• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một xóm núi nhỏ điều kiện vật chất vô cùng thiếu thốn.

Sáng sớm, đánh thức mọi người dậy không phải đồng hồ báo thức, mà là tiếng gà gáy. Một mặt là không có tiền mua loại “đồ dùng không thực dụng” này, mặt khác cũng là thói quen của mọi người. Gà gáy thì thức dậy, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, rất nhiều thế hệ thôn dân trong xóm núi này đều trải qua như thế.

Cô gái vốn đang nằm dài trên giường ngáp một cái, sau đó xốc chăn trở mình xuống giường, đi đến trước bàn gỗ, cầm lấy cốc súc miệng, lấy đầy kem đánh răng trên bàn chải, lại tiện nay nhét vài viên kẹo vào trong túi áo, rồi đẩy cửa ra đi ra ngoài, cách đó không xa có một một giếng nước, đã có không ít nông phụ đang vây quanh giếng múc nước giặt quần áo, vừa thấy đến cô gái đến liền nhiệt tình chào đón: “Cô giáo Bạch đấy à, đến đánh răng sao?” Vừa nói vừa múc đầy một thùng nước đưa qua cho Tô Lục.

“Cám ơn bác.” Nói một lời cảm ơn như bình thường, Tô Lục vừa dùng nước giếng ngọt mát đánh răng, vừa nhiệt tình trò chuyện với mọi người.

“Cô giáo Bạch, con trai của tôi hôm qua trở về nhà đã biết viết tên của mình cho tôi và chồng xem rồi đấy.”

“Con gái tôi cũng thế.”

“Con trai tôi còn biết làm phép tính, tính ra được lão thu hàng trả thiếu tiền, lần sau nhất định sẽ đánh gãy chân chó của hắn!”

“Chính là lão Giang thu táo sao?”

“Không, là lão Tam thu trứng.”



Những câu chuyện hằng ngày bình thường, đề tài câu chuyện cứ chuyển hết chuyện nọ đến chuyện kia.

Tô Lục chỉ cười ngồi nghe mọi người nói chuyện, đánh răng xong lại dùng nước mát rửa mặt, sau đó nói lời tạm biệt với mọi người trở về phòng. Mà lúc này, một bát mì nóng hầm hập hoặc một đồ ăn gì đó thường thường sẽ được đặt ở trên cửa sổ trong gian phòng nhỏ của cô.

Người dân ở đây không giàu có, nhưng có lòng biết cảm ơn.

Tuy rằng biết “cô giáo Bạch” không hề thiếu tiền, nhưng mọi người vẫn muốn thể hiện sự cảm kích, vì thế những ngày tháng ngắn ngủi ở trong xóm nhỏ, mỗi bữa cơm đều do người trong thôn thay phiên nhau đưa tới, thoạt nhìn đồ ăn rất đơn giản, nhưng đối với người dân trong thôn mà nói đã là thức ăn ngon hiếm khi có được. Sáng nay là trứng luộc đường đỏ [1], vẫn còn đang bốc lên hơi nóng, tỏa ra hương vị ngọt ngào, hai quả trứng gà nhỏ được chần qua nước sôi dựa dưng vào nhau ở trong bát, nhìn đáng yêu vô cùng.

Hai ba đứa nhỏ cắn ngón tay đứng ở bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn kia bát trứng kia, nhưng nhất quyết không dám đụng vào, nếu không về nhà mông nhất định sẽ bị đánh nát.

Mỗi lần Tô Lục nhìn thấy tình cảnh như vậy thì cảm thấy rất buồn cười, mấy lần muốn đưa đồ cho bọn nhỏ nó ăn, nhưng đám nhỏ được dặn đi dặn lại cho nên vô luận thế nào cũng không dám nhận lấy, cũng may khi cô đến đây mang theo bên người chút đồ ăn vặt, vừa vặn có thể đút cho đám sâu đói này.

Nhận lấy kẹo Tô Lục lấy từ trong túi áo ra, mấy đứa nhỏ hi hi ha ha chạy đi. Tô Lục lại đem bàn bàn chải đánh răng và cốc súc miệng đặt lên bàn, bưng lấy bát trứng luộc đường đỏ từ từ ăn, ngoại trừ đường và trứng gà không còn gia vị nào khác, nhưng đường đỏ được làm từ mía của nhà mình trồng, trứng gà cũng là của gà nhà, mùi vị thiên nhiên, hương vị vô cùng thơm ngon.

“Nơi này thật tốt.” Bạch Tuyết Văn cảm khái nói như vậy.

Tô Lục vừa ăn trứng, vừa trả lời trong lòng: “Đúng là không tệ, cô định ở đến khi nào?” Hai người vốn không định đến nơi này dạy học, mà khi mang theo một số đồ dùng cho trường lớp đến nơi này quyên góp thì biết được một tin —— giáo viên duy nhất trong thôn vừa mới rời đi, mà giáo viên mời đến phải hai tuần nữa mới có thể tới. Bí thư của thôn khuôn mặt đầy nếp nhăn xoa xoa đôi bàn tay thô ráp toàn vết chai dò hỏi cô Tô Lục: “Có thể tạm thời ở lại thôn dạy bọn trẻ một tuần được không?”, chủ yếu là sợ bọn nhỏ vừa học được cái gì đó trong thời gian dài không ôn lại sẽ quên mất, đến khi giáo viên mới đến lại phiền toái, chuyện thường xuyên lặp đi lặp lại như vậy, cho nên đổi bao nhiêu lần giáo viên đám nhỏ vẫn giậm chân tại chỗ không tiến bộ nhiều. Cuối cùng bí thư còn cam đoan, một tuần sau nếu giáo viên mới vẫn chưa đến cũng tuyệt đối không giữ người nữa.

Bạch Tuyết Văn có chút động tâm với đề nghị này.

Tô Lục vốn cũng không có ý đồ phản đối nên hai người đồng ý ở lại, hiện tại xem ra Bạch đại tiểu thư còn muốn ở nơi này lâu thêm một thời gian nữa. Tuy rằng điều kiện sinh hoạt hơi thiếu thốn một chút, nhưng nếu Bạch Tuyết Văn kiên trì, Tô Lục cũng không phản đối, vô luận như thế nào, đây là cuộc sống của Bạch Tuyết Văn mà không phải của cô.

“Nếu như là tôi lúc trước, có lẽ tôi sẽ muốn ở lại đây thật lâu…” Bạch Tuyết Văn cười cười, khi vẫn còn là thiên kim đại thư, bảo bối trên tay cha mẹ, thật sự là cô vô cùng ngây thơ, cho dù đến nơi này chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện làm thế nào để có thể sinh sống mà sẽ chỉ nghĩ đến chuyện: “Mây nơi này thật trắng, trời nơi này thật xanh, không khí thật trong lành”, hoặc là “Tôi muốn ở trong núi xây một ngôi nhà nhỏ, nuôi hai con chó, mấy con gà con vịt, lại làm hai mẫu ruộng”… Hiện tại nghĩ lại thật khiến người ta ngượng ngùng, cô khi đó, ngoài tình yêu thương của cha mẹ và tiền tài thì cái gì cũng không có, cái gì cũng không làm được.

“Hiện tại cô có thể coi như đang tự mình tỉnh ngộ không?” Bởi vì đã vô cùng quen thuộc lẫn nhau, Tô Lục hoàn toàn từ bỏ hình tượng “chị em tri kỷ”, không chút khách khí nào trêu chọc vị “chủ nhà” này.

“Coi như là thế đi.” Tính tình Bạch Tuyết Văn vốn ôn hòa cho nên cũng dứt khoát thừa nhận, “Giống như lời của Tiểu Lục, tuy rằng tôi có cảm giác nơi này rất tốt, lại cũng biết không thể ở lại nơi này lâu dài, tuy rằng có thể lấy lý do “còn rất nhiều đứa nhỏ cần được dạy dỗ” để lưu lại, nhưng nguyên nhân chính… vẫn là do không quen. Bởi vì từ tiết kiệm đến xa xỉ rất dễ nhưng, từ xa xỉ đến tiết kiệm thì rất khó, giờ nghĩ lại, cảm giác tự tay giặt quần áo nấu cơm là cách vượt qua cuộc sống khốn khó và “chứng minh cho mọi người thấy cốt khí” thật sự là suy nghĩ nông cạn.”

“Thì ra là như vậy.” Tô Lục cũng cười, “Có điều, không cần đánh giá mình thấp như thế, rời khỏi nơi này cũng là vì muốn giúp nhiều người hơn nữa, ví dụ như tôi, rốt cục cũng có thể lên mạng.” Ở thôn này năm ngoái mới bắt đầu có điện, còn tín hiệu điện thoại… trừ phi trèo lên đỉnh núi nếu không cũng luôn trong tình trạng không có sóng, chuyện lên mạng thật sự là ảo tưởng.

“… Chỉ là không thể lên mạng thôi mà, không cần khổ sở như vậy chứ?”

“Đến khi cô gặp được tình huống một tuần không thể tắm rửa, mới hiểu được cảm giác của tôi.”

“… Hai chuyện này có thể so sánh với nhau sao?”

“Đúng vậy, hoàn toàn không có thể so sánh.”

“Đúng thế…”

“Một tuần không tắm rửa sẽ không chết người, nhưng một tuần không lên mạng nhất định sẽ có án mạng nha.”

“…” Trời ạ! Rốt cuộc cô nàng này ham mê lên mạng đến mức độ nào đây?

Thời gian một tuần chớp mắt đã trôi qua, giáo viên mới cũng đúng hẹn tới đây, “Bạch Tuyết Văn” vừa vặn công thành lui thân, trước khi đi một ngày, trong phòng nhỏ lục tục có người chạy tới, mà hành lý của cô cũng từ từ phình to đến mức độ mắt thường có thể thấy được, đến cuối cùng, đã không còn là chuyện “nói đi là đi” nữa, mà trở thành “muốn đi cũng không thể nhúc nhích”.

Mà trong đó, để lại ấn tượng sâu nhất với cô là một bé gái tên Tiểu Vũ.

Chạng vạng, Tô Lục đang ở bên giếng múc nước, Tiểu Vũ chạy đến, lưu luyến không rời tặng cho Tô Lục một chiếc kẹp tóc màu đỏ, là loại kẹp tóc bình thường năm văn tiền một cái có thể mua ở bất cứ cửa hàng nào trong thành phố, nhưng đối với bọn nhỏ trong thôn mà nói đã được xem như trang sức đẹp đẽ nhất —— đây là món quà cha mẹ Tiểu Vũ ở bên ngoài làm công mua về cho em.

Tiểu Vũ nói: “Cô giáo Bạch, em nghe bà nội nói, cô còn phải đến những vùng khác để giúp những đứa bé như chúng em, có thể giúp em tặng cái này cho bọn họ không?”

Khi Tô Lục hiếu kỳ hỏi nguyên nhân, Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: “Bà nội nói, tham lam càng nhiều thứ thì sẽ mất đi càng nhanh. Lúc trước em chỉ có chiếc kẹp tóc này là vật quý giá nhất, nhưng bây giờ đã có sách, có bút máy, có thước kẻ… Có rất nhiều đồ vật quý giá, nếu như muốn càng nhiều chúng nó sẽ càng nhanh mất đi. Hơn nữa lúc trước thầy giáo có dạy, đồ tốt phải chia sẻ với người khác, em không thể đem sách vở, bút máy, thước kẻ chia sẻ với bọn họ, bởi vì em còn phải dùng chúng nó để học tập, cho nên chỉ có thể tặng chiếc kẹp tóc này. Cô giáo Bạch, em làm như vậy có phải rất ích kỷ hay không? Có phải không đúng hay không?”

Người trả lời lúc ấy không phải Tô Lục, mà là Bạch Tuyết Văn.

Tô Lục đã trở lại không gian Vị Diện xuyên qua màn hình nhìn đến nơi này, thấy Bạch Tuyết Văn cúi thấp người sờ sờ đầu Tiểu Vũ, dịu dàng nói: “Không, em làm rất đúng.” Sau đó lấy từ trên tóc mình xuống một chiếc kẹp tóc xinh đẹp, đặt vào trong tay Tiểu Vũ: “Em có đồng ý chia sẻ với cô không?”

Tiểu Vũ nhìn kẹp tóc xinh đẹp trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt, dùng sức gật gật đầu: “Vâng!”

Đúng lúc này, có tiếng “tanh tách” vang lên ở cách đó không xa, vĩnh viễn lưu giữ lại khoảnh khắc này của hai người.

Bạch Tuyết Văn kinh ngạc xoay người lại, phát hiện ra một bóng hình quen thuộc đang đi về phía này —— đây cũng là nguyên nhân Tô Lục lựa chọn “rút lui”, gây trở ngại chuyện tình cảm của người khác sẽ bị ném đá mà.

Không sai, người tới chính là Phương Thư Duy.

Trên đường du lịch, hắn chưa từng cắt đứt liên lạc với Bạch Tuyết Văn, thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, thỉnh thoảng còn trực tiếp gọi điện thoại. Hiện tại, một tuần không thể liên lạc được cho nên hắn tự mình chạy đến đây.

Tô Lục cảm giác thanh niên này rất có tiền đồ.

Mà Bạch Tuyết Văn đối với sự xuất hiện đột ngột của hắn vô cùng giật mình: “Sao anh lại tới đây?”

“Tới tìm em.”

“… Sao anh biết em ở nơi này?”

“Bởi vì, tôi chính là fan trung thành của cô gái ‘nói đi là đi’.”

“…”

Thời khắc này, Tô Lục có cảm giác mình nghe được tiếng hoa nở.

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nghe thấy một tiếng gào to khó nghe ——

“Ôi~~~ “

Tô Lục không nói gì nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện ra tên gia hỏa nào đó đang ôm lấy hai tay đứng phía sau lưng cô chìn chằm chằm tình cảnh của hai người Bạch Tuyết Văn và Phương Thư Duy, khuôn mặt lộ vẻ cảm khái vô cùng: “Đây chính là cảm giác của mùa xuân.”

“Cho nên anh cũng động dục theo sao?”

“… Cái gì?”

“Không phải thì học tiếng mèo kêu như thế làm gì?” Nói đến đây, Tô Lục nở nụ cười ác liệt, “Không biết à? Tiếng kêu như thế nhân loại gọi là ‘Cầu giao phối, cầu giao phối’.”

“…” Độc miệng là đáng ghét nhất!

Tại một xóm núi nhỏ điều kiện vật chất vô cùng thiếu thốn.

Sáng sớm, đánh thức mọi người dậy không phải đồng hồ báo thức, mà là tiếng gà gáy. Một mặt là không có tiền mua loại “đồ dùng không thực dụng” này, mặt khác cũng là thói quen của mọi người. Gà gáy thì thức dậy, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, rất nhiều thế hệ thôn dân trong xóm núi này đều trải qua như thế.

Cô gái vốn đang nằm dài trên giường ngáp một cái, sau đó xốc chăn trở mình xuống giường, đi đến trước bàn gỗ, cầm lấy cốc súc miệng, lấy đầy kem đánh răng trên bàn chải, lại tiện nay nhét vài viên kẹo vào trong túi áo, rồi đẩy cửa ra đi ra ngoài, cách đó không xa có một một giếng nước, đã có không ít nông phụ đang vây quanh giếng múc nước giặt quần áo, vừa thấy đến cô gái đến liền nhiệt tình chào đón: “Cô giáo Bạch đấy à, đến đánh răng sao?” Vừa nói vừa múc đầy một thùng nước đưa qua cho Tô Lục.

“Cám ơn bác.” Nói một lời cảm ơn như bình thường, Tô Lục vừa dùng nước giếng ngọt mát đánh răng, vừa nhiệt tình trò chuyện với mọi người.

“Cô giáo Bạch, con trai của tôi hôm qua trở về nhà đã biết viết tên của mình cho tôi và chồng xem rồi đấy.”

“Con gái tôi cũng thế.”

“Con trai tôi còn biết làm phép tính, tính ra được lão thu hàng trả thiếu tiền, lần sau nhất định sẽ đánh gãy chân chó của hắn!”

“Chính là lão Giang thu táo sao?”

“Không, là lão Tam thu trứng.”



Những câu chuyện hằng ngày bình thường, đề tài câu chuyện cứ chuyển hết chuyện nọ đến chuyện kia.

Tô Lục chỉ cười ngồi nghe mọi người nói chuyện, đánh răng xong lại dùng nước mát rửa mặt, sau đó nói lời tạm biệt với mọi người trở về phòng. Mà lúc này, một bát mì nóng hầm hập hoặc một đồ ăn gì đó thường thường sẽ được đặt ở trên cửa sổ trong gian phòng nhỏ của cô.

Người dân ở đây không giàu có, nhưng có lòng biết cảm ơn.

Tuy rằng biết “cô giáo Bạch” không hề thiếu tiền, nhưng mọi người vẫn muốn thể hiện sự cảm kích, vì thế những ngày tháng ngắn ngủi ở trong xóm nhỏ, mỗi bữa cơm đều do người trong thôn thay phiên nhau đưa tới, thoạt nhìn đồ ăn rất đơn giản, nhưng đối với người dân trong thôn mà nói đã là thức ăn ngon hiếm khi có được. Sáng nay là trứng luộc đường đỏ [1], vẫn còn đang bốc lên hơi nóng, tỏa ra hương vị ngọt ngào, hai quả trứng gà nhỏ được chần qua nước sôi dựa dưng vào nhau ở trong bát, nhìn đáng yêu vô cùng.

Hai ba đứa nhỏ cắn ngón tay đứng ở bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn kia bát trứng kia, nhưng nhất quyết không dám đụng vào, nếu không về nhà mông nhất định sẽ bị đánh nát.

Mỗi lần Tô Lục nhìn thấy tình cảnh như vậy thì cảm thấy rất buồn cười, mấy lần muốn đưa đồ cho bọn nhỏ nó ăn, nhưng đám nhỏ được dặn đi dặn lại cho nên vô luận thế nào cũng không dám nhận lấy, cũng may khi cô đến đây mang theo bên người chút đồ ăn vặt, vừa vặn có thể đút cho đám sâu đói này.

Nhận lấy kẹo Tô Lục lấy từ trong túi áo ra, mấy đứa nhỏ hi hi ha ha chạy đi. Tô Lục lại đem bàn bàn chải đánh răng và cốc súc miệng đặt lên bàn, bưng lấy bát trứng luộc đường đỏ từ từ ăn, ngoại trừ đường và trứng gà không còn gia vị nào khác, nhưng đường đỏ được làm từ mía của nhà mình trồng, trứng gà cũng là của gà nhà, mùi vị thiên nhiên, hương vị vô cùng thơm ngon.

“Nơi này thật tốt.” Bạch Tuyết Văn cảm khái nói như vậy.

Tô Lục vừa ăn trứng, vừa trả lời trong lòng: “Đúng là không tệ, cô định ở đến khi nào?” Hai người vốn không định đến nơi này dạy học, mà khi mang theo một số đồ dùng cho trường lớp đến nơi này quyên góp thì biết được một tin —— giáo viên duy nhất trong thôn vừa mới rời đi, mà giáo viên mời đến phải hai tuần nữa mới có thể tới. Bí thư của thôn khuôn mặt đầy nếp nhăn xoa xoa đôi bàn tay thô ráp toàn vết chai dò hỏi cô Tô Lục: “Có thể tạm thời ở lại thôn dạy bọn trẻ một tuần được không?”, chủ yếu là sợ bọn nhỏ vừa học được cái gì đó trong thời gian dài không ôn lại sẽ quên mất, đến khi giáo viên mới đến lại phiền toái, chuyện thường xuyên lặp đi lặp lại như vậy, cho nên đổi bao nhiêu lần giáo viên đám nhỏ vẫn giậm chân tại chỗ không tiến bộ nhiều. Cuối cùng bí thư còn cam đoan, một tuần sau nếu giáo viên mới vẫn chưa đến cũng tuyệt đối không giữ người nữa.

Bạch Tuyết Văn có chút động tâm với đề nghị này.

Tô Lục vốn cũng không có ý đồ phản đối nên hai người đồng ý ở lại, hiện tại xem ra Bạch đại tiểu thư còn muốn ở nơi này lâu thêm một thời gian nữa. Tuy rằng điều kiện sinh hoạt hơi thiếu thốn một chút, nhưng nếu Bạch Tuyết Văn kiên trì, Tô Lục cũng không phản đối, vô luận như thế nào, đây là cuộc sống của Bạch Tuyết Văn mà không phải của cô.

“Nếu như là tôi lúc trước, có lẽ tôi sẽ muốn ở lại đây thật lâu…” Bạch Tuyết Văn cười cười, khi vẫn còn là thiên kim đại thư, bảo bối trên tay cha mẹ, thật sự là cô vô cùng ngây thơ, cho dù đến nơi này chắc chắn sẽ không nghĩ đến chuyện làm thế nào để có thể sinh sống mà sẽ chỉ nghĩ đến chuyện: “Mây nơi này thật trắng, trời nơi này thật xanh, không khí thật trong lành”, hoặc là “Tôi muốn ở trong núi xây một ngôi nhà nhỏ, nuôi hai con chó, mấy con gà con vịt, lại làm hai mẫu ruộng”… Hiện tại nghĩ lại thật khiến người ta ngượng ngùng, cô khi đó, ngoài tình yêu thương của cha mẹ và tiền tài thì cái gì cũng không có, cái gì cũng không làm được.

“Hiện tại cô có thể coi như đang tự mình tỉnh ngộ không?” Bởi vì đã vô cùng quen thuộc lẫn nhau, Tô Lục hoàn toàn từ bỏ hình tượng “chị em tri kỷ”, không chút khách khí nào trêu chọc vị “chủ nhà” này.

“Coi như là thế đi.” Tính tình Bạch Tuyết Văn vốn ôn hòa cho nên cũng dứt khoát thừa nhận, “Giống như lời của Tiểu Lục, tuy rằng tôi có cảm giác nơi này rất tốt, lại cũng biết không thể ở lại nơi này lâu dài, tuy rằng có thể lấy lý do “còn rất nhiều đứa nhỏ cần được dạy dỗ” để lưu lại, nhưng nguyên nhân chính… vẫn là do không quen. Bởi vì từ tiết kiệm đến xa xỉ rất dễ nhưng, từ xa xỉ đến tiết kiệm thì rất khó, giờ nghĩ lại, cảm giác tự tay giặt quần áo nấu cơm là cách vượt qua cuộc sống khốn khó và “chứng minh cho mọi người thấy cốt khí” thật sự là suy nghĩ nông cạn.”

“Thì ra là như vậy.” Tô Lục cũng cười, “Có điều, không cần đánh giá mình thấp như thế, rời khỏi nơi này cũng là vì muốn giúp nhiều người hơn nữa, ví dụ như tôi, rốt cục cũng có thể lên mạng.” Ở thôn này năm ngoái mới bắt đầu có điện, còn tín hiệu điện thoại… trừ phi trèo lên đỉnh núi nếu không cũng luôn trong tình trạng không có sóng, chuyện lên mạng thật sự là ảo tưởng.

“… Chỉ là không thể lên mạng thôi mà, không cần khổ sở như vậy chứ?”

“Đến khi cô gặp được tình huống một tuần không thể tắm rửa, mới hiểu được cảm giác của tôi.”

“… Hai chuyện này có thể so sánh với nhau sao?”

“Đúng vậy, hoàn toàn không có thể so sánh.”

“Đúng thế…”

“Một tuần không tắm rửa sẽ không chết người, nhưng một tuần không lên mạng nhất định sẽ có án mạng nha.”

“…” Trời ạ! Rốt cuộc cô nàng này ham mê lên mạng đến mức độ nào đây?

Thời gian một tuần chớp mắt đã trôi qua, giáo viên mới cũng đúng hẹn tới đây, “Bạch Tuyết Văn” vừa vặn công thành lui thân, trước khi đi một ngày, trong phòng nhỏ lục tục có người chạy tới, mà hành lý của cô cũng từ từ phình to đến mức độ mắt thường có thể thấy được, đến cuối cùng, đã không còn là chuyện “nói đi là đi” nữa, mà trở thành “muốn đi cũng không thể nhúc nhích”.

Mà trong đó, để lại ấn tượng sâu nhất với cô là một bé gái tên Tiểu Vũ.

Chạng vạng, Tô Lục đang ở bên giếng múc nước, Tiểu Vũ chạy đến, lưu luyến không rời tặng cho Tô Lục một chiếc kẹp tóc màu đỏ, là loại kẹp tóc bình thường năm văn tiền một cái có thể mua ở bất cứ cửa hàng nào trong thành phố, nhưng đối với bọn nhỏ trong thôn mà nói đã được xem như trang sức đẹp đẽ nhất —— đây là món quà cha mẹ Tiểu Vũ ở bên ngoài làm công mua về cho em.

Tiểu Vũ nói: “Cô giáo Bạch, em nghe bà nội nói, cô còn phải đến những vùng khác để giúp những đứa bé như chúng em, có thể giúp em tặng cái này cho bọn họ không?”

Khi Tô Lục hiếu kỳ hỏi nguyên nhân, Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: “Bà nội nói, tham lam càng nhiều thứ thì sẽ mất đi càng nhanh. Lúc trước em chỉ có chiếc kẹp tóc này là vật quý giá nhất, nhưng bây giờ đã có sách, có bút máy, có thước kẻ… Có rất nhiều đồ vật quý giá, nếu như muốn càng nhiều chúng nó sẽ càng nhanh mất đi. Hơn nữa lúc trước thầy giáo có dạy, đồ tốt phải chia sẻ với người khác, em không thể đem sách vở, bút máy, thước kẻ chia sẻ với bọn họ, bởi vì em còn phải dùng chúng nó để học tập, cho nên chỉ có thể tặng chiếc kẹp tóc này. Cô giáo Bạch, em làm như vậy có phải rất ích kỷ hay không? Có phải không đúng hay không?”

Người trả lời lúc ấy không phải Tô Lục, mà là Bạch Tuyết Văn.

Tô Lục đã trở lại không gian Vị Diện xuyên qua màn hình nhìn đến nơi này, thấy Bạch Tuyết Văn cúi thấp người sờ sờ đầu Tiểu Vũ, dịu dàng nói: “Không, em làm rất đúng.” Sau đó lấy từ trên tóc mình xuống một chiếc kẹp tóc xinh đẹp, đặt vào trong tay Tiểu Vũ: “Em có đồng ý chia sẻ với cô không?”

Tiểu Vũ nhìn kẹp tóc xinh đẹp trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cô gái đang mỉm cười trước mặt, dùng sức gật gật đầu: “Vâng!”

Đúng lúc này, có tiếng “tanh tách” vang lên ở cách đó không xa, vĩnh viễn lưu giữ lại khoảnh khắc này của hai người.

Bạch Tuyết Văn kinh ngạc xoay người lại, phát hiện ra một bóng hình quen thuộc đang đi về phía này —— đây cũng là nguyên nhân Tô Lục lựa chọn “rút lui”, gây trở ngại chuyện tình cảm của người khác sẽ bị ném đá mà.

Không sai, người tới chính là Phương Thư Duy.

Trên đường du lịch, hắn chưa từng cắt đứt liên lạc với Bạch Tuyết Văn, thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, thỉnh thoảng còn trực tiếp gọi điện thoại. Hiện tại, một tuần không thể liên lạc được cho nên hắn tự mình chạy đến đây.

Tô Lục cảm giác thanh niên này rất có tiền đồ.

Mà Bạch Tuyết Văn đối với sự xuất hiện đột ngột của hắn vô cùng giật mình: “Sao anh lại tới đây?”

“Tới tìm em.”

“… Sao anh biết em ở nơi này?”

“Bởi vì, tôi chính là fan trung thành của cô gái ‘nói đi là đi’.”

“…”

Thời khắc này, Tô Lục có cảm giác mình nghe được tiếng hoa nở.

Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nghe thấy một tiếng gào to khó nghe ——

“Ôi~~~ “

Tô Lục không nói gì nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện ra tên gia hỏa nào đó đang ôm lấy hai tay đứng phía sau lưng cô chìn chằm chằm tình cảnh của hai người Bạch Tuyết Văn và Phương Thư Duy, khuôn mặt lộ vẻ cảm khái vô cùng: “Đây chính là cảm giác của mùa xuân.”

“Cho nên anh cũng động dục theo sao?”

“… Cái gì?”

“Không phải thì học tiếng mèo kêu như thế làm gì?” Nói đến đây, Tô Lục nở nụ cười ác liệt, “Không biết à? Tiếng kêu như thế nhân loại gọi là ‘Cầu giao phối, cầu giao phối’.”

“…” Độc miệng là đáng ghét nhất!v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK