

Sau khi biết cảnh diễn của Lệ Lâm Lâm bị cắt, biên kịch của Thượng Từ cũng tìm cô hỏi thăm, anh ta hỏi cô có muốn nói chuyện này cho cấp trên của Thịnh Đằng biết không, sau đó sẽ giữ nguyên phân cảnh trong phim cho cô.

—— Mặc dù, cho tới ngày hôm nay anh ta vẫn không biết mối quan hệ giữa Lệ Lâm Lâm và cấp trên của Thịnh Đằng là mối quan hệ như thế nào.

Lệ Lâm Lâm thẳng thừng từ chối mà không cần suy nghĩ: “Không cần, không cần, đừng tạo thêm gánh nặng cho chị Vương Tâm. Cậu không nhìn thấy sao? Tóc của chị ấy dạo gần đây mỏng hơn rất nhiều.”

Tiểu Phương: “…”

Hy vọng rằng, Thượng Từ cũng quan tâm đến mái tóc của anh ta như vậy.

Sau khi Tiểu Phương đi khỏi, Lệ Lâm Lâm tiếp tục ngồi tại phim trường chơi game, cô còn chia sẻ một liên kết vào Wechat.

Lâm Lâm: Người anh em, mau giúp mình chặt một nhát.

Năm phút sau.

Anh Nhất Nhiên:?

Người nhận được tin nhắn – Lệ Lâm Lâm: “…”

Oh My God! Cô rõ ràng chia sẻ vào nhóm chơi game mà, tại sao bây giờ lại thành gửi cho anh Nhất Nhiên!

Lâm Lâm: A a a a em xin lỗi, em gửi nhầm!

Lâm Lâm: Em muốn gửi nó lên nhóm chơi game! QAQ

Anh Nhất Nhiên: Không sao, làm sao chặt được cái này?

Lâm Lâm: Anh đừng để ý nó, cái này cần phải đăng ký, phiền phức lắm! QAQ

Mỗi một giây của Trần Nhất Nhiên là bằng cả triệu đô la, nên cô không dám lãng phí hai phút của anh chỉ vì giúp cô chơi game!

Bên này, Trần Nhất Nhiên cầm điện thoại nghiên cứu một chút, sau đó đưa cho trợ lý Ngô: “Cậu biết game này không?”

Trợ lý Ngô nhìn thoáng qua một cái rồi nói với anh: “Xin lỗi tổng giám đốc Trần, tôi không có thời gian chơi game. Anh muốn thu mua game này hả? Vậy để tôi đi chuẩn bị tài liệu!”

“… Không phải.” Trần Nhất Nhiên nói, “Cậu giúp tôi đăng ký tài khoản game đi.”

“À, được thôi.” Trợ lý Ngô trong lòng cực kỳ tò mò, tổng giám đốc Trần cũng thích chơi game nữa ư?

Hơn nữa trong lúc đăng ký, anh ta có tìm hiểu một chút về trò chơi này, đây là game hậu cung dành cho con gái —— Nói tóm lại, người chơi sẽ vào vai nữ chính, sau đó yêu đương cùng lúc với một trăm lẻ tám nhân vật ảo để thuận tiện cho việc kinh doanh quán trọ trong game.

Trợ lý Ngô bị sốc cực mạnh: “…”

Tổng giám đốc Trần… còn có sở thích này?

Sau khi đăng ký xong, trợ lý Ngô giải vờ như không biết gì, anh ta đưa mật khẩu và tài khoản game cho anh. Trần Nhất Nhiên lại nhấn vào đường link mà Lệ Lâm Lâm đã gửi trước đó, sau khi xem hướng dẫn, anh thật sự có thể giúp cô chặt.

Từ “chặt” ở đây tức là giúp nhân vật trong game chẻ củi. Game này là game về thời xưa, quán trọ sử dụng bếp lò đơn sơ, củi cũng phải tự mình chẻ. Sau khi Trần Nhất Nhiên giúp cô chặt một nhát, thời gian chẻ củi liền được rút ngắn lại.

Anh Nhất Nhiên: Chặt rồi.

Lâm Lâm:???

Lâm Lâm: Anh Nhất Nhiên, anh thật sự đăng ký tài khoản rồi hả?

Lúc nãy, Lệ Lâm Lâm thấy người bên kia không có động tĩnh gì, cô còn tưởng anh đi làm việc, lại không ngờ tin nhắn tiếp theo là anh thông báo giúp cô chẻ củi?

Anh Nhất Nhiên: Là Trợ lý Ngô đăng ký giúp. Sau này em muốn tìm người chẻ củi thì cứ gửi cho anh.

Lâm Lâm: … Nhưng làm như vậy có phiền anh không?

Anh Nhất Nhiên: Không sao, cái này không tốn nhiều thời gian. Dù sao anh cũng có tài khoản game.

Lâm Lâm: Tuyệt quá! Cảm ơn anh Nhất Nhiên, mua*!

*Cũng giống như “moaz” á mọi người.

Trần Nhất Nhiên ngẩn người, nghiêng đầu hỏi trợ lý Ngô: “MUA là viết tắt của chữ nào?”

Trần Nhất Nhiên tách riêng ba chữ ra đọc, trợ lý Ngô nghe anh hỏi, giật mình đáp lại: “Nó không phải chữ viết tắt, mà là từ tượng thanh, có nghĩa là nụ hôn.”

Trần Nhất Nhiên hơi nhíu mày, anh đang định đọc lại tin nhắn của Lệ Lâm Lâm thì phát hiện cô đã thu hồi, sau đó gửi lại một tin nhắn khác.

Lâm Lâm: Cảm ơn anh Nhất Nhiên. [Đoan trang. Jpg]

Trần Nhất Nhiên bật cười, trả lời cô: Không cần cảm ơn.

Khi Lệ Lâm Lâm nhìn thấy dòng chữ này trên màn hình, cô còn tưởng rằng Trần Nhất Nhiên đang nói thầm bên tai mình, vừa nghĩ đến đây, gương mặt Lệ Lâm Lâm lập tức nóng lên.

“Lâm Lâm, tới lượt em rồi!” Nhân viên đoàn phim hét lên một tiếng, Lệ Lâm Lâm nhanh chóng khóa điện thoại, hoảng hốt đứng lên, “Được, em tới liền.”

Hôm nay chủ yếu vẫn là diễn với Thượng Từ, gần đây Thượng Từ rất nổi tiếng, số lượng tìm kiếm còn sợ cao hơn cả nam chính Trịnh Dương. Lâm Chân còn yêu cầu thêm cảnh diễn giữa cô với Thượng Từ, cô ta nói năng rất hùng hồn, nói rằng trong nguyên tác hai người bọn họ vốn có tình cảm với nhau, nhưng bây giờ lại bị Vương Tâm chém gió đến mức không đâu vào đâu. Thượng Từ xem kịch bản thấy ổn nên đồng ý, dù sao thêm cảnh diễn cũng không thiệt hại gì cho anh ta.

Lệ Lâm Lâm cứ nghĩ rằng, CP của nam nữ chính sẽ thu hút được sự chú ý của mọi người, nó nhất định sẽ bùng nổ, nhưng lại không ngờ tới, CP khiến dân mạng bùng nổ chính là CP của cô và Thượng Từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK