• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trần Nhất Nhiên chuẩn bị ra ngoài, Lệ Lâm Lâm nằm ở trên giường kêu anh một tiếng: “Em muốn ăn cháo sữa bò, lần nào em bệnh mẹ cũng nấu cháo sữa bò cho em.”

“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc một lúc, “Được.”

Lần này, cuối cùng anh cũng thuận lợi rời khỏi phòng ngủ để đi vào bếp nấu cháo sữa bò cho Lệ Lâm Lâm. Các bước nấu cháo sữa bò cũng không quá phức tạp, Trần Nhất Nhiên một bên nấu cháo, một bên kiểm tra email công việc.

Điện thoại của Lệ Lâm Lâm ở trong túi xách rung lên, Trần Nhất Nhiên ngước mắt nhìn chiếc túi lúc nãy mình vứt bừa lên ghế sô pha, anh đi tới cầm lên.

Điện thoại trong túi xách vẫn đang rung, Trần Nhất Nhiên mở khóa kéo, lấy điện thoại di động ra, người gọi đến là Ngô Tuệ.

Anh suy nghĩ một chút, sau đó bấm nhận: “Alo.”

“…” Ngô Tuệ ở đầu bên kia điện thoại, lời còn chưa thốt ra đã bị một chữ “Alo” cứng rắn của anh nhét ngược trở vào, thiếu chút nữa là bị nghẹn chết.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua hai giây, Ngô Tuệ rốt cuộc cũng thốt ra được một chữ: “Anh…”

“Tôi là Trần Nhất Nhiên.”

“…” Ngô Tuệ ở đầu bên kia mỉm cười, “Không có gì đâu ạ, tạm biệt.”

Điện thoại bị tắt cái rụp.

Trần Nhất Nhiên cũng không quan tâm, anh đang định cất điện thoại của Lệ Lâm Lâm vào túi xách thì nó lại rung lên, lần này là Trần Hi.

Trần Nhất Nhiên chỉ có thể bấm nhận cuộc gọi một lần nữa: “Hi Hi, có chuyện gì?”

“Anh Nhất Nhiên, anh đang ở chung một chỗ với Lâm Lâm hả? Lâm Lâm đâu rồi?”

“Em ấy bị sốt nhẹ, đang ngủ.”

“À à, em với Ngô Tuệ nghe nói cậu ấy ngất xỉu trên núi, bây giờ thế nào?”

“Có hơi mệt, nhưng tạm thời không sao, anh lo Lâm Lâm sẽ sốt trở lại nên đưa em ấy về công viên Tinh Hải.”

“À, vậy có làm phiền anh quá không? Hay để em với Ngô Tuệ qua xem một chút?”

“Không cần, bây giờ cũng trễ rồi, các em đừng chạy lung tung. Có anh chăm sóc cho Lâm Lâm, em cứ yên tâm.”

Có Trần Nhất Nhiên bên cạnh Lệ Lâm Lâm, Trần Hi thật sự không có gì phải lo lắng: “Cảm ơn anh Nhất Nhiên, Lâm Lâm bị bệnh có hơi ồn ào, anh ráng kiên nhẫn với cậu ấy một chút nha.”

Trần Nhất Nhiên nhớ tới một màn vừa rồi của Lệ Lâm Lâm, không nhịn được bật cười: “Anh biết.”

Trần Nhất Nhiên vừa nói đến đây, đồng hồ báo thức liền kêu lên, cháo đã chín.

“Cứ vậy đi, ngày mai anh sẽ nói Lâm Lâm gọi lại cho các em.”

“Vâng, bái bai anh Nhất Nhiên.”

Trần Nhất Nhiên cúp điện thoại, anh tắt đồng hồ báo thức, sau đó tắt bếp.

Anh lấy một cái tô sạch, rửa lại qua nước ấm rồi đổ cháo sữa bò vào.

Cháo mới nấu nên còn nghi ngút khói, một mùi thơm nồng từ sữa khiến Trần Nhất Nhiên có chút đói bụng. Nhắc mới nhớ, tối nay anh vẫn chưa ăn cơm.

Khi Trần Nhất Nhiên quay trở lại phòng ngủ, Lệ Lâm Lâm vẫn đang mở to mắt nhìn lên trần nhà.

“Sao em không ngủ?” Trần Nhất Nhiên bước tới, đặt tô cháo lên đầu giường. Lệ Lâm Lâm quay đầu nhìn anh, cô chun mũi lại: “Em đói, không ngủ được.”

Trần Nhất Nhiên bật cười, anh đỡ cô dậy, đưa bát cháo cho cô: “Đói thì ăn.”

Lệ Lâm Lâm nhìn tô cháo trong tay anh, ngồi im không nhúc nhích: “Anh đút em.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Khi Lệ Lâm Lâm bị bệnh, cô thật sự rất to gan.

Nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của Lệ Lâm Lâm, Trần Nhất Nhiên sợ cô không còn sức để cầm tô cháo, vì thế anh đã nhận trọng trách đút cháo cho cô.

Anh múc một muỗng cháo, thổi thổi vài cái, sau đó đưa đến bên miệng của Lệ Lâm Lâm: “Há miệng.”

“A ——” Lệ Lâm Lâm giống như một chú cún nhỏ, ngoan ngoãn nuốt cháo trong miệng xuống, cảm động nhìn anh, “Ngon quá, là hương vị của mẹ.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Ai là mẹ của em!

Cô ăn xong một muỗng, ánh mắt long lanh nhìn Trần Nhất Nhiên, chờ đợi anh tiếp tục đút mình, Trần Nhất Nhiên bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, đút từng muỗng cháo cho cô.

Tô cháo cuối cùng cũng thấy đáy, Trần Nhất Nhiên đặt tô xuống, nói với Lệ Lâm Lâm: “Em nằm nghỉ đi, lát nữa uống thuốc.”

Lệ Lâm Lâm vừa nghe tới uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: “Có thể không uống thuốc không?”

“Không thể.”

“Uống thuốc rồi có được thưởng không?”

“Em muốn thưởng gì?”

Lệ Lâm Lâm cười khoái chí, tiến lại gần anh: “Ôm ôm ~”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Anh giữ bàn tay không an phận của Lệ Lâm Lâm, nói với cô: “Uống thuốc, chờ em khỏi bệnh anh sẽ mời em một bữa hoành tráng.”

“Không muốn ăn, muốn ôm ôm!”

“Em không có quyền mặc cả.”

“… Em không thích Trần Thiện!”

“Ồ.” Vẻ mặt của Trần Nhất Nhiên không đổi, em không thích Trần Thiện thì liên quan gì đến Trần Nhất Nhiên?

Anh bưng tô ra ngoài, sau đó múc cho mình một tô cháo khác, Trần Nhất Nhiên ăn xong thì ở lại phòng bếp dọn dẹp một chút. Lúc anh quay lại phòng ngủ, Lệ Lâm Lâm đã tự ý xuống giường, cô đang nghiên cứu món đồ chơi lắp ráp mà anh đặt trong tủ kính.

“Sao em lại xuống giường, còn đi chân trần?” Trần Nhất Nhiên nhíu mày, đi tới bế cô lên giường, “Nếu lại bị cảm thì sao? Em nghĩ sức khỏe của mình tốt lắm hả?”

“Hic…” Lệ Lâm Lâm thút thít, đáng thương lên tiếng, “Trong tủ của anh có cái gì vậy? Nó thật đáng yêu.”

“Đồ chơi.” Trần Nhất Nhiên đắp chăn cho cô, sau đó ngồi xuống nệm.

Lệ Lâm Lâm vẫn còn tò mò nhìn món đồ chơi của anh: “Hình như em đã nhìn thấy nó ở đâu rồi, à, Lục Vũ Hiên cũng có! Nhưng có vẻ khác với anh.”

“Ừ, bởi vì cái này có nhiều phiên bản.” Trần Nhất Nhiên nhìn cô, “Lục Vũ Hiên là ai?”

“Em trai!”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Em ấy đang ám chỉ anh cũng là em trai đúng không?

“Được rồi, uống thuốc đi.” Anh lấy thuốc mà bác sĩ Tăng kê cho Lệ Lâm Lâm, sau đó đưa cốc nước ấm đến trước mặt cô, “Uống thuốc.”

Nhìn thấy chỉ có một viên thuốc, Lệ Lâm Lâm cũng không cự tuyệt như lúc nãy, cô thành thật nuốt viên thuốc xuống.

Trần Nhất Nhiên hài lòng gật đầu, nói với cô: “Còn sức để đánh răng không?”

“Không có ý định đánh răng.” Lệ Lâm Lâm nói hết sức tự tin.

“…” Trần Nhất Nhiên trầm mặc một lúc, sau đó trực tiếp bế Lệ Lâm Lâm vào phòng tắm, để cô đứng trước bồn rửa mặt. Anh lấy bàn chải đánh răng mới, bóp kem lên bàn chải, rồi đưa cho Lệ Lâm Lâm: “Đánh răng.”

Lệ Lâm Lâm máy móc nhận lệnh, cầm lấy bàn chải và cốc nước chuẩn bị đánh răng.

Trần Nhất Nhiên thấy cô ngoan ngoãn đánh răng mới đi ra ngoài. Điện thoại trong túi quần bỗng rung lên, anh lấy ra xem, là tin nhắn của Trần Hi.

Hi Hi: Anh Nhất Nhiên, anh nhớ tẩy trang giúp Lâm Lâm nha! Ngủ với lớp trang điểm rất dễ tổn thương làn da!

Trần Nhất Nhiên: “…”

Đột nhiên cảm thấy mình đang nuôi một đứa bé.

Điện thoại lại rung lên.

Hi Hi: Trong túi xách của Lâm Lâm chắc có đồ tẩy trang, anh tìm thử xem!

“…” Trần Nhất Nhiên ra ngoài phòng khách, cầm lấy túi xách của Lệ Lâm Lâm rồi quay về phòng. Lệ Lâm Lâm đã đánh răng xong, lúc này đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ.

(Truyện được edit bởi Góc nhỏ của Nơ – Được đăng tại WordPress Góc nhỏ của Nơ. Đồ reup xấu xa!!!)

Trần Nhất Nhiên đứng bên cạnh giường gọi Lệ Lâm Lâm một tiếng, anh đưa túi xách cho cô: “Em không tẩy trang?”

“Em mệt quá, không muốn tẩy trang đâu.”

“…” Trần Nhất Nhiên mở túi xách của cô ra, “Cái nào để tẩy trang?”

Lệ Lâm Lâm mắt nhắm mắt mở nhìn qua, cô cầm lên một hộp khăn giấy tẩy trang: “Cái này.”

Trần Nhất Nhiên tự mình nghiên cứu một chút, phía trên hộp có viết cách sử dụng, cái này dùng xong thì không cần rửa lại với nước, rất tiện lợi.

“Lại đây.” Trần Nhất Nhiên kêu Lệ Lâm Lâm nhích khuôn mặt lại gần anh một chút, vừa nhích qua liền cảm thấy trên mặt lành lạnh.

Trần Nhất Nhiên lấy khăn giấy giúp cô tẩy trang, động tác của anh tuy không chuyên nghiệp nhưng cường độ rất nhẹ nhàng. Lệ Lâm Lâm giống như mèo con đang được rửa mặt, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng, Trần Nhất Nhiên lau hết tấm này, lại rút ra một tấm khác tiếp tục lau giúp cô.

“Sạch chưa?” Anh cách xa một khoảng rồi nhìn Lệ Lâm Lâm, trên mặt cô dường như không còn lớp trang điểm nào. Lệ Lâm Lâm trước và sau khi tẩy trang cũng không có nhiều thay đổi, dù sao cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, khuôn mặt căng bóng tràn đầy sức sống. Ngoài ra, Lệ Lâm Lâm còn có một làn da trắng mịn không tùy vết, sau khi tẩy trang nhìn cô còn trẻ hơn.

Trần Nhất Nhiên nhất thời không nhịn được, anh đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lâm Lâm Lâm, làn da mịn màn không tùy vết, cảm giác khi chạm vào tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Trần Nhất Nhiên lại nhịn không được đưa tay véo véo mặt cô.

“?” Lệ Lâm Lâm ngơ ngác nhìn anh.

Trần Nhất Nhiên thấp giọng ho một tiếng, sau đó thu tay lại, nghiêm túc nói với cô: “Được rồi, ngủ đi.”

“Dạ.” Lệ Lâm Lâm lên tiếng, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Trần Nhất Nhiên sợ tới nỗi nhảy ra khỏi giường: “Em định làm gì vậy?”

Lệ Lâm Lâm đáp: “Thay đồ ạ, mặc đồ lót ngủ không thoải mái.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

“Em đừng nhúc nhích.” Trần Nhất Nhiên nhanh chóng tìm một chiếc áo thun trong tủ quần áo, sau đó ném cho Lệ Lâm Lâm, chiếc áo vừa vặn rơi ngay trên đỉnh đầu cô: “Anh ra ngoài, em thay đồ rồi ngủ đi.”

Nói xong câu này, Trần Nhất Nhiên bước nhanh ra ngoài và đóng cửa lại, Lệ Lâm Lâm lấy áo thun trên đầu mình xuống, ngẩn người nhìn cánh cửa đang đóng chặt một lúc rồi mới bắt đầu thay đồ.

Có lẽ là do nguyên ngày hôm nay vận động quá nhiều, cộng thêm tác dụng của thuốc, nên đêm nay Lệ Lâm Lâm ngủ rất ngon, hoàn toàn không phát sốt trở lại. Ngược lại, người cho mượn phòng ngủ là Trần Nhất Nhiên lúc này lại không ngon giấc.

Vì sợ Lệ Lâm Lâm phát sốt trở lại, nên cứ một chút anh lại đi vào phòng thăm cô, tình trạng của cô đã ổn định, cơn sốt cũng hạ dần, nhưng Trần Nhất Nhiên hết lần này đến lần khác chạy vào phòng ngủ thật sự rất giống kẻ biến thái.

Hơn mười hai giờ đêm, Trần Nhất Nhiên nằm ngủ lúc nào không hay. Chợp mắt chưa được bao lâu thì trời đã rạng sáng, đồng hồ sinh học của anh dậy rất đúng giờ.

Trần Nhất Nhiên là một người có kỷ luật, mặc dù tối hôm qua ngủ không ngon, nhưng hiện tại sẽ không nằm nướng một chỗ. Anh thay một bộ đồ đơn giản rồi đi đánh răng rửa mặt, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nếu không lát nữa em ấy tỉnh dậy lại ồn ào than đói.

Lệ Lâm Lâm ngủ một giấc đến tám giờ sáng, tối hôm qua cô ngủ rất ngon, tinh thần lúc này cũng khôi phục không ít, nhưng chỉ có điều…

Cô nhìn lên trần nhà xa lạ, căn phòng xa lạ, giường ngủ cũng xa lạ nốt… Cô là ai? Cô đang ở đâu?

Cô sợ đến nỗi hất bay chăn bông, sau đó lại phát hiện mình đang mặc một chiếc áo thun xa lạ, con mẹ nó, là áo thun nam!

Nội tâm Lệ Lâm Lâm không ngừng gào thét, chuyện gì đang xảy ra!!!

“Lâm Lâm, em tỉnh chưa?” Trần Nhất Nhiên đoán Lệ Lâm Lâm đã tỉnh, nên đi lên gõ cửa phòng gọi cô. Anh đứng ngoài cửa một lúc, thấy bên trong không có động tĩnh liền mở cửa nhìn vào.

Lệ Lâm Lâm đã tỉnh, cô đang ngồi trên nệm mở to mắt nhìn chính mình, trên mặt viết đầy dòng chữ “Không thể tin nổi”.

Lệ Lâm Lâm thật sự hoảng sợ, người đàn ông đang đứng ngoài cửa là anh Nhất Nhiên! Anh còn mặc đồ ngủ và đi dép lê!

Cô đã xuyên không đến cuộc sống sau hôn nhân của hai người rồi hả???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK