Thân thể ngày càng nóng lên, cả người cô như bị một ngọn lửa vô hình nào đó mạnh mẽ thiêu đốt, khó chịu vô cùng. Đến lúc này mà còn không biết được bản thân bị làm sao thì cô sống đúng là quá uổng phí.
TMD! Cô bị hạ xuân dược! Nhưng mà vào lúc nào chứ?
Khó khăn nhớ lại những lần giao tiếp với người khác trong buổi tối hôm nay, cô vẫn không tài nào phát hiện ra xảy ra vấn đề ở đâu. Đã biết “ Thái Thu” từng đắc tội rất nhiều người nhưng cô lại không ngờ tới những người đó lại điên cuồng đến mức này. Nếu cô không kiềm chế được, chắc chắn lúc này đã là một bộ người phụ nữ dâm đãng thiếu hơi đàn ông rồi. Mặc dù đây không phải cổ đại, lễ giáo không nặng nề như thời phong kiến hơn nữa Thái Thu kia còn đã từng dùng hình tượng háo sắc, ngu ngốc nhưng vẫn chưa đến nỗi mời gọi người khác làm tình trước mặt bao nhiêu người thế này. Phải biết rằng chuyện bại hoại gia phong như vậy mặc dù không phải dìm lồng heo như thời xưa hay nhưng điều tương tự như vậy nhưng nếu chuyện kia xảy ra, thanh danh một đời con gái của cô đều mất sạch. Người rat ay quả nhiên đủ ngoan!
Tay nhỏ khẽ run. Vì không muốn gây sự chú ý cho mọi người, Thu đành cẩn thận đặt ly rượu nho của mình lên trên bàn trà đã bị di chuyển vào trong góc để lấy không gian tổ chức tiệc đứng, cũng là vị trí cô ngồi. Hiện tại Thu chỉ có một ý niệm duy nhất là phải trở về phòng mình để tránh làm ra những việc bại hoại nào đó ngoài ý muốn.
Nặng nề vịn tay lên mặt bàn, cô khó khăn bước từng bước.
Vẫn luôn quan sát Thu vô cùng cẩn thận, lại thêm đôi mắt tinh tường của những sát thủ hạng nhất, Lăng Chính Thiên và Trần Cảnh Hạo rất nhanh liền nhận ra sự bất thường của cô. Còn Quân Lâm Ngạo, mặc dù không thể quan sát cô kĩ càng nhưng chỉ cần nhìn hành động của Thu, hắn liền thấy được điểm bất thường. Tâm trạng lo lắng không yên bắt đầu dâng lên trong lòng ba người. Tại sao cô lại đột nhiên trở thành như vậy, không phải lúc nãy còn bình thường sao? Chẳng lẽ, là do ly rượu có vấn đề?
Người am hiểu về các loại thuốc trong ba người cũng chỉ có Trần Cảnh Hạo. Hai đầu lông mày của anh khẽ nhíu lại, tiến lại chỗ cô vừa rời khỏi, cầm ly rượu của cô lên kiểm tra. Nếu là người khác, hẳn sẽ không cảm thấy được bất cứ điều gì bất thường trong ly rượu này. Nhưng với một người quen thuộc với thuốc thang lại có khứu giác như Cảnh Hạo, ngoài mùi rượu nho thơm nồng, anh còn ngửi được một mùi hương khác, cả giác rất nhạt, như có như không.
Nhanh chóng lục lại kí ức trong bộ não siêu việt, anh liền nhanh chóng tìm được kết quả. Khuôn mặt ôn nhu ngàn năm không đổi bỗng chốc biến sắc. Là mị dược Xuân Hoa cực phẩm- bá vương của xuân dược! ( Wind chém Bừa một cái tên đấy. Mọi người cũng biết ta rất dở phần đặt tên mà :3)
Người hạ thuốc chắc chắn không chỉ đơn giản muốn cô trúng thuốc mà hẳn còn có những an bài phía sau. Lúc này cô về phòng có an toàn hay không cũng là một vấn đề!
Vẻ mặt Trần Cảnh Hạo bỗng chốc trở nên âm trầm, vội vã chạy theo cô. Thấy vậy, Lăng Chính Thiên cùng Quân Lâm Ngạo liền biết có điều không ổn. Tuy vậy, một người thì đang bận giao thiệp với các đối tác của DL ( Tập đoàn nhà Lăng Chính Thiên ấy), một người lại phải nhảy cùng người khác, cả hai người không hề có bất cứ cơ hội nào để chạy tới quan tâm Thu. Khiến hai người này không có cơ hội chạy tới cứu Trịnh Thái Thu chính là mục đích của Trịnh Thu Thủy nhưng cô ta lại không nhớ tới một câu: “ Người tính không bằng trời tính”, kế hoạch cô ta tỉ mỉ dựng lên, cuối cùng lại bị phá hủy trong tay một người đàn ông mà cô ta đang có ý nghĩ chiếm lấy!
Đúng vậy! Người làm cô bị trúng xuân dược chính là Trịnh Thu Thủy, nhưng người trực tiếp ra tay không phải lại là cô ta. Hơn nữa, Trịnh Thu Thủy cũng rất biết chừa lại đường lui cho mình. Cô ta dùng số đen, lại ẩn danh gửi tin nhắn thuê người giúp bản thân làm việc xong liền hủy sim, người khác có muốn tra cũng phải gặp nhiều khó khăn. Điều này vừa hay bộc lộ được sự cẩn thận cùng khả năng tính toán kĩ lưỡng của cô nàng. Người vừa cẩn thận, lại có trí thông minh cao, diễn xuất lại giỏi, thực sự rất nguy hiểm.
_________Ta là phân cách tuyến_________
Không nằm ngoài dự đoán của Trần Cảnh Hạo, Thái Thu quả thực gặp rắc rối khi về phòng. Chờ đợi cô là hai tên đàn ông thôi kệch đang nở nụ cười vô cùng dâm đãng. Hiện tại người làm trong nhà đã ra hoa viên làm phục vụ hết, bên trong biệt thự không hề tồn tại người khác. Nhưng vì hôm nay Trịnh gia tụ tập những tiểu thư thiếu gia và những ông chủ của công ty, tập đoàn, gia tộc lớn nên canh phòng của Trịnh gia càng trở nên nghiêm ngặt hơn bao giờ hết. Người có thể vào được trong này mà không bị phát hiện thì chỉ có hai khả năng. Một là người đó có khả năng ẩn nấp rất tốt, thân thủ nhanh nhẹn lại thông thạo được đường lối của Trịnh gia, khả năng còn lại chính là có người bên trong tiếp ứng, mà người có năng lực đến mức này, trừ cô ra cũng chỉ có bốn người. Khả năng thứ nhất không thể xảy ra, cô nghĩ chắc chắn như vậy. Trịnh gia rất rộng lớn, căn biệt thự cũng có vô số phòng, không thể có chuyện những người này lại thần kì đến nỗi biết được cô xảy ra chuyện mà đứng tại cửa phòng mà săn đón. Vậy thì chỉ còn khả năng thứ hai mà trong bốn người kia, cô chỉ có thể nghi ngờ một người, là Trịnh Thu Thủy! Không phải là cô tuyệt đối tin tưởng Quân Lâm Ngạo hay những điều gì khác tương tự nó mà cô biết rõ tính cách của hắn. Người đàn ông này sẽ không sử dụng thủ đoạn hạ tiện này để khiến người khác mang ơn hắn. Còn ông bà Trịnh, hai người đó thực sự không hề có lí do làm ra chuyện này.
Dù đầu óc không còn tỉnh táo nhưng cô vẫn nhanh chóng tìm ra được kẻ chủ mưu. Không thể nói rằng cô quá thông minh, mà là do cô hiểu quá rõ những nhân vật này. Nhưng tìm ra kẻ đứng sau thì cũng không thể giúp cô tránh khỏi những chuyện đang xảy ra ở hiện tại. Cô lúc này ngay cả sức lực để đứng vững cũng thiếu, làm sao đối phó với hai người đàn ông khỏe mạnh?
Cảm giác bất lực giống như những đợt sóng liên tiếp đánh vào tâm trí cô. Vào lúc này, cô lại hi vọng Ruki sẽ đến giúp mình. Nhưng, nực cười, có lẽ anh mong cô nhục nhã đến chết đi để Thái Thu của anh có cơ hội trở lại với thân thể ấy chứ. Khóe môi hiện lên nụ cười chua xót.
Thần trí nhanh chóng trở nên mơ hồ, cảm giác chơi vơi trong người vẫn từng đợt dâng lên khiến cả người cô gần như mềm nhũn ra, phải dựa sát vào tường mới có thể đứng vững. Hai tên đàn ông thấy phản ứng của cô liền sáng mắt. Con bé này đẹp đến như vậy, mùi vị chắc chắn sẽ không tồi nha~ Hưm… Mĩ nhân a~
Hai người dần tiến sát tới chỗ Thu, ý muốn nhúng chàm đều bày ra rõ ràng trên khuôn mặt. Tuy lúc này tầm nhìn của cô đã rất mơ hồ, còn có xu hướng trông gà hóa cuốc nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm đang dần tới gần mình. Cằm nhỏ bỗng bị ai đó nâng lên, eo cũng bị người khác tóm lấy. Cô còn cảm giác được sự thô ráp trên đầu ngón tay của người này. Một chút lí trí còn sót lại trong đầu liên tục thúc giục cô đẩy bàn tay kia ra nhưng cơ thể lại không chịu nghe lời, vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, dù chỉ là một li. Trong mắt bỗng chốc trào lên một tia tuyệt vọng.
Ruki, cứu em!
Cho tới lúc này, trong đầu cô vẫn chỉ hiện lên hình ảnh của người kia. Cô ước anh có thể đối với cô còn một chút quan tâm, một chút để ý, dù những thứ đó là do anh muốn bảo vệ thân thể của nguyên chủ mà tồn tại.
Bàn tay kia đã không chịu an phận mà sờ khắp khuôn mặt cô sau đó lần mò đến sương quai xanh khêu gợi cùng đôi gò bồng cao ngạo. Những hành động này của hắn khiến sự tuyệt vọng trong mắt cô càng sâu hơn, cảm giác nhục nhã lan ra khắp toàn thân.
Vào lúc này, hành động của những tên kia bất ngờ dừng lại. Cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang hung hăng kéo những tên đó ra, nện xuống người chúng những quyền thật mạnh. Hai người đàn ông bất ngờ bị người khác lôi ra, chưa kịp phản ứng đã phải đứng chịu một trận đòn thì không ngừng kêu đau. Tuy nhiên, chúng lại không dám la lớn, có lẽ là sợ bị người khác phát hiện.
Lúc này, Thu đã không còn chống đỡ nổi mà trượt người ngồi bệt xuống bờ tường, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt nóng bừng, đỏ hồng lên, hai mắt cũng dại hẳn đi. Đến lúc đó, người đàn ông kia mới chịu ngừng lại việc đánh người mà đá chúng vào cửa một căn phòng mà hai người kia, đã bị đánh đến ngất đi.
Không thèm liếc mắt nhìn xem hai tên đó đã ra sao, người đàn ông liền đến bên cạnh Thu, bế thốc cô lên. Trời mới biết rằng lúc nhìn thấy cảnh cô bị hai tên chết tiệt kia khi dễ, Trần Cảnh Hạo đã tức giận đến nhường nào. Vốn muốn nhanh chóng đuổi kịp cô nhưng vì chạy quá vội, anh liền vô ý đụng phải một người mà người kia còn liên tục xin lỗi, cắn chặt không nhả. Lúc bước vào đến phòng khách Trịnh gia, anh đã không còn thấy bõng dáng của cô. Trịnh gia rộng lớn như vậy, anh phải dùng hết sức để chạy đi tìm. Mới đến cuối dãy tầng hai liền thấy cô đang bị hai tên đàn ông sàm sỡ. Máu nóng dồn lên não, chưa kịp suy nghĩ, anh đã ngay lập tức chạy tới đánh hai tên đó tới tấp cho hả giận.
Cảnh báo: Chương này có H nha. Trẻ em ngây thơ trong sáng không được đọc à nha, phải đi đường vòng đó, mà ta cũng muốn đi đường vòng nữa @@ Hiện tại Phương rất có cảm giác tự bê đá đập chân mình :cry:
“ Tiểu Thu, tiểu Thu!” Vừa gọi, anh vừa ra sức lay tỉnh cô nhưng tác dụng của mị dược quá mạnh, cô lúc này đã không nhào lên vồ lấy anh như sói đói thì thôi, làm sao có chuyện lấy lại được tỉnh táo.
Thu giống như không hề nghe thấy tiếng gọi của Cảnh Hạo, trong đầu cô lúc này chỉ tồn tại hình ảnh đôi môi đầy quyến rũ cùng mùi hương thơm mát đầy ấm áp của anh. Hai mắt cô nóng rực lên, bất ngờ lấy môi mình áp lên đôi môi của người kia. Cảm giác mát lạnh bất ngờ khiến cô càng trở nên thích thú, điên cuồng hôn lên, tay nhỏ mềm mại quấn qua cổ anh sau lại không an phận mà lần mò xuống dưới, giống như đang an ủi lửa nóng đang rực cháy bên trong cơ thể. Tình cảnh như vậy lại khiến Cảnh Hạo cứng người. Trong lúc đó, Thu đã sắp cởi được chiếc áo vest của anh. ( W: Chị nhanh thế :3)
“ Ruki, Ruki…” Tiếng nỉ non của cô vang lên bên tai như một tia sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu, trực tiếp đem Cảnh Hạo đánh tỉnh. Cô chủ động như vậy, hóa ra là bởi vì tưởng nhầm anh thành người cô yêu! ( W: Sát phong cảnh quá :3)
Trần Cảnh Hạo giận dữ, vô cùng giận dữ, nhưng anh vẫn cố gắng nén xuống tâm trạng mà nhẹ nhàng tách cô ra. Nếu không làm vậy, anh sợ mình sẽ bị cảm xúc kia điều khiển mà điên cuồng chiếm đoạt cô mất.
Anh nghĩ vậy, nhưng người trong lòng anh thì không. Tuy Cảnh Hạo đã cố gắng đem tay cô gỡ ra khỏi người mình nhưng người nào đó nhất quyết không chịu, kiên cường bám lấy, còn sờ lung tung. Hành động đó của cô liền thành công nhóm lên dục hỏa của người đàn ông.
“ Là do em quyến rũ anh!” Trần Cảnh Hạo khẽ nghiến răng, thì thầm vào tai Thu, khiến thân hình nhỏ nhắn run lên khe khẽ. Con thỏ nhỏ nào đó rất không thức thời, tiếp tục mời gọi sói đến làm thịt.
Mạnh mẽ áp môi mình lên môi cô, anh tham lam gặm nhấm đôi môi mềm mại của người yêu thương, một tay mở cửa phòng cô, tiến vào bên trong sau đó còn không quên đóng cửa và khóa trái. Một màn triền miên này giữa hai người lại vừa vặn rơi vào trong tầm mắt của Quân Lâm Ngạo và Lăng Chính Thiên vừa mới chạy tới. Hai người sững người lại mất một lúc. Sau khi tỉnh ra, cửa phòng cũng đã khóa chặt.
Quân Lâm Ngạo suy sụp ngồi bệt xuống, cả người dựa sát vào bức tường lạnh lẽo. Anh… lại tới chậm một bước.
Lăng Chính Thiên cứng người đứng giữa hành lang vắng lặng, ngơ ngác nhìn chăm chăm vào cửa gỗ đã bị khóa chặt. Hai người đàn ông, tuy cách biểu hiện khác nhau, nhưng lại có cùng một tâm trạng: họ đau, vì phải một lần nữa phải trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu cùng một nam nhân khác làm chuyện kia, cũng đau vì họ không thể giúp gì cho cô, không thể bảo vệ cô…
Bên ngoài phòng, là một mảnh lạnh lẽo.
Đối lập với không khí phía bên ngoài, trong phòng lại tràn đầy kích tình. Trần Cảnh Hạo mạnh mẽ áp thân thể cô lên cửa phòng, điên cuồng hôn lên đôi môi anh đào mềm mại. Môi anh cẩn thận phác thảo đường nét đẹp đẽ của môi cô, vừa dịu dàng hôn lên, vừa bá đạo mút lấy, vừa trằn trọc dây dưa. Sau một lúc, đầu lưỡi to lớn khéo léo tách hàm răng của cô, tiến hành công thành đoạt đất. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, một chút cũng không rời. Tiếng nuốt nước bọt “ chậc chậc” vang lên càng khiến không khí trong phòng trở nên nóng bỏng. Khóe môi người con gái kéo ra một sợi chỉ bạc đầy khêu gợi.
Trong lúc môi lưỡi dây dưa cùng một chỗ, đôi tay của hai người cũng rất bận rộn. Thu hấp tấp tháo từng chiếc cúc trên áo sơ mi trắng của Trần Cảnh Hạo, thân thể áp sát vào người anh. Cùng lúc đó, bàn tay to lớn của Cảnh Hạo cũng ôm chặt eo cô, tay còn lại tháo ra những chiếc kẹp thủy tinh vướng víu trên tóc cô. Anh sợ chúng sẽ làm cô không thoải mái.
Hiện tại Thu thực sự khó chịu, nhưng nguyên nhân là từ chiếc váy vướng víu mà thành. Cô cảm thấy cơ thể thật khó chịu. Thật nóng!
Đẩy Trần Cảnh Hạo ngã lên giường mình, cô khó khăn cởi ra bộ lễ phục đáng ghét. Vì chiếc váy có một đường ruy băng thắt ở eo rất phức tạp, cô cởi cũng đặc biệt chậm. Động tác chậm chạp của cô làm Cảnh Hạo rất không vừa lòng nên liền kéo cô lên giướng, trực tiếp kéo đứt sợi ruy băng màu xanh da trời. Sau đó, anh gấp gáp tháo nốt chiếc váy ra khỏi người cô. Lúc bộ lễ phục về với đất mẹ cũng là khi cơ thể yêu kiều của cô lộ ra trước mặt anh. Làn da trắng muốt mịn màng còn hơi phiếm hồng, có lẽ là do tác dụng của thuốc, khiến anh không tự chủ được mà khẽ nuốt nước miếng. Anh mắt không tự chủ được mà nhìn về nơi đẫy đà của cô.
Thu rất không thích sự ngơ ngẩn của anh, liền chủ động hôn lên môi anh, kéo lại sự chú tâm của Cảnh Hạo. Anh liền phối hợp với cô, chăm chú hôn lên hai cánh môi mềm mại sau đó, đôi môi liền di chuyển đến cần cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh tế, in lên trên đó những dấu hôn đỏ hồng. Bàn tay to lớn tháo ra chiếc bra màu trắng sau đó thoải mái nắn bóp đôi gò bồng trắng tuyết. Sự mềm mại , căng tròn của nơi đó khiến anh không người mê luyến. Sau, anh bỗng cúi đầu ngậm lấy tiểu anh đào đang vì hưng phấn mà dựng đứng lên. Đầu lưỡi ác ý muốn trêu đùa, di di trên điểm nhỏ màu hồng khiến Thu hưng phấn không thôi.
“ A…a… ân… Ruki, thật là thoải mái a~” Tiếng rên rỉ của cô càng khiến anh thêm hưng phấn nhưng, cái miệng nhỏ này, thật là không ngoan chút nào.
“ Không được gọi Ruki, là Hạo!” Cảnh Hạo rất không hài lòng mà cắn nhẹ lên tiểu anh đào, bàn tay đang xoa nắn đôi gò bồng bỗng tăng thêm lực đạo.
“ A… Hạo… ưm…” Cô rất biết nghe lời mà đáp lại anh khiến người nào đó rất hài lòng.
“ Ngoan lắm”. Cảnh Hạo tâm tình liền tốt lên mà gật đầu. Tuy nhiên, ngay sau đó, lời nói của cô lại khiến anh đen mặt.
“ Hu… Ruki khi dễ người ta.” Cô vẻ mặt ủy khuất nhìn anh.
“ Không được nhắc đến tên đó nữa!” Cảnh Hạo tức giận cắn mạnh vào ngực cô, lưu lại trên đó dấu răng nhàn nhạt.
“ A, Ruki, anh là người xấu”
Sự cố chấp của cô gây cho Cảnh Hạo không ít khổ sở. Thì ra người tên Ruki kia lại có vị trí quan trọng như vậy trong lòng cô…
Lửa dục cùng lửa ghen cùng lúc bùng phát, càng khiến anh điên cuồng hơn bao giờ hết. Lí trí bỗng chốc bị ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt, hành động của anh trở nên mạnh bạo hơn không ít, một đường hôn xuống bụng cô. Đồng thời, anh lại cẩn thận đưa ngón tay vào thăm dò nơi cửa huyệt bí ẩn trong khu rừng rậm. Từ hoa huy*t của cô, ái dịch không ngừng chảy ra khiến quần lót ướt hết một mảng.
Nơi tư mật bỗng bị dị vật xâm lấn giúp cô bớt đi một chút cảm giác hư không nhưng sau một khắc, lửa nóng lại bùng cháy mạnh hơn nữa, hừng hực thiêu đốt thân thể cô. Trong lúc đó, ngón tay kia lại rời đi hoa huy*t, cảm giác trống rỗng liền bao phủ lấy cơ thể cô. Cả người khó chịu đến vặn vẹo. Nhưng chưa kịp để cô lên tiếng, chiếc lưỡi nóng ẩm của người đàn ông liền tới giúp. Ái dịch tuôn ra thành một dòng suối nhỏ nhưng toàn bộ lại bị Cảnh Hạo nuốt vào, đầu lưỡi như một con rắn nhỏ, khéo léo chui vào trong tiểu huyệt của cô, thỏa mãn chơi đùa. Thân dưới của người đàn ông, bên dưới lớp quần, dương v*t đã dựng lên thẳng đứng.
“ Ân… a… thoải mái… ưm…” Tiếng rên kiều mị của người phụ nữ vang lên, hòa cùng với tiếng hút ái muội khiến bầu không khí càng trở nên dâm mĩ.
Một lúc sau, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, cơ thể cô lại vặn vẹo khó chịu, dịch nhờn lại càng tiết ra nhiều hơn.
“ Ruki a~ Em muốn… ưm… Cho em…” Dường như đã quên mất lời nhắc nhở ban nãy của Cảnh Hạo, cô vẫn tiếp tục ngân ra hai tiếng Ruki. Cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm rằng người đang cùng mình là anh ấy.
“ Cái miệng nhỏ thật là hư. Không cho em gọi Ruki. Là Hạo, Trần Cảnh Hạo, em phải nhớ rõ cho tôi!” Bàn tay vỗ nhẹ vào mông cô như muốn trách phạt, trong lòng Cảnh Hạo lại tiếp tục nảy sinh cảm giác khó chịu còn có ẩn ẩn đau. Sau đó, hai tay liền thoát đi chướng ngại vật duy nhất còn lại giữa hai người, để lộ ra côn th*t to lớn đang đứng lên chào cờ. Hơi thở của anh hiện tại cũng đã nóng bỏng, gấp gáp muốn cùng cô hòa vào làm một.
Khi hai đôi môi của cô và anh lần nữa dây dưa, dưới thân cũng khẽ động, phân thân của anh lập tức vùi trong tiểu huyệt của cô.
“ A!” Dù không đau đớn như lần đầu tiên như khi phân thân to lớn của anh tiến vào, cô vẫn có cảm giác đau như muốn xé rách cơ thể. Sự đau đớn này khiến cô tỉnh táo lại trong chốc lát nhưng cảm giác thoải mái khi được thoát khỏi cảm giác hư không ban đầu khiến lí trí cô lại tiếp tục chìm vào u mê. Hàm răng bỗng bất cẩn cắn vào môi anh nhưng Cảnh Hạo lại không hề để ý. Nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt cô đã giảm dần, anh chậm rãi bắt đầu luật động. Cảm giác hoa huy*t của cô đang cắn chặt lấy vật đàn ông của mình, anh vừa sung sướng, lại vừa thống khổ. Cảm giác chặt chẽ khiến anh hoàn toàn mất đi lý trí. Vốn rằng anh định sẽ làm thật chậm để cô dần quen nhưng lúc này anh thật không thể kiềm chế nổi nữa.
Vật nam tính của anh vùi sâu vào trong tiểu huyệt của cô. Mỗi lần chạm đều đi sâu tới cổ tử cung. Nơi hai người kết hợp vẫn không ngừng bắn ra dòng dịch nhờn dâm mĩ.
“ Ân… a… Thật sâu… Thật là thoải mái… a…” Tiếng rên rỉ đầy sung sướng của người phụ nữ hòa cùng tiếng thở dốc của người đàn ông. Khung cảnh trong căn phòng lúc này thật khiến người xem phải đỏ mặt. Dường như vầng trăng cũng xấu hổ mà núp sau những tầng mây.
“ Ân… Em đúng là tiểu yêu tinh câu hồn người.” Người đàn ông không ngừng thở dốc, vừa nói vừa không ngừng luật động. Tay anh kéo hai chân cô choàng qua eo mình. Ở tư thế này, hai người có thể kết hợp tại nơi sâu nhất.
Trong bóng tối của căn phòng, hai người đã làm không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi cô mệt đến thiếp đi, Cảnh Hạo rốt cuộc mới chịu buông tha. Đem dòng tinh dịch bắn vào trong cơ thể cô, anh mới thỏa mãn nằm ngả sang bên cạnh. Cánh tay săn chắc ôm chặt người con gái mà anh yêu vào trong lòng, cảm giác thỏa mãn khiến anh thật vui vẻ. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, nụ cười trên mặt anh lại trầm xuống.
Đây… không phải lần đầu tiên của cô. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, anh vẫn không khỏi đau đớn. Hẳn là lần đầu tiên của cô là dành cho người kia ( Ruki) đi? Trong lúc làm tình với anh, cô vẫn không ngừng nhắc đến hắn mà. Anh làm người cũng đủ thất bại… Mà lần đầu của cô, chắc hẳn là khi người đó mới về nước. Ngày hôm đó, anh vẫn không thể nào quên được việc Lăng Chính Thiên đã đau khổ đến mức nào, suy sụp ra làm sao. Lúc say hắn còn luôn miệng hỏi “ Tại sao”. Lúc đó anh còn không hiểu, nhưng hiện tại thì đã biết rõ lí do rồi.
Nói anh không ghen tị là sai hoàn toàn. Con người anh thực ra rất nhỏ nhen, rất ích kỉ. Người anh đã thừa nhận, nhất định phải là của riêng anh, nhưng cô lại khiến anh phá vỡ quy tắc này. Nói rằng anh không đau, người đó hoàn toàn sai. Có người đàn ông nào lại không đau đớn khi người mình yêu lại nhất nhất yêu thương một người khác, ngay cả khi làm tình cũng tưởng mình là người đó?
Trong tình yêu, anh hoàn toàn là một người đàn ông bình thường. Anh biết ghen, biết đau, cũng muốn bá đạo độc chiếm người mình yêu. Nhưng từ khi yêu cô, anh nhận ra bản thân cũng đã dần thay đổi. Anh không thể lạnh nhạt như trước, không thể giữ bình tĩnh dễ dàng như trước, không thể rời mắt khỏi cô và có lẽ, hiện tại anh cũng đã không thể ngừng yêu cô.
Trước đây, anh biết rõ cô không háo sắc, không ngu ngốc cũng không thích mình mà chỉ một mực si tình với Quân Lâm Ngạo; cô bám theo anh là vì muốn phá bĩnh anh cùng Trịnh Thu Thủy. Không thể không thừa nhận rằng lúc đó anh rất ghét cô. Nhưng từ khi cô thay đổi, con người mới của cô lại dễ dàng thu hút anh. Cô dịu dàng, cô trầm tĩnh, cô mạnh mẽ, cô lạnh nhạt,… tất cả những điều đó đều có thể gợi lên sự tò mò trong anh. Nhưng đúng là tính tò mò hại chết mèo, cuối cùng anh lại sa vào lưới tình của cô…
“ Tiểu Thu, anh yêu em như vậy đều là do em bắt đầu trước, em nhất định phải chịu trách nhiệm!” Giọng nói của anh giống như tiếng thì thầm của gió, chỉ thoáng qua rồi rất nhanh liền hòa tan vào trong không khí. Nói xong, anh chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ. Đó là giấc ngủ bình yên nhất của anh trong hơn hai mươi năm qua. Trần Cảnh Hạo không hề sợ rằng sẽ bị người khác bắt gặp anh cùng cô ở chung một chỗ mà nếu có thấy cũng không sao, anh liền lấy cô là được. Cách xử lí này cũng rất tốt, có thể cắt đứt vận hoa đào của cô.
Đêm nay, có người ngủ trong vui vẻ, an lành, có người lại một mình gặm nhấm đau đớn mà thức hết đêm.
Hết