• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đã khuya, Lang Hi một mình ngồi trong văn phòng trống trải, cầm ly rượu vang, thỉnh thoảng nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt tối đen thâm trầm nhìn châm chú vào màn hình máy tính trên bàn.

Khâu Lâm gõ cửa tiến vào, ôm một đống tư liệu trong tay thả xuống trên bàn anh: "Lão đại, đã trễ thế này sao còn chưa tan tầm?"

Vừa rồi lúc định đi về, liền trông thấy văn phòng lão đại vẫn còn sáng đèn, trong tòa nhà này hiện giờ còn vất vả làm việc ắt hẳn chỉ có mình lão đại.

Vài năm nay ở nước M, Lang Hi càng thêm lạnh lùng ngoan độc, không chỉ làm cho đối thủ e sợ, cũng làm cho đám người bọn họ đi theo anh nơm nớp lo sợ theo.

Khâu Lâm thở dài, từ khi trở lại nước M, lão đại vốn chẳng màng chuyện gì, càng thêm lãnh khốc hờ hững, mỗi ngày đều biến bản thân thành máy móc liều mạng công tác, làm hại đám cấp dưới bọn họ kêu rên không thôi.

Lão đại đều làm gương tốt, bọn họ sao dám nhàn hạ ngồi chơi chứ?

Thời gian này quả thực sống không giống người mà!

Lang Hi cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn cái nào, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt, làm cho Khâu Lâm không khỏi tò mò, làm bộ như lơ đãng đứng ở mép bàn, khóe mắt liếc trộm, vừa trông thấy, hắn nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

"Này này này..."

Lang Hi rốt cục thoáng dời tầm mắt, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt mang ý cảnh cáo khiến hắn rùng mình, lập tức dời mắt sang chỗ khác.

Ngay cả nhìn ảnh chụp của cô ấy một chút cũng không cho, dục vọng chiếm hữu mạnh đến cỡ này, cũng không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh của cô đây!

Ảnh chụp cũng không phải thực rõ ràng, ánh sáng cũng không tốt, khung cảnh mờ tối, chính giữa sân khấu là một cô gái cao gầy quyến rũ, ánh mắt khiêu khích, một tay tao nhã vươn ra, một tay đỡ thắt lưng mảnh khảnh.

Đây là lúc Hàn Tả Tả biểu diễn múa bụng trong buổi tiệc tối tại trường học năm đó, được người khác chụp lại đăng trên diễn đàn của trường.

Lang Hi tắt máy tính đi, nhấp một ngụm rượu thản nhiên nói: "Cậu đi chuẩn bị đi, cuối tuần sau về nước."

Khâu Lâm kinh ngạc nhìn hắn: "A? không phải đã nói sang năm mới trở về sao, còn có nửa năm a..."

Lang Hi hờ hững nhìn hắn một cái: "Tôi chỉ báo cho cậu chuẩn bị sẵn sàng."

Khâu Lâm nghẹn họng, nhìn biểu tình lạnh lùng của anh, con người đảo quanh dè dặt khuyên: "Nhưng mà, tùy tiện về nước như vậy, Tôn Hồng Lượng có thể lại đánh chủ ý lên chúng ta hay không?"

Trong mắt Lang Hi chợt lóe lên sát khí, khinh thường nói: "Chỉ bằng hắn ta nhiều năm như vậy cũng không thể lay động một chút căn cơ của Khôi Hoằng, cho dù hắn ta lại muốn động tay chân thì có năng lực để thực hiện sao?"

Nếu đám người Tôn Hồng Lượng vô dụng như vậy, thì lần trước bị buộc ngay cả lão bà cũng giữ không được, xám xịt chạy ra nước ngoài là ai chứ...

Nghe giọng nói ngạo thị thiên hạ khí phách kia Khâu Lâm ở trong lòng thầm xem thường, yên lặng xoay mặt, sâu kín nói: "Lão đại, có phải anh nhìn thấy tìn đồn của chị dâu nên không nhịn được nữa hay không?"

Lời này làm cho Lang Hi sắc mặt có chút mất tự nhiên, trong mắt sát khí càng sâu, nhìn chằm chằm Khâu Lâm chậm rãi hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Khâu Lâm không tự chủ được da đầu run lên, nịnh nọt chân chó sáp lại: "không có gì không có gì... Về, đương nhiên phải đi về! Tôn Hồng Lượng là cái thá gì, khoản nợ lần trước còn chưa tính đâu! hắn ta nếu không thức thời, liền kéo hắn ta từ trên chỗ cao kia xuống cạp đất!"

Lang Hi lạnh lùng hừ nói: "Cậu đi kéo?"

Khâu Lâm: "..."

Khâu Lâm vẻ mặt cầu xin, Tôn Hồng Lượng cũng không phải cục phân chó, muốn kéo liền kéo... Lại nói cho dù là phân chó, cũng không phải nói kéo liền lôi ra đạp được!

"Lão đại, sắc trời đã khuya, em em em... Em có việc đi trước!"

Lòng bàn chân Khâu Lâm như bôi mỡ, văn phòng rộng lớn nhất thời lại trở nên vắng vẻ lạnh lẽo.

Lang Hi cầm cái ly còn sót lại chút rượu uống một hơi cạn sạch, đứng trước cửa sổ nhìn ra cảnh sắc huy hoàng bên ngoài, cúi đầu thở dài: "Em không ngoan như vậy, muốn anh phạt em thế nào đây?"

Trong đêm đen yên tĩnh, thanh âm sâu kín lại trầm thấp ôn nhu, ẩn ẩn lộ ra sự hưng phấn đã bị kiềm nén đến cực điểm.

Người nào đó ở thành phố T xa xôi không ngoan hung hăng hắt xì một cái, rút tờ khăn giấy xoa mũi, giận không thể át mắng: "Chử Tự Thần, cậu giỏi thật đấy, sưng a-mi-đan mà cũng làm như đau trứng, cậu không biết hôm nay phải ghi âm sao! Tôi bỏ ra cả đống hơi sức mới lấy được một ca khúc mới từ chỗ Tang Tiểu Đồng về cho cậu, cậu lần này dám làm hỏng, cậu chờ sáu tháng tới lấy không khí mà ăn đi!"

Chử Tự Thần đau khổ mặt nhăn nhó, thật sự là thời tiết thay đổi chết tiệt a, ai có thể nghĩ đến nói cảm mạo liền cảm mạo đâu? Cậu ta chẳng qua là nhất thời sơ ý sau khi bơi xong liền uống rượu lạnh, nào nghĩ tới đùng một cái lăn ra bệnh chứ...

Sau đó càng bi ai hơn là, còn đem bệnh cảm lây cho Hàn Tả Tả...

Chử Tự Thần uể oải phấn chấn không nổi rụt cổ, ôm hộp khăn giấy đáng thương nhìn cô, ánh mắt kia vừa ủy khuất lại ai oán, nhìn đến nỗi Hàn Tả Tả không nổi cáu được nữa.

"Quên đi quên đi... Hôm nay không ghi âm nữa, một đoạn ngắn mà bị cậu hát hư tới ba âm, mặt Văn Ca đen thui rồi!" Hàn Tả Tả xoa xoa nước mũi, thuận tay quăng vào trong thùng rác, "Trở về nhớ uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nếu lại là bộ dạng nửa sống nửa chết như hôm nay... Chử Tự Thần, cậu biết thủ đoạn của tôi rồi đó!"

Chử Tự Thần rất nghe lời gật đầu không ngừng, mấy năm nay cùng tiến cùng lui, cậu ta đã hiểu rõ tính tình Hàn Tả Tả, như vậy, cậu ta giả bộ đáng thương một hồi, lập tức sẽ tránh được trận mắng té tát của cô.

Chử Tự Thần trong lòng vụng trộm vui mừng, trên mặt vẫn giả bộ bi thảm đáng thương, khàn khàn cổ họng hỏi: "cô uống thuốc chưa?"

Hàn Tả Tả liếc mắt nhìn cậu ta: "Cậu tự chăm sóc tốt cho mình là được rồi!"

"Đừng a!" Chử Tự Thần vội vàng giữ chặt tay cô lắc lắc, ôn nhu cười nói, "Tả Tả, thuốc đắng dã tật!"

Hàn Tả Tả trong lòng nhảy dựng, cúi đầu nhìn tay cậu ta đang nắm tay mình, không nhúc nhích lạnh nhạt nói: "Cậu hẳn nên gọi tôi là Hàn tỷ."

Chử Tự Thần trong mắt chợt lóe sáng, không vui nói: "Cái gì chứ, gọi cô là Tả Tả nghe có vẻ thân mật hơn nhiều nha, quan hệ của hai chúng ta..."

"Quan hệ giữa hai chúng ta có thân mật như vậy sao?" Hàn Tả Tả rút thay ra thản nhiên nói, "Tự Thần, trước kia là tôi bất đắc dĩ, không thể trơ mắt nhìn cậu càng lún càng sâu, mới có thể tại thời điểm kia đứng ra... Tôi nghĩ, dù sao sẽ không có ai dám giở trò với tôi, hy sinh một chút thanh danh của tôi để cậu có thể tiếp tục biểu diễn, cũng không tổn thất bao nhiêu! Tự Thần, tôi là người đại diện của cậu, chăm sóc và lo lắng cho cậu là công việc của tôi, cậu tuy rằng tật xấu một đống lớn, nhưng nhìn rất vừa mắt, cho nên, tôi xem cậu như em trai mà yêu thương..."

Chử Tự Thần sắc mặt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không phải em trai cô! Tả Tả, tôi đã trưởng thành, có thể gánh vác tránh nhiệm của một người đàn ông thành thục!"

"Người chân chính thành thục sẽ không đem hai chữ ‘thành thục’ này treo bên cửa miệng!" Hàn Tả Tả không để ý tới cậu ta trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, ý tứ sâu xa nói, "Huống chi mặc kệ cậu trưởng thành bao nhiêu... Rốt cuộc so với tôi vẫn nhỏ hơn hai tuổi, vẫn nên gọi tôi một tiếng Hàn tỷ thì hơn!"

Hàn Tả Tả nhìn hắn đột nhiên biến sắc mặt, cảm thấy không đành lòng, tâm lại buộc phải cứng rắn.

cô đương nhiên cảm nhận được tâm tư của Chử Tự Thần, nếu không thể đáp lại, không bằng sớm kết thúc.

Chàng thiếu niên ngây ngô phản nghịch ngày xưa nay đã trưởng thành, bả vai dày rộng, dáng người thon dài, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng xứng với đôi mắt trầm ổn kiên nghị, có thể tạo cho người ta cảm giác tin cậy.

Trong nhất thời có một người theo đuổi vừa trẻ tuổi lại thành thục như vậy, bướng bỉnh thích cô, hùng hồn yêu cầu cô đáp lại... Hàn Tả Tả nói không động tâm là giả, nhưng dù có hảo cảm, cô cũng không thể mở lòng, vĩnh viễn không thể chấp nhận người khác.

Chử Tự Thần thu hồi nụ cười nhu thuận lấy lòng trên mặt, biểu tình bình tĩnh kiền lại làm cho người ta kinh hãi, quật cường nhìn cô nói: "Hàn Tả Tả, tôi chính là thích cô, tôi biết cô muốn cái gì... cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng trở thành người đàn ông có thể cho cô dựa vào!"

Hàn Tả Tả không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác, đôi mắt nóng bỏng kiên định kia ngay cả cô cùng không thể chống đỡ được, tài ăn nói nhanh mồn nhanh miệng ngày thường nay lại không sử dụng được chút nào... Lời thổ lộ đơn thuần chấp nhất như vậy, có là người ‘lưỡi xán hoa sen’ (người khóe ăn nói), chỉ sợ đều không thể lấy cớ nói ra lời cự tuyệt.

Bởi vì những lý do hoa ngôn xảo ngữ kia, đối với tình cảm đơn thuần sạch sẽ, đó là một loại vũ nhục.

Hàn Tả Tả thở dài, xoay người, không quay đầu lại nói: "Tôi có hẹn với Tang Tiểu Đồng, đi trước!"

Hàn Tả Tả gần như chạy trối chết, bộ dáng chật vật như vậy đã rất nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy ở cô.

Trong giới đều nói người đại diện kim bài Hàn nữ vương lạnh lùng quyết đoán, thích nhất già mồm át lẽ phải xoay đổi cục diện, tâm kế cũng như lời nói ác độc làm cho người ta thầm hận, cố tình năng lực lại giống như bộ ngực của cô, để cho cô có tư cách ngạo mạn.

Hàn Tả Tả một đường lái xe đi vào Lạc gia, năm đó Tang Đồng rút lui khỏi giới giải trí, Mia qua sông đoạn cầu, cô rơi vào đường cùng chủ động đưa đơn từ chức, là Vinh Hiển của Lạc thị lấy chức vụ tổng giám nghệ thuật lôi kéo cô về dưới trướng.

Nhưng Khôi Hoằng cũng vươn cành ô liu cho cô (ý nói đưa ra những điều kiện tốt), thậm chí so với Vinh Hiển còn tốt hơn rất nhiều.

Nhưng cô không thể yên tâm thoải mái nhận sự giúp đỡ của Khôi Hoằng, không thể bỏ được khúc mắc trong lòng.

Tang Đồng đã kết hôn, tuy rằng cùng Lạc Hưởng Ngôn là khế ước hôn nhân, nhưng hai năm qua cuộc sống gió êm biển lặng làm cho cô ấy chậm rãi đi ra từ trong bóng ma.

Lạc Hưởng Ngôn cũng đang ở nhà, cà lơ phất phơ nghiêng người ngồi trên sô pha, nhìn thấy cô lập tức không đứng đắn cười rộ lên: "Ái chà, anh bạn nhỏ kia của cô không theo cô tới đây à?"

Hàn Tả Tả mỉm cười: "Lâu rồi không thấy, Lạc nhị gia miệng vẫn thối như xưa nha!"

Lạc Hưởng Ngôn lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng: "Lâu rồi không thấy, cô vẫn như xưa ‘ngực to óc như quả nho’!"

Hàn Tả Tả tươi cười không thay đổi: "không dám nhận, sao so được với Lạc nhị gia, cho dù tất cả chỉ số thông minh đều tập trung đến nửa người dưới, đã lâu như vậy vẫn chỉ có thể nhìn, không, thể, ăn."

Sắc mặt Lạc Hưởng Ngôn nháy mắt đen thui, xem thường quay đầu nói với người đang gọt hoa quả trong phòng bếp: "Lão bà, em vợ lại bắt nạt anh nè!"

Hai người này luôn nhìn nhau không hợp, mỗi lần gặp mặt là phải gây nhau một trận, Tang Đồng đã sớm thấy nhưng không thể trách, bưng mâm đựng trái cây đi ra, lướt qua Lạc nhị gia đang ôm gối lăn qua lăn lại làm nũng, cũng không thèm nhìn hắn đá cho một cái.

Hàn Tả Tả lộ ra nụ cười thắng lợi.

Lạc Hưởng Ngôn mặt dày, ương ngạnh ngồi xuống, xoa xoa ngực vẻ mặt ngất ngây cảm thán: "Đánh là thương, mắng là yêu, em lấy chân đá anh tức là vừa thương vừa yêu!"

Hàn Tả Tả lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ, nhìn không nổi nữa.

Vài ngày tới là buổi tiệc từ thiện Lạc thị đứng ra tổ chức, Hàn Tả Tả đến đây lúc này cũng là vì cùng vợ chồng Lạc Hưởng Ngôn bàn bạc một số chi tiết, thuận tiện xem coi có cơ hội để cho Chử Tự Thần tham dự hay không.

Tang Đồng đối với những việc này luôn không có kiên nhẫn, ngồi vui vẻ ăn trái cây, chỉ trong chốc lát đã ăn xong một bàn lớn, còn muốn ăn thêm nên đứng lên: "Tớ đi gọt thêm một dĩa nữa, hai người các cậu sao không chịu ăn vậy."

Tang Đồng vừa đi, Hàn Tả Tả lập tức không có ý tốt cười rộ lên, từ từ hỏi: "Lạc nhị gia, Lương Nguyên về nước rồi a, nghe nói buổi tiệc từ thiện lần này, hắn ta là khách quý đặc biệt đó nha! Thế nào, cùng tình địch gặp nhau có phải rất kích thích hay không?"

Lạc Hưởng Ngôn bí hiểm cười rộ lên: "Có kích thích cũng không tới lượt tôi đâu, cô đi hỏi vợ của tôi cũng là chị em tốt của cô thử xem, ắt hẳn ai kia sẽ từ nước ngoài về đây nhỉ!"

Đáy lòng Hàn Tả Tả nhảy dựng lên, chậm rãi thu lại biểu tình hỏi: "Lời này của anh có ý tứ gì?"

Lạc Hưởng Ngôn vẻ mặt khoa trương lộ ra kinh ngạc, ngạc nhiên kêu: "Ai nha, cô làm sao có thể không biết? Tin tức đều truyền đi khắp nơi rồi mà... Người tài trợ lớn nhất của buổi tiệc, ông chủ đứng phía sau Khôi Hoằng, hình như là con sói điên thích cắn người của cô... sẽ trở lại nha!"

Ngữ khí thay đổi lên xuống, vừa nghe khiến cho người ta xúc động muốn bay lên bóp chết gã này!

Hàn Tả Tả cảm xúc phập phồng, hung hăng áp chế tình cảm đang cuồn cuộn dâng lên, ra vẻ như không để ý cười, nhẹ giọng nói: "anh có tin hay không, tôi có vô số phương thức, khiến cho anh đời này cũng đừng hòng đạt được thứ anh muốn!"

Lạc Hưởng Ngôn nheo mắt, lạnh lùng đáp lễ nói: "Tôi cũng vậy!"

Hai người nhìn nhau cười, sau đó không hẹn mà cùng hung hăng trừng mắt đối phương.

anh nắm nhược điểm của tôi, nhưng đừng quên nhược điểm của anh cũng nằm trong tay tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK