Lúc Tô Tâm Ly đỡ Vân thị ra khỏi phủ trưởng công chúa thì đã chạng vạng tối. Trên bầu trời là những rặng mây đỏ, giống như màu máu, hiện lên một vẻ đẹp kỳ dị, tựa như những đốm lửa hừng hực cháy tỏa ra khắp bầu trời.
Đoàn người Tô Tâm Ly là đoàn người rời khỏi phủ trưởng công chúa sớm nhất vì vậy lúc ra khỏi cửa lớn phủ trưởng công chúa, nhìn thấy một hàng xe ngựa tinh sang trọng tinh xảo. Vân thị ở phủ Định Quốc Công rất có địa vị, bình thường bà hay tiến cung phụng bồi thái hậu vì vậy mà có xe ngựa đặc biệt của riêng mình, Tô Tâm Ly liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe ngựa của Vân thị, dẫn bà đi về hướng đó. Vân thị trầm mặt. Đang ở địa bàn của trưởng công chúa, Tô Tâm Ly không thể giải thích quá nhiều. Dọc đường đi, tất cả mọi người không nói gì, áp suất xung quanh mọi người cực kỳ thấp.
“Ly nhi, con hồi phủ với ta. Lúc nào quận chúa đến tướng phủ châm trà nhận sai thì hẳn về. Nếu nàng ta một mực không chịu, ta sẽ tâu chuyện này lên thái hậu để thái hậu làm chủ cho con. Tiết hoa triều, trong cung hoàng hậu sẽ có rất nhiều người, nhất định nhiều người hơn so với ngày hôm nay.”
Vân thị nghiêm mặt, thanh âm vẫn còn rất tức giận. Hoài An quận chúa có mẫu thân tốt, nàng ta ngày thường ở thành Kinh Lăng làm nhiều việc ác. Tuy chưa ai dám chạm vào cái đầu của nàng ta, tuy nhiều người bất mãn nhưng chưa có ai có gan đến cửa phủ trưởng công chúa lý luận. Vì người ngoài mà trở mặt với trưởng công chúa, truyền đến tai hoàng thượng, thái hậu cũng sẽ bị mọi người nói là quản chuyện bao đồng. Nhưng hôm nay Vân thị nhớ đến Tạ Vũ Vi, nhớ đến gương mặt của nàng ta, bà liền tức giận, hận không thể dùng quải trượng đầu rồng hung hăng đánh cho nàng ta mấy cái. Nếu lúc nãy không phải Tô Tâm Ly ngăn cản, Vân thị quả thực đã chuẩn bị đánh Tạ Vũ Vi. Quận chúa thì sao? Quận chúa thì giỏi lắm sao, bà không tin bà không thể trừng phạt nàng ta!
Lúc Vân thị còn trẻ, ở trong sơn trại, là người không sợ trời không đất, nếu không cũng sẽ không đối chọi với triều đình. Nếu bà không có bản lĩnh, triều đình cũng không đến mức phái Trình Bằng đi đánh. Hai bên đánh nhau, Trình Bằng còn bị Vân thị bắt về làm tù binh. Cho dù bà đã được gả đi, tính tình cũng không thu liễm chút nào, sau này có con cháu, lên chức tổ mẫu, ngoại tổ mẫu mới thu liễm bớt.
Vân thị cầm tay Tô Tâm Ly, thái độ của bà trong chuyện này rất kiên trì. Hoài An quận chúa nháo như vậy, nhất định sẽ không chịu khuất phục, sợ là trưởng công chúa cuối cùng mềm lòng chịu thua với nữ nhi. Tô Tâm Ly và phủ Định Quốc Công không nói được nhất định sẽ đi tìm Tô Bác Nhiên. Tô Bác Nhiên là đồ hèn nhát, lúc đó nhất định sẽ nịnh bợ trưởng công chúa. Điểm này Vân thị có thể chắc chắn khẳng định, mọi chuyện cứ như vậy sẽ được dàn xếp ổn thỏa. Nghĩ như vậy, trong lòng Vân thị liền cảm thấy trong ngực như có vật gì đè nặng đến khó thở. Nếu lần này không cho Hoài An quận chúa giáo huấn, lần sau nàng ta nhất định sẽ tiếp tục khi dễ Ly nhi. Quận chúa điêu ngoa ngang ngược, lại thích dùng roi đánh người, lỡ như Ly nhi bị nàng ta đánh bị thương thì phải làm sao? Lần này Ly nhi không bị thương nhưng nàng bị chọc cho tức giận. Nghĩ đến chuyện Ly nhi bị ủy khuất, ông lão nhà mình so với bà còn tức giận khó chịu hơn.
“Con biết ngoại tổ mẫu thương con nhất mà.”
Tô Tâm Ly ôm eo Vân thị, ở trong lòng bà cọ cọ vài cái. Lông mày đang nhíu chặt của Vân thị nhất thời giãn ra không ít:
“Hôm nay con nhất định đã bị hoảng sợ, trở về ta sẽ nấu cho con mấy món con thích ăn để an ủi con.”
Vân thị cười cười, hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng trầm xuống:
“Cũng không biết trưởng công chúa tại sao lại có thể có một nữ nhi không giáo dưỡng như vậy. Ỷ vào mình là quận chúa liền vô pháp vô thiên, nàng ta tưởng ai cũng có thể khi dễ?”
Vân thị vẫn cảm thấy rất tức giận, gương mặt đỏ bừng, hận không thể quay trở lại phủ trưởng công chúa, cho người trói Tạ Vũ Vi lại, sau đó đưa nàng ta đến trước mặt hoàng thượng và thái hậu để cho bọn họ phân xử.
“Ngoại tổ mẫu đã biết nàng ta không có giáo dưỡng rồi, còn tức giận làm gì? Nàng ta chính là khí tức công tâm giả chết mà thôi, lẽ nào có thể hôn mê cả đời? Chuyện này có thái tử và tam hoàng tử làm chứng, còn sợ nàng ta không chịu xin lỗi? Ngoại tổ mẫu, người đừng nóng giận, nếu người tức giận xảy ra chuyện gì thì chẳng phải con sẽ trở thành tội nhân hay sao? Hôm nay con phải về tướng phủ, mấy ngày nữa có thời gian con sẽ qua phủ gặp người.”
Tô Tâm Ly biết Vân thị lo lắng. Nhưng mấy người Tô Diệu Tuyết, Tô Tiên Nguyệt đã trở về tướng phủ. Chuyện ngày hôm nay nàng đắc tội trưởng công chúa và quận chúa, tám chín phần mười Tô Bác Nhiên đã biết. Tô Tiên Nguyệt và Tô Diệu Tuyết đều không bớt lo. Nếu không phải trong lòng nàng đã sớm có dự định rời khỏi cái nhà gọi là tướng phủ kia, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp đuổi toàn bộ mấy nữ nhân không nghe lời kia lâu rồi. Chỉ là thời gian nàng ở đó không dài cho nên không muốn phí tâm tư lên đó mà thôi. Hiện tại Tô Bác Nhiên còn dùng được, không thể đắc tội ông ta, có điều ông ta đừng hòng mơ tưởng có thể sai khiến được nàng.
Đêm trước, lúc Thủy Nhi vứt Thu Thủy cho chó ăn, nàng nhớ đến hài tử đáng thương của nàng ở đời trước. Tô Tâm Ly cảm thấy lệ khí của nàng mấy ngày gần đây rất nặng. Đối với những người hại nàng, chỉ cần làm cho bọn họ gặp chuyện không may, căn bản không muốn để tâm ứng phó, nghĩ đến sau khi trở về, Tô Bác Nhiên sẽ lải nhải tìm nàng gây sự, trong lòng Tô Tâm Ly liền cảm thấy phiền lòng.
“Phải mấy ngày nữa?”
Vân thị cao giọng hỏi, rõ ràng bà đang rất bất mãn. Tô Tâm Ly phải tiếp thục thuyết phục dỗ dành Vân thị. Lan Dực Thư và Nhan Thần Tỷ theo đuôi hắn đuổi kịp chạy thẳng đến trước mặt Tô Tâm Ly thì dừng lại.
“Thái phu nhân.”
Tuy nói Lan Dực Thư chạy đến nhưng tóc và xiêm y không thấy mất trật tự chút nào, khí tức cũng rất thong thả, giống như hắn mới đi tản bộ từ phủ trưởng công chúa ra. Trăng thanh gió mát, tôn quý bất phàm. Lan Dực Thư liếc nhìn Tô Tâm Ly, nụ cười quyến luyến. Tô Tâm Ly không biết tại sao nghĩ đến chuyện hắn đạp vỡ miếng ngọc của quận chúa là nàng lại có chút tức giận. Ngọc bội kia có tốt hay không nàng không biết nhưng nó là bảo vật hoàng gia, há có thể đơn giản hủy đi như vậy? Hắn không sợ rước lấy phiền phức?
Đối diện với gương mặt lạnh lùng của Tô Tâm Ly, Lan Dực Thư không chút nào tức giận, hắn xoay người cung kính hành lễ với Vân thị. Cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, hợp với gương mặt hoàn mỹ của hắn, quả nhiên làm cho người ta không nhìn ra chút sai sót nào.
Vân thị chỉ nhìn hắn một cái. Bởi vì Tô Tâm Ly nói nàng sẽ trở về tướng phủ nên trong lòng bà rất không vui, cộng thêm mọi chuyện ngày hôm nay cũng có liên quan đến Lan Dực Thư, cho nên dù hắn làm tốt cỡ nào, Vân thị cũng không cho hắn sắc mặt tốt. Nhưng nghĩ đến hắn đã từng cứu Tô Tâm Ly một mạng, còn giúp nàng nữa, sắc mặt Vân thị mới giãn ra một chút, nhàn nhạt ừ một tiếng, coi như đáp lại hắn.
Ngược lại Trình Tử Khiêm lại rất thân thiết với Lan Dực Thư, tươi cười xưng huynh gọi đệ với Lan Dực Thư, ánh mắt phía Lục hoàng tử giống như nhìn bằng hữu, thân mật như vậy là cho Tô Tâm Ly lấy làm kinh hãi. Nàng đâu có biết là mấy ngày gần đây Trình Tử Khiêm thường xuyên đi tìm Lan Dực Thư uống rượu. Đối với cậu em vợ tương lai này, Lan Dực Thư tất nhiên sẽ không từ chối. Mỗi lần như vậy đều có Nhan Thần Tỷ đi theo, thường xuyên qua lại, quan hệ của ba người tự nhiên không tệ.
Trên đời này có một loại người chỉ cần hắn nguyện ý liền có thể làm cho ngươi tin phục. Lan Dực Thư chính là kiểu người như vậy. Hắn tri thức uyên bác, kiến thức rộng rãi. Trình Tử Khiêm kính nể hắn không thôi, vì vậy hai huynh đệ song bào thai về phương diện tình cảm tương lai của Tô Tâm Ly, lại một lần nữa có sự bất đồng.
“Ly nhi, con đã lâu rồi không đến thăm ngoại tổ mẫu.”
Vân thị ủy khuất nói. Mấy nam nhân Trình gia thấy vậy cũng không thấy kỳ quái. Tính tình lão thái thái nóng nảy, thường xuyên nổi giận với bọn họ, nhưng khi đối mặt với Ly nhi, gương mặt nghiêm nghị cũng trở nên nhu hòa hơn. Kỳ thực có lúc bọn họ bị Vân thị đánh, bị Vân thị nhéo tai, bọn họ rất muốn bản thân mình biến thành con gái a.
“Con chỉ vừa mới tiếp quản mọi chuyện của tướng phủ, nhiều việc bề bộn, không thể phân thân ra được. Ngày mai, ngày mai con sẽ đến thăm ngoại tổ mẫu, được không?”
“Ta về cùng với con, ở lại tướng phủ mấy ngày.”
Tô Tâm Ly cười thành tiếng. Nhạc phụ, nhạc mẫu ở với nữ tế* (*nữ tế: Con rể) không phải là không được, chỉ là phủ Định Quốc Công còn ở đây, hơn nữa mẫu thân đã qua đời, lúc này Vân thị vào ở, người bên ngoài sẽ nghị luận. Có điều mọi người sẽ cho rằng mối quan hệ giữa phủ Định Quốc Công và tướng phủ không gay gắt như lời đồn, nếu không Vân thị sẽ không ở lại tướng phủ. Có vầng hào quang của phủ Định Quốc Công, sau này Tô Bác Nhiên làm việc gì nhất định sẽ thuận lợi không ít. Tô Tâm Ly không muốn để ông ta chiếm được tiện nghi lớn như vậy.
“Ngoại tổ mẫu làm sao có thể ở lại vài ngày được, chỉ cần người ở một ngày, ngoại tổ phụ liền đến tìm người a. Tướng phủ là nhà của con, ông ta là phụ thân của con, xảy ra chuyện như vậy, con tất nhiên phải trở về. Có mọi người ở đây, cho dù ông ta có bất mãn cũng không thể ăn tươi nuốt sống con được.”
Nụ cười của Tô Tâm Ly càng sâu đậm, khẩu khí nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, không thấy nửa điểm khẩn trương và lo lắng. Trưởng công chúa nàng còn không sợ, sao có thể sợ Tô Bác Nhiên? Tô Bác Nhiên cố tình làm khó nàng thì sao? Có cái khổ nào mà nàng chưa trải qua?
“Hắn tất nhiên không dám ăn thịt con. Nếu không có con, hắn làm sao có thể bắt bí chúng ta được?”
Vân thị tức giận, nói xong lại cảm thấy quá mức thẳng thắn, lo lắng Tô Tâm Ly đau lòng, kéo tay nàng, thanh âm nhu mì nói: “Ngoại tổ mẫu chỉ là quá lo lắng cho con.”
“Con biết.”
Nàng biết, cho đến hôm nay, Tô Bác Nhiên hay là Phương di nương, bọn họ không dám giết chết nàng là bởi vì lo sợ không ai có thể ngăn cản phủ Định Quốc Công. Nếu tướng phủ xảy ra chuyện sẽ không có ai đến chùi đít giải quyết. Phương di nương còn tính lợi dụng nàng giúp cho đường làm quan của Tô Chí Minh, Tô Chí An thuận lợi. Mà Vân thị lo lắng cho nàng, bà không lo lắng Tô Bác Nhiên hại nàng, mà bà lo lắng Tô Bác Nhiên sẽ phạt nàng. Bà lo lắng Tô Bác Nhiên sẽ nói chuyện quá mức khó nghe làm nàng thương tâm. Nhưng tuyệt đối sẽ không, đối mặt với mọi người ở tướng phủ, lòng nàng đã cứng rắn như sắt từ lâu.
“Ly nhi, ngươi nghe lời tổ mẫu, trở về phủ Định Quốc Công với chúng ta.”
Trình Tử Phong khẩn cầu nhìn Tô Tâm Ly nói, muốn nàng trở về cầu tình giúp hắn, nếu không hắn sẽ rất thảm.
Tô Tâm Ly cảm thấy rất khó xử. Tô Bác Nhiên không phải là loại người qua cơn tức là sẽ tiêu tan. Nàng để cho hắn chờ, sau khi trở về, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
“Thật ra ta có một biện pháp trọn cả đôi đường.”
Lan Dực Thư bỗng nhiên mở miệng nói. Vân thị nghe vậy liền nhìn về phía hắn. Mấy người còn lại cũng tò mò nhìn hắn. Đợi chốc nữa khách nhân của phủ trưởng công chúa đi ra, bọn họ vẫn còn đứng ở chỗ này cũng không phải là chuyện tốt a.
“Việc này còn phải cần sự giúp đỡ của Lục hoàng tử.”
Nhan Thần Tỷ nghe tên mình bị Lan Dực Thư điểm danh liền vội vàng đi đến bên cạnh hắn, bộ dạng ta nguyện ý vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống của mình.
“Sau khi Lục hoàng tử trở về thì chuẩn bị cho Tô tiểu thư một ít vật ban thưởng, sai người đưa đến tướng phủ. Tô tiểu thư trước cứ bồi lão thái thái quay về phủ Định Quốc Công, dùng xong bữa tối rồi hắn về tướng phủ. Khi đó đồ mà điện hạ ban thưởng cũng đến rồi, đến lúc đó tướng gia cũng sẽ không trách móc tiểu thư quá nặng nề.”
Tô Tâm Ly mím môi, mìm cười nhìn Lan Dực Thư. Hắn chỉ mới đến thành Kinh Lăng này không lâu, nhưng lại rất hiểu rõ phụ thân của nàng.
Mặc dù danh tiếng của Lục của hoàng tử không bằng Tam hoàng tử, nhưng hắn được hoàng thương cưng chìu bởi vì không tham gia vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị, vì vậy mà hắn càng thêm không kiêng kỵ gì, hoàng thượng cũng nghe lời nói của hắn. Tô Bác Nhiên một lòng muốn ôm bắp đùi hắn nhưng khổ nỗi không có biện pháp. Công cụ là nàng vừa vặn có thể phát huy tác dụng lớn nhất, Tô Bác Nhiên nào dám đối xử tệ với nàng. Vì con đường làm quan, chỉ sợ hắn ta hận không thể xem nàng là cô nãi nãi mà cung phụng.
“Biện pháp này rất tốt.”
Cuối cùng mặt Vân thị cũng giãn ra, nét mặt vui vẻ nhìn Lan Dực Thư.
“Lục hoàng tử nghĩ như nào?”
“Lan công tử là bằng hữu của ta, hắn muốn ta giúp đỡ, tất nhiên ta sẽ không từ chối, chỉ là ta là người ngu dốt, không biết nữ hài tử thích đồ vật gì. Ta sẽ tiến cung báo cho mẫu hậu chuyện này, rồi để người trong cung bà mang đồ đến tướng phủ, thái phu nhân thấy sao?”
“Vậy đa tạ Lục hoàng tử và Lan công tử.”
Tô Tâm Ly dịu dàng phúc thân. Nhìn thấy ngoại tổ mẫu tươi cười, nàng biết bà đang rất hài lòng. Mặc dù Hiền phi không phải là người đứng đầu trong tứ phi, nhưng là người ở bên cạnh hoàng thượng gần hai mươi năm, không ngắn hơn so với hoàng hậu chút nào. Tuy rằng cứ mỗi ba năm triều đình sẽ tuyển tú một lần, nhưng hoàng thượng vẫn đối với Hiền phi sủng ái có thừa. Mỗi tháng đều đến cung bà ở ba ngày, từ trước đến nay vẫn luôn không phân cao thấp với hoàng hậu. Tính tình hiền phi ôn hòa, không tranh với đời, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh thái hậu. Nhan Thần Tỷ được thái hậu thích, một phần cũng vì Hiền phi. Thái hậu thích Hiền phi, nên yêu ai yêu cả đường đi. Nếu người của Hiền phi đích thân đưa đồ đến tướng phủ, phỏng chừng Tô Bác Nhiên tối ngủ nằm mơ cũng bật cười mà tỉnh dậy.
Tô Tâm Ly ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Lan Dực Thư và Nhan Thần Tỷ. Tại sao nàng có cảm giác giữa hai người này, địa vị của Lan Dực Thư cao hơn. Lúc nãy ở phủ trưởng công chúa cũng vậy, Lan Dực Thư làm gì thì Lục hoàng tử liền lập tức phụ họa làm theo. Thân phận hoàng tử của hắn giống như để cho Lan Dực Thư dùng để đi dọa người khác, mà hắn thì lại vui vẻ chịu đựng, thực sự là một đôi quái dị.
“Ngoại tổ mẫu, con đỡ người lên xe.”
Tô Tâm Ly đỡ Vân thị lên xe ngựa, xoay người, nhìn thấy Cố Nam Y đứng bên cạnh, một thân bạch sắc phủ lên một lớp màu vàng cam nhàn nhạt, nét mặt cô đơn, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, tựa như không hợp với thế giới này. Tô Tâm Ly đau lòng, gọi:
“Cố đại ca!”
Thanh âm của nàng cực kỳ ôn nhu, Cố Nam Y xoay người, nhìn nàng cười, ánh cam vàng nhàn nhạt bởi vì nụ cười của hắn là đặc biệt ấm áp. Tô Tâm Ly cũng cười, nói:
“Huynh đến tướng phủ dùng bữa tối với muội đi, sau đó muội cho người chuẩn bị xe người đưa huynh trở về!”
Tâm tình của hắn không tốt, ở trong phủ Trung Dũng Hầu nhất định càng thêm cô đơn. Tô Tâm Ly không muốn Cố Nam Y từ chối, liếc mắt nhìn Trình Tử Phong:
“Tứ ca.”
Trình Tử Phong tất nhiên là muốn Cố Nam Y đi cùng với hắn, lôi kéo hắn lên một chiếc xe ngựa khác.
“Lan công tử, ngươi cùng ___”
Trình Tử Khiêm thấy Cố Nam Y đi cùng, tất nhiên cũng không muốn muội phu tương lại bị rớt lại phía sau, cũng mở miệng mời, nói còn chưa hết câu đã bị Tô Tâm Ly vô tình cắt đứt:
“Lan công tử còn có chuyện quan trọng, đúng không, Lan công tử?”
Trình Tử Khiêm bất mãn liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly. Nguyên nhân hôm nay tiểu muội bị ức hiếp có liên quan đến Lan công tử, nhưng mà huynh ấy vô tội. Bởi vì quá mức ưu tú mà được một nữ nhân như Hoài An quận chúa thích, Lan công tử rất vô tội mà. Nhớ đến bộ dạng điên cuồng đanh đá của Tạ Vũ Vi, phụ thân của mình mà cũng dám hô to gọi nhỏ, hắn không khỏi rùng mình một cái. Lan công tử thực sự là một người bị hại đáng thương a. Có điều huynh ấy đạp vỡ miếng ngọc bội của quận chúa, thực sự không sao chứ? Trình Tử Khiêm có chút bận tâm, sau đó thở dài. Vì sao muội muội không thích Lan công tử? Lan công tử vừa là người tốt, vừa là nhân tài, tướng mạo không cần phải nói. Nếu hắn là nữ nhân cũng sẽ thích Lan công tử.
Lan Dực Thư híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch, mỉm cười gật đầu:
“Ta phải giúp Lục hoàng tử và Hiền phi nương nương chuẩn bị đồ ban thưởng!”
Bộ dạng nghiêm túc giống y hệt như chuyện này là một chuyện cực kỳ quan trọng với hắn vậy.
Tô Tâm Ly nhìn bộ dạng cợt nhả của Lan Dực Thư, cố gắng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên nàng gặp hắn. Trong đầu nổi lên tám chữ “Tôn quý ưu nhã, cao không thể với”. Bộ dạng lúc đó của hắn như thế nào nhỉ, nàng chỉ nhớ gương mặt của hắn nhưng không nhớ nét mặt của hắn khi đó. Thời gian trôi qua còn chưa tới hai tháng, làm sao hắn có thể thay đổi nhanh như vậy? Nàng để hắn xử lý chuyện ngọc bội, nhưng mà hắn cứ như vậy làm vỡ nát khối ngọc bội kia, hắn không quan tâm đến hậu quả sao?
Trình Tử Khiêm cười thành tiếng, liếc mắt nhìn Lan Dực Thư trêu ghẹo. Tô Tâm Ly không thèm nhìn hắn, xoay người đi vào xe ngựa.
“Bị một nữ nhân như quận chúa thích cũng không phải là ý của Lan công tử, hắn giúp con như vậy, lẽ ra chúng ta nên cám tạ hắn.”
Vân thị dựa vào chỗ ngồi trên xe ngựa, xuyên qua mành xe nhìn Lan Dực Thư đang đứng cùng với Nhan Thần Tỷ ở bên ngoài, nét mặt lộ vẻ tán thưởng.
“Hôm nay bởi vì chuyện của con mà hắn đã náo loạn với quận chúa, hiện tại quan hệ giữa phủ Định Quốc Công và phủ trưởng công chúa đang rơi vào thế bế tắc, bây giờ chúng ta mời hắn đến, trưởng công chúa nhất định sẽ nghĩ chúng ta cố ý khiêu khích bọn họ. Ly nhi muốn cầu nhưng không thể.”
Hắn rất có bản lĩnh a, ban đêm ra vào tướng phủ như vào chỗ không người vậy, hiện tại hắn không đến phủ Định Quốc Công ăn cơm, tối nay nhất định sẽ leo tường đến Ly Tâm viện tìm nàng.
“Ly nhi, ngoại tổ mẫu thấy Lan công tử không tệ.”
“Gì mà không tệ, hắn rất ấu trĩ. Nếu không làm sao có thể đạp vỡ miếng ngọc của quận chúa, còn cố ý nói câu không cẩn thận như vẽ rắn thêm chân, sợ người khác không biết hắn cố ý sao!”
Tô Tâm Ly quyệt miệng, bất mãn hừ lạnh một tiếng. Vân thị nhìn bộ dạng nàng ngây thơ xinh đẹp, vui vẻ nở nụ cười, trong mắt hứng thú mười phần.
Sau khi trở về phủ Định Quốc Công, mọi người đều đi theo Vân thị đến viện của bà. Vừa bước vào cửa viện, Vân thị liền đưa quải trượng đầu rồng cho Vân Bích, buông tay Tô Tâm Ly ra, sau đó đưa tay nhéo lỗ tai của Trình Tử Phong. Toàn bộ hành động đều lưu loát như nước chảy mây trôi, hơn nữa còn cực kỳ mau lẹ. Đến lúc Trình Tử Phong cảm thấy không ổn, muốn chạy trốn thì đã không kịp rồi.
“Ai u, tổ mẫu, đau a, đau quá, đau!”
Đối với nam nhân Trình gia, Vân thị chưa bao giờ thủ hạ lưu tình. Trình Dục Phàm, Trình Tử Khiêm theo bản năng sờ sờ lỗ tai của mình, hả hê nhìn Trình Tử Phong. Không phải mình là tốt rồi. Có điều từ khi bọn cưới thê, số lần bị nhéo lỗ tai đã giảm đi rõ rệt.
“Tổ mẫu, con lớn như vậy rồi, không thể bị nhéo lỗ tai giống như hồi bé được?”
Hắn tình nguyện bị đánh bằng roi. Tuy bị roi đánh đau hơn nhưng mà phương thức xử phạt này có vẻ hiện rõ sự thành thục của hắn hơn.
“Ngươi có lớn hơn nữa cũng là cháu của ta!”
Vân thị nhéo lỗ tai Trình Tử Phong kéo hắn đi thẳng vào phòng, sau đó bà giống như hóa thành Đường Tăng vậy, bắt đầu niệm chú:
“Hôm nay, trước khi đến phủ trưởng công chúa, ta đã nhắc nhở ngươi như thế nào. Ta thiên đinh ninh vạn căn dặn ngươi phải chăm sóc Ly nhi thật tốt, đừng để người khác khi dễ nàng. Ngươi coi lời nói của ta như gió thổi bên tai đúng không? Thả rắm một cái là quên mất!”
“Tổ mẫu, từ khi xuất phủ đến chừ, con một cái rắm cũng không dám thả.”
Tô Tâm Ly nghe vậy, khúc khích cười thành tiếng. Cố Nam Y cũng nở một nụ cười thản nhiên.
“Tổ mẫu, muội muội vẫn còn ở đây đấy.”
Lời nói thô tục như vậy dạy hư nàng thì sao. Mấy cái này nữ hài tử không nên học, nhất là muội muội còn là một nữ tử chưa xuất giá.
“Muội muội ngươi đang ở đây, ngươi nói cái gì mà thả rắm thối lắm?”
Trước mặt người ngoài, Vân thị là một thái phu nhân người người kính trọng, trước mặt tức phụ (con dâu), tiểu tức phụ (cháu dâu), bà rất uy nghiêm. Nhưng mà trước mặt nhi tử, tôn tử, bọn họ hiểu rõ bản tính của bà, cho nên bà không chút nào che giấu bản tính thực sự của mình.
“Rõ ràng là người mới nói đánh rắm thối.”
Trình Tử Phong sợ đau, cảm thấy bị nhéo lỗ tai rất mất mặt, nhưng mỗi lần bị Vân thị nhéo lại không chịu cầu xin tha thứ:
“Ngươi còn dám tranh luận với ta!”
Tay Vân thị tăng thêm lực, Trình Tử Phong hô cứu mạng:
“Muội muội, Ly nhi muội muội, muội muội tốt của ca ca, tâm can muội muội của ca ca, cứu mạng!”
Tiếng kêu cứu trung khí mười phần, còn biết nói lời tốt, một chút vấn đề cũng không có. Tô Tâm Ly tiến lên, cầm tay Vân thị:
“Ngoại tổ mẫu, hôm nay tứ ca cũng đã tận lực. Tính tình của quận chúa như thế nào, hôm nay người cũng nhìn thấy rõ. Đến ngay cả mặt mũi của phò mã nàng cũng không cho, ngay cả người mà nàng ta cũng dám chống đối. Vì vậy nàng ta sao có thể nghe lời Tứ ca được chứ? Chuyện lần này là do con kiên trì, không liên quan đến tứ ca. Tứ ca lớn như vậy rồi, người cứ nhéo lỗ tai huynh ấy như hồi bé vậy, bị hạ nhân thấy được, sẽ bị bọn họ chê cười.”
Trình Tử Phong nghe Tô Tâm Ly nói như vậy không ngừng nói đúng vậy đúng vậy. Hắn đã mười bảy tuổi còn bị nhéo lỗ tai, nếu như bị truyền đi, một đời anh danh của hắn sẽ bị hủy.
“Muốn ta không nhéo lỗ tai hắn thì nhanh chút tìm tiểu tức phụ sinh đứa bé. Tính tình của con khỉ này không yên tĩnh được.”
“Con từ nhỏ đã nhìn muội muội lớn lên. Nàng lớn lên xinh đẹp, ưu tú như vậy, mấy nữ nhân bôi son trác phấn tục khác làm sao có thể để vào mắt con được?”
Vân thị nghe mấy lời này rất hưởng thụ, la rầy Trình Tư Phong vài câu rồi buông lỏng tay.
“Ly nhi, con muốn ăn gì, nói, ngoại tổ mẫu tự mình xuống bếp làm cho con.”
Vân thị vừa buông lỗ tai Trình Tử Phong ra liền cầm tay Tô Tâm Ly. Trình Tử Phong xoa xoa lỗ tai bị nhéo đỏ:
“Muội muội, muội ngàn vạn lần đừng, đồ ăn tổ mẫu nấu chỉ có tổ phụ mới ăn được.”
Một người từ nhỏ đã cầm thương, số lần cầm kim khâu vá áo quần có thể đếm trên đầu ngón tay, là người hầu như chưa từng đi vào phòng bếp lần nào, có thể làm ra món ăn ngon sao? Đáp án là không thể.
“Ngoại tổ mẫu làm, Ly nhi đều thích.”
Vân thị vừa nghe, tâm tình liền sảng khoái, vui vẻ cười, sau đó lại qưở trách mấy tôn tử không ra gì vài câu, rồi lại tán thưởng Tô Tâm Ly một hồi:
“Ta nói Vân Bích làm mấy món con thích, con trước đi thay xiêm y. Đêm xuống, con mặc bộ đồ này, rất dễ bị cảm lạnh.”
Lúc Tô Tâm Ly thay xiêm y xong, trở lại thì Vân thị đã ngủ rồi. Bà có thói quen nghỉ trưa, phải ngủ một canh giờ mới có tinh thần. Hôm nay chỉ vừa mới ngủ, bởi vì chuyện của Tô Tâm Ly mà bị đánh thức,. Đi đến phủ trưởng công chúa cũng mất cả một buổi chiều, vừa ngồi xuống cái đã ngủ. Tô Tâm Ly đắp chăn cho bà, dặn dò nha hoàn vài câu rồi ra ngoài, vừa mới đi ra liền gặp mấy người Trình Tử Phong.
“Tổ mẫu ngủ rồi?”
Tô Tâm Ly gật đầu. Mọi người tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện.
“Nói như thế nào thì Tạ Vũ Vi cũng là quận chúa, nữ nhi của trưởng công chúa. Chuyện ngày hôm nay sợ là không dễ giải quyết.”
Trình Dục Phàm thông qua hơi nước trà bốc lên nhìn Tô Tâm Ly đang dựa vào lan can cho cá ăn, đáy mắt hiện lên lo lắng.
Trước đó Ly nhi đã nhờ thái tử và Tam hoàng tử làm chứng, nếu hôm nay quận chúa không nhận sai thì ngày sau sẽ phải đến tướng phủ, quỳ đi từ cửa tướng phủ đến Ly Tâm viện của nàng. Quận chúa biết nhưng vẫn hôn mê, nhất định là muốn kéo dài thời gian, đợi sự việc có thay đổi. Trưởng công chúa không giống như quận chúa, nàng được hoàng thượng tín nhiệm và sủng ái, ở Kinh Lăng có một đội thân vệ hơn vạn người, tuyệt không phải là người dễ ứng phó.
“Ly nhi, cữu cữu biết con bị ủy khuất, trong lòng khó chịu. Nhưng mà hiện tại, Kim Quốc, Tây Việt đang nhìn chằm chằm chúng ta. Nếu tin phủ Định Quốc Công và trưởng công chúa không hợp nhau bị truyền đi, bọn họ nhất định sẽ càng thêm rục rịch.”
Dù sao Trình Thiệu Vĩ cũng trải qua quãng đời dài hơn mấy đứa nhỏ, nhìn vấn đề cũng sâu xa hơn.
“Trình gia chúng ta, có được như hiện tại cũng không dễ dàng gì!”
Hắn thở dài. Tô Tâm Ly đã cho cá ăn xong, vỗ tay một cái, đi đến ngồi cạnh Trình Thiệu Vĩ, bình tĩnh nhìn ánh mắt đầy lo lắng của hắn, nghiêm túc gật đầu nói:
“Cữu cữu, cháu hiểu.”
Trình gia một đời trung lương, hơn phân nửa người Trình gia không phải chết do sinh lão bệnh tử mà là chết trận sa trường. Trình gia đời này, ngoại tổ phụ, hai cữu cữu, còn có năm ca ca của nàng, sở dĩ khỏe mạnh, có thể ở nhà là bởi vì biên cảnh yên ổn, nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác không có dã tâm. Nếu triều đình xảy ra chuyện lớn gì, những nước lân cận nhất định sẽ như hổ lang tranh nhau xâm chiếm. Đến lúc đó, nam nhân Trình gia sẽ phải thiết huyết sa trường, cho dù ngoại tổ phụ lớn tuổi cũng không thể không đi. Chiến trường thuấn tức vạn biến, có thể sống được chính là tàn phế. Như vậy cũng coi như may mắn. Sở dĩ ngoại tổ mẫu vội vàng hối thúc các ca ca thành thân là bởi vì bà lo lắng nếu một ngày nào đó bọn họ ở trên chiến trường xảy ra chuyện gì, bọn họ có hài tử thì bọn họ mới yên tâm, Trình gia cũng có thể có hậu.
“Cữu cữu, con đảm bảo, chuyện lần này, con nhất định sẽ xử lý thích đáng, tuyệt không để phủ trưởng công chúa oán hận phủ Định Quốc Công.”
Tô Tâm Ly nghiêm túc nhìn Trình Thiệu Vĩ, lập lời thề. Trình Thiệu Vĩ sờ sờ đầu nàng:
“Quận chúa khinh người quá đáng, yêu cầu này của con cũng không quá phận. Nàng ta là quận chúa, Ly nhi cũng là minh châu của chúng ta, làm sao có thể nhẫn nhịn để nàng ta ức hiếp. Làm sao có thể bảo tồn mặt mũi của phủ Định Quốc Công chúng ta?”
“Cữu cữu, con làm như vậy, cũng chỉ vì suy nghĩ cho công chúa và phủ công chúa. Nếu công chúa cứ tiếp tục phóng túng quận chúa, không đơn giản là dẫn tới họa sát thân, mà còn ảnh hưởng đến danh dự của công chúa, sớm hay muộn gì cũng bị nàng ta làm hỏng.”
Tô Tâm Ly vô cùng chân thành nói, không hề có bộ dạng nói láo.
“Cữu cữu không tin?”
Tô Tâm Ly cười cười:
“Cữu cữu hỏi tứ ca và Cố đại ca xem, sau khi ngọc bội từ trên người nàng ta rơi xuống, ngoại trừ người hợp mưu là Tô Diệu Tuyết, có ai đứng ra cầu tình cho nàng ta không?”
Trình Tử Phong suy nghĩ một chút, lắc đầu:
“Ngoại trừ trưởng công chúa cực lực bảo vệ nàng ta, hình như phò mã cũng không nói câu nào. Người như nàng ta, sống cho lãng phí lương thực, cầu tình giúp nàng ta làm gì?”
“Các vị hoàng tử từ nhỏ đã ở trong hoàng cung, dạng mỹ nhân gì mà chưa từng thấy qua. Bọn họ không phải là loại người dễ dạng bị mỹ sắc mê hoặc. Bọn họ kiêng kỵ ngoại công, nhưng cũng muốn nịnh bợ trưởng công chúa, lại không có ai đứng lên cầu tình cho quận chúa. Quận chúa không tôn trọng phò mã, ai mà biết nàng ta tôn trọng công chúa bởi vì trưởng công chúa là mẫu thân của nàng ta hay vì thân phận trưởng công chúa chứ?
Mọi người đều không trả lời nhưng trong lòng có sẵn đáp án rồi. Biết kính trọng mẫu thân thì sẽ không gào thét với phụ thân trước mặt mọi người như vậy. Nghĩ như vậy, mọi người liền cảm thấy thương hại cho trưởng công chúa. Sủng ái, thậm chí là cưng chiều nữ nhi mình như vậy, nữ nhi ỷ lại vào mình cư nhiên là vì lợi dụng.
“Nàng ta cho rằng mình là quận chúa thì tài trí hơn người sao, tất cả thần tử đều phải để nàng ta dẫm đạp dưới chân sao? Nàng ta không biết quải trượng đầu rồng của ngoại tổ mẫu, ngay cả trưởng công chúa kính trọng ngoại tổ mẫu, nàng ta cũng không nhìn ra được, còn cố chấp cho rằng thân phận mình tôn quý, không để ngoại tổ mẫu vào mắt.”
Trình Tử Khiêm tán thành, cười thành tiếng:
“Hoàng tử trong cung được sủng ái hoặc có chút khí phách thì không cần lui tới với những người như vậy. Mà những người không được sủng ái, quận chúa lại chướng mắt họ. Mấy vị quý nhân, chủ tử trong cung ngày thường hắn là chịu không ít tính khí của quận chúa, có điều nàng ta có trưởng công chúa làm chỗ dựa, trưởng công chúa được hoàng thượng sủng ái, các nàng có giận cũng không dám nói.”
Tô Tâm Ly gật đầu:
“Vì sao trưởng công chúa sợ ngoại tổ mẫu tâu chuyện này lên hoàng thượng. Con nghĩ là có lẽ quận chúa đã đắc tội với quá nhiều người trong cung nên nàng mới không dám. Hoàng thượng anh minh, những năm gần đây, quận chúa làm nhiều việc ác như vậy, hoàng thượng sao lại không biết chứ? Chỉ là vì trưởng công chúa cho nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua thôi. Nhưng mà trong lòng mọi người đều biết rõ, chuyện hôm nay náo lớn như vậy, nói hoàng thượng không biết, ai tin? Trong lòng trưởng công chúa cũng hiểu rõ. Nhưng không ai tâu lên, hoàng thượng có thể giả vờ như không biết. Nhưng trong lòng mọi người đều mong sớm xuất hiện một người có thể giáo huấn vị quận chúa làm bôi nhọ uy nghiêm hoàng thất kia. Vì vậy chỉ cần con kiên trì. Tạ Vũ Vi không muốn cúi đầu cũng phải cúi đầu. Nếu hôm nay nàng ta ngoan ngoãn làm theo ý của con, chuyện này coi như xong, đáng tiếc …”
Tô Tâm Ly thở dài. Tạ Vũ Vi quá ngu dốt, ngu ì không biết thức thời.
“Cho dù con không làm gì, thái tử và tam hoàng tử sẽ tự mình đưa nàng ta đến tướng phủ bồi tội với con. Điểm này, Phò mã thông suốt hơn trưởng công chúa. Vì vậy, cữu cữu không cần phải lo lắng. Hoàng thượng sẽ trách móc phía trưởng công chúa. Chờ đến khi chuyện này kết thúc, con sẽ đích thân đi bồi tội với trưởng công chúa. Đem mọi chuyện giải thích rõ ràng. Trưởng công chúa thâm minh đại nghĩa, chắc chắn sẽ hiểu.”
Mọi người nhìn Tô Tâm Ly đều toát lên vẻ khiếp sợ. Bọn họ chỉ nghĩ là Tô Tâm Ly không nuốt trôi cục tức này cho nên mới kiên trì như vậy, không nghĩ rằng nàng lại tính toán mọi chuyện sâu sắc như vậy, suy nghĩ chu đáo, nhìn nhận vấn đề thấu triệt hơn cả bọn họ. Có một chất nữ, muội muội như vậy, làm sao bọn họ có thể không thương, không yêu?
“Con rất kính nể thái độ làm người của trưởng công chúa, cho nên không muốn thấy nàng bị quận chúa làm liên lụy. Không phải vị hoàng đế nào cũng có thể bao dung trưởng công chúa như bây giờ.”
Văn đế là bởi vì hổ thẹn, hắn thậm chí bởi vì thiếu sót của tiên đế mà đền bù cho trưởng công chúa càng nhiều hơn. Nhưng vị hoàng đế sau sẽ không như vậy. Đời trước, Nhan Tư Minh đăng cơ chưa lâu liền lợi dụng Tạ Vũ Vi lừa gạt trưởng công chúa giao ra một vạn binh quyền, sau đó lại bí mật cho người đến thủ tiêu, một ngọn lửa, đốt sạch phủ trưởng công chúa. Một vài người dân biết chuyện này là do Nhan Tư Minh làm nhưng họ đều cho rằng bởi vì Hoài An quận chúa làm nhiều việc ác mới như vậy, bọn họ còn tiếc hận cho trưởng công chúa không thôi. Nhan Tư Minh làm như vậy, Tô Tâm Ly đoán có thể là trước kia Tạ Vũ Vi đắc tội với hắn, Nhan Tư Minh có chút năng lực nhưng xuất thân của hắn lại không xuất chúng so với các vị hoàng tử khác.
Trưởng công chúa rơi vào kết thúc bi thảm như vậy, nàng cũng có một phần trách nhiệm. Nhan Tư Minh kế vị, danh không chính ngôn không thuận, nếu không phải nàng thuyết phục trưởng công chúa, trưởng công chúa cũng sẽ không ngầm đồng ý.
Trình Thiệu Vĩ nghe vậy, vội vàng bịt miệng Tô Tâm Ly lại, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh, thận trọng nói:
“Chuyện của hoàng thượng há để cho chúng ta nghị luận. Trong lòng con hiểu rõ là được rồi. Cữu cữu rất yên tâm về con. Được rồi, các ngươi trò chuyện đi, ta phải đi xử lý một vài chuyện.”
Trình Thiệu Vĩ tất nhiên biết mình ngồi ở đây sẽ cản trở mấy tiểu bối nói chuyện. Hắn nghĩ thầm phải đem lời của Ly nhi nói cho Phò mã nghe. Trưởng công chúa đang tức giận không nghe vào nhưng Phò mã tương đối lý trí. Để phò mã nói, trưởng công chúa ít nhiều gì cũng nghe theo. Trưởng công chúa phải hiểu Ly nhi dụng tâm lương khổ như thế nào, như vậy mới không trách tội Ly nhi, càng không đối địch với phủ Định Quốc Công.
Sau khi Trình Thiệu Vĩ rời đi, Trình Tử Phong đem tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay ở phủ trưởng công chúa nói ra, kể sinh động như thật, nhất là đoạn Tô Tâm Ly biểu diễn tài hoa, nhất là lúc nàng thổi một cái là hoa mai hiện lên. hai người Trình Dục Phàm, Trình Tử Khiêm nghe cũng không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ.
“Muội muội, làm sao muội là được như vậy?”
Trình Tử Khiêm thổi thổi trong không khí, hiển nhiên là hỏi nàng vụ thổi một cái là hoa mai xuất hiện.
“Có một lần ta đi ngao du với sư phụ, trong một quán nhà nhỏ thấy một sư phụ dùng mực đỏ chấm lên giấy, sau đó thổi một cái liền xuất hiện hoa mai trên đó.”
Khi đó hắn chỉ hiếu kỳ, hoàn toàn không thể so sánh với Ly nhi ngày hôm nay được, Ly nhi làm cho hắn hết sức kinh ngạc. Cho nên mới nói, bất luận là tài nghệ gì muốn biểu diễn cho mọi người xem, phải có thêm nhan sắc mới được.
“Luyện nhiều một chút thì sẽ làm được thôi.”
Tô Tâm Ly cũng không cảm thấy bất ngờ, cao thủ chân chính đều ở dân gian. Nàng học được cái này cũng chỉ vì đời trước Nhan Tư Minh đã mời không ít sư phụ tạp nghệ vào cung biểu diễn.
“Hồ điệp thì sao?”
Cái này cũng không phải có thể luyện nhiều mới được.
“Chưa nghe qua câu này sao? Đồ đệ giỏi hơn sư phụ, sư phụ chết đói. Ta không muốn đem hết sự ảo diệu bên trong nói ra hết cho các huynh, nếu không lần sau các huynh còn có thể kinh ngạc sao? Nếu các huynh học được, sau này ta lấy cái gì đi gạt người đây.”
Bộ dạng Tô Tâm Ly xinh đẹp, đẩy nhẹ mặt Trình Tử Phong ra.
“Ly nhi, muội muốn vào cung sao?”
Lúc mọi người đang nói chuyện cực kỳ vui vẻ, Trình Dục Phàm bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, hơn nữa thần sắc cực kỳ nghiêm túc. Cố Nam Y nghe vậy, bàn tay cầm chén trà không khỏi dừng lại một chút. Tô Tâm Ly liếc mắt nhìn Cố Nam Y. Sau khi trở về, Cố đại ca luôn có tâm sự nặng nề, thành Kinh Lăng này quá phức tạp, không thích hợp với huynh ấy. Nhưng mà Cố đại ca nói sư phụ của huynh ấy đã đi ngao du rồi, huynh ấy không tìm được. Chẳng lẽ nàng muốn để huynh ấy trở lại cuộc sống trong núi sao, như vậy huynh ấy cũng sẽ không cảm thấy khoái hoạt. Cố đại ca nên kết giao nhiều bằng hữu, mỗi ngày đều có người phụng bồi, như vậy có lẽ huynh ấy sẽ cảm thấy hài lòng chút ít. Hiện tại mọi việc ở tướng phủ trong tay nàng đã dần đi vào quỹ đạo, nàng có thể rút ít thời gian đi ra ngoài. Vừa vặn bây giờ là mùa xuân, là thời gian thích hợp đi đạp thanh.
Mấy người thấy Tô Tâm Ly nhìn Cố Nam Y, trong lòng đều nghĩ Tô Tâm Ly thích Cố Nam Y. So với việc vào cung làm quý phi thậm chí có thể là hoàng hậu, mọi người đều hy vọng nàng gả cho Cố Nam Y. Trung Dũng Hầu là một tay tổ phụ nâng đỡ, cho dù phủ Định Quốc Công có xảy ra chuyện gì, tin tưởng phủ Hầu Trung Dũng cũng sẽ đối xử tử tế với Ly nhi, với lại bọn họ cũng tin tưởng Cố Nam Y, chỉ có điều __
“Hôm nay muội biểu hiện xuất sắc như vậy, thái tử và tam hoàng tử đều nhìn muội bằng con mắt khác.”
Chứ đừng nói gì đến mấy vị hoàng tử khác.
Cũng vì lo lắng nàng bị ủy khuất, tổ mẫu mới chống quải trượng đầu rồng đi đến phủ trưởng công chúa. Mấy người kia không mù, ai cũng có thể nhìn ra nàng được sủng ái như thế nào. Phàm là người có dã tâm đều muốn thú Ly nhi. Hơn nữa Ly nhi, luận về dung mạo hay tài năng, tất cả mọi phương diện đều cực kỳ tốt.
“Bọn họ nên hiểu rõ, nếu ta cam tâm tình nguyện, ta sẽ là trợ lực cho bọn họ. Còn nếu không, ai dám thú ta, ta sẽ biến thành cọp cái, làm cho hậu viện của người đó gà chó đều không yên.”
Sở dĩ ngay từ đầu nàng biểu hiện tính cường hãn lúc đối mặt với trưởng công chúa, không chịu thoái nhượng, chính là muốn để cho mấy vị hoàng tử tôn quý thấy rõ, một khi nàng không nguyện thì nàng thà làm ngọc nát vương tan còn hơn, cho nên tốt nhất không nên miễn cưỡng nàng. Nàng sẽ không vào hoàng thất. Đời này, nàng không bao giờ nguyện ý trở thành phi tử của bất kỳ ai, không bao giờ vì tiền đồ của bọn họ mà bôn ba.
Tô Tâm Ly nâng cằm, nháy mắt một cái, bộ dạng xinh đẹp:
“Người mà ta muốn gả, tất nhiên phải là nam nử anh tuấn ưu tú nhất Lưu Ly. Võ phải qua được nhị ca, văn phải qua được tam ca, tất nhiên phải biết khoan nhượng tính xấu của ta nữa.”
“Tại sao lại không có ta?”
Trình Tử Phong đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tô Tâm Ly:
“Ta cũng rất ưu tú mà?”
Tô Tâm Ly cười thành tiếng:
“Ngoại trừ ta ra, hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào có ý đồ xấu hoặc khi dễ ta, thì phải độc miệng giống tứ ca.”
Không biết thương hương tiếc ngọc, thật sự là không có phẩm chất. Trình Tử Phong:
“Người như vậy tồn tại sao?”
Tuy hắn thấy muội muội của mình đáng giá có được nam nhân như vậy, nhưng mà người như vậy có tồn tại sao?
Trình Dục Phàm là võ trạng nguyên, Trình Tử Khiêm và văn trạng nguyên, đây mới là điều quan trọng. Người kia cần phải văn thao vũ lược, văn võ song toàn. Nhìn tổ phụ mà xem, dưới góc độ của một nam nhân mà nói, ông sợ thê tử như vậy rất hèn nhát, hơn nữa một người nam nhân hiểu phong tình là phải biết thương hương tiếc ngọc, đối diện với mỹ nhân lại có thể độc mồm đôc miệng như Trình Tử Phong hắn, hắn cảm thấy yêu cầu của Tô Tâm Ly quá cao.
“Thà ít mà tốt, nếu không có, ta đây liền không muốn gả.”
Dù sao đời này nàng cũng không muốn xuất giá.
“Như vậy sao được? Nữ tử phải xuất giá. Muội yên tâm, từ nay trở đi, chúng ta sẽ giúp muội lựa chọn.”
Trình Tử Khiêm là một người cổ hủ, nghe nàng nói không muốn xuất giá, trong lòng liền hoảng sợ.
“Đúng, nếu thấy người có tiềm lực thì sẽ bắt đầu bồi dưỡng, qua một hai năm liền tốt.”
Văn võ có thể nhường, chỉ cần người đó đối xử tốt với Ly nhi như tổ phụ với tổ mẫu là được rồi.
Cố Nam Y không nói gì, cầm chén trà trên bàn lên, nhấp một ngụm, ánh mắt ôn nhu nhìn Tô Tâm Ly.
“Thiếu chút nữa thì ta quên chuyện này.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, Trình Tử Phong bỗng nhiên kinh hô một tiếng, Tô Tâm Ly nhìn hắn nhưng Trình Tử Phong không lập tức mở miệng nói mà nhìn Trình Tử Khiêm:
“Tử Khiêm, tự ngươi nói đi.”
“Nói cái gì?”
Trình Tử Khiêm mờ mịt hỏi.
“Tất nhiên là chuyện của tam tẩu.”
Lúc này Trình Tử Khiêm mới bừng tỉnh đại ngộ, ngồi thẳng người, trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng. Tô Tâm Ly càng thêm hiếu kỳ, tay bưng chén nước trà cũng không đặt xuống, tò mò nhìn Trình Tử Khiêm.
“Tam tẩu của muội mang thai.”
Hiển nhiên đối là với người làm phụ thân lần đầu tiên như Trình Tử Khiêm, tin tức như vậy là một tin tức tốt, hắn cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà trước đó Hạ Uyển Đình có đắc tội với Tô Tâm Ly, ban đầu thái phu nhân mời một ma ma về dạy nàng ta quy củ, nhưng sau đó nàng ta trở về nhà mẹ, hắn đã xin phép tổ mẫu, tổ mẫu nói hắn hỏi ý kiến Ly nhi.
“Sau đó thì sao?”
Tô Tâm Ly thản nhiên nói, nhiệt độ trong mắt chợt hạ xuống.
Trình Tử Khiêm thấy phản ứng của Tô Tâm Ly có gì đó không đúng, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy hình như bộ dạng của nàng từ trước tới nay đều như vậy.
“Hôm trước mới nhận được tin. Hôm nay lúc ở phủ trưởng công chúa vốn muốn nói cho muội biết nhưng không có cơ hội. Ý của mẫu thân đây là huyết mạch của Trình gia, tổ mẫu muốn tam ca hỏi ý kiến của muội như thế nào.”
Trình Tử Phong nói tiếp:
“Ngươi đã hỏi ý tứ của Hạ gia, bọn họ nói ý kiến gì?”
Trình Tử Khiêm do dự trong chốc lát, chậm rãi nói:
“Bọn họ nói thân thể Uyển Đình không tốt, nói ta phải tự mình dẫn người đến đón nàng về.”
Tuy Hạ Uyển Đình có nhiều chỗ không đúng, nhưng hiện tại nàng mang thai hài tử Trình phủ bọn họ, không nên tiếp tục ở nhà mẹ nữa. Thân thể nàng không tốt, hắn cũng nên đi đón nàng về. Về phần trước đó nàng bất kính với Ly nhi, chờ nàng trở về, liền có thể từ từ dạy dỗ.
Tô Tâm Ly nghe vậy, cả gương mặt đều trầm xuống, lập tức đặt mạnh chén trà trên tay xuống bàn, giữa mi tâm hiện lên vài phần lệ khí, giọng nói băng lãnh kèm theo trào phúng:
“Thật là đồ không biết xấu hổ!”