“Tiểu thư, lão gia đang tức giận, lệnh tiểu thư lập tức qua.”
Thay xiêm y còn muốn tắm rửa, Thẩm Phục ngẩng đầu len lén nhìn Tô Tâm Ly, trên khuôn mặt tuyệt mĩ kia là nụ cười nhàn nhạt, thập phần thong dong, trong bụng hắn nghi hoặc hắn thế nào lại cảm thấy nhìn không thấu vị tiểu thư này.
“Uhm, làm phiền quản gia.”
Tô Tâm Ly gật đầu, sau đó nói với nha hoàn bên cạnh: “Lưu Chu, ngươi và quản gia giúp ta mang trà hoa cúc ta vừa mới ngâm cho phụ thân.” Vừa vặn cho ông ta giảm hỏa khí.
Tô Tâm Ly nhìn Thẩm Phục cười nói: “Đây chính là hoa cúc An Thành cống nạp năm nay, hoàng thượng thưởng một ít cho ngoại tổ phụ, ngoại tổ phục thấy không tệ liền sai người đem tới cho ta dùng. Ta uống thấy cũng không tệ, hương khí thanh nhã, mùi vị ngọt nhưng thanh đạm, ta trước để Lưu Chu đem một ít qua cho phụ thân uống thử, nếu ông ấy thích, ngày mai ta liền cho người đem toàn bộ qua.”
Tô Tâm Ly đưa tay tùy ý vén lọn tóc rủ trên mặt ra sau tai, đôi mắt mị nhãn trong suốt như thủy tinh có thể nhìn thấy đáy, nàng ngây thơ xinh đẹp với dáng vẻ của tiểu nữ tử, thanh âm ngọt ngào trong trẻo tựa như một hài tử không rành thế sự.
Tô Tâm Ly nói xong, nụ cười trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia như lớn hơn, Thẩm Phục trong chốc lát liền ngây người.
“Tiểu thư, bên ngoài trời lạnh, Lưu Chu tỷ tỷ thân thể lại mảnh mai, hay là tiểu thư để nô tỳ cùng quản gia đem trà hoa cúc sang cho tướng gia.”
Thu Diệp đứng một bên mở miệng cười lấy lòng nói, nàng là nha hoàn nhị đẳng, đương nhiên so với Lưu Chu được tiểu thư cưng chiều kém thua một bậc.
Nàng muốn lúc đem trà qua liền thuận miệng nói xấu tiểu thư vài câu, tướng gia nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó nàng có thể nhận tiền thưởng từ Phương di nương, nói không chừng còn có thể được đề bạt lên làm nha hoàn nhất đẳng trong viện của tiểu thư.
“Vậy ngươi liền đi cùng Lưu Chu đi, quản gia yên tâm, nếu phụ thân vấn tội, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tiểu thư!” Lưu Chu rất không yên tâm nói.
“Đi đi, đừng để phụ thân chờ lâu, lúc ngươi đi thì kêu Thu Thủy vào hậu hạ ta.”
Tô Tâm Ly nhìn Lưu Chu cười cười cho nàng ta một ánh mắt yên tâm.
Cả viện này, bên người nàng có hai đại nha hoàn, bốn nha hoàn nhị đẳng. Ngoại trừ Lưu Chu đối với nàng trung thành và tận tâm, những người khác nếu không phải giả vờ câm điếc thì chính là người của Phương di nương. Trừ Thu Hòa đã ngồi tù, Thu Diệp đang ở bên cạnh nàng, còn có Thu Thủy đều nhận Phương di nương làm chủ tử. Tối hôm qua Thu Hòa mới vào đại lao, hôm nay Thu Diệp liền khẩn trương muốn làm việc cho Phương di nương để tranh công, nàng làm sao lại không thành toàn được?
Đời trước bởi vì Thu Hòa, Thu Diệp mà nàng xa lánh Lưu Chu - người thật tình đối đãi với nàng, đời này sẽ không.
Tô Tâm Ly giao phó xong liền đi vào nội thất.
Tô Bác Nhiên hiện tại đang tức giận, nàng qua đó tám chín phần sẽ bị ông ta coi là công cụ để trút giận, còn có Phương di nương và Tô Diệu Tuyết xúi giục, nói không chừng còn bị đánh. Nàng thật vất vả mới từ bãi tha ma bình an vô sự trở về sao lại còn gặp phải cái chuyện xui xẻo này, thật không giống như đời trước nàng nằm trên giường liền mấy tháng đều vẫn không tốt.
Nàng chính là không đi, gạt bọn họ sang một bên, có trà hoa cúc, cho dù Tô Bác Nhiên có tức điên cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, ai bảo ông ta sợ núi lớn mà nàng đang dựa chứ.
Cái này gọi là lấy nhu thắng cương, cho bọn họ nghẹn chết.
“Nghiệt nữ!”
Tô Bác Nhiên nghe Thu Diệp nói xong, tức giận mắng một tiếng, nhìn chằm chằm trà hoa cúc đang tỏa mùi hương nhàn nhạt trong tay Lưu Chu, sắc mặt tái xanh, gân xanh nổi lên. Thu Diệp đang quỳ trên mặt đất cũng bị dọa sợ, nàng len lén liếc mắt nhìn Phương di nương, thấy bà đang dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng nhất thời trong lòng liền bình tĩnh, xem ra phần thưởng cho mình là không thiếu đi.
“Tướng gia (Cha), ngài bớt giận, tức giận đối với thân thể không tốt.”
Phương di nương và Tô Diệu Tuyết hai người một trái một phải đi đến trước mặt Tô Bác Nhiên ôn nhu khuyên nhủ, tay không ngừng giúp ông vuốt lưng thuận khí.
Tô Bác Nhiên nhìn trà hoa cúc trong tay Lưu Chu còn bốc hơi nóng, tay phải nắm chặt, ông sợ chính mình nhất thời xúc động liền đem trà kia hất đổ. Trà này chính là hoàng thượng ngự ban hơn nữa còn là Định Quốc Công tự mình sai người đem đến cho Tô Tâm Ly, nếu chuyện ông hất đổ trà này được truyền đi thì đó chính đối với thánh thượng bất tuân, đối với Định Quốc Công bất kính. Phủ Định Quốc Công hiện đang tức giận ông, ông hiện tại cũng không muốn làm đầu đề câu chuyện nếu không mũ ô sa trên đầu ông cũng không giữ được.
Nghiệt nữ, ăn của ông, mặc của ông, cư nhiên lại dùng phủ Định Quốc Công uy áp ông. Hay, hay cho một con bạch nhãn lang.
“Lão gia, nữ nhi đều thích xinh đẹp. Tiểu thư năm nay mười ba tuổi, chính là độ tuổi yêu cái đẹp nhất.”
Thích cái đẹp mọi người đều có, nhưng bởi vì làm đẹp mà chậm chạp không chịu đi gặp phụ thân, đó chính là bất hiếu. Lưu Ly quốc lấy chữ Hiếu làm trọng, nếu chuyện này được truyền ra, Tô Tâm Ly tất sẽ bị thế nhân lên án.
Từ trước đến nay, Tô Tâm Ly đều hướng nội, nhát gan hơn nữa lại rất sợ Tô Bác Nhiên, mỗi lần thấy ông đều giống như chuột thấy mèo tránh còn không kịp. Tô Bác Nhiên phát hỏa lớn như vậy mà tiểu quỷ nó dám can đảm đến mới lạ. Kết quả như vậy Phương di nương bà đã sớm đoán được bất quá bà không nghĩ tới Tô Tâm Ly lại cho người mang trà qua, lại còn khoe khoang hoàng thượng đối với phủ Định Quốc Công ân sủng và phủ Định Quốc Công sủng ái nó. Lẽ nào nó không biết phủ Định Quốc Công là cái gai trong lòng mà tướng gia muốn diệt trừ sao? Nó đây là không phải cố ý làm cho tướng gia thêm tức giận thì là cái gì? Quả nhiên là nữ nhi của Trình Lập Tuyết, đều là túi da không có đầu óc.
Bất quá bà thật mong Tô Tâm Ly tới. Tướng gia đang nổi nóng, nói không chừng nó sẽ bị tướng gia đánh hơn nữa trước đó lại bị kinh hách, mà nó trước nay luôn được chiều chuộng khẳng định sẽ nằm trên giường mấy tháng không xuống được, về phần bao lâu, chẳng phải sẽ do bà định đoạt sao? Sau đó bà và Diệu Tuyết hoàn toàn có thể dựa theo kế hoạch lúc trước, thừa dịp Tô Tâm Ly đối với Tô Bác Nhiên thất vọng, đau khổ, bà sẽ bên giường bệnh chiếu cố nó thật tốt, đến lúc đó còn sợ nó không cảm động? Chỉ cần tâm của Tô Tâm Ly hướng về bà, không chỉ vị trí tướng gia phu nhân mà ngay cả phủ Định Quốc Công cũng đều tùy bà sử dụng.
Phương di nương trong lòng độc ác nghĩ, trên mặt hiện liên vẻ tự trách: “Là thiếp không tốt, phụ lòng tỷ tỷ giao phó. Tiểu thư mới mười tuổi liền mất đi cả tỷ tỷ và ca ca (nghĩa là mẹ và anh trai của Tô Tâm Ly a), tiểu thư thật đáng thương.”
Tô Bác Nhiên nhìn bộ dáng này của Phương di nương liền thấy đau lòng, trong tâm càng chán ghét Tô Tâm Ly, nghĩ nàng ăn cây táo rào cây sung.
“Di nương, chuyện này không liên quan đến ngươi. Di nương tuy tốn công quản lý tướng phủ nhiều năm như vậy nhưng trong mắt tiểu thư ngươi chỉ là một nô tài, mà nàng là đích nữ duy nhất của tướng phủ căn bản không để ngươi vào mắt. Cha, di nương thực sự thật ủy khuất.”
Tô Diệu Tuyết tựa vào lòng Tô Bác Nhiên, lúc nói chuyện mắt lại liếc nhìn ấm trà hoa cúc đang bốc hơi nóng tỏa hương khí khắp phòng trong tay Lưu Chu.
Đây cũng không phải là trà hoa cúc thông thường mà là tuyết cúc.Tuyết cúc sinh trưởng ở vách đá trên đỉnh núi An Sơn, chỉ có tổng cộng 50 cây, mùa đông tuyết rơi hoa mới nở. Nó có tác dụng giáng hỏa minh mục, dưỡng nhan sắc. Hàng năm có không ít người đi tìm kiếm phải bỏ mạng. Trà tuyết cúc có giá trị liên thành, ngay cả quan phụ mẫu ở An Sơn cũng không dám uống, trà này có bao nhiêu đều được cống nạp cho triều đình bấy nhiêu. Định Quốc Công rất thích uống trà này cho nên hàng năm hoàng thượng đều thưởng cho ông ta một ít. Toàn bộ tướng phủ cũng chỉ có Tô Tâm Ly mới có, Tô Bác Nhiên muốn uống còn phải hỏi Tô Tâm Ly một tiếng. Tô Tâm Ly này thật có phúc, nó uống một ít, cả ngày trong miệng đều giữ lại hương khí.
Cha không cần, nàng chút nữa trở về liền hỏi nha đầu ngu xuẩn kia một ít, nó rất dễ bị gạt.
“Tướng gia, tiểu thư mới bị kinh hách, thân thể không được khỏe, sáng sớm tỉnh dậy y phục trên người đều ướt, tiểu thư kính trọng tướng gia, nói phải chuẩn bị trang phục chỉnh tề mới đến gặp tướng gia cho nên mới tắm rửa thay y phục. Còn trà hoa cúc này, tiểu thư nếm thử cảm thấy không tồi liền để nô tỳ mang tới, tiểu thư thường nói tướng gia một mình chống đỡ cả tướng phủ thật không dễ dàng, nàng nhất định phải hảo hảo hiếu thuận tướng gia.”
Lưu Chu nhìn hai mẹ con kẻ xướng người họa bên cạnh Tô Bác Nhiên, trong lòng phiền chán, biết vậy nàng nên khuyên tiểu thư cùng đi để cho tiểu thư thấy rõ bộ mặt thật của hai mẹ con kia.
Lúc Lưu Chu đang nghĩ như vậy thì phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Tô Tâm Ly: “Đây là đang xảy ra chuyện gì? Thế nào mà từ xa đã nghe tiếng khóc của di nương và tỷ tỷ?