"Ly nhi muội muội, ngươi đã mười ba, trưởng thành rồi, phải biết nặng nhẹ, đừng thấy loại a cẩu a mão nào cũng muốn đem đến phủ Định Quốc Công." Hạ Uyển Đình đi đến trước mặt Tô Tâm Ly, cằm khẽ nâng, giống như từ trên cao nhìn xuống nàng, một bộ dạng tiểu nhân chanh chua đắc chí.
Nàng không quen nhìn Tô Tâm Ly đã lâu rồi. Tô Tâm Ly là tiểu thư của tướng phủ, không phải là tiểu thư của phủ Định Quốc Công, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều xem nàng ta như bảo bối?
Tô Tâm Ly nhíu mày, nụ cười trên mặt trầm xuống, lại nhẫn nhịn không phát giận. Nàng làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng lên, tự mình đem hộp thức ăn mở ra, đem đôi đũa đặt trên tay Vân thị: "Bà ngoại, mùi vị của khối điểm tâm này thực sự rất tốt, lát nữa người nhất định phải nếm thử a."
Tô Tâm Ly khẽ cười nói, cũng không mang theo tức giận trên mặt, sau đó nhất nhất lấy điểm tâm trong hộp thức ăn ra đặt trên bàn, trong phòng nhất thời phiêu tán hương khí ngọt ngào.
Tô Tâm Ly nguyện ý nén giận, nhưng Vân thị lại luyến tiếc cháu gái bảo bối của mình bị ủy khuất, lập tức không vui, liếc mắt bất mãn nhìn Hạ Uyển Đình: "Nhà lão tam."
Hạ Uyển Đình thấy Vân thị không hỏi nguyên do mà trực tiếp trước mặt bao nhiêu người trách cứ nàng, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, càng thêm không phục: "Tổ mẫu, ta làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho Ly nhi muội muội và phủ Định Quốc Công. Người không biết hôm nay nàng đến phủ Định Quốc Công không phải đi một mình mà đi cùng với một người đàn ông xa lạ. Ly nhi muội muội là một cô gái hơn nữa đã đến tuổi có thể nghị hôn. Hôn nhân đại sự do cha mẹ làm chủ, nàng sao có thể tùy tiện cùng nam nhân tiếp xúc còn đem hắn đến phủ Định Quốc Công. Nếu như chuyện này bị truyền đi, người khác sẽ cho rằng nàng không biết xấu hổ, còn có thể bôi đen phủ Định Quốc Công."
Hạ Uyển Đình ngôn từ chính nghĩa dõng dạc nói.
"Nhà lão tam, ngươi không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm."
Mẹ chồng của Hạ Uyển Đình nhìn thấy sắc mặt của Vân thị thay đổi liền nhanh chóng giáo huấn nàng ta, thật không biết lão tam coi trọng Hạ Uyển Đình cái gì, lớn lên không xinh đẹp, tính cách cũng không tốt lại còn là con gái của thương nhân, tất cả tật xấu mà con của thương nhân thường có nàng ta đều có hết: thích tính toán, ham tiện nghi nhỏ, hay ghen tị, tự cho mình là đúng. Bà cũng không biết đã răn dạy nàng ta bao nhiêu lần rồi, tuyệt đối không thể đối nghịch với Tô Tâm Ly nhưng nàng ta lại đem lời nói của bà như gió thoảng qua tai, lại còn ở trước mặt lão thái thái gây sự. Lão thái thái nhất định sẽ nghĩ nàng quản giáo không nghiêm, nhất định sẽ phát giận lên bà. Trịnh thị ngẫm nghĩ liền cảm thấy phiền muộn.
Mà thôi mà thôi, nháo liền nháo, tốt nhất là nháo vài ba lần, làm cho Tô Tâm Ly chán ghét Hạ Uyển Đình, sau đó làm cho lão tam trực tiếp hưu nàng ta, thú một người vợ hiền lương về, bà cũng an tâm hơn.
"Con chỉ là ăn ngay nói thật, nàng cái gì cũng dám làm còn sợ người ta nói sao?"
Trước đây Tô Tâm Ly không thân cận với mọi người ở phủ Định Quốc Công nhưng phủ Định Quốc Công không quan tâm người đến là ai, có được thứ gì tốt đều hận không thể nhanh chóng đưa đến cho nàng ta, bây giờ nàng ta coi như gặp may, ở bên cạnh hầu hạ lão tổ tông, sau này lão tổ tông muốn đem toàn bộ đưa đến phủ tướng quân, thì đâu còn chỗ tốt cho nàng.
Tô Tâm Ly đem hộp thức ăn đậy lại, sau đó chậm rãi ngồi lại vị trí cũ của mình: "Tam đường tẩu mới gả đến phủ Định Quốc Công chưa lâu nhưng tin tức thật linh thông nha."
Khẩu khí của Tô Tâm Ly nhàn nhạt nhưng ngôn từ lại lộ ra nồng nặc trào phúng.
"Phủ Định Quốc Công quả thực không có chuyện kết bè kết phái, nếu không, con gái của thương nhân như ngươi làm sao có thể được gả vào phủ Định Quốc Công?"
Tô Tâm Ly nhìn bản mặt nhọn hoắc của nàng ta không khỏi nghĩ đến chuyện tình đời trước. Lúc đó sau khi từ bãi tha ma trở về, nàng vẫn bệnh nằm trên giường liên miên, qua năm mới, nàng đi đến phủ Định Quốc Công chúc tết, khi dó danh tiếng của nàng đã bị Phương di nương và Tô Diệu Tuyết phá hủy, Hạ Uyển Đình chặn nàng giữa đường, hung hăng nhục nhã nàng, nói nàng không tuân thủ nữ tắc cũng không biết liêm sỉ, mắng hết sức khó nghe, bởi vì lời đồn đại bên ngoài mà bản thân nàng vốn tự ti cho nên nàng không có mặt mũi nào đi gặp ông bà ngoại liền trở về, kể từ lúc đó nàng liền không đặt chân vào phủ Định Quốc Công một lần nào nữa mãi cho đến lúc nàng gả cho Nhan Tư Minh.
Nếu như có một nhà phủ Định Quốc Công yêu thương dạy bảo, nàng có phải sẽ không ngây ngốc đem tất cả ấm áp cùng mong ước phó thác lên Nhan Tư Minh? Như vậy, kết cục của nàng và phủ Định Quốc Công sẽ có thể thay đổi?
"Ngươi khinh thường ta?" Lời này của Tô Tâm Ly rõ ràng là châm chọc nàng là con gái của thương nhân, thân phận ti tiện.
Hạ Uyển Đình lúc mới gả vào cũng rất lo sợ, ai bảo thân phận nhà mẹ đẻ của nàng quá thấp. Nhưng từ lúc gả vào đây, hạ nhân hay thái phu nhân, lão thái gia đều chưa từng vì thân phận con gái thương nhân của nàng mà xem nhẹ khinh thường nàng cho nên nàng cũng từ từ thể hiện tính tình tiểu thư trước đây của mình. Hơn nữa nàng vẫn luôn nghe nói Tô Tâm Ly rất nhát gan nhu nhược, trước đó có tiếp xúc vài lần thì thấy nàng ta trầm mặc ít nói, người như vậy, dựa vào cái gì mà được thái phu nhân và lão thái gia sủng ái?
"Sĩ nông công thương, thương nhân có địa vị thấp nhất, với thân phận của ngươi, có thể gả vào phủ Định Quốc Công chính là phúc khí mấy đời tu luyện được. Ngươi không hảo hảo hiếu kính cha mẹ chồng, phụng dưỡng trưởng bối mà lại đi thêu dệt chuyện bậy bạ, đây chính là giáo dưỡng của Hạ gia các ngươi sao? Người đến tức là khách, đạo lý này ngươi không hiểu sao? Ngươi bây giờ đã là người của phủ Định Quốc Công, nên chú ý thân phận của mình, chớ nói những lời làm ô uế tiểu thư như vậy, không duyên không cớ còn bôi nhọ danh tiếng của phủ Định Quốc Công chúng ta."
Ở tướng phủ, nàng phải cẩn trọng từng bước từ lời ăn tiếng nói đến hàng động, vừa đến phủ Định Quốc Công lại còn có người muốn khi dễ nàng? Còn là người mà nàng chướng mắt trước đây Hạ Uyển Đình. Tô Tâm Ly càng không vui trong lòng.
"Vị công tử kia là ân nhân cứu mạng của ta, hắn cũng là bằng hữu của Lục hoàng tử. A mèo a cẩu? Ngươi đây là đang hoài nghi Lục hoàng tử?"
A mèo a cẩu? Hạ Uyển Đình nói Lan Dực Thư như vậy, trong lòng nàng rất không thoải mái, nàng ta có tư cách gì mà nói hắn như vậy? Nàng vốn còn muốn nể mặt tam biểu ca và bà ngoại không tính toán với nàng ta nhưng bây giờ nàng không muốn như vậy nữa.
Hạ Uyển Đình vừa nghe là người có quan hệ với hoàng thất thì không khỏi run sợ, nhưng nàng ta không phục: "Ngươi họ Tô, không phải họ Trình, nếu hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi thì ngươi nên đưa hắn đến tướng phủ chứ không phải là hủ Định Quốc Công! Hơn nữa ai biết hắn có ý đồ gì với phủ Định Quốc Công hay không, ngươi cho hắn bạc đuổi hắn đi không phải là tốt hơn sao, lẽ nào tướng phủ còn thiếu mấy đồng bạc kia, muốn phủ Định Quốc Công đưa cho?"
Tô Tâm Ly nghe vậy, mày nhíu càng chặt hơn, vung tay lên, hộp thức ăn bên tay phải nàng liền trực tiếp rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Nàng đứng lên, mạnh mẽ xoay người, ánh mắt lạnh như băng mang theo sự chán ghét không thèm che giấu.
Mới vừa rồi bà không nói gì là bởi vì bà thấy Tô Tâm Ly chiếm thế thượng phong cho nên bà mới cố ý im lặng. Ly nhi là bảo bối nằm trong lòng bàn tay của bà. Hai vợ chồng già bà, còn có hai đứa con trai năm tôn tử cũng không bằng một lời nói của Ly nhi. Tân nương vừa mới gả đến phủ Định Quốc Công lại có thể nói ra mấy lời chỉ trích Ly nhi như vậy, mà lại còn ngay ở trước mặt bà, đây không phải là muốn bà tìm chết hay sao. Những người này còn muốn khi dễ Ly nhi đến lúc nào nữa. Vân thị tức giận, tay run run chỉ vào Hạ Uyển Đình, lại nhìn sang con dâu đang đứng một bên: "Lão tam thú một thê tử thật tốt, ngươi dạy con dâu thật tốt, là thấy chỗ này của ta chướng mắt, muốn đem ta tức chết có đúng hay không? Gọi lão tam đến cho ta!"