Lưu Mạn vui vẻ cho cơm vào lò vi sóng. Cô lại loay hoay tính tiền cho khách.
“Tổng cộng của mình hết 52 ngàn.”
“Ting”
Tiếng chuông cửa báo hiệu khách bước vào. Theo thói quen, Lưu Mạn không nhìn mà chào.
“Cửa hàng tiện lợi xin chào!”
Người đàn ông mặc âu phục mang hộp sữa đến tính tiền.
“Của mình hết…”
Chưa nói hết câu, Lưu Mạn đã khựng lại.
“Mạn Mạn, em định trốn tôi đến bao giờ?”
“Của anh hết 12 ngàn.”
“Mạn Mạn…”
Bách Niên tính nói tiếp lại nghe có tiếng học sinh bước vào. Hắn đành đưa tiền cho Lưu Mạn rồi nhận lấy hộp sữa.
Hắn ra bên ngoài, ngồi vào trong chiếc xe Lexus của mình đợi. Hắn đã đợi cô từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều.
Vừa thấy Lưu Mạn bước ra hắn xuống xe kéo tay cô.
Lưu Mạn hất tay, một cái cũng không nhìn chạy thụt mạng về ký túc xá.
Nếu nói cô sợ chắc có lẽ cô sợ hắn hơn sợ ma. Lưu Mạn trốn hắn được 3 tháng rồi. Trốn càng lâu càng tốt. Cả đời này không gặp lại cũng tốt.
…
Bây giờ đã đến mùa nhập học, hai bạn cùng phòng đã lên đầy đủ. Nhưng hai bạn cùng phòng kia học khác ngành. Thời khóa biểu chênh nhau nên bọn họ ít khi gặp mặt. Trong phòng chỉ có một mình Dương Ngọc. Cô đang ngồi học bài vừa thấy Lưu Mạn về cô đứng dậy nhảy cẩn lên:
“Tiểu Mạn Mạn cuối cùng cậu đã về. Chúng ta đi ăn thôi!”
Lưu Mạn vứt balo nằm xuống giường.
“Ây da! Cảm giác này thật thoải mái.”
“Chúng ta đi ăn lẩu?”
“Tớ mệt quá chỉ muốn ngủ. Tớ không đi!”
“Tiểu Mạn, tớ có hẹn. Cậu đi cùng tớ đi. Năn nỉ đó.”
“Tới thật sự rất mệt. Cậu hẹn ai thì đi với người đó.”
“Thầy Minh.”
Lưu Mạn bật dậy: “Trời ạ?”
“Đi đi!”, Dương Ngọc đứng năn nỉ cả buổi. Cuối cùng Lưu Mạn cũng chịu ngồi dậy đi.
Hai người bắt xe buýt vào trung tâm thành phố. Ở trung tâm xe cộ qua lại tấp nập.
Những ánh đèn nhiều màu sắc từ những quán ăn hai bên đường, vừa nhìn thôi đã muốn phi vào ăn.
Thành phố về đêm ở trung tâm khác hẳn so với khu ký túc xá.
“Tớ nói cậu sẽ thích mà thấy chưa?”
“8 giờ là chuyến cuối. Chúng ta về thế nào?”
Dương Ngọc búng tay một cái:
“Dĩ nhiên thầy Minh đưa chúng ta về! Đến trạm rồi mau đi thôi.”
Hai người vừa xuống đến trạm Dương Ngọc đã kéo Lưu Mạn vào một nhà hàng gần đó. Nhà hàng này rất rộng, đi vào đã thấy một đài phun nước đặt giữa. Xung quanh trồng nhiều cây và hoa. Dù là ban đêm trông nhà hàng rất thơ.
“Dương Ngọc, cậu thấy tớ có phát sáng không?”
Dương Ngọc không hiểu. Lưu Mạn lại tiếp tục.
“Bóng đèn phát sáng á. Cậu đến đây hẹn hò rủ tớ đi theo làm gì?”
Dương Ngọc ra vẻ thần bí kéo tay Lưu Mạn vào bên trong.
Đón hai người bọn họ là Thầy Minh. Bên trong một bàn ăn được dọn sẵn. Những món ăn đa dạng từ thịt nướng cho đến hải sản.
Thầy Minh nháy mắt với Dương Ngọc:
“Hai đứa ăn gì cứ tự nhiên. Hôm nay có người tài trợ?”
“Tài trợ?”, Lưu Mạn nghe có gì đó không ổn.
Dương Ngọc tự nhiên gắp thức ăn cho cô:
“Ăn đi. Cậu đừng nghe thầy ấy!”
Ăn được một nửa, có bóng người đi lại kéo ghế ngồi cạnh Lưu Mạn.
“Đến muộn vậy?”
Lưu Mạn nhìn sang thấy Bách Niên, cô bất ngờ đứng bật dậy.
Cái chén cầm trên tay cũng vô ý rơi xuống.
Bách Niên kéo cô ra:
“Mạn Mạn, em không sao chứ?”
Lưu Mạn rụt tay lại:
“Không sao cảm ơn.”
Sau đó cô cầm túi xách:
“Xin lỗi tớ ăn xong rồi, tớ còn có việc!”
Cô lại tiếp tục bỏ chạy. Bách Niên chạy đuổi theo cô kéo tay cô lại.
“Mạn Mạn, đừng trốn tôi nữa!”
“Em không có!”
“Mạn Mạn, em đứng lại cho tôi!”
“Tại sao phải nghe thầy?”
Lưu Mạn vẫn cứ cắm đầu chạy đến vấp ngã. Tay chảy máu, cô đứng dậy định chạy tiếp. Lúc đó Bách Niên mới lớn giọng:
“Lưu Mạn, tôi hủy hôn rồi. Là vì em. Em đừng trốn tôi nữa!”
Lưu Mạn đứng lại, lưng vẫn quay về phía Bách Niên.
“Tôi biết là em nghe. Nhưng tôi lặp lại cho em một lần nữa: Tôi hủy hôn rồi. Cũng bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Nếu ngay cả em còn không quan tâm tôi, tôi chẳng còn gì cả!”
Bách Niên bước đến ôm cô từ phía sau. Đầu ngục vào cần cổ của cô mà hít lấy mùi hương mà hắn thương nhớ.
“Mạn Mạn, em đừng chạy nữa. Tôi mệt rồi, tôi sợ đuổi không kịp em sẽ mất em.”
Lưu Mạn không nhúc nhích:
“Có thật không?”
Thầy Minh từ phía sau lên tiếng:
“Là thật! Tôi có thể làm chứng. Nếu không, chúng tôi cũng không kéo em đến đây làm gì.”
Bách Niên buông cô ra, một tay nắm tay cô kéo đi.
“Mạn Mạn đi theo tôi. Tôi cho em xem cái này.”
Cô rõ ràng không chịu đi. Bắt buộc Bách Niên phải vác ngược cô lên vai.
“Mau thả em xuống.”
“Không thả!”
Dương Ngọc nhìn hay người họ lắc đầu.
“Em còn muốn uống trà sữa.”
Minh Minh xoa đầu Dương Ngọc:
“Được. Đi thôi!”