Tống Sĩ Chương đặt người xuống, lấy khăn giấy lau ngón tay, hỏi: “Có thích hay không?”
Văn Tú thở hổn hển không yên, dựa vào người anh và nắm lấy áo len của anh, ngước nhìn anh từ góc độ này.
Mặt của Tống Sĩ Chương hiện lên nụ cười, khóe miệng còn có một chút chất lỏng, điều này làm cho anh nhìn có vẻ vô cùng quyến rũ, Văn Tú không nhịn được tiến đến liếm miệng của anh.
Có vẻ như đã đến đúng thời điểm. Cậu có thể tiếp nhận ba ngón tay đang ra vào của anh. Tiếp nhận anh không phải là vấn đề lớn. Tống Sĩ Chương tự nhủ phải chậm lại một chút. Chuyện quá khứ anh đem nó đặt sang một bên, và hiện tại có thể cũng như vậy. Anh hôn Văn Tú như xoa dịu, vừa xé bao cao su vừa dùng đủ chất bôi trơn, nhắc nhở: “Cháu muốn đi vào, để chú?”
Hai tay Văn Tú quấn quanh cổ anh, ngoan ngoãn mở rộng chân khóa ngồi bên sườn eo anh. Tống Sĩ Chương không dám đè cậu, chỉ có thể dựa vào eo cậu để trọng lực nhấn chìm cậu, chờ “cái miệng nhỏ” chặt chẽ mới chậm rãi dung hợp với chính mình.
Lửa nóng xâm nhập vào trong cơ thể Văn Tú, phía dưới hậu huyệt cũng rất giỏi làm nũng, điều này không giống với ngoại hình bên ngoài của cậu chút nào, nhưng Tống Sĩ Chương lại thích điều đó. Làm tình với Văn Tú thì tuyệt hơn với bất kỳ ai khác. Dù là chỗ nào trên cơ thể cậu thì cũng đều đặc biệt. Tống Sĩ Chương cảm thấy chưa kể Văn Tú mới ba mươi mốt tuổi, cho dù đã bốn mươi mốt tuổi, năm mươi mốt tuổi anh có lẽ vẫn thích cậu.
Thật đáng tiếc chính là, Tống Sĩ Chương cuối cùng cũng thích một người, nhưng người nọ lại chính là người làm trái tim anh đau đớn.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Văn Tú vẫn đang phối hợp, cậu cảm thấy đau từ lúc Tống Sĩ Chương đút vào, rất đau, loại đau không thể diễn tả được. Nhưng Tống Sĩ Chương lại không để ý chút nào, anh thọc vào rút ra dần dần có lực và nhanh hơn, gần như cho đến khi Văn Tú theo bản năng nhấc người định thoát thân, nhưng Tống Sĩ Chương đang hừng hực khí thế, đột nhiên nắm chặt eo cậu cắm vào thật sâu, âm thanh thân thể va chạm phá lệ rõ ràng, khiêu khích thần kinh người.
Sau vài lần thâm nhập sâu, Tống Sĩ Chương bắt đầu hăng hái luận động.
Văn Tú không thể không khóc lóc xin tha “Không được nữa, đau quá, đau quá.”
Lúc này, nếu Tống Sĩ Chương dừng lại, thật sự chẳng phải muốn mạng già của anh, anh cảm thấy không thể tin được, tại sao Văn Tú lại cảm thấy đau, rõ ràng là ướt át, thân thể lại rất thoải mái.
Tống Sĩ Chương đã chơi với quá nhiều người, và phản ứng của Văn Tú là quá vô lý.
Dừng lại hoặc bất chấp không quan tâm mà cứ tiếp tục.
Tống Sĩ Chương chửi thề một tiếng, đột ngột dừng lại, đem người ấn trên ngực xoa xoa tóc: “Rốt cuộc là làm sao vậy?!”
Văn Tú dựa vào anh, nghẹn ngào nói: “Đau quá.”
Cậu nói đau nhưng phía dưới lại tham lam kêu anh vào thêm một chút nữa, từng đợt co rút xoắn chặt, giống như là làm nũng giống như là mời gọi khiến Tống Sĩ Chương nhịn không được đổ mồ hôi như mưa.
“Chú di chuyển từ từ, có được không? Hay là để cháu tự đến.” Anh hôn lên tai cậu và thương lượng với cậu.
Văn Tú đặt hai tay lên ngực anh, ngồi thẳng người và nhìn xuống anh.
Tống Sĩ Chương không nhìn thấy được đôi mắt ướt át của cậu, vỗ nhẹ vào mông cậu và mắng: “Yêu tinh, nhanh lên chút.”
Văn Tú cố gắng thử đứng dậy một mình, nhưng cậu lập tức kêu lên, cậu vẫn cảm thấy đau.
Tống Sĩ Chương hoàn toàn mất kiên nhẫn, liền áp cậu vào cơ thể của mình : ” Chú đã quen với cháu!”
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Tống Sĩ Chương lâu rồi không hành hạ cậu, bởi vì sự cầu xin của Văn Tú khiến anh cảm thấy rất không có hứng thú, anh sờ sờ dương vật của cậu, đúng là mềm mại, có nghĩa là Văn Tú không nói dối, cậu chắc chắn cảm thấy không thoải mái.
Khó giải thích được phản ứng của cậu, Tống Sĩ Chương cảm thấy có chút không bình thường.
Lý Khiết trở về từ quán cà phê, nhốt mình trong phòng và khóc nức nở.
Mẹ Lý lo lắng gõ cửa hỏi han tình hình, lo con gái phải chịu oan ức, bà không giống như chồng mình xem cuộc hôn nhân này của con gái là chuyện tốt, dù nhà họ Tống có thế lực và quyền lực nhưng bà lại quan tâm đến hạnh phúc của con gái hơn. .
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ Lý Khiết mới mở được cửa, hai mắt sưng đỏ gọi một tiếng mẹ.
Mẹ Lý nắm lấy tay cô và nói: “Nói cho mẹ biết có chuyện gì vậy?”
“Không sao đâu.”
“Cậu ấy đã nói gì? Văn Tú nói gì vậy?”
“… Anh ấy muốn con cân nhắc nếu con thực sự muốn kết hôn với anh ấy.” Lý Khiết lại khóc.
Mẹ Lý cảm thấy có điều gì đó không ổn và hỏi: “Tại sao cậu ấy lại nói như vậy?! Hãy nói cho mẹ con biết sự thật!”
Lý Khiết nói: “Anh ấy nói không yêu con”.
Mẹ Lý lo lắng mắng: “Nó làm sao có thể nói chuyện như thế này, nó không yêu, thì đứa nhỏ này như thế nào!”
“Là con muốn có nó!”
Mẹ Lý có chút sững sờ: “… Con muốn thế nào? Tại sao con muốn?”
Lý Khiết khóc, “Là con cưỡng ép anh ấy! Anh ấy say rượu nên không biết gì cả!”
Mẹ Lý ngồi xuống giường, phải một lúc sau mới phản ứng lại được, mặt mày tái mét, cả người run lên vì tức giận: “Con … con sao có thể ngu ngôc như vậy được? Con là con gái đấy!”
“Con thích anh ấy!”
“Mẹ không biết cậu ấy có thích con hay không, chỉ là… tại sao con lại không yêu bản thân mình như vậy!” Mẹ Lý tức giận đến mức bật khóc, trái tim bà cũng cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy con gái mình khóc, nhưng bà thực sự không biết sự thật sẽ như thế này.
Lý Khiết gọi mẹ rồi chạy đến ôm bà và khóc.
Mẹ Lý muốn tát một tát nhưng không ra tay được, cuối cùng chỉ biết ôm con khóc.
Khi Ba Lý trở lại, nhìn thấy bộ dạng đau khổ của vợ và con gái, ông lo lắng hỏi con gái: “Cậu ta nói sẽ không lấy con sao?!”
Lý Nghiên nói: “Anh ấy không nói, chỉ là yêu cầu con suy nghĩ kỹ.”
ba Lý thở phào nhẹ nhõm nói: “Cậu ta cũng không dám từ chối, đứa con trong bụng con là con của cậu ta mà.”
Mẹ Lý với gương mặt u sầu, nói: “Tại sao cậu ta không dám từ chối?!”
Lý Khiết nhanh chóng kéo tay áo mẹ như muốn van xin: “Mẹ ơi!”
Mẹ Lý không nói nữa, xoay người đi nấu cơm.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Ba Lý liên tục nói về những thành tựu to lớn của Tống Sĩ Chương, những vinh quang hay cả những mặt xấu, khi ông nói về việc Tống Sĩ Chương đã tàn nhẫn như thế nào, mẹ Lý đã vô tình cắt ngón tay của mình.
Lý Khiết phụ giúp trong bếp vì thế nhanh chóng băng bó vết thương cho mẹ Lý, nhưng mẹ Lý chỉ nói : “Tiểu Khiết, con không thể thực hiện cuộc hôn nhân này.”
Lý Khiết khóc rất lâu, cuối cùng cũng có ý kiến, nói: “Mẹ, con không muốn bỏ đứa trẻ này đi. Hãy nghe con nói, Văn Tú là một người rất tốt. Con sẽ kết hôn với anh ấy, cho dù không phải ngày nào cũng giống như rơi vào bể mật, nhưng cũng không phải là không hạnh phúc. Anh ấy còn nói sau khi kết hôn sẽ chung thủy và chăm sóc con. Con không có yêu cầu gì khác. Mẹ, con rất thích anh ấy… “
Mẹ Lý hơi tuyệt vọng về sự mù quáng của con gái, nói: “Con muốn gì cũng được.”
Lý Khiết không dám thú nhận mối quan hệ giữa Văn Tú và Tống Sĩ Chương với mẹ cô, thật ra cô không muốn nghĩ đến chuyện đó lúc này, cô đã có con cho nên cô ý thức được sau này phải xóa bỏ những suy nghĩ chuyện đó.
Cô gọi cho Văn Tú, nói rằng cô đã sẵn sàng và muốn kết hôn với anh ấy.
Văn Tú giữ điện thoại trong im lặng một lúc rồi nói, “Tôi hiểu rồi.”
Nghe Văn Tú nói đã bàn xong chuyện với cô ấy, có thể sắp xếp cho bố mẹ hai bên gặp mặt, lúc nói về việc bàn bạc chuyện đính hôn, thái độ của Tống Sĩ Chương cũng rất thản nhiên, anh gấp nhìn vào notebook mà không ngẩng đầu lên, nói: “Cháu có thể tự thu xếp, chuyện của cháu chú có thể giúp bất cứ lúc nào.”
Văn Tú cho rằng tốt nhất nên nhanh lên một chút, nếu thời gian quá lâu, Lý Khiết có thể sẽ mang bụng to khi kết hôn.
Tống Sĩ Chương đang xem báo cáo cuối năm của một số công ty con, có chút thất thần hỏi cậu, “Cháu yêu cô ta rất nhiều phải không?”
Văn Tú quỳ rạp trên mặt đất cùng anh nhỏ giọng nói chuyện để gắn kết hơn: “Chuyện này rất khó để nói ra.”
Sau khi Tống Sĩ Chương xem xong, anh đóng máy lại và nói: “Vậy thì ngày mai gặp vậy , gọi điện cho chị gái của cháu để cô ấy có sự chuẩn bị.”
“Cháu biết rồi.”
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Tống Sĩ Chương nhìn chằm chằm cậu vểnh mông trêu chọc, vui vẻ thoải mái như một đứa trẻ, Tống Sĩ Chương đột nhiên muốn đem cả hai người Lý Khiết và Văn Tú đi hầm để uống.
Văn Tú hỏi: “Chú muốn lấy lại ngôi nhà này không?”
Mất vài giây để Tống Sĩ Chương mới hiểu cậu đang hỏi gì,: “Ý của cháu là gì?”
Văn Tú nói, “Cháu sẽ tìm một nơi khác. Cả hai chúng ta đều sống trong nhà của chú. Cháu không thể trả hết những gì cháu nợ chú.”
Tống Sĩ Chương ngồi xổm xuống bên cạnh cậu: “Cháu định giải quyết chuyện gì với chú?”
Văn Tú hôn lên má anh ta, “Cháu không có ý đó.”
Tống Sĩ Chương ngứa răng và nói, “Chú đi đây.”
Văn Tú cười nói: “Kiếp này cháu kiếm được bao nhiêu tiền cũng không trả hết cho chú, kiếp sau cháu vẫn sẽ tiếp tục trả. Chú giúp cháu nhớ đấy.”
Tống Sĩ Chương nói, “Tại sao, cháu phải vạch ra ranh giới rõ ràng với chú khi cháu kết hôn?”
Văn Tú chỉ nói một câu: “Vợ chồng ít nhất cũng nên chung thuỷ.”
Tống Sĩ Chương làm sao mà không nghe được âm bội của cậu? Có một sự khác biệt lớn giữa ý kiến của hai người. Tống Sĩ Chương cho rằng đây chỉ là một trút hết những bực tức trong lòng, giống như ăn một bữa cơm bên ngoài. Anh chỉ điều chỉnh khẩu vị của mình. Anh không bao giờ có tình cảm với những người đã cùng anh lên giường đó, nhưng Văn Tú vẫn luôn kiêu ngạo. Có một lần cãi vã gay gắt với cậu khiến Tống Sĩ Chương có chút tức giận, nói lời thật lòng, tại sao tôi lại không chung thủy với cậu? Tôi, Tống Sĩ Chương, từ trước đến nay chưa bao giờ khiêm nhường và nhường nhịn với ai, vì vậy cậu mẹ nó đừng có quá đáng, được một tấc lại đòi một thước, mặt dày vô sỉ.
Đây là lời nói tức giận, tất nhiên mọi người sẽ nghiêm trọng hóa lời nói khi họ tức giận. Tống Sĩ Chương không thể cúi mặt xuống để xin lỗi, nhưng anh cũng ngẫm lại và nghĩ về nó. Nếu anh không thích điều đó, thì anh nên từ bỏ.
Nhưng Văn Tú không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa, ngay cả khi anh về nhà ăn tối mỗi ngày và cư xử như một người chồng mẫu mực, Văn Tú dường như cũng không được hạnh phúc, vui mừng như vậy.
Văn Tú rất bận rộn trong công việc, thường xuyên phải làm thêm giờ, không có nhiều thời gian ở nhà. Tống Sĩ Chương không có hứng thú ở nhà một mình, anh đi đến Thiên Xướng, Ngụy Ninh tránh không khỏi phải sắp xếp người cho anh, Tống Sĩ Chương đều từ chối một hai lần, bạn bè nghe tin liền đến hỏi anh có phải muốn rửa tay chậu vàng [1], vài lần như thế anh cùng thấy mình tự làm khó mình, nếu Văn Tú nghĩ thoáng, chính mình hà tất phải làm như thế.
Vì vậy, mọi thứ đã trở lại tình trạng ban đầu, và hai người họ chưa bao giờ đỏ mặt vì điều này trong nhiều năm như vậy. Trên thực tế, tính tình của Văn Tú càng ngày càng ngoan ngoãn, gần như rất ít khi bất hòa với anh, huống chi là mâu thuẫn với anh.
[1] Rửa tay chậu vàng là cắt đứt ân và oán, không chấp vào ân và oán nữa. Cũng có nghĩa là rửa tay gác kiếm
Tống Sĩ Chương trong lòng hoang mang, cậu vốn ngoan ngoãn nhưng lại có thể cùng với những người phụ nữ khác lên giường.
Từ chung thuỷ khiến Tống Sĩ Chương cảm thấy đặc biệt tức giận, và hỏi, “Cháu đang trả thù chú?”
Văn Tú nói: “Chú tại sao lại nghĩ như vậy, Cháu với chú không có thù oán gì chỉ có ân.”
Tống Sĩ Chương còn nổi giận hơn nữa, gần đây chỉ cần đụng đến là anh sẽ nổi cáu, anh đứng dậy và nói: “Chú đi công ty, buổi tối không về được, cháu tự mình ngủ sớm đi.”
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]