Cách giờ hẹn vẫn còn năm phút, một chiếc MAYBACH sang trọng dừng trước quán cà phê, cửa sau của xe mở ra, chính là Văn Tú bước xuống, hình như trong xe vẫn có người hỏi cậu điều gì đó, cậu quay đầu lại nói vài câu rồi đóng cửa lại.
Khi Lý Khiết nhìn thấy chiếc xe đó rời đi, cô ấy cảm thấy không ổn lắm, chiếc xe đó đắt tiền, chắc chắn không phải thứ mà tầng lớp lao động như Văn Tú có thể mua được.
Số người lái một chiếc xe như vậy trong thành phố đều có thể đếm ra được.
Văn Tú nhìn thấy Lý Khiết, bước đến ngồi đối diện với Lý Khiết, chống cả hai tay lên bàn, với vẻ mặt thoải mái.
Người phục vụ đưa thực đơn để hai người gọi món, Lý Khiết gọi một tách cà phê, cô ấy cố tình làm vậy. Phụ nữ mang thai không thích hợp để uống cà phê.
Rõ ràng là Văn Tú không nhận ra dụng ý của cô nên anh gọi một ly nước đá. Trong một buổi chiều mùa đông lạnh giá, không có ánh nắng, thời tiết này không thể uống đồ uống lạnh.
Lý Khiết nhìn người đàn ông trước mặt, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác rất đơn giản có cổ lông, xung quanh có hình tròn, khiến khuôn mặt anh ấy trở nên nhỏ nhắn lạ thường, quả thật không giống một người đàn ông 31 tuổi. Cậu béo hơn một chút so với cách đây hơn một tuần, làn da trắng mịn của anh ấy được chăm sóc kĩ càng nên không có nếp nhăn, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng rực và tràn đầy sức sống. Trên trán của cậu vẫn còn băng, vết bầm trên khóe miệng vẫn chưa mờ đi, trông như vừa đánh nhau.
Lý Khiết hỏi cậu ấy: “Anh bị sao vậy?” Văn Tú nói: “Bọn anh đã có một cuộc cãi vã.”
“Có phải với người tên Tống Sĩ Chương đó không?”
Văn Tú tránh né không trả lời và hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì không?”
Lý Khiết cũng không có trả lời, mà cố chấp hỏi: “Vừa rồi người trong xe là anh ta sao? Anh ta đã nói gì với anh?”
Văn Tú chỉ đơn giản nói với cô ấy: “Anh ấy hỏi anh liệu anh có muốn ăn cua vào buổi tối không, anh ấy sẽ đi mua thức ăn.”
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Câu trả lời này đã có một gợi ý rất rõ ràng, và Lý Khiết không muốn tiếp tục hỏi nữa, bởi vì nhìn dáng vẻ Văn Tú cho dù cô hỏi bất kể điều gì thì Văn Tú đều sẽ nói sự thật. Lý Khiết đột nhiên bắt đầu thấy sợ hãi nếu cô biết những điều đó, mặc dù cô ấy đến vì những điều này.
Cô đột ngột thay đổi câu hỏi: “Anh thực sự bằng lòng cùng em kết hôn sao?”
Văn Tú hỏi ngược lại cô: “Em thực sự bằng lòng sao?”
“Em bằng lòng.”
Văn Tú nói: “Có một số điều muốn nói với em trước. Anh không tốt như em nghĩ, anh cũng không biết cách yêu một người. Anh đã yêu rồi, vì vậy anh biết rằng bản thân anh bây giờ không yêu em. Đây là những điều em nhất định phải biết. Đối với việc kết hôn, anh thực sự cũng không có hứng thú, nhưng kết hôn lại là cách tốt nhất để chúng ta không rời đi. Anh có thể đảm bảo với em rằng sau khi kết hôn anh sẽ không phản bội em trừ khi ai đó dùng tính mạng của em và con để đe dọa anh. Anh muốn hỏi em, nếu như sự thật đúng như vậy, em sẽ chấp nhận việc ngoại tình của anh, hay là chết cùng anh với đứa bé? Em có thể không cần phải trả lời anh bây giờ. “
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Văn Tú nói với giọng điệu rất bình tĩnh, như đang phân tích một vụ án vậy, Lý Khiết nhìn anh ấy, cảm thấy ngỡ ngàng, người này có vẻ không phải là trưởng khoa Văn, cũng không phải là một đại thiếu gia thần kinh. Anh ấy bỗng chốc giống như biến thành một đứa cháu của một danh nhân được sống trong nhung lụa, lười biếng thiếu sức sống, cũng lại xấu tính và hiếu chiến.
“Nếu em đồng ý với điều này, cũng đã chuẩn bị tâm lý rằng anh có thể sẽ không bao giờ yêu em. Em có thể gọi lại cho anh, đến lúc đó chúng ta sẽ nói về chuyện đính hôn.” Nói đến đây Văn Tú dừng lại, sau đó cậu nói: ” Vẫn còn những câu hỏi vừa nãy em nhắc đến, hy vọng lần sau gặp mặt, em có đủ khả năng chấp nhận mọi thứ và đem toàn bộ những câu hỏi đó hỏi anh.”
Lý Khiết ngồi thất thần, dáng vẻ có chút thê thảm.
Văn Tú có chút mềm lòng, nhưng cậu không biết làm sao để an ủi, vì cô có đủ dũng khí, có đủ sự quyết đoán để lựa chọn con đường này, cô phải chấp nhận những điều này, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của bản thân.
Cả hai ngồi im lặng một lúc, Lý Khiết mới tự nhủ: “Sao anh lại thế này …”
Văn Tú nói, “Anh đã nhắc nhở em, nhưng anh không thể ngăn cản em.” Điều này thật đáng tiếc.
Lý Khiết trầm mặc một hồi, thần sắc hỏi: “Anh không yêu em, vậy thì, anh sẽ vẫn đối xử với em như trước sao?”
Văn Tú suy nghĩ một chút: “Ý của em là những điều mà anh đã dạy em ở trong phòng khám à?”
“Không, là lúc em rơi xuống nước hãy cứu em, dù là núi sâu hay rừng già hãy luôn bảo vệ em, chăm sóc em.”
“…Được.” Đây không phải là trách nhiệm của một người bác sĩ sao?
Lý Khiết cuối cùng cũng đã bình phục, cô ấy nói, “Vậy thì cho dù anh cả đời này đều sẽ không yêu em, em cũng rất sẵn lòng cùng anh kết hôn!”
“Mặc dù em có thể không làm tình với một người phụ nữ?”
“Cái gì?”
Văn Tú liếm môi, hạ thấp âm lượng nói: “Anh không biết em đã dùng cách gì, hay là em đã bỏ thuốc vào trong rượu, anh không thể nào đối với thân thể của phụ nữ mà cương cứng được.”
Lý Khiết đỏ mặt nói: “Em không có bỏ thuốc, anh có thể sao, ừm …tóm lại em không làm chuyện đó.”
“Thật không?”
“Thật chứ, em chắc chắn.”
Văn Tú à một tiếng với một biểu cảm ” Vậy thì anh cũng thấy nhẹ nhõm”.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Thật ra cậu không thể nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, cậu luôn nghĩ đó là Tống Sĩ Chương, miệng của Tống Sĩ Chương rất điêu luyện, có thể khiến cậu phát điên, kiểu thoải mái đến mức cậu không thể kiềm chế được. Lại nói, cậu rất sợ làm tình với Tống Sĩ Chương, nhưng cậu cũng rất tham lam, nhiều lần cảm giác bản thân sẽ bị cảm giác đó nuốt chửng, giống như muốn nghẹt thở. Đáng tiếc là cậu vẫn không đối phó được, cậu không thể thỏa mãn Tống Sĩ Chương. Bên cạnh Tống Sĩ Chương vẫn có một số chàng trai và cô gái làm những việc có kĩ năng hơn cậu, vì vậy cậu dần mất kiên nhẫn với anh. Trước đây hợp nhau như thế, cho dù là cuồng dã đến đâu, cũng sẽ không làm đau cậu. Bây giờ, những động tác thâm nhập thô lỗ và thiếu kiên nhẫn làm cậu chỉ cảm thấy đau đớn.
Trong lúc người phục vụ ở cửa nói xin chào quý khách, Văn Tú liếc nhìn, chính là Tống Sĩ Chương bước vào. Cậu trong chốc lát ngồi thẳng người, xóa sạch những thứ đang suy nghĩ lung tung trong đầu, sợ bị người khác nhìn ra, bởi vì hai người bọn họ đối với đối phương đều rất hiểu nhau.
Lý Khiết cúi đầu khuấy ly cà phê nguội lạnh, cảm nhận có người với khí chất mạnh mẽ đang đến gần, cô ngẩng đầu nhìn thấy Tống Sĩ Chương, cô kinh ngạc suýt nữa làm đổ cốc.
Tống Sĩ Chương không nhìn cô, mà chỉ hỏi Văn Tú: “Nói chuyện xong chưa?”
Văn Tú gật đầu, đứng dậy và nói với Lý Khiết, “Hẹn gặp lại lần sau.”
Văn Tú lên xe, Tống Sĩ Chương cũng từ bên kia xe ngồi vào, khi cửa xe đóng lại thì vang lên một âm thanh lớn, người lái xe cũng cảm nhận được sự tức giận của anh.
Tống Sĩ Chương vẫn không cách nào chịu nổi cảnh tượng này, gặp mặt không phải là điểm mấu chốt, mà là Văn Tú ngẩng đầu nhìn thấy anh vào cửa liền hoảng sợ. Tống Sĩ Chương đã nhìn thấy gì trong mắt cậu? Đó là ánh mắt mà anh đã ôm ấp từ lâu, cậu nhìn Lý Khiết với ánh mắt này, điều này khiến Tống Sĩ Chương trực tiếp nhớ đến cảnh họ có một đứa con, và cảnh tượng người của cậu đang cùng với người khác lên giường.
Người lái xe đợi anh nói lái xe đi, nhưng đợi một lúc mà không được, anh ta đã ngả người ra ghế không phát ra tiếng động.
Văn Tú đã liệu được sẽ gặp phải tình huống như vậy, không đợi đến hôn lễ thì Tống Sĩ Chương đã nổi giận, mỗi lần anh sẽ gắt gỏng hơn trước mà kết cục của đám cưới lành dữ thế nào chưa biết được.
Văn Tú muốn khiến anh nguôi giận, hỏi: “Chú lái xe Maybach đi mua thức ăn, có bao nhiêu người nhìn thấy?”
Tống Sĩ Chương nói với tài xế: “Anh đi xuống trước.”
Tài xế lập tức mở cửa xe: “Vâng,Tống tiên sinh.”
Văn Tú trở nên lo lắng vì không thể giải thích được, thủ đoạn của Tống Sĩ Chương rất nhiều, cậu không hẳn có thể đều chịu đựng được mọi thứ.
Khuôn mặt của cậu bị vặn qua, Tống Sĩ Chương hỏi: “Cháu nói chuyện gì với cô ta?”
Văn Tú cố gắng tóm tắt những điểm chính: “Đó chỉ là một số điều đôi bên cần biết trước khi đính hôn.”
Tống Sĩ Chương cười chế nhạo: “Ồ?”
Văn Tú cảm thấy Tống Sĩ Chương muốn tìm bằng chứng nói dối trong mắt cậu, nhưng cậu không có nói dối, vì vậy thẳng thắn nhìn anh.
Tống Sĩ Chương nói: “Chú nghĩ đi nghĩ lại về điều đó, nhưng chú không thể nghĩ ra dáng vẻ cháu cùng với một người phụ nữ lên giường. Chú thậm chí không thể tưởng tượng ra những gì cháu làm.”
Văn Tú có nỗi khổ trong lòng, cười nói, không phải chỉ có mình chú, cậu cũng không tưởng tượng ra được.
Tống Sĩ Chương siết chặt miệng hổ, Văn Tú cảm thấy cằm của mình sắp bị nghiền nát, điều này khiến miệng cậu vừa mới rụng một chiếc răng bị áp đảo, cau mày đau đớn thì thào nói: “Đau quá…”
Tống Sĩ Chương phong bế miệng của cậu.
Văn Tú cho rằng cậu sẽ đau hơn, nhưng Tống Sĩ Chương lại hôn rất nhẹ, ôm lấy sau đầu cậu nhẹ nhàng liếm hàm răng của cậu, đầu lưỡi vươn vào trong miệng cậu khuấy động.
Văn Tú không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, nhất là khi để ý thấy anh đang cởi cúc cổ áo khoác, đi xuống từng cúc áo một, đưa tay xuống dưới áo len cởi thắt lưng của cậu.
[==Edit & Post : Vietwriter.vn==]
Đây không phải là lần đầu tiên cậu làm điều đó trên ô tô. Thực tế, Tống Sĩ Chương thường nói đến là đến. Không có địa điểm nào cố định. Văn Tú không thể đoán được lý do tại sao anh muốn tài xế ra ngoài, điều này khiến cậu luôn phải cảnh giác không cách nào thả lỏng cơ thể.
Sự qua loa của cậu khiến Tống Sĩ Chương không nhịn được hôn lên, ấn trán cậu hỏi: “Cháu thích gì, cháu phải tự mình nói, nếu không nói cho chú biết, chú không đoán được.”
Văn Tú nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
“Cháu hình như … cháu có phải là không thích làm với chú?”
Câu hỏi này Tống Sĩ Chương thực sự không muốn hỏi, bởi vì nó khiến anh rất xấu hổ.
Văn Tú nói, ” Cháu đâu có không thích làm điều đó với chú.”
Để chứng minh điều này, cậu đã chủ động tiến lên phía trước và hôn Tống Sĩ Chương nhưng bị ngăn cản.
Vẻ mặt Tống Sĩ Chương rất nghiêm túc, không vui cũng không giận, nói: “Cháu không phải là không thích vậy thì nói thích đi.”
Văn Tú không thể nói, cậu không thể nói dối, và cậu cũng không muốn nói dối, cậu không từ chối sự gần gũi của Tống Sĩ Chương, thậm chí còn khao khát niềm vui như xưa, nhưng cậu cảm thấy đau đớn đến mức không thể thích nó.
Tống Sĩ Chương đợi đến khi cậu im lặng, điều này khiến anh đột nhiên cảm thấy thê lương, dựa đầu vào gối, ôm trán xoa bóp thái dương hai bên, nói: “Cháu không thích.”
Dáng vẻ bực bội này của Tống Sĩ Chương khiến Văn Tú cảm thấy thương hại, còn chưa kịp nói lời an ủi nào, Tống Sĩ Chương đã đứng thẳng người, kéo cậu qua ôm vào lòng, nhìn cậu cười: “Không thích à?” Vậy thì làm cho đến khi cháu thích. “
Loại giọng điệu này làm cho Văn Tú thất thần, Tống Sĩ Chương đã cởi quần của cậu ra, hai tay ôm lấy mông của cậu véo, cúi đầu ngậm dương vật của cậu.
Văn Tú muốn nắm chặt một thứ gì đó bằng bàn tay thật chặt để chống lại mọi thứ có thể ập đến, kể cả khoái cảm hay đau đớn. Cậu dựa vào vách ngăn của hàng ghế trước và sau, tựa lưng vào màn hình hiển thị, cảm thấy hơi khó chịu. Tống Sĩ Chương đã tốt bụng đưa cho cậu cái gối, nhưng Văn Tú không thể đặt nó ra sau lưng sự kích thích mạnh mẽ truyền từ phía dưới dương vật khiến cậu chỉ biết ôm chặt gối rên rỉ: “Ừhmm!”
Khoang miệng Tống Sĩ Chương vừa ấm vừa trơn, bị quấn chặt lấy, Văn Tú cảm thấy bản thân lúc thăng lúc trầm, khi bị mút thì giống như linh hồn sắp rời khỏi thể xác.
Cậu nghi ngờ rằng lưỡi của Tống Sĩ Chương trông giống như một con báo, nhưng nó thực sự là một con chó hoang. Rõ ràng là nơi mềm nhất, nhưng lại là cực hình nhất. Anh ra sức liếm và đầu của lưỡi của anh xuyên qua mặt trong của miệng niệu đạo, anh ngang bướng tiến vào.
Tống Sĩ Chương là một tay già đời, thành thạo và tinh thông, nếu đổi anh để phục vụ người khác, anh có thể để bạn lữ giống như đang ở trên mây, dục tiên dục tử.
Văn Tú không phải là đối thủ, ý thức của cậu sớm đã tan rã rồi, cậu chỉ nghĩ mình có thể bắn ra nên theo cảm giác đem chính mình hướng sâu vào miệng hơn, hết lần này đến lần khác.
Tống Sĩ Chương bình tĩnh lấy chất bôi trơn, ngón tay cái đã ướt, dùng đầu ngón tay xoa bóp miệng hậu môn của Văn Tú, xoay người chậm rãi kiểm tra thời điểm đưa vào. Khi nơi đó trở nên mềm mại, anh có thể đưa ngón tay vào, trước là ngón cái. Sau khi đã khuếch trương hơn thì đem ngón trỏ và ngón giữa đi vào.
Văn Tú sắp không chịu đựng được, giọng nói mang theo nghẹn ngào như sắp khóc, cậu cố gắng đẩy đầu của anh và nói: “Làm cháu, làm cháu, làm ơn!”
Tốc độ phun ra nuốt vào của Tống Sĩ Chương càng ngày càng tăng thêm, mỗi lần đều là sâu trong cổ họng, anh nói rõ không thể bỏ qua.
Cuối cùng Văn Tú nắm lấy tóc anh rồi bắn ra, cậu trong miệng anh run rẩy giống như một con cá mắc cạn.