Mà lúc mới đến, cô đã hứa với Thái Thu những gì?
Cô nói, sẽ giúp cô ấy tìm bố mẹ ruột. Nhưng cô chưa làm được!
Cô nói, tránh xa nam nữ chủ ra. Nếu xem tình hình hiện giờ, cô còn có thể an nhiên, nhẹ nhàng rời khỏi họ sao?
Cô còn nói, sẽ bảo vệ tính mạng của Ruki khỏi bàn tay tử thần của các nam chính. Vậy mà bây giờ cô dường như lại đang kéo anh vào trong vòng luẩn quẩn liên quan mật thiết tới những người đó.
Tới giờ phút này, Thu mới nhận ra, tì ra cô lại sống vô vị đến ngu ngốc như vậy. Một chút cảm giác tội lỗi, đối với Thái Thu nguyên chủ, với Ruki, cũng với chính bản thân cô! Hơn một tháng nay, cô lại có thể sống buông thả, tùy ý đến như vậy. Cô không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh sống, cũng không thể nói là do thân phận quá nhạy cảm bởi hiện giờ cô chỉ là một nữ phụ, có thể tùy ý bị người khác giẫm đạp. Cô đi đến tình trạng này, phần lớn lí do, dường như là bắt nguồn từ những hành động theo cảm tính của cô trong suốt một tháng qua.
Lộ ra chuyện bản thân biết võ, tùy ý hủy hôn, tự ý tìm công việc, tỏ thái độ như gần như xa cùng các nam chính,… Nói cô không động chạm đến nữ chính Bạch Liên Hoa, thà cứ nói cô đang thầm khiêu khích tính nhẫn nại của cô ta!
Ánh mắt Thu dần trở nên mờ mịt, khóe mắt tuy đã sóng sánh nước nhưng tuyệt nhiên không có một giọt lệ nào xuất hiện trên khuôn mặt mĩ lệ. Cô sẽ không khóc trước mặt người khác, đặc biệt là người đàn ông đang ở trước mặt cô. Nếu làm như vậy, chính cô cũng sẽ cảm thấy bản thân thật giả tạo, giống như cô đang lôi kéo sự đồng tình của người khác vậy. Mà cô, tuyệt đối không muốn bất cứ ai thương hại mình!
“ Em xin lỗi. Lần sau em sẽ chú ý”.
Răng nanh đã dí sâu vào vào làn môi mềm mại khiến phiến môi bên dưới của cô rỉ ra vài giọt máu nhỏ li ti. Tuy nhiên, chúng không hề làm mất đi vẻ đẹp dịu dàng cố hữu trên khuôn mặt thiên thần mà ngược lại, huyết sắc càng khiến vẻ đẹp mị hoặc của cô được tôn lên một cách rõ nét.
Tuy nhiên, trong tình cảnh này, Thu rõ ràng đã không thèm để ý đến chi tiết vô cùng nhỏ nhặt như vậy. Mà dù là thường ngày, cô cũng sẽ không quá để ý đến vẻ bề ngoài, chỉ cần người khác nhìn vào thấy cô luôn gọn gàng, sạch sẽ là được rồi.
Ánh trăng bàng bạc chiếu từ cửa sổ vào, nhẹ nhàng âu yếm một nửa bên mặt khiến dung nhan cô trở nên khá bí ẩn, mang nét gì đó cuốn hút hơn ngày thường. Thứ ánh sáng dìu dịu cẩn thận vuốt ve đến từng tấc da thịt của người thiếu nữ, tôn lên nước trắng nõn, trơn nhẵn khiến người khác thật muốn đụng chạm.
Ánh mắt Ruki cũng trở nên mờ mịt trong chốc lát. Liền sau đó, sự thâm trầm trong mắt lại tăng lên, khí tức lạnh lẽo tỏa ra càng mạnh. Đây… mới chính là con người thật của anh. Tuy nhiên, Ruki chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ dùng tính cách này để đối diện với người con gái mà anh đã thầm yêu từ nhỏ đến lớn.
Việc cô không còn tồn tại trên thế gian này, đối với anh, là một cú sốc không hề nhỏ. Mọi người có thể tưởng tượng, nếu một ngày nào đó, người bạn vô cùng yêu thương đột ngột không còn, hơn nữa hai người còn mới nói chuyện với nhau vào hai hôm trước, bạn sẽ có cảm giác như thế nào?
Nếu đặt mình vào trường hợp đó, bạn sẽ hiểu thế nào là đến thấu tim, sẽ biết thế nào là khủng hoảng, suy sụp thật sự. Đối với những người có thần kinh yếu, họ thậm chí có thể phát điên.
Nhưng Ruki tuyệt nhiên sẽ không yếu ớt đến không chịu nổi một kích như vậy. Đau, đúng là rất đau. Kinh hoảng, không phải là không có. Suy sụp, đây dường như là lẽ tự nhiên. Lúc nhìn thấy cô có vẻ thân thiết với Quân Lâm Ngạo, anh đã nghĩ rằng đó là tiểu Thu của anh, vẫn là cô bé cứng đầu muốn lôi kéo anh ra đấu võ của ngày còn nhỏ, vẫn là cô thiếu nữ mang tình yêu cuồng si của mình dành hết cho người đàn ông tên Quân Lâm Ngạo kia. Bởi vậy, anh lấy đó làm lí do để châm biếm, mỉa mai cô. Nhưng anh không để ý, anh khó chịu, còn có nguyên nhân mà đến anh cũng không biết, hoặc căn bản là anh không muốn để ý tới, cũng không dám thừa nhận nó.
Chợt nhận ra, điều bản thân đang làm thật tẻ nhạt. Anh khinh khi, giễu cợt cô thì có lợi ích gì chứ? Chính anh cũng không thoải mái. Vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng của cô khiến anh có không mấy dễ chịu. Anh cũng không biết hiện tại bản thân phải làm gì, nói gì. Trên khuôn mặt tiểu Thu của anh, không cần lại xuất hiện vẻ mặt thống khổ đó. Nó khiến trái tim anh cũng khó chịu giống như bị ai đó bóp chặt.
Đứng đối diện nhau cũng không giải quyết được việc gì, chi bằng hai người tránh mặt nhau một thời gian để cả hai cùng tĩnh tâm lại, suy nghĩ thật kĩ càng.
“ Em hơi mệt nên về phòng trước đây”.
Thu lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc khó chịu giữa hai người. Lời cô nói cũng chỉ là để thông báo, không hề có chút ý tứ trưng cầu ý kiến của người khác. Dù anh có phản đối thì cô cũng sẽ không nghe theo, vả lại, anh cũng không có lí do để phản đối.
Quan sát thấy bóng lưng cô đang khuất dần sau cánh cửa, cảm xúc của anh lại tiếp tục hỗn loạn. Rốt cuộc là hôm nay anh bị làm sao? Thường ngày anh không hề dễ kích động đến như vậy, chứ càng không nói đến việc trực tiếp dùng lời nói để đay nghiến người khác.
“ Haizz…”
Tiếng thở dài mang theo đầy phiền muộn vang lên trong không gian tối tăm của căn hộ rộng lớn. Căn nhà không có một chút không khí ấm áp, vui vẻ của ngày hôm trước. Ánh trăng dường như cũng lạnh lẽo hơn.
Bước ra khỏi nhà tắm, Thu cũng đã thay ra bộ đồ công sở có vẻ khá… cứng ngắc, thay vào đó là một bộ váy ngủ màu kem trông thật sexy. Đây hẳn là kiệt tác mà nguyên chủ lưu lại :3.
Mặc kệ mái tóc vẫn còn ướt sũng nước, cô giống như vô lực mà ngã người lên chiếc giường ngủ to lớn, mềm mại lại vô cùng ấm áp. Đôi đồng tử màu tím long lanh tràn đầy nhựa sống thường ngày giờ đây lại phủ thêm một tầng sương mù dày đặc, khiến đôi mắt cô trở nên vô cùng mờ mịt, nhìn qua người ta còn tưởng cô hiện giờ chỉ là cái xác không hồn. Tuy nhiên, một vài tia mệt mỏi, đau đớn nơi khóe mắt rõ ràng đã triệt để bán đứng cô!
Tai cô không bị hỏng, thần kinh không có vấn đề, cũng không phải là bởi vì cô vô cảm với những lời nói ban nãy của Ruki. Đau, đương nhiên rất đau! Thậm chí cô còn có cảm giác giống như bản thân đã đau đến tê liệt! Có lẽ cũng bởi vì vậy mà khi bàn tay đã bị móng tay bấm đến tím bầm, môi bị cắn đến bật máu, cô không hề có cảm xúc gì…
Thật sự là do cô sai rồi sao? Ngay từ đầu đã sai lầm?
Việc cô đến thế giới này, có hay chăng là một quyết định sai lầm của người gọi là Thượng đế mà Thái Thu kia đã nhắc đến? Ở thế giới kia, cô chỉ là một nhân viên công sở bình thường đến không thể bình thường hơn, tùy tiện tìm cũng sẽ thấy vô số người như cô. Vậy tại sao người bị bắt xuyên đến đây lại là cô cơ chứ!?
Đang yên đang lành bị ép xuyên vào thân thể của nữ phụ có tính mạng tràn ngập nguy cơ như vậy, không phải là cô không oán hận. Nhưng… cô cũng không có cách để quay trở về thế giới của mình. Suốt một tháng qua, cô đã tự nhắc nhở bản thân phải cố gắng quen với cuộc sống hiện tại. Ngỡ rằng bản thân đã làm được, nhưng hiện tại cô mới biết, hóa ra điều đó chỉ là do cô tự huyễn hoặc bản thân. Nơi này đối với cô, vẫn tràn ngập cảm giác xa lạ. Ở thế giới cũ, cô có hai người bạn thân học chung từ cấp Hai nhưng ở đây, cô không có người thân nào cả. Họa chăng cũng chỉ có Ruki là người bạn duy nhất. Nhưng đó chỉ là trước đây, bây giờ, anh không phải nữa rồi.
Đến cuối cùng, cô vẫn chỉ có một mình. Tự hỏi rằng sau khi thực hiện được hết những chuyện mà cô đã hứa với Thái Thu nguyên chủ cô sẽ làm gì tiếp theo? Chính cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Cuộc sống của cô hiện tại, không hề có mục đích cụ thể, cũng không có mục tiêu rõ ràng để cô phấn đấu. Sống như vậy khác nào một người máy vô tri vô giác, chỉ biết thực hiện mệnh lệnh?
Mất phương hướng. Ba từ này có thể nói rõ tình trạng hiện tại của Thu.
Ai nói xuyên qua về sau có thể bình thản, không chút vướng bận mà sống tiếp? Cô cũng không có năng lực thừa nhận tốt như vậy!
Một tháng, đối với người khác, có lẽ đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, đơn giản như những quãng thời gian khác nhưng với Thu, là là cả một quá trình, là một thử thách vô cùng lớn với tâm lí cô. Trong hơn ba mươi ngày này, cô điên cuồng làm hết việc này tới việc khác, không để cho bản thân có thời gian rảnh để suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ, ở thế giới này cô không đạt được tình yêu thương của bố mẹ cũng không sao, dù gì cô cũng đã quen. Tuy nhiên, khi thấy Trịnh Thu Thủy được bố mẹ quan tâm, cô lại không kiềm chế được mà chạnh long. Nghĩ rằng chỉ cần nhận lấy sự quan tâm của Ruki làm động lực để thực hiện lời hứa nhưng giấy không gói được lửa, thân phận thật của cô cuối cùng cũng vẫn để anh biết được.
Nhận lấy thái độ lạnh nhạt, cay nghiệt của anh là kết quả mà cô đã sớm đoán được. Dù gì thì thân thể cô xuyên vào cũng là của người con gái mà anh yêu từ nhỏ, nói không hận, cô mới thấy không bình thường. Nếu anh đã biết được sự thật mà vẫn còn bình tĩnh đối xử tốt với cô như trước đây, vậy anh không xứng với tình cảm của cô, cũng không đáng để “ Thái Thu” căn dặn và buộc cô hứa phải bảo vệ anh.
Trong nguyên tác, Ruki yêu Thái Thu đến chừng nào, cô cũng đã được kiến thức qua. Tuy anh là nhân vật phụ nhưng để tôn lên sự tốt đẹp của các nhân vật chính một cách nổi bật nhất, tác giả truyện cũng không để dàn nhân vật phụ chịu nhiều thiệt thòi. Đã nói rằng hai người cường thế đấu với nhau, kẻ chiến thắng mới xác thực là mạng mẽ chân chính. Trong truyện cũng vậy, để nhân vật phụ là Ruki có gia thế nổi bật một chút, thực lực mạnh một chút, dáng vẻ cũng dễ nhìn, như vậy mới có thể phát huy hết sự nổi bật của các nam chủ. Cũng giống như việc tác giả xây dựng một nữ phụ hình tượng có chút xuất sắc như Trịnh Thái Thu. Một nhân vật nữ có sức nặng như vậy cũng thua dưới tay nữ chính Bạch Liên Hoa thì chẳng phải cô ta càng xuất sắc hơn sao?
Nếu như dùng lời nhận xét về đặc sắc nghệ thuật giống như trong văn học, tác giả nguyên tác quả thật rất biết sử dụng nghệ thuật đòn bẩy đi. Có lẽ người này là fan của đại thi hào Nguyễn Du đó. Ông ấy chẳng phải cũng lấy Thúy Vân làm đòn bẩy để tôn lên sự tốt đẹp của Thúy Kiều hay sao? ( Wind: Mọi người thấy ta có tinh thần học tập không, viết truyện cũng không quên ôn lại bài cũ nhé ))
Lại quay về với Thái Thu đang ngẩn người suy nghĩ. Cô cũng không có làm nên việc gì phản đạo đức mà còn ra sức cố gắng làm một công dân tốt, tại sao ông trời lại muốn mang cô tới đây để hành hạ chứ? Xét ra thì cô với Trịnh Thái Thu dường như không có liên quan gì đến nhau cả. Ở thế giới kia, cô họ Lâm, tên Hiểu Linh còn cô ấy họ Trịnh, tên Thái Thu, cô còn hơn cô ấy gần mười tuổi. Nhan sắc của cô ở thân thể cũ cũng vô cùng bình thường, chính là gương mặt quần chúng ném vào đám đông cũng không thể dễ dàng nhận ra được. Còn Thái Thu nguyên chủ lại là một mĩ nhân thực thụ nổi bật trong đám đông, có lẽ chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhận ra ngay, chưa kể đến việc cô ấy xú danh lan xa nhờ công đức của người chị gái giống như thánh nữ trong mắt mọi người kia.
Hai người họ tên không giống, tuổi không trùng hợp, không cùng ngày sinh tháng đẻ, dung mạo càng không có khả năng ở cùng một cấp bậc. Vậy rốt cuộc là vì cái gì mà gã Thượng đế kia lại nói rằng chỉ cô mới có thể thay đổi được số phận của nguyên chủ? Cô còn không biết bản thân có năng lực lớn đến như vậy đâu!
Hơn nữa, giống như những truyện xuyên không cô đã đọc, đưa người khác xuyên qua phần lớn không phải đều là nghịch thiên ý hay sao. Nếu vậy thì vì lí gì mà chuyện cô xuyên qua cũng có Thượng đế nhúng tay vào? Ông ta không phải cũng là lão Thiên đó sao?
Vả lại, với tình hình hiện giờ của cô thì chỉ sợ chưa thay đổi được số phận của nguyên chủ thì đã vong mạng rồi. Hiện giờ các nam chủ đều xoay quanh cô. Đến một ngày nào đó, khi họ bắt đầu mê đắm nữ chủ, có phải cô ta sẽ không tha cho cô hay không? Tại vì cô mà cô ta đã bị bốn người đàn ông phong hoa tuyệt đại đó bẵng đi một thời gian dài như vậy, không bị trả thù mới là lạ. Thu tin tưởng, dù chuyện cô đến thế giới này có tạo ra hiệu ứng bướm, khiến cho các nam chủ đến với nữ chính chậm hơn một chút nhưng điều đó tuyệt đối không ngăn cản được sự thật rằng bọn họ sẽ dây dưa với nhau và cô, chính là vật hi sinh để bọn họ củng cố cho tình cảm thêm vững chắc.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cô thật muốn bản thân sẽ mãi không mở mắt ra nữa. Chỉ có như vậy, cô mới không phải đối mặt với những lời nói cay nghiệt của Ruki, không phải đối mặt với sự phiền nhiễu của các nam chính, không cần lo lắng, toan tính về việc làm thế nào để bảo toàn được tính mạng của bản thân, sẽ có thể quên đi lời hứa với Thái Thu.
Cô thật muốn… buông bỏ mọi thứ. Cuộc sống như vậy đối với cô, thật quá mệt mỏi.
Từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong mê man, Thu thật muốn bản thân sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Cô muốn một lần trốn tránh. Nói cô hèn nhát cũng được, yếu đuối cũng chẳng sao, chỉ cần không phải đối mặt với hiện thực đau đớn đó, cô bằng lòng chấp nhận hết thảy.
Hết