• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa ngồi vào trong xe đã thấy gương mặt của Bách Niên khó chịu.

“Đợi em lâu nên anh bực có đúng không?”

Bách Niên không nói. Hắn vẫn chăm chăm nhìn phía trước. Hơi thở nặng nề.

Lưu Mạn thấy hắn trong trả lời cô đành nói tiếp:

“Xin lỗi anh. Mẹ em đến bất ngờ. Mẹ thăm em một chút rồi đi. Nên em nói lâu.”

“Tôi không giận em chuyện đó. Nói chuyện với mẹ rất bình thường.”

“Vậy sao Thầy không vui?”

Lưu Mạn hơi nghiêng đầu, cánh tay chạm nhẹ vào tay hắn.

“Em để yên cho tôi lái xe. Tôi không rảnh mà giận em.”

Cô gái nghe vậy trong lòng vui vẻ:

“Vậy tối nay ăn thử món do mẹ em làm nhé.”

“Ừ.”

“Sau khi ăn xong, anh có thể chỉ em một chút không. Có một số bài em đọc qua vẫn chưa hiểu?”

“Ừ.”

Rõ ràng Bách Niên có gì đó khó chịu. Nhưng sao hắn lại không nói với cô?

Lưu Mạn vẫn tiếp tục:

“Anh thật sự không giận đấy chứ?”

“Ừ.”

“Rõ ràng là đang giận.”

“…”



Hôm sau, tiết học do Bách Niên dạy là ở 3 tiết đầu. Dù vậy, sinh viên đã đến kín cả hội trường.

“Lưu Mạn, cậu xem bình thường có vài “mạng” đi học. Bây giờ ngồi đến không còn chỗ. Quả nhiên không hổ danh là Bách Niên vạn người mê.”

“Dương Ngọc, cậu có nói quá không? Thầy ấy mà vạn người mê sao?”

Dương Ngọc đẩy vai Lưu Mạn: “Tớ có một minh chứng sống mê thầy vô đối.”

“Hả?”

“Đó là cậu. Haha.”

“Tớ… Đúng thật là có. Haha"

“Hai cậu nói gì vui thế?’

Lưu Nam đặt balo xuống bên cạnh Lưu Mạn. Còn chưa hỏi đã ngồi kế cô. Dù sao cũng là bạn học nên cô không có ý kiến. Một lát sau, lại thêm một bạn mới vào. Thế là khoảng cách của cô và Lưu Nam ngày một gần hơn.

“Xin lỗi. Cậu chịu khó một chút!”

Lưu Mạn gật đầu. Cả tiết học dù Lưu Nam có nói gì cô cũng chỉ gật đầu lấy lệ. Còn lại tâm trí đều đặt lên người trên bục giảng.

Giảng được một lúc, Bách Niên dừng lại:

“Hôm nay mọi người đông đủ thế. Tôi sẽ ra vài đề và gọi một bạn bất kỳ bạn sinh viên nào. Nếu không giải được sẽ có hình phạt.”

Cả hội trường ồ lên:

“Hình phạt là gì vậy thầy?”

“Nghe hấp dẫn vậy thầy?”

“Chính là hít đất 100 cái.”

“Nghe rất thú vị. Triển liền đi thầy.”

Bách Niên đặt câu hỏi:

“Cấu trúc của thị trường tài chính là gì?”

“Mời bạn ở trong góc.”

“Thị trường tiền tệ và thị trường vốn.”

“Đúng này! Ngồi xuống.”

Bách Niên cười như không cười hắn tiếp tục ra câu hỏi:

“Đặc điểm của tài chính trong nền kinh tế thị trường là gì?”

Một bạn khác trả lời.

“Vận động theo quy luật và sinh lời.”

Sau đó cánh tay Bách Niên chỉ về phía Lưu Nam.

“Bạn sinh viên này tên gì?”

“Thưa thầy em tên Lưu Nam.”

Bách Niên gật đầu sau đó lại hỏi:

“Tại sao doanh nghiệp thường tuyển lao động có kinh nghiệm thay vì sinh viên mới ra trường?”

“Em…”

“Cả hội trường đồng thanh: Hít đất hít đất.”

Bách Niên cười khẩy hắn nói ra câu trả lời:

“Chính là không phải tốn thời gian, tiền bạc vào đào tạo.”

“Cậu thua rồi mau đi hít đất đi.”

Lưu Nam đứng dậy nhưng Bách Niên lại ngăn cản:

“Thầy chỉ đùa thôi. Điều ở đây thầy nhắc nhở đến các em là phải tập trung trau dồi kiến thức. Ai có định hướng đi thực tập lấy kinh nghiệm thì vài ngày nữa trường có hợp tác với các doanh nghiệp. Các em nhớ đến tham gia.”

“Còn nữa…”

Nói đến đây, ánh mắt hắn dời sang phía Lưu Mạn.

“Tập trung học tập đừng ở đó nói chuyện yêu đương. Bây giờ các em còn trẻ sau này có việc làm, tự nuôi sống mình rồi mặc sức mà yêu.”

“Tiền đi với tình. Bởi vậy tập trung vào môn kinh tế mà tôi dạy.”

Dương Ngọc nghe xong kéo vai Lưu Mạn. “Tiểu Mạn, tớ cứ cảm thấy thầy ấy đang nói với cậu. Vì từ nảy đến giờ ánh mắt chỉ nhìn về cậu á.”

Lưu Mạn thật không hiểu rốt cuộc Bách Niên hôm nay bị làm sao?

“Mặc kệ thầy ấy vậy!”



Lúc lên xe, Bách Niên không thèm nhìn Lưu Mạn một cái. Dù cô có nói gì, hỏi gì hắn vẫn không trả lời.

Vừa về đến nhà, hắn đã kéo cô vào trong. Ngay cả dép còn chưa kịp thay. Hắn ôm eo cô để cô ngồi ở trên bàn. Dạng hai chân cô ra, đưa chân cô vòng qua eo hắn.

“Niên Niên, rốt cuộc thầy…”

“Chụt”

Hắn hôn lên môi cô.

“Bị làm sao?”

“Chụt”

Hắn lại hôn môi cô.

Lưu Mạn đẩy hắn ra. Hắn vòng tay qua sau gáy kéo cô về phía mình. Đôi môi mỏng hôn lên, càng lúc càng ngấu nghiến.

Cái tay còn lại nghịch ngợm luồng vào sau lưng cô. Không một động tác thừa, rất nhanh áo ngực đã được tháo khuyên cài.

Lưu Mạn lấy tay che ngực lại dùng sức đẩy hắn ra. Cách một lớp áo, bầu ngực ẩn hiện khiến người trước mắt như điên đảo thần hồn.

“Rối cuộc thầy bị làm sao?”

Hắn cúi đầu thở vào man tai của cô. Hơi thở mang theo dục vọng đang bùng cháy.

“Mạn Mạn, em nên nhớ em là của tôi. Bất kỳ tên đàn ông nào cũng không được chạm vào em.”

Lưu Mạn bây giờ mới hiểu ra, hắn là đang ghen.

“Anh ghen sao? Rõ ràng đâu ai chạm vào em?”

Hắn đưa tay lên dứt khoát xé rách chiếc áo cô đang mặc. Giọng nói có chút giận giữ.

“Tên nhóc đó đã chạm vào tay em. Còn ngồi sát em. Em xem tôi trừng phạt em thế nào.”

“Em?”

Còn chưa đợi cô nói hắn đã dùng tay xoa nắn bầu ngực căng tròn. Đôi môi mỏng từ từ dịch chuyển xuống mà cắn mút.

Lưu Mạn vòng tay qua cổ hằn mà ôm lấy, khóe mắt rưng rưng vì cảm giác tê dại đang chạy dọc khắp cơ thể.

“Đừng…”

“Mạn Mạn, em xem tối nay tôi dày vò em thế nào.”

“Em… Ưm…”

“Lưu Mạn, em nhớ kỹ cho tôi. Tâm trí em, cơ thể em đều thuộc về tôi. Rõ chưa? Tôi cho phép em yêu tôi. Còn lại cấm hết, tập trung vào học hành.”

Có vô lý quá không?

Hắn kéo quần lót nhỏ của cô ra, sau đó đưa thứ ấm nóng đang cương cứng vào bên trong. Theo động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Không một chút lưu tình.

“Em… Ưm… Rõ rồi… Tha cho em đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK