Tô Lục trải một tấm vài trắng dầy lên mặt bàn, ngay sau đó cẩn thận đặt công cụ và một đám linh kiện số lượng cả trăm cái lên trên, cuối cùng ánh mắt dừng lại đánh giá vỏ ngoài của quang não, phải thừa nhận rằng đối phương không phải chỉ khoe khoang, mà cả ngoại hình và cảm giác tiếp xúc của chiếc vỏ này quả thật không hề khác biệt với món hàng thật hôm nay cô nhìn thấy trong cửa hàng.
“Tiếp theo làm như thế nào?”
“Trước tiên làm quen với cấu tạo của nó, sau đó vào Thiên Võng.”
Không lâu sau, hai người cùng tiến vào Thiên Võng.
Bởi vì đã hẹn ngày mai mới chính thức “làm việc”, nên tạm thời bọn họ vẫn là “người tự do”, sau khi ra khỏi không gian cá nhân, Tô Lục cùng Thì Thần lại lần nữa đi vào phòng huấn luyện của hội sở Lạc Sâm, thời gian vài tháng đủ để không ít người nhận ra bọn họ. Khi hai người không chú ý mà đi vào, trong hội sở thường xuyên sẽ xuất hiện đoạn đối thoại như sau ——
“Hai người kia chính là thiên phú cấp S?”
“Đúng vậy.”
“Anh đã nói chuyện với bọn họ bao giờ chưa?”
“Chưa, mỗi lần bọn họ tới luôn đi thẳng tới phòng luyện tập, luyện tập xong sẽ rời đi.”
“……Nỗ lực thế sao?”
“Đúng vậy.”
“Khó trách thiên phú là cấp S.”
“…… Không, thiên phú và nỗ lực đâu có quan hệ.”
Sau khi tiến vào phòng luyện tập, Tô Lục khoanh chân ngồi xuống, Dép xỏ ngón duỗi tay quét qua trước mặt cô —— một đống linh kiện và công cụ nháy mắt xuất hiện giữa không trung, giống hệt như những thứ trong hiện thực.
“Luyện tập ở chỗ này sao?” Bởi vì phòng huấn luyện không có bất kỳ thiết bị theo dõi nào, nên cô có thể yên tâm mà nói chuyện như bình thường.
“Ừ.” Thì Thần gật đầu, tay phất lần nữa, một tấm bàn đồ lắp ráp được phóng lớn cũng xuất hiện trước mắt Tô Lục, “Dựa theo cái này làm. Không cần dùng tay, dùng lực tinh thần. Đây cũng là phương pháp rèn luyện không tồi.”
Tô Lục gật gật đầu, khép hờ đôi mắt, một lát sau, mấy trăm sợi tinh thần mỏng lặng yên không một tiếng động xuất hiện, chỉ trí giả mới có thể nhìn thấy chúng nó. Các phòng luyện tập của hội sở đều được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, ở trong đó có thể trợ giúp người luyện tập nâng cao sức tập trung, đạt được hiệu quả làm ít công to.
Mà sử dụng lực lượng tinh thần kỳ dị ở chỗ, cho dù không mở mắt, vẫn có thể tinh tường “nhìn” thấy cảnh tượng chung quanh, bao gồm cả bản đồ và đống linh kiện mà Thì Thần tạo ra.
Bước đầu tiên, Tô Lục điều kiển kéo những sợi tơ tinh thần ra ngoài, “nắm lấy” những linh kiện và công cụ trước mặt.
Không thể không thừa nhận, “làm” khó hơn rất nhiều so với “nghĩ”, tuy rằng mỗi sợi tinh thần này có thể ví với một bộ phận của cơ thể, nhưng mặc dù luyện tập lâu như vậy, muốn thao tác tất cả cùng một lần, vẫn là quá miễn cưỡng.
Tô Lục hít một hơi thật sâu, thả lỏng tâm tình, mới hai tháng mà thôi, không vội được. Cô bắt đầu lại một lần nữa, trước tiên thăm dò giới hạn điều khiển của mình, sau đó không lâu đưa ra một con số chính xác —— 94 sợi.
“Là một người mới, cô đã làm vô cùng tốt.” Giọng nói của thanh niên truyền đến, không ồn ào như bình thường, lúc này giọng nói của anh ta lại mang theo cảm giác “an ủi lòng người”: “Bây giờ thu hồi lại những sợi tơ thừa, tiết kiệm lực lượng tinh thần.”
Tô Lục làm theo lời.
“Nắm được không có nghĩa là có thể thao tác cẩn thận.” Thì Thần vừa nói, ngón tay gảy nhẹ, “Chúng ta bắt đầu từ chuyện đơn giản nhất.” Khi nói chuyện, những linh kiện và công cụ bị sợi tinh thần bắt được đồng thời thay đổi, biến thành hai loại không phải A thì là B, “Đem những linh kiện có con số giống nhau ghép nối lại.”
“Không được thất thần.”
“Tập trung.”
“Số 32 ……”
Mấy ngày kế tiếp, Tô Lục vẫn luôn tập trung luyện tập việc này. Nếu là ghép tay thủ công, cô đã sớm hoàn thành; nếu chỉ dùng một hai sợi tinh thần ghép nối quang não, cô cũng đã sớm thành công. Nhưng thật đáng tiếc, cô quá mức cố chấp, đặc biệt khi nhìn thấy người nào đó điều khiển mấy trăm sợi tơ mỏng nháy mắt ghép nối linh khiện thành một quang não hoàn chỉnh…… cô càng không muốn chịu thua.
Bởi vậy có thể thấy, cho dù mua được linh kiện, ngày mà cô có được quang não cầm tay chỉ sợ cũng còn rất xa……
Mà cũng trong quá trình luyện tập này, Tô Lục đã chính thức trở thành nhân viên của Tâm Quy Xử. Ông lão chủ tiệm tên là Ngụy Phù Phong đối với “đại sư văn tự cổ đại” Thì Thần có thể nói là sùng bái mù quáng, thậm chí dựa vào lời nói của hắn mà thay đổi hoàn toàn bài trí của cửa tiệm. Nhưng khách quan mà nói, Tô Lục thừa nhận cửa hàng hiện tại có tính thẩm mỹ hơn trước kia rất nhiều.
Mà cánh cửa lớn trước cửa tiệm cũng đã được Ngụy lão đổi mới. Trên cửa mới là tám chữ to “Cung hỉ phát tài, bao lì xì tới” do Dép xỏ ngón tự tay viết, hắn nói: “Tám chữ này vô cùng chiêu tài, không cần biết người nào nhìn thấy đều sẽ chấn động, không cầm lòng được mà lấy tiền đưa cho ông”.
Ngụy lão vô cùng vui mừng.
Ngoài ra, Dép xỏ ngón còn tặng cho ông lão một bộ trường bào màu xám đậm, vốn dĩ hắn muốn đưa một bộ Hán phục, có điều chỉ sợ chói mắt. Bởi vì dựa vào trình độ truyền thừa của thế giới này mà nói, Hán phục chính là đồ vật trong truyền thuyết, đột nhiên xuất hiện một bộ, chưa biết chừng còn mang đến phiền toái.
Vì bảo đảm hài hòa, gia hỏa này còn không biết xấu hổ mà mặc một chiếc áo bào đỏ thắm thêu hoa văn hình rồng màu đen bạc, trên tay cầm một cây quạt không biết lấy từ chỗ nào, viết bốn chữ rồng bay phượng múa —— phong nguyệt tuyệt đại.
Tô Lục thì dùng võ lực để cự tuyệt đề nghị “chúng ta cùng mặc đồ đôi” của người nào đó, thay vào đó là một bộ sườn xám màu trắng in tranh thủy mặc, mấy đóa hoa sen nở rộ trên nền trắng, tuy rằng không có bất cứ màu sắc tươi đẹp nào, lại mang đến mỹ cảm hàm súc. Đây là bộ sườn xám cô từng nhìn thấy trên một quyển tạp chí, lúc ấy có chút yêu thích, không nghĩ tới có thể đạt được ước nguyện.
“Hôm nay, tất cả đều giao cho hai người!”
Sáng sớm, Tô Lục vừa mới bước vào cửa hàng, đã bị Ngụy lão nắm chặt tay, nghiêm túc dặn dò.
“Người tới?”
“Ừ, theo thám tử báo lại, khoảng hai tiếng nữa sẽ đánh giết đến.” Ngụy lão lau mồ hôi trên trán, “Cháu gắng sức chịu đựng, ta rút lui trước!” Nói xong, chuồn mất.
Tô Lục: “……”
Thì Thần gia hỏa kia vừa rồi còn cùng cô chào hỏi, bây giờ không biết đã chạy đi nơi nào.
Cô nghĩ nghĩ, đi đến ngăn tủ cầm lấy hộp trà, pha một bình trà thơm. Tuy rằng thời gian hai tiếng đã đủ để cô khôi phục lực lượng tinh thần, nhưng lo trước khỏi hoạ. Sau khi chuẩn bị xong, Tô Lục ngồi ở trên ghế gỗ, vừa nhấp trà, vừa lật xem cuốn “lịch sử khoa học kỹ thuật phát triển của Lam tinh” vừa lấy được trên giá sách, đối với vấn đề này cô cảm thấy rất hứng thú, tuy rằng có một số chuyện đọc đến như lọt vào trong sương mù.
Thời gian đọc sách luôn chóng qua, khi một lần nữa cô duỗi tay cầm cốc trà, chuông gió trên cửa đột nhiên “leng keng” vang lên, Tô Lục theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện một bóng hình xuất hiện trước cửa.
“Ông già, chúng ta tới rồi!” Người này một tay giữ cửa, hắn có mái tóc ngắn đỏ tươi, sợi tóc dựng thẳng, trên ý nghĩa nào đó mà nói có thể bộc lộ tính cách của chủ nhân: “Đừng trốn nữa! Từ bỏ chống cự nhận thua là con đường duy nhất!”
Tô Lục: “……” Quả nhiên là “người một nhà”.
“Ơ? Cô là ai?” Gã trai kia sau khi nhìn thấy người trong phòng thì sửng sốt.
Tô Lục đứng lên, trả lời: “Tôi là nhân viên tạm thời của nơi này.”
Đối phương kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó hừ nhẹ: “Biết ngay ông già sẽ không dễ dàng từ bỏ mà.” Ngay sau đó hắn ôm cánh tay nhìn về phía Tô Lục: “Cô là bác sĩ tâm lý?”
Thấy đối phương hỏi thẳng, Tô Lục cũng ăn ngay nói thật: “Tôi có giấy chứng nhận ông chủ đưa.”
Thanh niên: “……”
Nhìn khóe miệng giật giật liên hồi của hắn, Tô Lục biết chuyện Ngụy lão làm giả giấy tờ không thiếu người biết.
“A Phái, chúng ta vẫn nên đi thôi.” Khi nói chuyện, hắn mới nhớ ra mình vẫn đang đứng chắn cửa, vội vàng tránh ra.
Tô Lục nhìn về người phía cửa, không thấy không biết, vừa thấy lại dọa cô giật mình, người này không phải Giản Phái cô gặp cách đây hai ngày sao? Có điều, gia hỏa này đúng thật là lười, khuôn mặt và dáng người đều không hề thay đổi, trên người vẫn mặc trang phục mặc định cho nam tính trong Thiên Võng —— áo thun màu trắng, quần tây màu đen thêm đôi giầy lười xám.
Chỉ là cùng một kiểu trang phục, có một số người lại mặc đẹp hơn người khác, nguyên nhân chỉ có một—— bộ dạng đẹp!
Một hiện thực khiến người ta bi thương nhưng lại rất có sức thuyết phục.
Giản Phái bước vào phòng, nhìn hai người, ánh mắt không hề dao động, hiển nhiên hắn không nhận ra Tô Lục, đương nhiên, có thể nhận ra mới là lạ.
“Nơi này có vẻ không tồi.”
“Hả?” Thanh niên tóc đỏ sửng sốt, ngay sau đó trả lời, “Ồ, mấy ngày không đến, ông già đã sửa lại khi nào?” Hắn xoay người, “Cửa cũng đổi rồi, tôi nói mà, cái chữ trên cửa lúc trước luôn cảm thấy quái quái…… Muốn đi vào ngồi một chút không?”
“Ừ.”
Thanh niên tóc đỏ cười, vẫy vẫy tay đối với Tô Lục đang đứng ở trong phòng: “Người kia, mau tới tiếp khách.”
Hai người còn lại: “……” Hắn có hiểu “tiếp khách” có nghĩa là gì không?
“Vẻ mặt của hai người là sao?” Thanh niên tóc đỏ nhíu mày, “Kỳ quái……”
Hai người còn lại: “……” Thấy chưa, quả nhiên không biết! Hơn nữa……
—— người kỳ quái nhìn thế nào cũng thấy là anh mới phải!
Mặc kệ thế nào, thân là nhân viên tạm thời, Tô Lục vẫn phải hoài thành nghĩa vụ.
Sau đó xảy ra chút vấn đề nhỏ, Giản Phái càng muốn ngồi ở phòng khách thay vì phòng tư vấn riêng. Tô Lục nghĩ một chút, cũng không thể hiện ý phản đối. Nói cách khác, nếu Giản Phái là người bệnh kia, cô hoàn toàn có thể lý giải ý tưởng trong nội tâm anh ta. Sau khi mắc căn bệnh kỳ quái kia, có lẽ anh ta tìm đến rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng kết quả lại lần lượt thất vọng.
Nguyên nhân cửa tiệm này hấp dẫn anh ta tiến vào là phong cách trang trí bên ngoài, mà phòng tư vấn khám bệnh thì không có điểm nào khác biệt so với những nơi khác.
Sau khi dẫn hai người ngồi xuống, Tô Lục pha một bình trà mới.
Trong chớp mắt khi cô vừa đặt bình trà xuống, thanh niên tóc đỏ hít hít mũi: “Trà thơm, ông già vẫn quý trà này như mạng, bình thường đều không cho tôi chạm vào!” Khi nói chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía bạn tốt, “A Phái, mau nếm thử!” Vật phẩm có thể khôi phục và đề cao lực lượng tinh thần hắn đã gặp rất nhiều, nhưng loại trà này bởi vì giá trị văn hóa riêng cùng với giá trị lịch sử của nó, mà so với những thứ khác trân quý hơn nhiều.
Giản Phái nâng chén trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, nhắm mắt lại hơi cảm nhận chút dư vị, gật đầu nói: “Trà ngon.”
“Vậy uống nhiều một chút!” Thanh niên tóc đỏ quay sang nói với Tô Lục, “Cô gái, tìm giúp tôi cái bình lớn, pha toàn bộ lá trà.”
Tô Lục: “……” Cô đã hiểu vì sao Ngụy lão không cho gia hỏa này chạm vào lá trà của ông.
“A Văn, không cần phí phạm của trời.” Giản Phái lắc đầu, “Tuy rằng tốt, nhưng cũng không có tác dụng với tôi.” Thật ra ít nhiều hắn cũng cảm giác được, vấn đề của mình có lẽ là do lực lượng tinh thần bị hao tổn, chỉ là kết quả kiểm tra ở bệnh viện lại không ủng hộ kết luận này. Từ sau đó, hắn đã thử dùng không ít vật phẩm khôi phục lực lượng tinh thần, đáng tiếc đều không mang lại bao nhiêu hiệu quả.
“Thử một chút……” Nếu Tô Lục không có đoán sai, thanh niên tóc đỏ tên gọi “Ngụy Văn” đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên nâng tay lên, ngay sau đó mở ra quang não cùng người khác giao lưu, khoảng ba năm phút sau, anh ta thu lại màn hình, có chút do dự mà nhìn về phía Giản Phái.
“Đi đi.”
“Thế nhưng ……”
“Không khí nơi này tôi rất thích, muốn ngồi thêm một lúc.”
Ngụy Văn do dự một chút, cuối cùng quyết định: “Nếu không tôi ở lại cùng cậu.”
“Cậu quá ồn ào.” Giản Phái dùng lời nói bình tĩnh chọc đối phương một đao, “Không có lợi cho việc nghỉ ngơi của tôi.”
“……”
Cuối cùng, Ngụy Văn vẫn đứng dậy rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi hắn đi, Tô Lục quả nhiên cảm thấy căn phòng an tĩnh hơn không ít.
Một đôi nam nữ thanh niên lẳng lặng ngồi đối mặt, ở giữa là một bình trà còn đang bốc hơi nóng, không khí hơi xấu hổ, càng thêm yên tĩnh.
Im lặng một lát, Giản Phái mở miệng hỏi: “Kệ sách có sách, có thể xem không?”
Tô Lục gật đầu: “Có thể. Nhưng mà hình như anh đến để trị liệu?”
Giản Phái lắc đầu, nhìn chăm chú vào nước trà xanh biếc: “Ông chủ của cô sẽ không xuất hiện.” Đối với chuyện này, trong lòng hắn rất rõ ràng.
Sở dĩ tới nơi này, thuần túy là vì giúp Ngụy Văn. Người bạn này của hắn thích nhất chính là đối nghịch với ông nội của mình, không có ác ý gì, chỉ là từ nhỏ đến lớn lặp lại không biết bao nhiêu lần, mọi người đã sớm thành thói quen.
Mà hắn cũng rất rõ ràng, bệnh này, ông cụ Ngụy có lẽ cũng không trị được. Hắn đã âm thầm tìm đến những lão giả đã nghỉ ở đây, đáng tiếc bọn họ đều không có cách nào.
Chuyện này, không chỉ có hắn, bản thân Ngụy Văn cũng biết.
Tên kia có lẽ chỉ muốn dẫn hắn tới nơi này ngồi, nghỉ ngơi một chút, thả lỏng tâm tình.
Sự thật chứng minh, đề nghị của Ngụy Văn không tồi, lựa chọn của hắn cũng không tồi, ở nơi này hắn quả nhiên tìm được cảm giác yên bình đã lâu không có được, tâm linh vẫn luôn phiêu đãng từ sau khi mẹ hắn qua đời đột nhiên tìm được một không gian nghỉ ngơi.
“Nguyên nhân anh không thể nào ngủ được, là vì lực lượng tinh thần bị hao tổn.”
Trong mắt Giản Phái hiện lên sự kinh ngạc, hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Tô Lục.
Tô Lục bình tĩnh mà nghênh đón.
Sau ngắn ngủi đối diện, ánh mắt thanh niên lại lần nữa khôi phục yên lặng, giọng điệu hắn bình tĩnh: “Cô cảm thấy thế sao?” Thấy có người cùng kết luận với mình, hắn nhiều ít có chút kinh ngạc.
Tô Lục gật đầu: “Tôi có thể trị.”
Lần này Giản Phái thật sự bị kinh sợ, đương khi hắn chuẩn bị nói gì đó, đầu vai đột nhiên nặng nề. Thanh niên vô cùng kinh ngạc có người có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận mình, nghiêng đầu nhìn lại, sau đó hôn mê bất tỉnh.
“Xong!”
Tô Lục nhìn Thì Thần vỗ vỗ tay bộ dạng “thật là dễ dàng”, khóe miệng hơi co giật: “Không phải cứ như vậy mà có thể chữa trị cho anh ta chứ?”
“Sao có thể.” Dép xỏ ngón vô tội nhìn cô, “Tôi chỉ là dùng lực lượng tinh thần đánh hắn hôn mê mà thôi.”
“……”
“Đi, chúng ta đi luyện tập.” Thì Thần nói, vươn tay trực tiếp nhấc Giản Phái lên, lắc lư 360 độ: “Gia hỏa này chính là tư liệu sống nha.”
Nhìn vẻ rung đùi đắc ý kia, Tô Lục đột nhiên cảm thấy mình giống như quen biết một “nhà khoa học điên cuồng”. Ngày thường chạy chế độ M đột nhiên trở thành phong thái S*, cũng khó trách cô không thể thích ứng.
*M và S là viết tắt của Masochist và Sadist. Trong hoàn cảnh này có thể hiểu M là chỉ người hứng thú và hạnh phúc khi bị hành hạ còn S là người thích thú khi hành hạ người khác. Thuật ngữ SM này được sử dụng khá phổ biến, nhất là trong vấn đề tính dục:)))
Sau khi hai người tiến vào phòng tư vấn riêng, Thì Thần ném Giản Phái lên trên ghế nằm, rồi sau đó từ trong ngực áo lấy ra một cái bình thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng màu vàng óng hơi sền sệt, chiếu dưới ánh sáng, nó lấp lánh như phấn bắt sáng, nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Anh vừa rời đi, là vì thứ này?”
“Chính xác!” Dép xỏ ngón nhếch miệng cười lộ hàm răng trắng, rồi sau đó hừ lạnh, “Coi như gia hỏa này được lợi.”
“Hình như anh không thích anh ta?”
“…… Nào có.”
Phán đoán mạch não của gia hỏa này, Tô Lục nhanh chóng đưa ra kết luận: “Chẳng lẽ là bởi vì anh ta đẹp trai hơn anh?”
“Sao có thể như thế!” Người nào đó phản bác lời lẽ đanh thép, vừa nói, vừa vươn tay yên lặng đánh vào mặt Giản Phái, “Người anh tuấn giống như tôi, sao phải ghen ghét người khác?” Đánh, “Chuyện này không khoa học.” Đánh. “Cho nên nhất định là em gái suy nghĩ nhiều rồi!” Đánh đánh đánh!
Tô Lục: “……” Còn chân tướng nào rõ ràng hơn chuyện này?
“Khụ!!!” Người nào đó ho mạnh, “Tóm lại, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Ừ.”
Tô Lục ngồi xuống ghế sofa, Thì Thần đột nhiên chạy vội ra ngoài, một lát sau, hắn ôm lư hương tiến vào, bật lửa đốt chút hương liệu, giải thích: “Hương liệu này có tác dụng tập trung tinh thần.”
Tô Lục gật gật đầu, nhắm mắt lại, 146 sợi tơ tinh thần có thể thao tác tất cả vươn ra.
“Rất tốt, tôi sẽ bắt sợi tơ tinh thần của hắn ta ra.”
Thì Thần vừa nói dứt lời, tay nhẹ nhàng vỗ vào đầu Giản Phái, rồi sau đó thật sự thực hiện động tác “nắm”, không ít không nhiều, vừa đúng 146 sợi tơ, ngay sau đó, vung nhẹ về phía Tô Lục.
“Tiếp lấy.”
Tô Lục thao tác sợi tơ tinh thần của mình, chuẩn xác bắt lấy từng sợi.
“Thấy có gì bất ổn không?”
Tô Lục hơi nhíu mày, tuy rằng cùng là tơ mỏng, nhưng so với cô, của Giản Phái chỉ là hơi ủ rũ, vậy vấn đề ở chỗ nào?
Cô càng thêm tập trung tinh thần, thật cẩn thận thăm dò, một lát sau, giống như chú ý tới cái gì, Tô Lục tập trung vào một sợi tơ mỏng, tưởng tượng nó trở nên sắc nhọn, rồi sau đó thử chọc vào.
“Xẹt xẹt!”
Nếu động tác này có thể phát ra âm thanh, chính là âm thanh như vậy.
Giản Phái vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ngay cả mày cũng không nhíu một cái, chuyện này không bình thường. Bởi vì tuy rằng sợi tơ tinh thần của hắn có nhiều, nhưng mỗi một sợi đều liên kết chặt chẽ với linh hồn, nếu gặp phải công kích chắc chắn sẽ báo lại chủ thể.
Mà nguyên nhân là bởi vì……
【 Tinh thần của hắn có vẻ như……】Bởi vì không tiện nói chuyện, Tô Lục giao lưu qua phương thức truyền đạt suy nghĩ.
“Không sai.” Thì Thần gật đầu, “Nhìn có vẻ không sao, thật ra bên trong sớm đã suy kiệt dần dần, nói dễ nghe là như thế, nói khó nghe chính là thủng trăm ngàn lỗ. Hơn nữa, đến tình trạng này, cho dù ăn thêm những vật phẩm bổ sung cũng vô dụng.” Vì nguyên nhân này, dụng cụ của bệnh viện không thể kiểm tra ra được. Cho dù khoa học kỹ thuật phát triển tới trình độ này, Trí giả vẫn thần bí hơn Võ giả rất nhiều, bởi vì lực lượng tinh thần thật sự là thứ không dễ để nghiên cứu. Một khi kích thích quá mức, thậm chí nó sẽ phản kích theo bản năng.
Hơn nữa, biểu hiện suy kiệt của người bình thường là trực tiếp ngất xỉu, sau đó rất lâu thậm chí vĩnh viễn không thể sử dụng lại lực lượng tinh thần, khả năng nghiêm trọng nhất có thể bỏ mạng. Trường hợp như Giản Phái có thể xem là đặc biệt, cho nên không ai cảm thấy dị thường, ngoại trừ chính hắn.
【 Hiện tại nên làm thế nào? 】
“Nếu cô học được kỹ năng trị liệu, có thể trực tiếp tiến hành trị liệu, có điều, bây giờ còn chưa được, cho nên chỉ có thể mượn ngoại lực.” Thì Thần nói xong, cầm lấy chiếc bình đặt trên bàn, mở nắp ra: “Đây là nguyên dịch hoàng kim, cô dùng tinh thần của mình truyền vào tơ tinh thần của hắn, nó sẽ kích thích lực lượng tinh thần tái sinh. Cẩn thận một chút, trước làm từng cái một, quen rồi thì làm một lúc.”
【 Ừ. 】
Sau khoảng một tiếng, Tô Lục dừng lại động tác, thu toàn bộ sợi tơ tinh thần của mình trở lại.
Từ chậm đến nhanh, cô đã thành công giải quyết xong hơn một trăm sợi tơ của Giản Phái. Chỉ là, anh ta là một người thiên phú cấp S đã tu luyện N năm, sợi tơ tinh thần hẳn đã đặt đến số lượng mấy ngàn, cho nên tổng thể mà nói, cô mới chỉ hoàn thành trị liệu một phần nhỏ.
Thấy cô dừng lại, Thì Thần lại phất tay, thu về dung dịch màu vàng. Nhân tiện đánh người nào đó một cái. Ngay sau đó, hắn đem lư hương đưa về chỗ cũ, khi trở lại tay bưng một bình trà thơm, vô cùng chân chó đưa đến trước mặt Tô Lục: “Mời đại vương dùng.”
Tô Lục mở to mắt, liếc nhìn Dép xỏ ngón một cái, nhận lấy tách trà nói: “Cảm ơn.”
“!!!” Kinh sợ!
“…… Vẻ mặt kia của anh là thế nào?”
“…… Không có gì …… Chỉ là không ngờ có thể nghe thấy câu đó từ miệng của cô…… chẳng lẽ tôi đang nằm mơ ……” Người nào đó đột nhiên trở nên hoảng hốt.
“……” Rốt cuộc hình tượng của cô trong lòng hắn kém đến mức nào?
“Bằng không, cô đánh thử một cái? Để tôi xem có đau không ……”
“……” Gia hỏa đã thành tâm thành ý khẩn cầu như thế, sao cô có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt đây?
Đạp!
Thanh niên có thể tránh thoát trăm phần trăm cú đạp của Tô Lục lập tức lăn một vòng, vẻ mặt giãn ra, khôi phục cợt nhả: “Em gái rốt cuộc trở lại bình thường, thật sự là quá tốt!”
“…… Ha hả.” Gia hỏa này thật sự là thuần M, không bị ngược đãi không vui?
__Hết chương 38__