Thức ăn ở đây rất kém, chủ yếu đều là dưa muối, Văn Tú nhớ lại cuộc sống trước kia, Văn Tuệ đối xử rất tốt với cậu, cái gì cũng để lại cho cậu. Cậu nhớ Văn Tuệ, nhớ Đại Tiểu Thảo, cũng có chút nhớ Tống Sĩ Chương, nhưng nỗi nhớ này không mãnh liệt đến nỗi khiến cậu hối hận về việc làm của mình, mãnh liệt đến nỗi muốn gặp mặt anh. Tống Sĩ Chương có mối quan hệ rộng rãi, cậu biết bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm thấy, nghĩ như vậy trong lòng cậu cảm thấy yên tâm hơn, thôi thì cứ để mặc chú ấy. Cuộc sống cứ qua như vậy trong một thời gian dài, cậu cảm thấy mình như một xác chết biết đi, Tống Sĩ Chương sẽ không thay đổi, như vậy cũng không có gì không tốt, đúng vậy, thậm chí cậu cũng không còn oán hận nữa, chỉ thấy mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống bản thân không khác gì so với cái chết.
Hiện tại yên tịnh hơn rồi, cuối cùng cậu cũng tìm được vị trí của mình.
Biết được chỗ cậu, để Tống Sĩ Chương không đi tìm, là điều không thể, nên sự buồn tủi chán nản của cậu cũng không gây trở ngại gì, cậu lập tức lên đường đi Huệ Thủy. Sợ cậu gặp tai nạn, Vệ Ninh đi cùng một nhân viên bảo vệ khác, trước khi đi Cát Mễ gọi điện cho Tống Sĩ Chương, nói, ông chủ, nếu ông đi như thế, cậu ấy sẽ không theo ông trở về đâu.
Tống Sĩ Chương nói gặp được cậu ấy rồi tính sau.
Cát Mễ nói, cho đến bây giờ ông vẫn không biết vấn đề nằm ở đâu?
Tống Sĩ Chương cúp máy.
Lý Khiết thì không khó tìm, đến được Huệ Thủy ba người cũng đã chịu nhiều vất vả, nhưng Tống Sĩ Chương không cảm thấy mệt chút nào, anh bước chân vào sở vệ sinh, với khí thế hung hãn như muốn cướp của suýt chút nữa khiến cho những bệnh nhân đang vô nước biển ở đây hoảng sợ.
Lý Khiết nhìn thấy anh qua cửa sổ, liền chạy ra hỏi: “Các người muốn làm cái gì?”
Tống Sĩ Chương không biết bản thân hiện đang nhìn cô ấy với ánh mắt đố kỵ và căm hận, anh hạ giọng hỏi cô: “Cậu ấy đâu rồi?!”
Lý Thiết cũng biết anh đang hỏi ai, cô ấy phát hiện người mà mình gặp một năm về trước nhìn cảm thấy sợ, nhưng giờ lại không mấy sợ nữa. Văn Tú không nói nguyên nhân anh rời khỏi, nhưng cô nghĩ nếu cậu đã có ý giấu, thì nhất định sẽ không đồng ý trở về.
Lý Khiết ngẩng đầu lên như một chiến binh bảo vệ đồng đội nói: “Không biết!”
Tống Sĩ Chương nói: “Cô vô giáo dục là trách nhiệm của bố mẹ cô. Cô nói cho tôi biết cậu ấy ở đâu, tôi sẽ không tính toán với cô.”
Lý Khiết bực bội, nói: “Anh ấy có tự do của anh ấy! Sao chú như người của xã hội đen vậy?!”
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Vệ Ninh mỉm cười, rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Tống Sĩ Chương không đủ kiên nhẫn, nói: “Tôi hỏi cô lần cuối, cậu ấy ở đâu? Có phải cô muốn đặt cược cả mạng sống của bố mẹ cô?!”
Lý Khiết tức giận nói: “Anh ấy đi rồi! Ở lại khoảng một tuần, rồi đi chỗ khác! Tôi không có hỏi anh ấy đi đâu!”
Đột nhiên bên trong một bệnh nhân đang vô nước biển thò đầu ra nói: “Bác sĩ Lý, bác sĩ Văn không phải đang ở Lưu Trang sao?”
Lý Khiết trợn ngược mắt.
Tống Sĩ Chương nhẹ nhàng hỏi: “Anh bạn nhỏ, Lưu Trang đi như thế nào?”
“Đi qua dãy núi bên kia, dọc theo con đường lớn, qua sông là tới, cũng chỉ hơn mười cây số, chỉ là hai ngày nay trời mưa, nước sông dâng cao, qua sông rất nguy hiểm.”
Tống Sĩ Chương quay người bỏ đi.
Văn Tú nghe thấy tiếng khua chiêng đánh trống vào lúc nửa đêm, hình như có người rơi xuống nước. Cậu chợt tỉnh giấc, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra ngoài. Thời gian gần đây nước sông dâng lên vì mưa, những trụ đá ở bến cảng trơn trượt, dân làng cũng đã cấm người qua lại, đêm khuya thế này, ai mà chán sống vậy.
Cậu chạy theo ra sông, chen vào đám đông, nhìn thấy có mấy người lúng túng bối rối, nhìn cách ăn mặc như là người ngoài làng.
Cậu ấy đột nhiên trợn tròn mắt lên, áo khoác đó cậu và anh đi mua cùng nhau, đó là Tống Sĩ Chương!
Dân làng bên cạnh lớn tiếng phàn nàn: “ Tôi đã kêu họ đừng qua đây đừng qua đây! Họ nhất định không nghe! Cũng may tôi và Nhị Trụ dậy xem ruộng nước, nếu không thì bị nước cuốn trôi đi luôn!”
Tống Sĩ Chương bị sặc nước, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói tiếng cám ơn, sau đó anh nhìn thấy Văn Tú.
Văn Tú cúi xuống, hỏi: “Sao chú, lại đến đây giờ này?”
Tống Sĩ Chương ngây người nhìn cậu, chạm vào cậu một hồi lâu, rồi lấy trong người ra cái hộp thiếc đóng gói rất đẹp, nói: “Cháu muốn ăn sôcôla, tôi mua về cho cháu đây.”
Văn Tú bất động trong một lúc, không biết từ lúc nào cậu đưa tay ra nhận.
Văn Tú tạ lỗi với dân làng, nói họ đều là tới tìm cậu, không hiểu rõ địa hình ở đây nên mới làm phiền mọi người cả đêm không ngủ được.
Dân làng đều là người chất phác, nên cũng giải tán sau đó, chỉ còn lại hai người cứu người lúc nãy, vẫn còn lầm bầm: “Ngày mai gặp không được sao? Đêm hôm khuya khoắt chán sống rồi sao mà qua sông……”
Văn Tú mượn hai cái chăn mềm, để Vệ Ninh và mọi người ngủ trong lớp học, còn Tống Sĩ Chương cậu dẫn về phòng của mình.
Tống Sĩ Chương thay bộ đồ ướt ra, quấn chăn nhìn Văn Tú đang nấu nước nóng, nói: “Hai mươi bốn ngày.”
Văn Tú nói: “Là ba mươi bảy ngày, ngày thứ hai chú đi là cháu đến đây rồi.”
Tống Sĩ Chương hỏi: “Tại sao không bàn bạc với chú?”
Văn Tú lấy một viên sôcôla ra ăn, vị ngọt đó khiến cậu chịu không được nhíu mày một cái, nói: “Không phải việc gì cháu cũng phải bàn với chú để chú quyết định, cháu không phải là con chó chú nuôi.”
Tống Sĩ Chương nhẫn nhịn, nói: “Ít ra cháu cũng nên chào hỏi mọi người một tiếng chứ, cháu có biết Văn Tuệ lo lắng thế nào không.”
Văn Tú đổ nước nóng cho anh, nói: “Cháu có viết thư cho chị ấy có lẽ nhận được từ tuần trước rồi.”
Tống Sĩ Chương nhịn không được quát lên: “Sao cháu không nghĩ cũng nên viết cho chú một lá thư?!”
“Chú? Với thân phận gì?”
Tống Sĩ Chương bất chợt nghẹn lại.
Văn Tú lại gần hơn chút, hỏi: “Cần thiết không?”
Tống Sĩ Chương nhìn lên nhìn xuống, có chút không chịu đựng được, vừa định lao tới, đột nhiên hắt hơi dữ dội.
Văn Tú nở nụ cười hả hê, vừa cởi bỏ áo vừa nói: “Sao nước không cuốn chú đi luôn cho rồi, như vậy trên thế gian mất đi một thảm họa.”
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Tống Sĩ Chương nhìn con người đó tư thế đó, cả người cũng mềm nhũn ra, đâu còn để ý tới những lời nguyền rủa của cậu, khi văn Tú cúi người định hôn, Tống Sĩ Chương suýt chút uất ức đến nước mắt cũng sắp rơi. Anh tự nghĩ sức chịu đựng tâm lý của mình thật sự rất tệ, lớn tuổi rồi, không chịu nổi chút kích thích nào nữa.
Văn Tú nhắc nhở Tống Sĩ Chương đừng gây ra tiếng động lớn, bản thân cũng thận trọng từng chút một, các phòng cách âm không tốt, nếu là vợ đến thăm chồng thì quang minh chính đại, nhưng hai người đàn ông như vậy, sẽ khiến người ta hoảng sợ.
Hai người làm vã cả mồ hôi, Tống Sĩ Chương cảm thấy hài lòng, bây giờ chỉ cần một chút ngọt ngào của cậu cũng khiến anh cảm thấy mang ơn rồi.
Cả hai từ từ chìm vào giấc ngủ, trời sáng Văn Tú thức dậy, lên lớp đúng giờ, Tống Sĩ Chương ngủ đến chín mười giờ, anh theo tiếng đọc bài tìm đến lớp học, tựa vào cửa mỉm cười nhìn thầy Văn lên lớp, các học sinh nhìn anh một cách hiếu kỳ.
Giữa giờ học Văn Tú đi ra hỏi anh nhìn cái gì, Tống Sĩ Chương nói chú nhớ lại lúc cháu còn nhỏ. Văn Tú nói, đáng tiếc cháu chỉ là ngoại lệ, phần lớn các em đều không có được sự giáo dục tốt.
Tống Sĩ Chương hỏi cháu cảm thấy mình may mắn?
Văn Tú nhìn anh, nói, cháu cũng phải trả giá, bây giờ chú hỏi cháu, nếu có thể lựa chọn, chưa chắc cháu sẽ đi con đường này.
Tống Sĩ Chương nghe vậy có chút nóng giận, anh thật sự không hiểu: “Mỗi ngày qua đi không phải rất suôn sẻ, cháu lại sao vậy?”
Văn Tú nói: “Chú cảm thấy tốt, cháu không thấy như vậy, không phải cháu chúc chú sống vui vẻ rồi sao, chú quay về đi.”
Tống Sĩ Chương nắm lấy cánh tay cậu: “ Đừng đùa nữa, chúng ta về thôi.”
Văn Tú đẩy tay anh ra: “Tống Sĩ Chương, sao chú vẫn không hiểu, cháu sẽ không theo chú về đâu.”
“Rốt cuộc cháu muốn làm gì?!”
“Chú làm cho cháu thấy mệt mỏi! Chỉ như vậy!”
Bọn học sinh trốn cách đó không xa, Văn Tú cố gắng trấn tỉnh tâm trạng, nói: “Chúng ta vốn không phải cùng một hạng người, cháu không muốn sống với chú, chú quay về đi.”
Tống Sĩ Chương cảm thấy khó chấp nhận, thật không ngờ, anh hỏi cậu: “Cháu không muốn sống với chú, vậy sao cháu kéo chú làm chuyện đó với cháu?”
Văn Tú nói: “Cháu làm chuyện đó với chú, với cháu có sống cùng chú hay không, là hai việc khác nhau.”
“Sao lại là hai việc khác nhau?”
Văn Tú nói: “Đây không phải là logic của chú sao?”
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Tống Sĩ Chương nhất thời không phản ứng kịp, khi Văn Tú đi khỏi, anh mới lãnh ngộ, anh nắm lấy cổ tay cậu, anh thật sự nổi giận: “Cháu vẫn để tâm! Cháu vẫn là để tâm! Cháu muốn chú nói sao đây! Sao cháu cứ để tâm vào chuyện vụn vặt đi vào chỗ khó xử?”
Anh ra sức nắm chặt, Văn Tú thấy đau, giãy giụa: “Thả cháu ra!”
Các học sinh chạy đến cứu thầy giáo của tụi nó.
Tống Sĩ Chương thả tay ra.
Hai người đứng đối mặt nhau chỗ mát mẻ trên sân trường, Văn Tú xoa xoa cổ tay lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt đó khiến cho Tống Sĩ Chương toàn thân thấy lạnh lẽo.
Văn Tú nói: “Đây là điều mà chúng ta không bao giờ có thể có được sự thống nhất với nhau, Tống Sĩ Chương, chú hãy quay về đi.”
Vẻ mặt Tống Sĩ Chương vẫn như cũ không chút thay đổi, nói: “Được, theo ý nguyện của cháu!” và anh ung dung quay người bỏ đi.
Có vẻ như cả hai chưa bao giờ bị chia cắt như vậy, so với việc kết hôn lần đó, lần này hoàn toàn không giống nhau.
Cuộc nói chuyện bị phá vỡ, như có nghĩa cắt đứt mọi mối quan hệ.
Trên đường trở về Tống Sĩ Chương không nói lời nào, mặt trầm ngâm, trong lòng đầy giận dữ, ngực vừa đau vừa tức, mà không thể trút giận được. Vệ Ninh đi theo càng không dám hỏi, trở về Thiên Xướng, Cát Mễ sớm đã lường trước được, không hỏi một lời nào.
Vệ Ninh nói, tôi thật sự không hiểu nổi con người Văn Tú, đã vì cậu ấy mà không màng tới sự sống, mắt cậu ấy cũng không chớp một cái đã đuổi về, anh nói rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì? Tôi thì không tin, nếu là người khác, còn có thể chiều cậu ta như thế không?
Cát Mễ nói, tôi công nhận, Tống Sĩ Chương đối với cậu ấy rất tốt, chính vì ngày thường Tống Sĩ Chương đối xử cậu ấy quá tốt, nên bây giờ, cậu ấy sẽ không bị lay động bởi những ân huệ nhỏ nhoi này, anh xem, nếu đúng thật Tống Sĩ Chương bị chết đuối, Văn Tú chịu tang anh khóc đến hai hàng nước mắt sau đó thì sao, ở góa đến chết.
Vệ Ninh chóng cả mặt: “Phải làm cho đến chết mới chịu buông tay sao?”
Cát Mễ cười nói: “Tối nay anh thử tìm người khác cho Tống Sĩ Chương, xem anh có cần nữa không.”
Hóa ra lại tốt, màn đêm chưa xuống, Tống Sĩ Chương đã hỏi về Lâm Bạch.
Vệ Ninh cười trừ với Cát Mễ nói về chuyện của Lâm Bạch.
Cát Mễ nói, chỉ cần anh ta giữ lễ độ, không phá vỡ quy tắc của Thiên Xướng, thì tôi không sao hết.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Tống Sĩ Chương không cho phép ai nhắc đến tên của Văn Tú, như thể Văn Tú chưa từng xuất hiện qua, suốt một tháng trời đêm nào anh cũng ở lại Thiên Xướng, có khi chơi quá trớn, cả nam lẫn nữ, cũng không phải chỉ có một mình Lâm Bạch.
Vệ Ninh tặc lưỡi, bốn mươi mấy tuổi đầu rồi, dũng mãnh không thua gì năm xưa.
Cát Mễ nói, đồ ngốc, anh ấy đang giận ai đó, mà người ta có nhìn thấy được đâu.
Văn Tuệ đến thăm Tống Sĩ Chương, đến nhà mấy lần cũng không gặp được người, liền đến công ty tìm. Tống Sĩ Chương đang họp, thư ký thông báo nói là cháu của anh đến, Tống Sĩ Chương liền cho kết thúc cuộc họp, ra tiếp đãi khách.
Văn Tuệ nhìn thấy anh, giật mình một cái, hỏi: “Sĩ Chương, chú thấy chỗ nào không khỏe? Sao sắc mặt xanh xao quá vậy?”
Tống Sĩ Chương nói: “Tôi không sao, dạo gần đây hơi bận một chút.”
Văn Tuệ nói: “Chú phải chú ý sức khỏe chứ.”
Tống Sĩ Chương ừ một tiếng rồi lặng người đi, ngồi vào vị trí, đan hai tay vào nhau đặt trước bụng, được một lúc rồi mới hỏi: “Cậu ấy có viết thư cho cô rồi đúng không?”
Văn Tuệ nói: “Tháng này cũng có một lá.”
“Oh? Cậu ấy nói gì vậy?”
“Cũng không có gì.”
“……Lần tới, mang thư qua đây cho tôi xem thử.”
Văn Tuệ nghe xong những lời này, hôm sau liền mang thư đến, Tống Sĩ Chương xem qua mấy trang, quả thật không nói gì hết, anh bỏ thư vào hộc tủ nói là để lại chỗ anh.
Văn Tuệ cảm thấy em trai mình thiếu chút tình người, sao hai người đều cố chấp như vậy, người ngoài lại không thể nào giúp được, cô ấy trả lời thư của em trai nói là thư của em đều bị Tống Sĩ Chương lấy đi rồi.
Nhưng lá thư tiếp theo của Văn Tú, hình như không để ý những lời Văn Tuệ nói, vẫn là những lời hỏi thăm, báo bình an như cũ.
Chưa đợi đến lá thư thứ tư của Văn tú, thì Tống Sĩ Chương ngã bệnh.
Không cần nói Cát Mễ vui cỡ nào, nói đúng ra, lần này yên ắng rồi.
Vẻ mặt nghiêm túc của Vệ Ninh, vò đầu anh ta nói anh ta đừng nghĩ vớ vẩn, lần này anh thật sự bị tâm bệnh, Lâm Bạch nói cho tôi biết, anh không làm gì hết, sau khi từ Huệ Thủy trở về anh không đụng đến nó, mỗi ngày Lâm Bạch đều ngủ trên ghế sô pha.
Cát Mễ à một tiếng, cảm thấy rất là bất ngờ.
Bệnh của Tống Sĩ Chương không nặng, bác sĩ chẩn đoán là áp lực công việc quá lớn nên mệt mỏi quá thôi. Thư ký ngồi bên giường anh ăn năn nói là sẽ san sẻ gánh nặng cho anh, thật ra trong lòng cảm thấy ngờ vực, gần đây bận lắm sao?
Tống Sĩ Chương không còn nóng giận, tâm trạng lười nhác toàn thân lờ đờ như cái gì cũng không muốn quản, Văn Tuệ đến chăm sóc cho anh, hai người cũng ít nói chuyện, Tống Sĩ Chương thường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không vui cũng không tức giận, khi nói chuyện thái độ của anh cũng rất bình thường, cũng đối xử với cô ấy như mọi khi.
Khi Văn Tuệ viết thư cho Văn Tú cô đã dùng những từ ngữ thê thảm nhất để tả trạng thái hiện tại của Tống Sĩ Chương, cũng mong muốn em trai đừng cố chấp như vậy, qua đây thăm hỏi một cái. Nhưng những lá thư sau khi gửi đi vẫn không nhận được hồi đáp nào.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Không phải Văn Tú không nhận được lá thư nào, thư cậu nhận từ bên đó gửi qua cần thời gian hai tuần, nên khi nhận được thư cậu nghĩ, có lẽ thời gian này Tống Sĩ Chương đã có chuyển biến tốt và xuất viện rồi, không ai hiểu anh hơn cậu, con người Tống Sĩ Chương không dễ chết như vậy, anh vẫn còn sức để thử những điều mới mẻ, vì vậy cơ thể anh sẽ không dễ gục ngã một cách vô căn cứ.
Cậu vẫn viết thư cho Văn Tuệ như thường lệ, nhưng lại lo lắng sợ không gửi đi được, những trận mưa lớn trong mấy ngày qua đã khiến nước sông tràn cả vào lớp học, cậu và các học sinh phải đến nhà của dân làng ở trên cao để học tạm, mỗi người đều mong cho mưa có thể tạnh, nhưng càng ngày càng tệ hơn, lại thêm cúp điện, không thể liên lạc được với dân làng, cả thôn như một hòn đảo biệt lập mất hết phương hướng. Những người lớn trong làng mở cuộc họp, Văn Tú đề nghị mọi người tạm thời chuyển đi, một mặt là vì không biết nước sẽ dâng cao tới đâu, một mặt là sợ núi sụp đổ, có thể đây là trận lụt trăm năm khó gặp, tồi tệ nhất sẽ như thế nào, ai cũng không biết trước được
Mọi người đều đồng tình và cho rằng khả thi, nhưng phải có người liên lạc với dân làng. Người bơi lặn giỏi nhất trong làng đã tình nguyện mạo hiểm vì dân làng, nhưng người đó đã không thành công, và không trở về nữa.
Sự việc này đã tạo nên nỗi ám ảnh về cái chết cho cả làng, người vợ trẻ của người đàn ông đang khóc thương chồng bên dòng nước, tiếng khóc của cô ấy xen lẫn vào tiếng mưa rơi, nghe thật thảm thương.
Khi Văn Tú còn nhỏ, cũng trải qua một trận lũ lụt, cậu và Văn Tuệ chỉ có thể bám vào cánh cửa xuôi theo dòng nước, không thể ngồi hoặc đứng lên, vì nước chảy rất xiết, cánh cửa không ổn định. Lúc đó cả hai người vừa đói vừa khát, cậu thật sự chịu không nổi dùng tay múc nước bẩn uống, bị Văn Tuệ đánh vào tay cậu.
Không được uống, Văn Tuệ nói, có người chết dưới nước.
Thật sự Văn Tuệ không kiên cường, nhưng cô ấy phải bảo vệ cậu, tìm thấy nửa gói bún gạo, bản thân cũng không ăn mà để lại cho cậu.
Những ký ức này Văn Tú không bao giờ quên ngay cả khi cậu có một cuộc sống thoải mái nhàn hạ, được Tống Sĩ Chương nâng như báu vật trong bao nhiêu năm qua.
Trong tiềm thức cậu luôn nắm lấy miếng ngọc trắng hộ thân trên cổ, nhưng lại ít khi nghĩ đến con người Tống Sĩ Chương, ngôi làng gần như mất hết liên lạc với bên ngoài, cậu biết rằng nhưng thôn làng như vậy ở khu này chắc chắn không chỉ một hai thôn, đợi được cứu là cách nghĩ tiêu cực, họ phải tự cứu lấy mình.
Trưởng thôn có chút kinh nghiệm đối phó với nước lũ, họ phải tự làm vài con thuyền, vì tiếp tục ngồi đợi là không hiện thực, đi lên núi càng không thực tế.
Những người đàn ông bắt đầu làm việc một cách tích cực, Văn Tú cũng tham gia vào, thậm chí còn dở bỏ những cánh cửa bàn ghế của ngôi trường mới, lúc này không có gì quan trọng hơn mạng sống.
Có hai học sinh đi theo sau Văn Tú, thầy ơi, khi nào mưa sẽ tạnh?
Sắc trời vẫn âm u, cơn mưa này vốn dĩ như luồng không khí bao phủ khắp mọi nơi, Văn Tú nhìn cơn mưa mù mịt, đưa tay ra, cảm nhận những giọt nước vỡ ra trong lòng bàn tay, cậu không biết trả lời học trò của mình thế nào, có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ thiên văn địa lý, tại sao khu vực này xảy ra nhiều tai họa, người dân sống ở đây nghèo khó, bị mọi người lãng quên.
Tinh thần của con người Tống Sĩ Chương giống như cây cỏ héo rũ, sau khi xuất viện, anh ta thậm chí không màng đánh răng rửa mặt chỉnh chu bản thân, ở trong nhà suốt, ăn rồi uống rồi lại nằm, không nói lời nào, ngoài người giúp việc ra ai cũng không gặp điện thoại cũng không nghe.
Cho nên anh không biết bản tin mỗi ngày đều nói đến, cơn mưa kéo dài nhiều ngày. Lũ lụt. ngập lụt thảm khốc.
Là Văn Tuệ gọi điện cho anh, khóc trong nỗi kinh hoàng, nói chỗ của Văn Tú nhất định là ngập rồi, Văn Tú không có thư gửi đến, mỗi tháng cậu ấy đều có thư gửi đến trong thời gian này!
Tống Sĩ Chương hỏi cái gì bị ngập?
Văn Tuệ nói, lũ lụt.
Đầu óc của Tống Sĩ Chương từ từ thức tỉnh, hỏi, cô nói là Huệ Thủy đang lũ lụt?
Văn Tuệ nói không chỉ Huệ Thủy, còn nhiều nơi nữa.
Tống Sĩ Chương cúp điện thoại, đi được hai bước, liền hoảng sợ. Nhất thời anh không biết bấm số điện thoại nào để hỏi thăm tình hình ở Huệ Thủy, đáng lẽ anh nên cho người giám sát, những nơi sông núi hiểm trở như vậy, có thể nuốt chửng con người!
Dù cho người đó không thích anh không cần đến anh, anh cũng muốn cậu ấy sống tốt, không được xảy ra chuyện gì dù chỉ một chút!
Cậu ấy có cần anh không, và anh có cần cậu ấy không, là hai chuyện khác nhau.
Ở Huệ Thủy, lo lắng cho Văn Tú nhất là Lý Khiết, cô khóc đến mấy lần, cô ấy trách bản thân tại sao để cậu đến những nơi này, tại sao không ngăn cản cậu ấy, không để cậu ấy ở lại Huệ Thủy.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Thiên tai quá nghiêm trọng, mặc dù chính phủ đã cử các chiến sĩ cảnh sát vũ trang, nhưng đối với các khu vực bị thiên tai rộng lớn mà nói, không đủ cứu hộ kịp thời.
Lý Khiết nghĩ cách liên hệ với tổ công tác cứu trợ, tìm người chạy khắp nơi, hy vọng có thể tìm được nhiều cách, nhưng có quá nhiều người chờ được cứu trong thời gian sớm nhất, họ chỉ có thể tận khả năng đến những nơi có đám đông tập trung để cứu trợ.
Lý Khiết lo đến không đợi được, tự nhiên nghĩ đến Tống Sĩ Chương, sự trải nghiệm của cô ấy cho cô ấy biết rõ bối cảnh của người đàn ông trung niên này và những việc mà người này có thể làm, cô ấy như phát điên tìm số điện thoại của Tống Sĩ Chương, gọi đến dịch vụ khách hàng của công ty anh, đầu dây bên kia không quan tâm, Lý Khiết chỉ còn cách gọi cho mẹ của cô ấy.
Vì chuyện kết hôn của cô, mẹ cô đã rất đau lòng, tình cảm bố mẹ rạn vỡ. Nhưng khi cô ấy đi khỏi, bố mẹ cô lại nguôi giận trở lại, dù sao cũng là vợ chồng bao nhiêu năm, chỉ là có cô con gái như cô.
Cô ấy gọi điện cho mẹ, cầu xin mẹ hỏi bố số điện thoại của Tống Sĩ Chương, nói là rất quan trọng, là cứu mạng.
Bố Lý hỏi cứu ai.
Lý Khiết nói là Văn Tú, sau đó vội vàng nói thêm, bố hãy bỏ qua chuyện cũ, anh ấy đã từng cứu con, không chỉ một lần!
Bố Lý trầm ngâm một lúc, đọc số điện thoại.
Khi Tống Sĩ Chương nhận được cuộc gọi của Lý Khiết, anh đang trên đường đi, khi cuộc gọi tới, Lý Khiết vội vàng cầu cứu, cô ấy thật sự rất lo lắng, khi cô ấy nói cô ấy đã chuyển đi bình an, cũng đã từng đến trung tâm cứu trợ chỉ huy cứu trợ, nhưng khi không có ai có thể giúp đỡ, cô ấy lại bắt đầu khóc.
Trong lúc này Tống Sĩ Chương không đủ kiên nhẫn nghe cô ấy khóc, muốn cúp điện thoại, chợt nảy sinh sự đồng cảm, nói: “Tôi nhanh chóng tới đó, cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Sự mềm lòng trong lúc này có chút khó hiểu, Tống Sĩ Chương hiểu rõ bản thân mình không phải loại người vì người không liên quan tới mình mà trở nên mềm lòng, anh phát hiện người đó không ở bên cạnh mình, mình không thể xử lý bất cứ việc gì, thậm chí bắt đầu nghi ngờ bản thân đã trải qua quy luật cuộc sống hơn bốn mươi năm.
Gọi điện về hỏi Tống lão gia đội cứu trợ thiên tai lần này là đội nào, Tống lão gia nói anh hỏi chuyện này làm gì.
Trong lòng Tống Sĩ Chương nóng như lửa đốt, nhưng vẫn phải bình tĩnh nói, con dâu của ông tình cờ đi du lịch ở đó, nay bặt vô âm tín.
Tống lão gia cúp luôn điện thoại, chắc là giận đến chịu không nổi.
Cha con họ cũng xem như là chào hỏi nhau rồi, Tống Sĩ Chương ngay lập tức liên hệ các thân tín của ông già.
Bầu trời vẫn cứ âm u, xám xịt, đến ba bốn giờ chiều thì trời tối dần. Nhà của người dân ở vùng thấp đã ngập hết rồi, mọi người đều chen chúc nhau ở những nhà vùng cao, thắp nến và quay quần với nhau nói chuyện, chia chỗ cho nhau mà ngủ.
Văn Tú cùng với trưởng thôn đến nhà những người già trong làng, một trong số họ là góa phụ, một số thì con cái đi làm ăn ở nơi khác, bây giờ họ là vấn đề lớn nhất trong làng, phải tập trung họ lại với nhau, có tai nạn gì cũng có thể lo được.
Buổi tối khi mở cuộc họp tình trạng của mọi người đều rất ổn định, vẻ mặt nghiêm túc, kể cả người góa phụ với khóe mắt sưng đỏ cũng vậy, trưởng thôn nói, đều phải đi hết, không ai được ở lại, thuyền không đủ, chúng ta sẽ làm thâu đêm.
Văn Tú biết rõ cái gọi là thuyền thì cũng chỉ là những tấm ván có thể nổi trên mặt nước mà dân làng làm một cách vội vàng, không đủ để tất cả dân làng đều di chuyển an toàn, nhưng trong thời khắc này, cậu thật sự có niềm tin cùng sống chết với mọi người, không một ai nói là muốn đi trước, không ai bỏ lại người già, phụ nữ, trẻ em, một thôn làng nhỏ nhoi với mười mấy hộ gia đình, đoàn kết với nhau như một tảng đá.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Buổi tối khi đang đóng đinh thôn trưởng đến nói với cậu, bác sĩ Văn, chúng tôi đã bàn bạc với nhau, cậu hãy đi đi.
Văn Tú lấy cây đinh đang cắn ở miệng ra hỏi là đi đâu?
Thôn trưởng nói cậu đến đây để dạy bọn trẻ học, khám bệnh cho chúng tôi, chúng tôi không thể để cậu chết cùng với chúng tôi.
Văn Tú đập đập cây đinh nói, tôi không đi.
Cậu phải đi, người nhà cậu đang đợi cậu trở về.
Lời nói này khiến Văn Tú nghĩ đến Văn Tuệ, bây giờ chắc chị ấy rất là lo lắng, nếu mình không còn nữa, chị ấy chắc chắn khóc như chết đi sống lại, nhưng chị ấy sẽ chấp nhận được. Hai chị em thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn như vậy, nay cậu lại trở về một nơi như vậy, một nơi rất giống với quê hương của cậu, có thể nói cũng là một nơi tốt để trở về.
Trong vô thức cậu nắm chặt mặt dây chuyền đeo trên cổ, nói “Trưởng thôn, tôi tin vào số mệnh, nếu thật sự chết ở đây, có nghĩa là tôi có duyên với chỗ này.”
Những người đàn ông không nghĩ là sẽ ngủ, cũng may, đến nửa đêm mới có thể phát hiện vỡ đê ở thượng nguồn trong thời gian nhanh nhất.
Tất cả mọi người đều bị đánh thức vội vã lên thuyền, cả thôn nhanh chóng bị chìm trong biển nước, chiếc thuyền của Văn Tú vẫn chưa xong, cậu chỉ kịp bắt giữ được một bà cụ.
Tiếng khóc hoặc tiếng la hét cũng cũng như tiếng mưa không ngừng một khắc nào khiến người ta suy sụp, nước chảy rất xiết, lần cuối cùng khi Văn Tú quay đầu lại nhìn, gần như là không tìm thấy được vị trí ban đầu của thôn làng, bất chợt cậu thấy trong lòng nặng trĩu, nhất định vẫn còn người chưa kịp lên thuyền. Giống y như lần cậu gặp nạn khi còn nhỏ, cậu bám vào tấm gỗ, không thể đứng dậy, không thể tìm kiếm những bóng người khác, trời vẫn chưa sáng, cả thế giới chỉ chìm trong nước, như trời đất hỗn độn lúc sơ khai.
Trên chiếc “thuyền” bán thành phẩm vẫn còn vài sợi dây thừng, cậu buộc mình và bà cụ lại với nhau, đề phòng sóng gió gập ghềnh quá bà cụ bị văng ra.
Ánh mắt bà cụ hiện lên nỗi sợ hãi, không ngừng run rẩy, nắm chặt quần áo của cậu, trong miệng không ngừng niệm kinh.
Cậu nhớ lúc đó Văn Tuệ nắm chặt lấy tay cậu nói, Tú, đừng sợ, chị giữ chặt em rồi, chị đang ở bên cạnh em.
Văn Tú giữ chặt tay bà cụ nói: “Không cần sợ, cháu nắm chặt lấy bà rồi.”
Trời vẫn chưa sáng, cả đêm Tống Sĩ Chương không ngủ, xa xôi vạn dặm ngựa không dừng vó. Đội trực thăng cứu trợ cũng gia tăng số lượng, anh đã dùng hết mọi đặc quyền trong phạm vi có thể huy động.
Đến trung tâm chỉ huy hội tụ với đội cứu viện, nhận được tin như sét đánh ngang tai, thượng nguồn của ngôi làng nơi Văn Tú ở bị vỡ đê, những ngôi làng ở hạ nguồn đều bị nhấn chìm trong một đêm.
Tống Sĩ Chương choáng váng đứng không vững, anh không tin mình lại sai quá như vậy, sai đến nỗi ông trời phải trừng phạt anh một cách tàn nhẫn như thế. Không thể như vậy, thậm chí anh còn chưa kịp cạo râu, cậu sẽ đợi anh, cậu chỉ là giận trong lòng thôi, chứ không phải không chịu gặp anh nữa.
Anh không tin lời cậu nói cái gì mà cháu đi đây chúc chú vui vẻ gì đó!
Văn Tú thận trọng bám vào tấm gỗ, tránh những mảnh vỡ dưới nước, trong dòng nước chảy xiết chiếc thuyền của cậu suýt bị lật bởi cây cổ thụ đổ. Cậu liều mình đứng dậy đổi hướng, bị cành cây làm trầy xước mặt, suýt chút nữa chọc vào mắt, và suýt chút nữa đẩy luôn bà cụ xuống nước.Cũng may anh nhanh chóng nằm xuống, mưa vẫn còn rơi, người cậu ướt sũng, lạnh run.
Bầu trời dần sáng lên, những vẫn chưa rõ lắm, dòng nước chảy cũng dịu đi phần nào. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, không thấy con thuyền nào trong tầm nhìn của cậu, dòng nước mênh mông, thật khiến người khó tưởng tượng, tại sao lại có nhiều nước như vậy.
Sẽ bị trôi dạt đến đâu, bây giờ đang ở đâu, không nhìn thấy gì hết, không làm được gì hết. cậu nằm trên tấm cửa, nghe tiếng mưa rơi giữa trời và đất, có lẽ đây là âm thanh cuối cùng cậu nghe thấy trên đời, nghe có chút tang thương, và cả tiếng khóc của một bé sơ sinh……
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Tiếng khóc của bé sơ sinh?! Cậu đứng dậy nhìn xung quanh, có một cái thau gỗ đang trôi cách đó không xa, nhìn không rõ bên trong là gì, nhưng hình như là một đứa bé. Mưa lớn như vậy, cho dù thau gỗ không bị lật, đứa bé cũng sớm bị nước trong thau ngập chết.
Cậu không biết mình có làm được không, nhưng chỉ cần cậu còn có thể, thì nhất định sẽ làm, cứu người là thiên chức của cậu.
Cậu cởi dây trói ra, nhắc bà cụ bám chặt vào cạnh của tấm ván, sau đó không ngừng ước lượng khoảng cách gần nhất của mình với cái thau gỗ, khi nhảy xuống dòng nước cậu không có một phút giây do dự.
Cậu nhanh chóng bắt được cái thau gỗ, trong lòng cảm thấy vui sướng, là một em bé, nó vẫn còn sống. Cậu trôi nổi trong nước quay đầu lại nhìn chiếc “thuyền” của mình, khoảng cách trôi ra xa hơn anh ước tính, cậu phải cố gắng đuổi theo.
Khi cậu làm những việc này thành công, cậu lại trói bản thân và bà cụ lại với nhau, và bảo vệ đứa bé trong tay mình, trong lòng cậu bắt đầu trịnh trọng cảm ơn Tống Sĩ Chương, cám ơn anh đã dạy cậu biết bơi, ít ra trong lúc này cậu sẽ không chết nhanh như vậy.
Câu nói theo ý nguyện của cậu khi Tống Sĩ Chương rời đi, nghe mà thất vọng, liên tiếp mấy tháng cũng không thấy anh xuất hiện, chắc có lẽ là đã đoạn tuyệt. Thật ra, suy cho cùng, anh đối xử với cậu không có chỗ nào không tốt, Văn Tú nghĩ nếu có cơ hội hai người có thể gặp mặt lần nữa, hoặc làm nhiều hơn, cậu sẽ nói với anh, chú đối với cháu rất tốt, cháu phải cám ơn chú.
Nhưng nếu phải sống chung với nhau thì sao? Văn Tú không biết mình có thể chịu đựng được không.
Cậu nhớ cậu vẫn còn sôcôla và xí muội tình nhân vẫn chưa ăn, đột nhiên thấy hối hận, không ngờ không thể ăn hết những đồ ăn vặt trước khi vĩnh biệt thế giới.
Đúng lúc cậu đang thương tiếc đồ ăn vặt của mình, cậu lại nghe được những âm thanh kỳ lạ trong mưa, ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy máy bay trực thăng.
Tầm nhìn không rõ lắm, nhưng Tống Sĩ Chương có thể khẳng định người đó là Văn Tú, nhịp tim của anh gần như lớn hơn tiếng ồn của máy bay. Những người đi cùng anh đều là những bộ hạ cũ của bố anh, vì sợ anh cứ như thế mà nhảy xuống, nên đã nhanh chóng kéo anh lại, và ra hiệu thả thang cứu sinh xuống.
Văn Tú không nhìn rõ Tống Sĩ Chương, nhưng cậu rất cảm động, muốn khóc thành tiếng, có người phát hiện ra họ, những ngày này già trẻ lớn bé trong làng đều phải chiến đấu một mình, cậu cứ nghĩ rằng họ đã bị toàn thế giới bỏ rơi lãng quên.
Máy bay trực thăng điều chỉnh vị trí hết lần này tới lần khác, “thuyền” của văn Tú không ngừng lắc lư, điều này khiến việc đưa thang cứu sinh vào tầm với của cậu trở nên khó khăn hơn.
Tống Sĩ Chương mất kiên nhẫn, đi trước một bước xuống cứu người, mặc kệ những người phía sau gọi anh không có kinh nghiệm cứu viện.
Cần gì kinh nghiệm cứu viện, đó là người của anh, cái anh có là kinh nghiệm.
Sau khi Văn Tú nhìn rõ người treo trên thang cứu sinh, ngoài sự ngạc nhiên câu đầu tiên là: “Sau lại là chú?”
Tống Sĩ Chương cảm thấy cổ họng hơi ngọt, anh nuốt vào và la lên: “Đưa tay cho chú!”
Văn Tú loạng choạng đứng dậy, giao đứa bé trên tay ra trước, sau đó ra hiệu cậu và bà cụ buộc chung một sợi dây, không lên được.
Nhân viên cứu hộ theo sau Tống Sĩ Chương, đón lấy đứa bé, bế lên trước.
Văn Tú cởi dây trói ra, có ý để Tống Sĩ Chương đưa bà cụ lên trước, bà cụ gặp khó khăn khi phải tự mình leo lên thang cứu sinh, cậu phải đỡ bà cụ, để bà nắm lấy tay của Tống Sĩ Chương. Đây không phải là vấn đề ai cố chấp hơn, Tống Sĩ Chương không còn cách nào khác là phải làm theo.
Thời gian phối hợp khá lâu, cơn bão ngày càng lớn hơn, trực thăng và thang cứu sinh hơi lắc lư, Tống Sĩ Chương đành phải túm lấy bà cụ cố gắng giữ thăng bằng, nhưng khi quay trở về, trên tấm ván đó không còn thấy bóng dáng của Văn Tú nữa.
Tống Sĩ Chương nhảy xuống không chút do dự, thậm chí nhanh đến nỗi anh không kịp nghĩ gì.
Không phải Văn Tú muốn nhảy, cậu chưa kịp ngồi xuống đã bị hất văng xuống nước, sặc vài ngụm nước, đột nhiên hoảng loạn khiến bản thân không thể nổi lên mặt nước. Nhưng ngay sau đó, có gì đó đến gần, có người nâng cậu lên từ bên dưới, hai người cùng nhau nổi lên khỏi mặt nước.
Tống Sĩ Chương sợ đến nỗi tim như ngừng đập, ôm lấy Văn Tú đang ho sặc sụa trong tay, cũng may, đã bắt được, vẫn còn kịp.
Nhưng Văn Tú lại không có tâm trạng, cậu tìm chiếc “thuyền” khắp nơi, sau đó kéo Tống Sĩ Chương bơi về hướng chiếc thuyền, cho đến khi cậu bắt được nó.
Cậu hơi tức giận: “Chú nhảy xuống đây làm gì?! Bộ tính đóng phim Titanic à!”
Tống Sĩ Chương nói không lên lời, chỉ là nhìn cậu, tim đập thình thịch. Anh thật sự già rồi, tim anh không chịu được sự kích thích như vậy.
Văn Tú nhìn lên chiếc trực thăng đang bay lơ lửng, sau đó nhìn Tống Sĩ Chương toàn thân ướt sũng, cậu biết rõ chuyện gì đang xảy ra, con tim hoảng sợ cuối cùng cũng dần lắng xuống, có lại cảm giác an toàn mà cậu đánh mất từ lâu, cho dù ngâm mình trong làn nước lạnh, cái lạnh buốt nửa đêm khuya như không còn nữa, chỉ là nhìn xung quanh nước lũ ngập tràn, trong lòng dần thấy thê lương.
“Chú nên tới sớm hơn.” Cậu rất đau buồn. Nếu như tới sớm chút, có lẽ cậu sẽ cứu được nhiều người hơn.
Tống Sĩ Chương hiểu cậu đang trách mình, cơn hoảng sợ vừa mới qua đi, cảm giác tội lỗi lấn át khiến anh thấy đau lòng, anh lặng lẽ tiến lại gần, áp trán vào thái dương của cậu nói lời xin lỗi.
Cuối cùng cũng thoát hiểm, Văn Tú cũng nhìn thấy vài dân làng ở trạm cứu trợ, mọi người đều hiện lên niềm vui và nỗi buồn sống sót sau thảm họa.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]