Cô gái đeo mắt kính to bản màu đen che gần hết một nửa khuôn mặt, đôi môi tô đỏ kỹ lưỡng nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng muốt. Chiếc váy màu đỏ mà cô mặc ôm sát người, để lộ thân hình mê hoặc, cộng thêm chiếc nón màu đỏ cùng tông với chiếc váy đang mặc khiến cô gái trông sống động như một ngọn lửa vừa mê hoặc, quyến rũ lại thần bí.
Trong lúc Hà Anh quan sát người đối diện thì cô ta cũng lặng lẽ đánh giá Hà Anh.
– Cô là người đã hẹn tôi?
Cô gái áo đỏ lựa lưng vào thành ghế, không buồn tháo nón hay mắt kính ra, cứ thế dùng giọng điệu trịch thượng mà nói chuyện với Hà Anh. Hà Anh cũng không chú ý đến thái độ kênh kiệu của cô ta, thản nhiên nói:
– Chào cô Tiên, tôi tên là Hà Anh! Là người đã hẹn cô ra đây!
Thủy Tiên cất tiếng hỏi:
– Cô có mục đích gì? Việc cô nói trong điện thoại có thật không?
Hà Anh cười cười không trả lời câu hỏi của Thủy Tiên, mà thản nhiên nói:
– Trông cô thật khác với lần đã gặp trong đám tang nhà họ Lê!
Nghe Hà Anh nói thế, Thủy Tiên hỏi ngược:
– Cô nhận ra tôi?
– Tôi luôn có mặt ở đó!
Có mặt thì sao chứ? Thủy Tiên tự tin khi cô lân la tới nhà họ Lê dòm ngó đã hóa trang rất kỹ, đến cả người quen còn không nhận ra cô là ai, thế mà cô gái chưa từng gặp này lại biết rõ?
Thủy Tiên chợt sững người một chút, sau đó trợn mắt nhìn Hà Anh như đã hiểu ra.
Cũng vào lúc này, Ba Xuyến thầm thì bên tai Hà Anh:
– Con quỷ nhỏ của cô ta đã nhận ra hai chúng tôi!
Hà Anh chỉ cười, không chút để ý. Thật ra Hà Anh nhận ra Thủy Tiên cũng nhờ vào Ba Xuyến nhắc nhở. Bởi vì Ba Xuyến là ma nên rất nhạy cảm với ma quỷ, bùa chú. Những ngày trong đám tang của Chí Kiên, Thủy Tiên nhiều lần tìm tới, dù cô ta có thay đổi bề ngoài thế nào thì con quỷ nhi đeo bám trên người cô ta lại không đổi!
Hà Anh cũng vì vậy mới chú ý đến Thủy Tiên, điều tra thân phận của cô ta. Sau khi xác nhận, lại ngẫm Thủy Tiên có nuôi quỷ nhi, đương nhiên cô ta biết tới sự tồn tại của quỷ, cũng dễ dàng tin tưởng ma quỷ tồn tại, nên Hà Anh quyết định hợp tác với cô ta!
– Sao? Đã cảm thấy hứng thú chứ?
Hà Anh nhìn Thủy Tiên lên giễu cợt. Thủy Tiên tháo mắt kính, ngồi thẳng lưng, trở nên nghiêm túc:
– Cô muốn gì?
– Thì muốn hợp tác với cô!
– Đừng nói chuyện quỷ nữa!
– Tôi đang nói tới ma quỷ mà!
Thủy Tiên im bật, chăm chăm nhìn Hà Anh. Theo “bé con” thì bên cạnh của Hà Anh có hai con ma, “bé con” không chắc có thể đối phó được. Thủy Tiên âm thầm tính toán hơn thua, biết mình không làm gì được đối phương nên không hành động dại dột.
Được rồi, nếu đã rõ nhau hết thì không cần giấu giếm làm gì nữa, cứ ba mặt một lời thôi.
– Nguyễn Thị Thủy Tiên, con gái của Nguyễn Bá Tường, chủ tịch tập đoàn Nguyễn Thị. Nghe nói nửa năm trước, cha cô gặp tai nạn đến giờ vẫn nằm liệt giường nhỉ.
Thủy Tiên nheo mắt nhìn Hà Anh, Hà Anh lại bảo:
– Nhưng cô không tin tai nạn ông Bá Tường gặp là ngoài ý muốn, vẫn luôn điều tra khắp nơi…
– Cô còn biết cái gì nữa?
– Biết cô nghi ngờ ông Lê Minh Hưng, chủ tịch tập đoàn Lê Gia, nhưng cô không có chứng cứ! Còn tôi thì lại biết chắc thủ phạm gây ra tai nạn của cha cô chính là nhà họ Lê!
– Cô chắc chắn?
Hà Anh phì cười nói:
– Không phải cô vẫn luôn nghi ngờ nhà họ Lê sao? Tôi xác nhận với cô một điều: nhà họ quả thật có nuôi một con Tiểu Quỷ!
Hai bàn tay Thủy Tiên siết chặt, dồn hỏi:
– Cô đã thấy nó sao?
– Nó rất lợi hại! Con quỷ nhỏ của cô không phải đối thủ!
Thủy Tiên cũng tự biết điều đó, nếu nó không lợi hại thì sớm đã bị “bé con” phát hiện ra rồi chứ không cần Hà Anh tiết lộ.
– Đừng nói cô hẹn tôi ra đây chỉ để nói nhiêu đó!
Hà Anh cười cười, bảo:
– Tôi đã nói: tôi muốn hợp tác với cô! Cùng đối phó nhà họ Lê!
– Hợp tác? Đối phó nhà họ Lê? Tại sao tôi phải tin cô?
– Có tin được hay không, chỉ cần cô điều tra thân phận tôi một chút là được sao!
Thủy Tiên chần chừ rồi cũng rút điện thoại bấm bấm mấy cái rồi chờ đợi. Trong thời gian đó, Hà Anh vẫn bình thản uống nước như cũ, như không chút để ý hành động của Thủy Tiên.
Ting ting
Sau chừng mười lăm phút, một bản tài liệu sơ lược đã được gửi tới điện thoại của Thủy Tiên. Tuy không quá chi tiết vì không có nhiều thời gian nhưng sơ bộ vẫn biết được thân phận của Hà Anh! Dù sao năm xưa khi làm lại hồ sơ mới cho Hà Anh, bà Hương, mẹ của Hà Anh không có nhiều thời gian, để lại sơ hở rất nhiều. Khi đó, Hà Anh có thể trốn thoát bởi vì cô còn quá nhỏ tuổi, không khiến bà Yến chú ý, còn Tiểu Quỷ, kẻ biết Hà Anh vẫn còn sống lại im miệng, không tiết lộ.
Biết Hà Anh cũng có thân nhân bị hại như mình, Thủy Tiên thả lõng đề phòng, bộc bạch:
– Nhà cô xem như cũng đáng thương.
Đáng thương sao? Hà Anh không ý kiến.
– Trước giờ nhà họ Lê vẫn bị đồn tà môn, những người đối lập với họ đều bị gặp “tai nạn” ngoài ý muốn. Một, hai lần còn nói là tình cờ, đằng này gần như ai cũng gặp chuyện thì đúng là có quỷ! Chỉ có kẻ ngu mới tin nhà họ có phúc do ông bà để lại thôi, đã sống trong cái giới này có ai mà trong sạch chứ…
Bất mãn của Thủy Tiên đối với nhà họ Lê không nhỏ đâu.
Thủy Tiên biết mình đi quá xa, kiềm lời lại, nhìn Hà Anh nói:
– Cô cũng thật lợi hại! Vậy mà có thể vào làm gia sư nhà họ Lê còn moi ra một đống bí mật nữa. Tôi tò mò muốn biết cô biết bao nhiêu về con quỷ kia.
Hà Anh bật cười, bao năm qua cô vẫn luôn dùng cái giọng điệu mập mờ, lấp lửng này để moi thông tin từ người khác, nào ngờ hôm nay lại bị ngược lại. Hà Anh nhìn thẳng Thủy Tiên, lạnh nhạt nói:
– Đừng khích tướng! Tôi đã nói muốn hợp tác với cô đương nhiên sẽ không che giấu thông tin! Những gì biết về con tiểu quỷ kia, tôi sẽ cho cô biết!
…
– Cô tin cái cô tên Thủy Tiên kia thật sao?
Ba Xuyến thắc mắc hỏi Hà Anh. Ba Xuyến không có thiện cảm với Thủy Tiên, trông bộ dáng cô ta cũng không phải người đáng tin tưởng. Hà Anh hừ lạnh.
– Tin có quỷ!
– Vậy sao cô còn đề nghị…
– Cô ta muốn đối phó với nhà họ Lê, muốn đối với với Tiểu Quỷ, còn tôi cần người giữ chân Tiểu Quỷ tránh xa nhà họ Lê để thực hiện kế hoạch! Vậy là đủ rồi!
– Cô muốn làm gì?
Hà Anh nhìn Ba Xuyến, mở miệng hỏi:
– Cô không muốn tìm lại cơ thể của mình sao?
Ba Xuyến chấn động. Từ khi lấy lại được một phần hồn phách, Ba Xuyến đã trở nên thông minh hơn, cũng biết rõ phần hồn cuối cùng bị dính chặt trên cơ thể, không tìm ra cơ thể thì cũng không thể lấy lại phần hồn cuối cùng kia. Sự thiếu sót của linh hồn khiến Ba Xuyến luôn khó chịu, càng muốn nhanh chóng tìm lại cơ thể của mình.
– Tôi đã hứa sẽ giúp cô tìm lại cơ thể…
Ba Xuyến không tin mục đích của Hà Anh chỉ có nhiêu đó, thận trọng dò hỏi:
– Rốt cuộc cô muốn gì?
– Tôi muốn…
Sắc mặt Hà Anh lạnh dần.
– … muốn nhà họ Lê rối loạn! Muốn biết khi bùa chú bị phá giải, gã thầy bùa kia có xuất hiện hay không!!!
Ba Xuyến biết Hà Anh chưa nói hết nguyên nhân, cô cũng không muốn biết ngọn ngành, chỉ cần Hà Anh giúp cô tìm lại cơ thể và mảnh hồn phách cuối cùng đó là được rồi.
Ba Xuyến e dè bảo:
– Nhưng tôi không biết lối vào căn hầm đó! Làm sao tìm được đường vào…
Ba Xuyến biết nhà họ Lê không dễ đối phó, nhất là khi có bà Yến còn ở đó! Nếu một lần thất bại, muốn tìm cơ hội khác sẽ khó như mò kim đáy bể. Nếu không thật sự chắc chắn, không thể tùy tiện hành động được!
Hà Anh khẳng định:
– Tôi biết có người biết!
Hà Anh nhìn sang Tư Bình ngây dại, phán:
– Ông ta nhất định biết rõ!