• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Tô Lục vẫn nắm chặt lấy tay thanh niên trước mắt.

Có những người trời sinh đã có tố chất đả động lòng người, mỗi lời nói cử động đều khiến người ta không kìm lòng được mà tin phục theo, Đồng Hoa chính là một trong số đó. Nhưng vỏn vẹn như thế, còn chưa đủ để Tô Lục đưa ra hành động như vậy, thật sự khiến cô hạ quyết tâm, là lời nói của Diệp Huyên ——

“Có muốn đồng ý với hắn không?”

“Tôi muốn thử một lần.”

“Cô xác định chứ?”

Đối mặt với câu hỏi của Tô Lục, Diệp Huyên trả lời: “Tôi có cảm giác, hắn và tôi có điểm giống nhau, nhưng lại hoàn toàn bất đồng. Tôi muốn biết, khác nhau ở chỗ nào.”

“Tôi muốn nhìn xem, hắn sẽ làm như thế nào.”

“Tôi có cảm giác, ở trên người hắn, có thể tìm được đáp án.” Trong lòng của Diệp Huyên thật ra vẫn tràn ngập mê hoặc, cùng lúc tin tưởng chắc chắn hành vi của mình là chính xác, chính trực, chính nghĩa, nhưng đồng thời lại có cảm giác chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nghĩ ra, cô sợ một khi nghĩ quá nhiều, sẽ hủy diệt đi tín niệm thật vất vả mới thành lập nên. Cho đến tận khi mạt thế xảy ra, cho đến tận khi gặp loại chuyện này, cho đến tận khi Tô Lục xuất hiện, mới bắt buộc khiến cô phải đối mặt với chuyện này.

“… Tôi biết.”

Này dù sao cũng là cuộc sống của Diệp Huyên, nếu cô ấy đã hạ quyết tâm như vậy, Tô Lục cũng không thể ngăn trở.

Vì thế, Tô Lục duỗi tay ra, hơn nữa, trong nháy mắt này, đem quyền khống chế thân thể tạm thời nhường lại cho Diệp Huyên —— nếu chuyện này là do Diệp Huyên quyết định, tay cũng nên do cô ấy nắm.

Đến đây thì Diệp Huyên và Đồng Hoa đã chính thức kết thành “phân đội thánh phụ thánh mẫu”.

Mà chuyện bọn họ phải làm thứ nhất chính là ——

“Tôi muốn thành lập một khu dân cư “

“Khu dân cư?” Tô Lục bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc.

“Ừ.” Đồng Hoa gật gật đầu, hắn cầm lấy ba lô trên bàn, lấy từ trong đó ra một tấm bản đồ, “Thứ này ngày hôm qua tôi nhặt được, cô xem…” Ngón tay của hắn chỉ vào một khu vực, “Tôi nghĩ có thể tìm được một khu đất thích hợp ở ngoại ô, cô cảm thấy nơi nào thì hợp?”

“Chuyện này rất khó.” Tô Lục bình tĩnh trả lời nói, “Chúng ta làm thế nào để dự trữ đầy đủ thức ăn nước uống, làm thế nào quản lý dân chúng, làm thế nào giải quyết đám tang thi đến gần… Rất nhiều nhiều phương diện phải suy xét.”

“Tôi biết.” Đồng Hoa gật đầu, “Cơm phải ăn từng miếng, chuyện phải làm từng chút, hành trình ngàn dặm bắt đầu từ dưới chân, không bắt đầu từ bây giờ sẽ vĩnh viễn không bắt đầu được.”

“Anh muốn bắt đầu như thế nào?”

“Tóm lại.” Sau một lát suy nghĩ, trên mặt Đồng Hoa nở một nụ cười, “Chỉ dựa vào lực lượng của hai người chúng ta là không đủ, cho nên, trước tiên đi tìm đồng bọn thôi.”

“…” Vì sao lại có cảm giác tiền đồ thật xa vời.

Giống như lời nói của Đồng Hoa, nếu bởi vì cảm giác khó khăn mà không làm thì cái gì cũng không bắt đầu được.

Trên đường “tìm kiếm đồng bọn”, Tô Lục phát hiện ra một chuyện kỳ diệu, đó chính là —— thánh phụ tiên sinh này, có vận khí cực kỳ tệ!

Ví dụ như, nếu một đám người cùng nhau rút thăm, tám phần hắn sẽ rút phải phiếu thăm xui xẻo nhất, mà mỗi lần đều như vậy!

Rõ ràng đi cùng một chỗ với “miếng đậu phụ thối” là cô, nhưng chỉ cần hắn hơi rời xa một chút, sẽ có tang thi đến sờ xoạng hắn, chuyện này cũng quá khiến người ta 囧 囧 rồi. Tang thi coi hắn là cái gì? Thịt Đường Tăng sao? Mà tên gia hỏa này dường như cũng đã quen, mỗi lần trúng chiêu lại yên lặng cầm “thuốc giải độc” tự chế ra bôi vài cái, lại ngồi chờ Tô Lục giúp hắn chữa khỏi miệng vết thương.

Còn vẫn có thể ngây ngô cười: “A Huyên, vận khí của cô quả nhiên rất tốt.”

Tô Lục không nói gì: “…”

Mà hắn còn khoe khoang: “Có điều tương đối mà nói, vận khí của tôi cũng coi như là độc nhất vô nhị đúng không?”

Tô Lục bất đắc dĩ: “Đây là chuyện đáng để vui vẻ sao?”

“À, tang thi bị tôi thu hút càng nhiều, thì những người khác lại bớt đi một chút nguy hiểm đúng không? Như vậy cũng không tệ lắm.”

Tô Lục bóp trán: “Xin anh hãy suy xét đến cảm nhận của người ở bên cạnh mình?”

“Không sao cả.” Ánh mắt Đồng Hoa kiên định hứa hẹn, “Tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt.”

Tô Lục: “…” Có lẽ cô nên cảm động, nhưng cho dù thế nào đều không cảm động nổi.

“Hơn nữa tang thi thoạt nhìn có vẻ rất ghét bỏ cô.” Cười.

“… Này.”

Mà hiện tại tổ đội của bọn họ sau một vài ngày tán loạn khắp nơi, rốt cục cũng tìm được đồng bọn, lại là hai người quen.

Sự tình là như thế này, sau khi Đồng Hoa nghe Tô Lục nói ở một cửa hàng quần áo nội y nào đó tìm được các loại thuốc, suy một ra ba, cho rằng có thể thông qua loại phương thức này để thu thập thuốc men.

“Dị năng của tôi cũng có thể chữa bệnh.”

“Tôi biết, nhưng…” Hắn trả lời, “Đợi đến khi khu dân cư được thành lập, không thể có chuyện ai sinh bệnh cũng đến tìm cô, như vậy rất vất vả. Hơn nữa, cho dù không sử dụng, cũng có thể dùng nó để đổi những thứ khác.”

Vừa nói, vừa bước vào một cửa hàng —— nội y.

Tô Lục nhìn chăm chú vào gương mặt ửng đỏ của người nào đó, không có ý tốt hỏi: “Chưa từng đến bao giờ đúng không?”

“Khụ…” Ánh mắt liếc trái liếc phải.

“Anh không có bạn gái.”

“… Vì sao cô lại khẳng định như vậy?”

“Dẫn bạn trai đến cửa hàng nội y, bắt hắn kiên nhẫn chờ đợi chính là thú vui của con gái.”

“…” Vẻ mặt Đồng Hoa đau khổ nhìn trời. Con gái thật sự có loại thú vui ác độc thế sao? Nói như vậy làm một người đàn ông độc thân cũng có chỗ tốt.

Đại khái đi một vòng quanh cửa hàng nội y, xử lý xong vài con tang thi, hai người phân công nhau bắt đầu hành động. Tô Lục vận khí rất tốt nhanh chóng tìm đến phòng nghỉ của nhân viên, mà ngay giây tiếp theo khi cô đẩy cửa ra, một chiếc cung nỏ đã đặt trên cổ.

Tô Lục: “…” Loại cảm giác này thật quen thuộc…

Người xuất hiện trước mắt cô, rõ ràng là Cố Thích.

“Là cô?” Nhìn thấy cô, ánh mắt của thanh niên sáng lên, nhưng lại giống như nhớ ra cái gì, rất nhanh trở nên ảm đạm.

“Các anh…”

“Là cô à, đầu đất.”

Tô Lục bị giọng nói này hấp dẫn, nhìn vào bên trong phòng, phát hiện Dụ Ngôn đang ngồi trên đất, đao lớn vẫn duy trì trạng thái ra khỏi vỏ, thấy Tô Lục nhìn, hắn khẽ hắng giọng, buông đao xuống: “Quần lót lần trước dùng hết rồi sao?”

Tô Lục: “…” Hắn nói chuyện có thể thất lễ hơn nữa không?

Không đợi cô nói gì, Dụ Ngôn đột nhiên cầm lấy thứ gì đó trên mặt đất, ném về phía cô: “Cút đi.”

Tô Lục lui về phía sau vài bước tiếp lấy, cánh tay bị thứ đó va trúng đau đớn, sau đó cô phát hiện ở trong lòng rõ ràng là hòm thuốc, nháy mắt đã phản ứng lại: “Anh bị thương?” Cô hiểu vì sao Cố Thích nhìn thấy mình có chút kích động, lại rất nhanh tiêu tán, chẳng lẽ là bởi vì ——

“Anh bị tang thi cắn?”

“Biết rồi thì nhanh chóng lăn đi.” Dụ Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu không tốt, “Tránh cho tôi luẩn quẩn trong lòng kéo cô xuống làm đệm lưng.”

“Rõ ràng là có ý tốt, anh nói dễ nghe một chút sẽ chết sao?” Tô Lục thật sự không chịu nổi.

“Ồ, vài ngày không gặp lá gan đã lớn thế sao?” Thanh niên nở một nụ cười ác liệt, “Cần tôi dạy dỗ lại một chút không?”

“Chờ anh đứng lên được thì hãy nói những lời như thế.” Tô Lục cũng cười lạnh liếc mắt nhìn vết máu dưới chân hắn —— trong khoảng thời gian này, Tô Lục đã thông qua Đồng Hoa mà hiểu rõ về tên gia hỏa này, nói ngắn gọn, miệng tuy xấu, nhưng con người cũng không tệ lắm… Luôn cảm thấy loại giả thiết này đã được nghe qua ở nơi nào đó.

“Đối phó với cô còn phải đứng hay sao?” Dụ Ngôn nhìn về phía bạn tốt, “Cố Thích, đưa cung nỏ của cậu cho tôi.”

Cố Thích: “… Đừng nháo.” Hắn thở dài, nhìn về phía Tô Lục, “Cô đừng so đo với hắn.”

“Tôi đương nhiên sẽ không so đo với hắn.” Tô Lục quay đầu, nở một nụ cười ôn hòa với thanh niên đang ngồi dưới đất, thành công khiến gương mặt của đối phương co rút liên tục, “Không chỉ như thế, tôi còn giúp hắn trị liệu.”

“… Trị liệu?” Trên gương mặt Cố Thích rõ ràng xuất hiện chút dao động, hắn theo bản năng cầm lấy cổ tay Tô Lục, “Cô nói thật sao?”

“Đương nhiên.” Tô Lục vừa nói, vừa dùng một tay còn lại lấy từ trong túi vải ra bình thủy tinh Đồng Hoa giao cho cô, giơ cao lên: “Dùng cái này là được.”

Phát giác ra mình thất lễ, thanh niên ngại ngùng nhìn cô, buông tay nói: “Châm cứu?”

“Coi như thế đi.” Tô Lục đi đến bên người Dụ Ngôn, ngồi xổm xuống, chậm rãi mở nắp chai, cầm lấy một chiếc kim châm, quơ quơ không ngừng.

Dụ Ngôn nhíu mày: “Đừng giả thần giả quỷ, muốn đâm thì đâm đi.”

“Đừng nháo.” Tô Lục nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Thân thể con người rất huyền diệu, một khi không cẩn thận đâm nhầm chỗ, bất cứ lúc nào anh cũng có thể mất đi khả năng giao hợp của mình.”

Dụ Ngôn: “…”

Cố Thích: “…”

Người thứ nhất phản ứng lại trước, cắn răng: “Cô đang đùa giỡn tôi?”

Tô Lục dịu dàng cười: “Sao có thể?” Vừa nói, vừa cầm kim châm trong tay cắm lên đùi hắn, ngay sau đó, lại cầm ra một chiếc kim châm khác.

“… Rốt cuộc cô muốn cắm bao nhiêu?”

“À, có lẽ cả bình.”

Sắc mặt Dụ Ngôn đen lại, cầm đao đặt lên cổ Tô Lục: “Nói thật!”

Tô Lục vẫn thản nhiên, mí mắt cũng không nháy: “Anh nhìn miệng vết thương của mình đi.”

Thanh niên theo bản năng nhìn lại, kinh ngạc phát hiện, thật sự có máu màu tím đen từ miệng vết thương chảy xuống, nói như vậy…

Chuyện này là rất bình thường. Trên nguyên tắc, thuốc giải độc chỉ cần vào được trong cơ thể là có thể phát huy tác dụng, đương nhiên, số lượng dùng bao nhiêu cũng cùng tỉ lệ thuận với mức độ lây nhiễm của virus, cho nên Tô Lục cắm kim châm vào chỗ nào cũng được. Nhưng vấn đề là, cô biết, Đồng Hoa biết, nhưng Dụ Ngôn lại không biết.

Tiếp đó, cô lại cắm thêm vài chiếc kim châm lên đùi Dụ Ngôn.

Trên trán Dụ Ngôn xuất hiện vô số sợi gân xanh, cho dù thế hắn cũng không cảm thấy đau đớn lắm, ngược lại xác thực có hiệu quả. Nhưng, mỗi một động tác của Tô Lục không chỉ không hề có vẻ đẹp độc hữu của châm cứu trung y, mà còn khiến người ta run sợ như mổ heo —— nhìn trái nhìn phải, chọn lựa hồi lâu, giống như rất lo lắng mình đâm lầm chỗ. Lại liên tưởng đến khả năng lúc trước cô nó, thật sự là khiến hắn… vô cùng muốn giết người!

Cố Thích dường như nhìn ra cái gì, chỉ yên lặng xoay người đi, quyết định để cho bạn tốt chút mặt mũi.

Mắt thấy virus đã bị đào thải gần như toàn bộ ra khỏi cơ thể, Tô Lục đóng nắp bình lại, tuy rằng nói là phải dùng cả bình, nhưng thứ này là từ máu của Đồng Hoa, sao có thể dễ dàng lãng phí.

“Được chưa?” Cố Thích đúng lúc quay đầu hỏi.

Tô Lục gật đầu, đang chuẩn bị nói cái gì đó, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “A Huyên, cô ở chỗ nào?”

“!!!”

“…”

Hai vị thanh niên đồng thời giật mình, ngay sau đó, trăm miệng một lời kêu: “Đồng Hoa?”

“… A?”

Sau một hồi nhận lại người thân, Đồng Hoa ngồi xổm xuống bên người Dụ Ngôn, cúi đầu nhìn kim châm trên đùi hắn, đúng vào lúc này, Tô Lục đột nhiên kéo ống tay áo hắn, vẻ mặt vô cùng “kinh hãi” nói: “Đồng Hoa, anh tới vừa đúng lúc, xem tôi có đâm sai chỗ nào không.”

“Đâm sai?” Thanh niên có khuôn mặt trẻ con sửng sốt, cũng không phải đâm huyệt, làm gì có chuyện đâm sai đâm đúng?

“Đúng vậy, không phải anh nói, chỗ này có huyệt đạo gì đó rất quan trọng sao? Nhỡ đâu đâm sai thì hậu quả về vấn đề kia thực nghiêm trọng.” Trừng mắt.

Đồng Hoa run run: “…” Ánh mắt “anh không theo ý của tôi mà nói, tôi sẽ tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng” kia là sao đây? Sau một lúc cân nhắc, hắn quyết đoán bán đứng huynh đệ: “Ừ, quả nhiên là đâm sai toàn bộ rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.” Nói đến đây, giống như muốn tăng mạnh sức thuyết phục, hắn gật mạnh đầu, “Ừ, vô cùng nghiêm trọng.”

Dụ Ngôn: “…” Hắn còn chưa kết hôn được chứ?!

Cho nên nói, tuyệt đối không nên đắc tội nữ nhân, nhất là loại người không nhân hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK