Dù sao cũng đang ở trong vườn hoa Chu gia, Hàn Tả Tả sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng né tránh, lại giãy không ra, nghe vậy ngoảnh mặt đi, xem thường nói: "Nhìn cái rắm!"
Lang Hi mặt không chút thay đổi "Nga" một tiếng, bình tĩnh nói: "Em đang giận."
Hàn Tả Tả trợn mắt nhìn.
Lang Hi trong mắt hiện lên ý cười, nhịn không được cúi đầu hôn cô.
Hàn Tả Tả một tay đẩy mặt hắn ra, thân mình mất tự nhiên ngửa ra sau, thầm oán nói: "anh sao giống cún con thế này, vừa thấy mặt liền sáp lại liếm liếm... Đừng đừng, bị thấy thì chết!"
Lang Hi cau mày, cánh tay dùng sức đem cô chặt chẽ vây ở trong ngực, bất mãn nhìn cô: "Ngoan một chút."
Hàn Tả Tả nhìn nhìn trên lầu, toàn bộ phòng đều đã tắt đèn hết, chỗ cô đang ngồi cũng rất tốt, hẳn là sẽ không bị nhìn thấy.
Hàn Tả Tả bất đắc dĩ buông tay ra, tùy ý Lang Hi hôn lên môi của cô.
Bóng đêm mê ly, trong vườn hoa yên tĩnh từng cơn gió nhẹ thổi qua, Lang Hi có chút không kìm lòng được, cánh tay đang ôm cô càng thêm siết chặt, ngậm môi cô hung ác mút vào, đầu lưỡi linh hoạt luồn lách chen vào bên trong, khuấy đảo đoạt đi tất cả hô hấp của cô.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ nghe thấy lá cây khẽ xào xạc, trong không gian thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở dốc ái muội.
"Dát —— "
âm thanh bén nhọn bất thình lình đánh vỡ bầu không khí yên lặng tốt đẹp, còn văng vẳng bên tai thật lâu chưa tiêu tán trong bóng đêm.
Hàn Tả Tả bị hắn hôn đến thần trí mơ hồ, vốn đã dần dần trầm mê, bỗng dưng nghe thấy động tĩnh, đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh Lang Hi ra, xích đu lắc lư dữ dội, phát ra âm thanh chói tai.
Lang Hi vội vàng dùng chân chống xuống đất, ổn định trọng tâm hai người, đè cô lại ra lệnh nói: "Đừng động đậy!"
Tiếng động phát ra từ chiếc lồng chim treo dưới tàng cây, chú vẹt xám đang đập cánh phành phạch, vừa vỗ vừa kêu ầm ĩ đến khàn cả giọng "Cạc cạc dát".
Lang Hi mặt lập tức đen lại, tình dục trong mắt còn chưa tiêu tán, trong nháy mắt quay đầu đã biến thành lửa giận phừng phực đốt người, hận không thể kẻ phá bĩnh là chú vẹt xám tội nghiệp kia vặt lông lột da.
Hàn Tả Tả xấu hổ nhích sang bên cạnh một chút, nhìn thấy Lang Hi hiếm khi để lộ cảm xúc trên mặt, nhịn không được bật cười khúc khích.
Lang Hi âm u hỏi: "Muốn ăn thịt chim không?" (Tứ Lang rất là ‘trong sáng’ nha ^^)
Muốn ăn thịt chim không... Chim...
Hàn Tả Tả biểu tình giống như vừa bị sét đánh, gắt gao hướng ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc lồng chim cách đó không xa, liều mạng khống chế không để cho tầm mắt nhìn xuống thân dưới của Chú Tư. (chỉ có Tả Tả là đen tối thoy, hô hô ^^)
Hàn Tả Tả trong lòng gào thét, Chú Tư anh thật sự không phải cố ý nói một câu hai nghĩa khiến người khác nghĩ bậy đâu nha...
Hàn Tả Tả vội ho một tiếng, xóa sạch những suy nghĩ đáng khinh trong đầu trong đầu cô, khuyên nhủ: "anh đi mà tức giận với con vật kia làm gì nha!"
Lang Hi hai mắt tối tăm, bắt lấy hai cổ tay của cô, dùng bàn tay to lớn của mình giam cầm cô.
Hàn Tả Tả cho là hắn lại muốn làm bậy, vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ: "Trễ lắm rồi, Chú Tư, em mệt quá a, muốn quay về phòng ngủ..."
Lang Hi không để ý tới, cánh tay đang nhàn rỗi còn lại từ trong túi quần lấy ra một cái hộp.
Dây ruy băng thắt nơ màu lam theo phong cách cổ điển, chiếc hộp nhỏ được thiết kế khéo léo được đặt trong lòng bàn tay của Lang Hi, ngón cái đẩy nắp hộp mở ra, một chiếc vòng tay bằng ngọc tinh tế có vân hoa chìm xuất hiện trước mắt cô.
Đường hoa văn tinh tế uốn lượn trên nền ngọc xanh biếc, Lang Hi lấy chiếc vòng tay ra, đeo vào cổ tay của Hàn Tả Tả.
Cảm giác mát lạnh của ngọc truyền đến, Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn trên cổ tay vừa mới có thêm một chiếc vòng nặng trịch, sau một lúc lâu mới ngạc nhiên hỏi: "Cho em?"
Lang Hi nắm hai tay của cô thưởng thức, thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Hàn Tả Tả đã lên mạng xem tin tức, tất nhiên biết được chiếc vòng tay này giá trị xa xỉ bao nhiêu, lúng ta lúng túng lẩm bẩm: "Em còn nghĩ rằng anh mua cho Chu Lệ Thuỷ nha!"
Lang Hi cúi đầu hôn lên mạch đập trên cổ cô, nghe vậy lơ đễnh nói: "Chu Lệ Thuỷ là ai?"
Hàn Tả Tả sửng sốt, đột nhiên không nhịn được cười rộ lên.
Lang Hi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô, hiển nhiên không hiểu vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạn này của cô là vì sao.
Lang Hi nhíu nhíu mày: "Rất thích?"
Hàn Tả Tả buồn cười nói: "Thích anh không biết Chu Lệ Thuỷ sao? Đương nhiên!"
Lang Hi mờ mịt một lát, lúc này mới nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp, hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Hàn Tả Tả trêu ghẹo nói: "Tin tức đều bay đầy trời, Chú Tư anh cư nhiên còn không biết! hiện tại các tạp chí lớn nhỏ đều đưa tin anh và con gái rượu của một chính khách quan trọng đang kết giao, không chỉ có dắt tay nhau cùng tham dự tiệc từ thiện tối hôm đó, còn vung tiền như rác ra giá trên trời mua chiếc vòng tay vì Chu Lệ Thuỷ."
Lang Hi nghĩ nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Em trở về tìm tôi đánh ghen."
Hàn Tả Tả nụ cười trên mặt cứng đờ, tức giận nói: "Ai ghen chứ! Em một câu còn chưa hỏi đâu nha..."
Lang Hi suy tư một lát nói: "Thì ra cô ta tên là Chu Lệ Thuỷ, tôi và cha cô ta có chút quen biết, buổi tối lúc ở tiệc từ thiện gặp được Chu tiên sinh, ông ấy có nhờ tôi dẫn con gái ông ấy vào cửa..."
Hàn Tả Tả thở dài: "cô nương nhà người ta nếu biết anh ngay cả tên của cô ấy đều không nhớ rõ, khẳng định sẽ bị anh làm thương tâm đến chết... Chú Tư, anh thật đúng là không hiểu tình thú gì nha, không hề hiểu được thương hương tiếc ngọc!"
Lang Hi hờ hững nói: "Nga, không có biện pháp, không nhớ được mặt!"
Toàn bộ bất an và chua xót trong lòng Hàn Tả Tả trước đó đều tiêu tán hết, tựa như cơn mưa dầm không ngớt trong một tháng rốt cuộc cũng dừng, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời sáng lạn, tâm tình rất tốt!
Lang Hi sờ sờ đầu cô, ngữ khí mang theo vui sướng không thể che giấu: "Em để ý, tôi đã biết."
Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện muốn phản bác, nhưng nhìn đến Lang Hi đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, đột nhiên nửa câu cũng thốt không ra tiếng.
Lang Hi dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô, ngón tay vô ý thức vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay cô.
Hàn Tả Tả im lặng trong chốc lát, vươn ngón tay chọc chọc ngực trái của hắn nói: "Nếu đã biết, về sau đừng khiến em bất an nữa!"