Hàn Tả Tả đau đến khóe mắt ứa nước mắt, loại cảm giác đau đơn này thật sự rất khó diễn tả bằng lời, hơn nữa chưa bao giờ trải qua sự sợ hãi khi bị xâm chiếm như vậy, làm cho cơ bắp toàn thân cô căng thẳng, cứng ngắc động cũng không dám động.
Lang Hi thở phì phò, chôn toàn bộ phân thân vào trong cơ thể cô, địa phương ấm áp làm cho trán hắn rịn ra một lớp mồ hôi tinh mịn.
Hàn Tả Tả khóc nức nở, đứt quãng nói: "Đau, không cần... Chú tư, đau..."
Lang Hi không dám động, đau lòng cuối xuống hôn đi giọt nước mắt của cô, nhẹ giọng dỗ nói: "Ngoan, nhịn một chút..."
Hàn Tả Tả thật ủy khuất nha, dưới thân căng đau vô cùng, vật cứng rắn kia lại cố chấp thô lỗ chen vào, gắt gao chiếm cứ cô, dù vậy vẫn bị người nào đó đè chặt, một chút đường lui cũng không cho cô.
Hàn Tả Tả bắt đầu khẽ giãy dụa, mỗi một động tác rất nhỏ đều khiến cho phía dưới đau đớn, giữa tiếng rên khẽ là từng hồi nức nở: "Đau, đi ra ngoài..."
Lang Hi kiên nhẫn bất động một hồi lâu, nắm thắt lưng gắt gao đè chặt cô lại, không cho cô giãy dụa, gân xanh trên thái dương giật giật, hiển nhiên là cũng nhịn đến cực điểm rồi.
Lang Hi cắn chặt răng, gian nan mở miệng: "Đừng nhúc nhích, anh cũng đau..."
Cảm giác thư sướng thoải mái chiếm trọn bộ não, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy chỗ mẫn cảm nhất, không chịu khống chế khẽ chuyển động co rút lại, giống như có vô số cái miệng nhỏ đang ra sức mút chặt lấy hắn, mút sạch toàn bộ kiên nhận tự kiềm chế của Lang Hi tích lũy bấy lâu nay không còn một mảnh.
Lang Hi rốt cuộc khống chế không được, dùng sức bóp chặt eo của cô, theo bản năng nguyên thủy nhất của cơ thể mà bắt đầu di động.
Vật nóng rực hung hăng cọ xát nơi non nớt mềm mại, địa phương yếu ớt nhất bị tàn nhẫn ra vào lặp đi lặp lại, Hàn Tả Tả đau đến nỗi nói không ra tiếng, hai tay quơ quàng giãy giạu, giống như người sắp chết đuối cố bám lấy một khúc gỗ, nhưng tay lại như được trét dầu bóng loáng, toàn thân ướt mồ hôi, càng thêm không chỗ bám víu.
Hàn Tả Tả từ từ nhắm hai mắt, hai tay dùng sức ôm cổ Lang Hi, hung hăng cắn một phát trên vai hắn, muốn trả thù ra sức ngoặm chặt, trong miệng lập tức tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng.
Ánh mắt Lang Hi đột nhiên trầm xuống, giống như bị đau đớn trên vai kích thích, một tia lý trí cuối cùng trong đầu bỗng nhiên đứt đoạn, mặc kệ tất cả túm lấy eo cô, đem hai chân của cô hung hăng áp đến trước ngực, động tác nhanh dần.
Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng da thịt ái muội ma sát nhau, cùng chiếc giường cũ không chịu nổi sức nặng mà kẽo kẹt đung đưa, tăng thêm kích thích vô tận.
Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy trướng đau khó nhịn, đau đớn ‘khắc cốt ghi tâm’ nhè nhẹ từng đợt từng đợt truyền vào trong người, thân thể giống như bị bổ ra rồi nhập lại, người đàn ông đang đè nặng phía trên thể hiện khí thế bá đạo kiên quyết không cho phép cự tuyệt, tiến vào thật sâu, sâu tận tâm can.
Đau đến chết lặng, dần dần thích ứng với cảm giác đau đớn hắn mang lại, Hàn Tả Tả buông lỏng khớp hàm, bị Lang Hi nâng tay giữ chặt chiếc cằm xinh đẹp, xoay đầu cô lại cùng hắn môi lưỡi quấn quýt dây dưa.
không biết khi nào thì bắt đầu, thân thể buộc chặt căng cứng của Hàn Tả Tả chậm rãi giãn ra, dù vẫn trướng đau như cũ, nhưng lại làm phong phú thêm cảm xúc của cô khi bị nó lấp đầy, khiến cho nàng dần dần dâng lên một cảm giác thẹn thùng hạnh phúc...
Lang Hi tất nhiên cũng cảm nhận được biến hóa của cô, càng thêm khống chế không được lực đạo, bỗng chốc hung hăng thúc mạnh vào, hận không thể cứ như vậy cắm rễ sâu trong lòng cô, từ nay về sau cả thể xác và tinh thần hoàn toàn nắm trong tay hắn.
Hàn Tả Tả bị va chạm đứt quãng rên rĩ, ý thức trầm luân, cảm quan lại tăng lên rõ rệt, thậm chí có thể cảm nhận được nam căn đang tra tấn cô sống không bằng chết cứng rắn như thế nào, mãnh liệt tiến nhập ra sao, gân xanh trải rộng nóng rực, xung động ấy như pha lẫn cùng nhịp tim đập kịch liệt không ngừng.
Hàn Tả Tả cảm giác được thứ cứng rắn ở trong thân thể càng ngày càng bành trướng, chen chúc dưới thân cô càng thêm đau đớn, sau đó nặng nề mà thúc vào chỗ sâu nhất, rung lên phát tiết ra.
Dòng dịch nóng rực phun trào ra bên trong làm cho Hàn Tả Tả bật hét lên, toàn thân trống rỗng bị Lang Hi đặt ở dưới thân, chịu đựng từng đợt lại từng đợt sóng khoái cảm thổi quét toàn bộ thể xác và tinh thần.
Thoải mái, thư sướng, nếu đau, vì sao có thể cảm giác được thế kia?
Hàn Tả Tả mơ mơ màng màng nghĩ, có lẽ là bởi vì sự đau đớn này là do người trong lòng mang lại, cho nên mặc dù đau đến rơi lệ, đáy lòng cũng là thỏa mãn cùng vui mừng.
Chỉ cần một chữ ‘yêu’, là đủ, loại đau đớn này thì có là cái gì!
Lang Hi dồn dập thở dốc dần dần dịu xuống, nhấc người lên nhìn Hàn Tả Tả, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, bị vài sợi tóc hỗn độn bết vào nhau, có vẻ đáng thương thê thảm vô cùng.
Lang Hi trong mắt đều là áy náy, mềm nhẹ hôn mi tâm đang nhíu chặt của cô, như thỏa mãn thở dài nói: "Em là của anh..."
Hàn Tả Tả khôi phục thần trí, chỉ cảm thấy thân thể giống như được vớt ra từ trong nước, phủ đầy mồ hôi dinh ngấy khó chịu, bên dưới... Vẫn đang giật giật trướng đau.
Hàn Tả Tả chống lại ánh mắt của hắn, sắc mặt đỏ lên, bởi vì lúc trước vốn tái nhợt, chỉ cần chút xíu phơn phớt hồng cũng rõ ràng vô cùng, cũng phá lệ động lòng người vô cùng.
Hàn Tả Tả đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng cầu xin: "Thật khó chịu, anh đi ra ngoài trước..."
Lang Hi hôn hôn cô, trong lòng thương tiếc, liền nghe lời cô, thật cẩn thận lui đi ra.
Lại ma sát làm cho đau xót bỏng rát, Hàn Tả Tả bị đau khẽ rên rĩ, khuôn mặt vừa mới nhiễm chút sắc hồng đã chuyển sang trắng bệch trở lại.
Ngay sau đó, trong bụng dường như có cái gì ấm áp không chịu khống chế, chậm rãi chảy ra ngoài.
Hàn Tả Tả cắn cắn môi, vươn tay chỉ nhẹ giọng nói: "Bên kia có giấy..."
Lang Hi ánh mắt trầm xuống, hô hấp đột nhiên nặng nề, nhưng vẫn cố nén quay mặt qua chỗ khác, hít thật sâu hai cái, mới vươn cánh tay, rút mấy tờ giấy, lau qua loa cho hai người.
Lang Hi đem cô ôm vào trong ngực, cánh tay mạnh mẽ đầy dục vọng chiếm hữu vòng ôm thắt lưng của cô, ngữ khí lại dịu nhẹ đến lạ thường.
"Còn đau không?"
Hàn Tả Tả gật gật, lại lắc lắc, vươn tay sờ dấu răng trên vai hắn, máu đã ngừng chảy, vết máu khô dính lại trên miệng vết thương, dấu răng hằn thật sâu nhìn thấy mà rùng mình.
Hàn Tả Tả chột dạ nói: "Rất đau, cho nên nhịn không được..."
Lang Hi chẳng hề để ý sờ sờ, vẻ mặt thấu hiểu nói: "Đây đều là yêu, anh hiểu mà, em muốn đóng dấu cho anh... không có việc gì, không sợ đau!" (Ish: em sợ anh thật rồi đấy ~o~)
Hàn Tả Tả cứng lại, nhìn chằm chằm dấu vết hai hàm răng thật đều kia, đột nhiên cảm thấy hình như cắn chưa đủ sâu thì phải.
Lang Hi vỗ về sau lưng cô, hồi lâu nhẹ giọng hỏi: "Thoải mái sao?"
Hàn Tả Tả xấu hổ khi bàn tới loại chuyện thế này, liền nhắm mắt làm bộ ngủ, căn bản không để ý tới hắn.
Lang Hi thản nhiên tiếp tục nói: "Hơi quá gấp gáp, không chuẩn bị tốt, để em chịu khổ rồi... Yên tâm, lần sau sẽ không đau!"
Hàn Tả Tả phát cáu, hung hăng không thèm chấp anh, lần sau! Lần sau? Hừ!
Làm loại sự tình này, quả thật thực cần thể lực.
Hàn Tả Tả chuyển nhà vốn đã mệt mỏi cả một ngày, cơm chiều còn chưa kihp ăn đã bị người nào đó đè xuống ép buộc, vốn chính là giả bộ ngủ, không nghĩ tới vừa nhắm mắt, cư nhiên rất nhanh liền thật sự ngủ mất.
trên chiếc giường đơn chật hẹp cũ nát, hai người gắt gao ôm nhau cùng một chỗ, Hàn Tả Tả cuộn mình chôn vào trước ngực hắn, tư thế ỷ lại vô cùng.
Ánh nắng rực rỡ, nắng xuân trải rộng chiếu khắp mọi nơi, chiếu rọi vào thân thể hai người đang ôm nhau ngủ say sưa, yên bình biết mấy, ấm áp biết mấy.
Sau đó, tiếng đạp cửa dồn dập thoáng chốc đánh vỡ khung cảnh yên bình hạnh phúc đó.
Hàn Tả Tả sợ hãi cả kinh, bật mạnh người từ trên giường ngồi dậy, kết quả thắt lưng đau xót, "Ai nha" một tiếng lại ngã vào trong lòng Lang Hi.
Lang Hi hiển nhiên cũng bị đánh thức, mở mắt ra mờ mịt một lát, rất nhanh đã khôi phục lý trí cùng bình tĩnh.
"Đừng nhúc nhích!"
Hàn Tả Tả không nghe, cắn răng đứng lên, gấp đến độ đổ mồ hôi, nhỏ giọng thúc giục nói: "Mau đứng lên!"
Tang Đồng ở ngoài cửa gõ nửa ngày cũng không có thấy động tĩnh, còn tưởng rằng Hàn Tả Tả chưa tỉnh, lập tức bắt đầu gõ cửa mạnh hơn, cao giọng hô: "Hàn Đại Tả, mở cửa nhanh, tớ đem nồi cơm đến cho cậu đây —— "
Hàn Tả Tả khẽ rên còn mắt thì lóe sáng, trung tâm đáy mắt là hai biểu tượng $$ thật bự!
Lang Hi vô cùng trấn định, chậm rãi mặc quần áo vào, ngón tay thon dài không nhanh không chậm cài lại nút áo, bình tĩnh nói: "Gấp cái gì!"
Hàn Tả Tả hận không thể chửi má nó, vừa hoảng loạn vừa thẹn thùng, lung tung mặc quần áo, từ trên giường nhảy xuống, hai chân liền mềm nhũn ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt đứng lên, nắm lấy cánh tay Lang Hi kéo hắn đi về phía cửa sổ.
"Nhanh, nhanh, nhảy xuống đi!" (Ish: chị tưởng anh là siêu nhưn à -_-!)
Lang Hi đen mặt, thấp giọng cả giận nói: "Đây là lầu 4!"
Hàn Tả Tả thế này mới nhớ ra, gấp đến độ xoay vòng quanh.
Lang Hi giữ cô lại, trầm giọng nói: "Bị phát hiện cũng không có việc gì, anh không sao!"
"Em để ý a!" Hàn Tả Tả nghe mỗi một tiếng gõ cửa ầm ĩ, chỉ cảm thấy thanh âm của Tang Đồng giống như đang đến đòi mạng cô vậy.
Tang Đồng ở ngoài cửa chờ lâu sắp mất kiên nhẫn, lại có chút lo lắng, đã nói trước là hôm nay đến tìm cậu ấy, mặc dù Hàn Tả Tả không rời giường cũng không nên ngủ như chết vậy chứ.
Tang Đồng cau mày, sốt ruột tiếp tục gõ cửa kêu: "Tả Tả, Tả Tả, cậu làm sao vậy? Mở cửa nhanh lên!"
Lang Hi sắc mặt không vui, Hàn Tả Tả lại không quản nhiều như vậy, lôi kéo Lang Hi đi về phía phòng vệ sinh, sau đó nghiêm gọng phân phó: "Đứng ở bên trong, không cho phép lên tiếng!"
Hàn Tả Tả đóng cửa phòng vệ sinh lại, sửa sang lại đầu tóc, nhìn trong gương không phát hiện ra dấu ấn gì trên cổ, mới yên tâm đi ra mở cửa.
Tang Đồng nhẹ nhàng thở ra, lập tức xách bao lớn bao nhỏ đi vào oán giận nói: "Sao lâu như vậy mà không ra mở cửa, cậu không phải lén lút dấu ai trong này sợ tớ tới bắt gian tại trận đó chứ?"
Hàn Tả Tả sắc mặt cứng đờ, trong lòng mặc niệm, Tang Tiểu Đồng, cậu thật thông minh nha!
"A, căn phòng này cũng không tệ lắm..." Tang Đồng lập tức đi vào, ôm một cái thùng thật bự nói: "Cậu muốn đem nồi cơm điện tới, để ở đâu đây?"
Hàn Tả Tả nhướng mày, thầm hô không ổn.
Quả nhiên, Tang Đồng chuyển bước chân, nhìn chằm chằm phòng ngủ hỗn độn giường thì rối tung, trầm mặc không nói.
Tấm chăn bị đạp rớt xuống đất, ra giường thì nhiều nếp nhăn, một dấu máu đỏ nhìn thấy mà ghê người, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, lập tức không cần nói cũng biết.
Hàn Tả Tả nhận mệnh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi tính sẽ thẳng thắn, lại phát hiện Tang Tiểu Đồng bình tĩnh đem đồ đặt xuống đất, xoay thắt lưng, từ trên xuống dưới nhìn quét toàn thân cô.
Hàn Tả Tả bị nhìn đến lông tóc dựng đứng, cô biết mình có rất nhiều sơ hở, sắc mặt tiều tụy quần áo hỗn loạn, thật sự rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến sự thật.
Cũng may Tang Tiểu Đồng tuy rằng hay thích trêu chọc cô, nhưng cũng không tính là người ngoài...
Tang Đồng thở dài: "Thật tội nghiệp mà, cậu nhìn xem sắc mặt của cậu, quá khó coi rồi đó... Tớ còn đang nghĩ sao gõ cửa cả này cậu vẫn không ra mở, suy đoán lung tung không biết cậu xảy ra chuyện gì rồi!"
Hàn Tả Tả cười khổ, cô cũng không nghĩ tới sẽ nhanh nhưu vậy phát sinh quan hệ với Lang Hi, nhưng mà tối hôm qua, Lang Hi cường thế như vậy, căn bản không cho cô cự tuyệt. Huống chi... cô quả thật thích người đàn ông này, cũng không nghĩ muốn cự tuyệt!
Hàn Tả Tả biết cùng Chú Tư trên danh nghĩa của mình dây dưa, đứng mũi chịu sào, nhất định sẽ phải hứng chịu áp lực từ Chu gia, thế nhưng... Có một số việc, căn bản không phải dễ dàng buông bỏ, có một số người, cũng không cho phép cô dễ dàng bỏ cuộc.
Hàn Tả Tả chua chát cười, gian nan nói: "Rất khó coi sao? Tớ cũng là lần đầu tiên, không biết sẽ đau như thế..."
Lang Hi tránh ở trong phòng vệ sinh chật hẹp, chỉ cảm thấy tay chân đều duỗi thân không ra, khuất nghẹn muốn chết, nghe nói như thế không khỏi nhíu mày, lặng lẽ đi đến phía sau cửa, thu người lại, dán trên cửa yên lặng lắng nghe.
Tang Đồng vui như mở cờ trong bụng nói: "Chuyện này cậu cũng phải chịu đựng qua một lần thôi!"
Hàn Tả Tả ảm đạm thở dài.
Tang Đồng cười đến vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: "Trước kia cậu luôn cười nhạo tớ không biết chăm sóc bản thân, mỗi lần ‘dì cả mẹ’ đến đều đau đến muốn chết, hiện tại rốt cục cũng đến phiên cậu nếm thử tư vị... Thế nào, đau bụng kinh rất khổ sở đi!"
Hàn Tả Tả sửng sốt: "Cái gì..."
Tang Đồng khúc khích cười quái dị: "Hàn Đại Tả cậu nhân phẩm thật không tốt nha, miệng cậu nếu chịu đích đức một chút, đối xử tốt với tớ một chút, cũng không đến mức ‘đổ máu’ như thế a!"
Đổ máu, đổ máu, đổ máu...
Hàn Tả Tả trước mắt đen lại, nguy hiểm thật vừa rồi cô chưa có nói ra.
Lang Hi: "..."
Lang Hi mày mặt càng nhăn nhó, tất nhiên là không hiểu gì cả.
Tang Đồng vỗ vỗ vai cô, đồng tình nói: "Ra giường tốt nhất nên đem ngâm nước lẹ đi, bằng không tẩy rất khó ra... Giờ uống ít nước lạnh thôi, không thì bụng sẽ càng đau hơn!"
Lang Hi nghe nói như thế, vẻ mặt hơi chút suy nghĩ.
Hàn Tả Tả đã muốn chết lặng, mặt không chút thay đổi nói: "đã biết, cám ơn a! Cậu không mang theo đồ ăn? Thật đúng lúc, đi, ra ngoài ăn, có kinh khí huyết sẽ không đủ, đi bồi bổ nào!"
Tang Đồng gật gật đầu: "Ân, cũng được, cơm nước xong tớ phải đi siêu thị mua chút đồ... Cậu cũng đi mua thêm một bộ chăn đệm phòng hờ đi!"
Hàn Tả Tả cứng ngắc gật đầu, cố mặc áo khoác vào, lôi kéo Tang Đồng cùng nhau rời đi.
Sau tiếng đóng cửa, bên ngoài đều im lặng.
Lang Hi đợi một lát, mới mở cửa bước ra ngoài.
Tìm được di động, quả nhiên nhận được một tin nhắn, Hàn Tả Tả ngắn gọn mệnh lệnh hắn, lúc đi nhớ đóng kỹ cửa nẻo.
Lang Hi đột nhiên có loại cảm giác bị người chơi xong vứt bỏ, bất mãn ném di động, nghĩ nghĩ, xách ra cái chổi quét dọn sạch đống thủy tinh trong phòng khách, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn.
Bận rộn nửa ngày, nhìn quanh một lần phát hiện không có sót thứ gì, Lang Hi mới đóng cửa lại, xuống lầu rời đi.