***
-Chết tiệt!-Sky tức giận đấm mạnh xuống bàn. Hộp đựng bút cọ rơi xuống đất vang lên một tiếng khô khốc giữa căn phòng tối. -Sky…-Hàn Linh bước vào, đôi mắt Linh khẽ chớp một ánh nhìn đầy nỗi buồn nhìn đế vương Death chìm trong bóng tối –Không phải đế vương bảo rằng sẽ cho Hàn My bí mật trở về thế giới con người sao? Sao đế vương lại giết? Sky ngồi phịt xuống ghế. Nhắm mắt cố tình lờ đi câu hỏi của Hàn Linh.
-Tôi cần đến gặp Chúa tể hắc ám…-Sky khẽ mở mắt và hờ hững nói.
-Cần thiết sao?-Một giọng nói trầm ấm vang lên. Sky có chút giật mình, rồi cũng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhìn về bóng người đang dựa vào thành cửa nhìn vào bên trong.
-Đế vương Evil….
Hàn Linh cũng hơi sững lại khi nhìn thấy Shu. Shu khẽ mỉm cười, từ từ bước vào trong, chống tay lên bàn, đưa đôi mắt đẹp nhìn Sky:
-Tôi có thất lễ khi vào mà không báo trước không?
Sky khẽ đằng hắng giọng, bỏ qua câu hỏi của Shu:
-Đế vương đến đây là có việc gì thế?
-Không có gì, nghe bảo anh là người đầu tiên biết việc người con của mặt trăng máu xuất hiện thôi…
Sky khựng người lại, có cảm tưởng như máu ngừng chảy. Đôi tay Sky đan vào nhau:
-Ý Ngài là gì? Tôi không hiểu.
Shu chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, rồi khẽ gõ ngón tay vào bàn:
-Pháp sư bóng đêm, ông vào được rồi…
Pháp sư bóng đêm bước vào nhưng mình mẩy thì bị quấn chặt bởi thứ co giãn như lớp cao su, lại đặc sền sệt, đúng, chính là bóng ma lang thang. Pháp sư bóng đêm bất lực nhìn về phía Sky, đôi mắt thảng thốt của ông đã thay cho lời nói “tôi đã bị đế vương Evil khống chế”.
Sky nhìn trân trân vào Pháp sư bóng đêm, rồi lại nhìn về phía vị đế vương đang nhàn nhạ ngồi trên bàn, tay vân vê nhẹ làn môi mỏng của cậu ta. Shu vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng bước đến gần Sky:
-Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng: Đừng đụng đến con mồi của tôi, được chứ? Con mồi đó đã sớm định cho tôi rồi…
Nói rồi Shu nhún vai, định bước đi thì Sky đã lên tiếng:
-Chẳng lẽ anh muốn giết cô ta để cướp thanh kiếm sao?
-Ưm.. Chưa rõ cô gái xấu số ấy là ai nhưng chắc chắn tôi sẽ làm thế, vì dòng tộc của tôi, và vì cả di nguyện cuối cùng mà cha tôi để lại trước khi ông ra đi nữa…
Nói rồi Shu bước đi. Hàn Linh nhìn theo Shu:
-Triệu Tử Dương, anh thực sự muốn giải lời nguyền ma thuật đó đến thế ư?
Shu mỉm cười thay cho câu trả lời.
-Mình đã chậm quá rồi..-Sky nghiến chặt răng –Một con quỷ hiếu chiến sau vỏ bọc thiên thần…
***
Ánh nắng lách qua khung cửa sổ, đánh thức tôi khỏi giấc ngủ. Tôi lờ mờ tỉnh dậy, định phắt người lên thì phát hiện ra có cánh tay ai đó đang ghì chặt lấy tôi. Tôi giật mình nhìn sang. Del đang ngủ ngon lành, đôi mày thanh tú của hắn khép lại, làn môi đẹp và mái tóc thì khẽ xao động. Trông hắn bây giờ không còn giống như con quỷ dữ nữa, mà là một thiên thần thì đúng hơn. Tôi không muốn cậu ta dậy chút nào vì tôi sợ khi cậu ta thức giấc, cậu ta sẽ trở nên lạnh lùng đến tàn ác như thường ngày. Khẽ nén một tiếng thở dài, tôi nghiêng đầu nhìn , sắc mặt trông hồng hào và khá lên nhiều, chắc mọi chuyện đã ổn. Nghĩ thế tôi bèn nhón tay nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra. Nhưng đột nhiên hắn ôm chặt tôi lại ngay tức khắc. Tôi giật mình nhìn sang, hắn đã dậy?
Hắn từ từ mở mắt.
-Tỉnh dậy rồi à?Dậy thì thả tôi ra mau để còn đến học viện!-Tôi cáu.
Hắn nhìn sang tôi, khuôn miệng chợt nhếch nhẹ, hắn thả tôi ra. Được thể tôi phi xuống nhà ngay tức khắc. Vội vàng co cẳng chạy về nhà. May sao còn kịp thời gian. Tôi nợ Del một mạng.
***
-Sao trông cậu mệt mỏi thế Hàn My?-Linh Đan nghiêng đầu nhìn sang tôi.
Tôi gục đầu xuống bàn, biết nói gì đây? Linh Đan cũng thôi hỏi, cậu ấy cắm đầu vào cuốn sách, rồi Đan chợt kéo tay tôi:
-Hàn My, xem cái này đi, hay lắm!
Tôi uể oải nhìn lên, một cuốn tạp chí tuổi teen. Đan vặc đầu tôi qua xem, liếm môi:
-Xem này, khi gặp một người khác giới mà tim đập nhanh hơn bình thường là mình thích người đó đấy!
-Thì có gì liên quan đến tớ đâu…..-Tôi cau mày gắt lên.
-Sao không?-Đan nhíu mày rồi nhét cuốn tạp chí vào tay tôi- Cầm lấy đi, trông cậu chán đời thế này mình chỉ muốn chán theo. Cầm lấy nó và bước ra ngoài ban công đọc đi, khi nào tâm trạng tốt lên rồi vào lại.
Nói rồi Đan xua xua tay đẩy tôi đi.
Tôi cầm cuốn tạp chí trên tay, cũng có chút tò mò.
“Nhắm mắt lại thư giãn và mở mắt ra, người mà khi bạn nhìn thấy là trái tim bạn sẽ đập liên hồi chính là người bạn thích”.
-Nhắm mắt lại?-Tôi nhíu mày rồi cũng làm theo. “Thư giãn”, “thư giãn”- Tôi thầm nghĩ. Tôi lấy khăn quấn quanh mắt vì mắt tôi nó cứ chơm chớp không chịu nhắm im. Rồi đột nhiên có gì đó ngai ngái chọc vào mặt tôi, một mùi hương quen thuộc, có một làn hơi nóng nhẹ nhàng phả vào mặt. Tôi khẽ chau mày, cái gì đang ở trước mặt tôi thế nhỉ? Nói rồi tôi đưa tay lên về phía trước, tay tôi chạm phải thứ gì đó mịn màng, âm ấp. Đột nhiên tim tôi đập liên hồi loạn xạ. Chuyện gì thế này? Tôi mở choàng mắt ra, vội vàng rụt tay về rồi nhanh chóng kéo chiếc khăn xuống, trái tim tôi khẽ giật thót lên. Shu đứng cúi sát trước mặt tôi, chăm chú nhìn tôi, làn tóc khẽ xao động phả lên mặt tôi, thảo nào có cảm giác ngai ngái. Shu nhíu mày nhìn tôi:
-Em làm gì mà che mắt lại thế?
Đột nhiên trái tim tôi muốn vọt ra ngoài nếu tôi không kịp ngăn lại, mặt tôi đỏ lên theo quán tính mà không biết tai sao.
-Tôi…em…-Tôi lúng túng lắp ba lắp bắp, nhìn thấy sự việc có vẻ không ổn tôi bèn tính đường chuồn –Em vào lớp đây.
-Khoan đã…-Shu kéo tay tôi lại, mỉm cười nhìn tôi –Má em.. có dính chút mực kìa…
-Đâu ạ?-Tôi sờ tay lên má tròn mắt nhìn sang Shu.
-Để tôi giúp em…
Nói rồi rất nhẹ nhàng, Shu bước đến sát tôi. Đưa tay lên dịu dàng lau nhẹ vết mực trên má, từng ngón tay mát lạnh lướt nhẹ trên má tôi như một bông hồng. Tim tôi đập nhanh, rất nhanh. “Nhắm mắt lại thư giãn và mở mắt ra, người mà khi bạn nhìn thấy là trái tim bạn sẽ đập liên hồi chính là người bạn thích”.
Không..Không phải chứ? Không nên tin vào những cuốn tạp chí như thế này, vì như thế sẽ rất đau tim. Shu khẽ ngước lên nhìn tôi, cười nhẹ:
-Tim em đang đập rất nhanh đúng không?
Nghe thế đầu tôi chỉ muốn nổ tung. Tôi vẫn cố lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, hếch mặt vặc lại:
-Không dám đâu.
Shu khẽ bật cười. Nhìn Shu khi cười, đẹp như một thiên thần… Tôi thoáng chút ngẩn người, Shu cũng chợt ngưng nụ cười lại, nhìn sang tôi đầy chăm chú.
Thình thịch!
Không ổn, không ổn chút nào.
-Tôi..Em vào lớp đây… Cảm ơn anh…!-Nói rồi tôi bối rối tông thẳng vào lớp. Tim vẫn đập loạn xạ khiến tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao.
Đột nhiên một hồi chuông từ đâu đó vang lên, âm thanh của nó tỏa ra làm choáng cả một không gian. Mọi hoạt động của các học viên ở đây gần như ngưng lại khi nghe tiếng chuông kì lạ đó.
Rồi không hẹn, học viên từ các lớp vội vàng chạy ra sân trường, mặt lạnh tanh không biểu lộ chút cảm xúc, họ đang sợ sao?
Linh Đan kéo tay tôi:”
-Đi thôi Hàn My!
-Chuyện.., Chuyện gì?-Tôi ngơ ngác.
-Khi nghe tiếng chuông hiệu lệnh này thì các học viên phải tập trung ngay tại sân trường.
Nói rồi không giải thích gì thêm, Đa cứ thế lôi tôi chạy xộc xuống sân.
Đám học sinh đứng bao quanh chiếc bảng tin khổng lồ, bên trong là những binh lính hoàng gia đang dán niêm yết. Đan khẽ liếm môi rồi cũng lôi tôi lại gần. Khi những người lính đó dán xong và bước ra khỏi vòng vây thì không khí của các học viên chợt lặng hẳn đi. Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu vang lên. Tôi lạc trong mớ suy nghĩ cho đến khi dứt ra thì tôi đã được Đan kéo sát vào bảng tin từ lúc nào. Tôi nhìn lên.
“Ngày Mặt trăng máu đã cận kề.
Học viện 15 bắt đầu dừng công tác giảng dạy trong vòng 1 tháng (Như mọi năm )”
-Haiz… Đã đến ngày đó rồi sao?-Linh Đan khẽ thở dài, có chút lo lắng –Hi vọng học viện chúng ta không mất mạng nào nữa…
-Hử?-Tôi nhìn sang Đan.
-Mỗi lần gần đến ngày Mặt trăng máu, học viện đều đóng cửa, không chỉ ở học viện 15 mà các học viện ở các vương quốc khác cũng thế. Vampire rất sợ ngày mặt trăng máu, hiện tượng đó chỉ xuất hiện ba năm một lần thôi, mà chắc cậu có nghe về lời nguyền của Chúa tể hắc ám rồi chứ?
Tôi khẽ gật đầu, thanh kiếm phân thắng bại mà bà Kim có nhắc đến ngày trước.
-Thật xấu số cho ai sinh phải ngày đó…-Đan khẽ lắc đầu và kéo tôi đi-Thôi, đi lấy cặp sách về thôi. Đầu tháng sau gặp lại…
Nói rồi Đan đẩy lưng tôi đi.
***
Hàn My xách cặp lên, cúi xuống kiểm tra kĩ lưỡng xem mình có để quên thứ gì không. Học viên cả trường đều đã vội vàng kéo nhau lả tả về gần hết. Sau khi chắc chắn mình không quên thứ gì, Hàn My mới yên tâm bước ra khỏi lớp và đi về.
-Thôi chết, nhà vệ sinh!- Hàn My chợt cắn môi, không còn gì tệ hơn việc “cần nhà vệ sinh” ngay lúc này.
Sau khi “xả” xong, Hàn My vui vẻ trở ra sân, đi qua phòng thầy hiệu trưởng, chợt nghe tiếng người nói chuyện. Lại có tiếng Shu và tiếng của hiệu trưởng, chợt cảm thấy tò mò, Hàn My rón rén bước lại gần, hé mắt nhìn vào bên trong.
Hiệu trưởng khẽ gõ ngón tay lên bàn. Shu mở cửa bước vào, mỉm cười:
-Đủ quá nhỉ?
Sky, Hàn Linh, pháp sư bóng đêm và hiệu trưởng đang ngồi trên ghế, trông mặt ai cũng rất căng thẳng. Có một số người nữa đứng tựa vào tường, trông trang phục có vẻ giống như công tước, nam tước, bá tước và huân tước.
-Được rồi..-Shu khoanh tay nhìn vẻ mặt đầy âu lo của hiệu trưởng học viện, nhàn nhạt cười –Có một học viên học tại trường ông là con của mặt trăng máu, ông có thể giao học viên đó cho tôi được không?
Hiệu trưởng khẽ nhếch nhẹ lông mày:
-Đế vương trẻ tuổi, cậu thực sự muốn chiến thắng đến thế sao?
-Cha tôi, trước khi qua đời, điều ông nhắn nhủ cuối cùng với tôi là… “Phá lời nguyền”…. Nên dù có hi sinh hai ba mạng người thì tôi cũng không tiếc…
Sky siết chặt tay nhìn sang Shu.
-Cậu chắc chứ? Cậu chắc mình sẽ giết chứ?
-Không ai có thể ngăn cản tôi, dù là ai tôi cũng sẽ giết.
-Việc làm của cậu có thể khiến cho cả Vương quốc đẫm máu thế chiến!
-Thì sao? Miễn tôi thực hiện được mục đích của tôi, việc gì tôi cũng có thể làm!
Shu lạnh lùng nói, đôi mắt cậu lóe lên tia đáng sợ. Hàn My chợt thấy lạnh người, đây có phải là Shu mà cô từng biết không đây? Không, người trong căn phòng đó tàn nhẫn hơn Shu nhiều. Hàn My cố siết chặt lấy thanh cửa để kiềm chế đi cơn run. Có chút hụt hẫng ghê gớm. “Nên dù có hi sinh hai ba mạng người thì tôi cũng không tiếc…”. Từng chữ trong lời nói của Shu ám lấy đầu óc Hàn My. Shu ơi, rốt cuộc anh là thiên thần hay ác quỷ? Cả anh, cả , hai người đều bí ẩn và tàn ác như nhau cả.
Shu nhếch mép cười, nụ cười đầy hàm ý khác hẳn với nụ cười thiên thần thường ngày.
“Tôi quên mất anh là đế vương của cả một dòng tộc hiếu chiến..”
Hàn My lấy tay bịt chặt miệng mình, có chút hụt hẫng rơi tõm xuống lồng ngực Hàn My đến khó thở. Thiên thần của Hàn My, vị thần bảo hộ của cô lại là một ác quỷ máu lạnh, còn tàn nhẫn hơn cả Ít nhất cô chưa bao giờ thấy thốt ra những lời vô tình đến như thế. Hụt hẫng, thật sự hụt hẫng. Thiên thần, thiên thần với đôi cánh trắng muốt và nụ cười rạng rỡ mang niềm vui đến cho những người xung quanh lại có thể vô tình như thế.
-Đủ rồi!-Hiệu trưởng chống tay xuống bàn –Cậu vẫn không thay đổi, vị đế vương trẻ tuổi ạ… Vẫn là một ác quỷ…
Nói rồi vị hiểu trưởng nặng nhọc rút ra một cuốn học bạ đưa về phía Shu. Shu khẽ mỉm cười cầm lấy nó nhưng ngay lập tức ánh mắt Shu gần như có tia sáng xẹt qua, cả người Shu gần như bất động.
-Đây là…
-Học bạ của học viên mà cậu muốn tôi giao nộp..-Vị hiệu trưởng khẽ cười đầy ẩn ý.
Mặt Shu chợt biến sắc, đôi mắt đẹp chợt sa sầm lại. Hàn My chợt nhíu mày. Rốt cuộc học viên mà Shu phải giết để giải nguyền là ai? Tại sao trông Shu lại căng thẳng đến thế? Hàn My khẽ dịch người sát cửa hơn. Pháp sư bóng đêm khẽ đằng hắng giọng:
-Học viên xấu số ấy. Là Dương Hàn My_Học viên khối 11A2.
Shu thì giật sững cả người, đôi mắt Shu trợn tròn, bàn tay cầm cuốn học bạ đã run run.
Hàn My thì có cảm giác như có một luồng điện xoẹt qua mình. Hàn My gần như chết đứng bên ngoài, cả người lảo đảo, hai bàn tay run run cố vịn chặt cửa để xác nhận thêm một lần nữa, một lần nữa thôi. Chất giọng khàn khàn của pháp sư bóng đêm lại vang lên thêm một lần nữa khẳng định:
-Con gái của bá tước Dương Nhật Minh ngày trước, cậu biết rõ cô gái đó mà, đúng không?
Hàn My hoảng loạn lùi ra sau ngã phịt xuống đất. Đôi mắt kinh hoàng nhìn trân trân vào căn phòng hiệu trưởng. Cô là người được chọn?
Cô chính là người con của Mặt trăng máu? Đột nhiên Hàn My cảm thấy lạnh buốt sống lưng. “ Nhuộm thanh kiếm bằng máu của người con sinh vào ngày Mặt trăng máu” từng chữ của lời nguyền hiện về. Hàn My sẽ trở thành con mồi của hai dòng tộc hiếu chiến kia, còn có thể sẽ trở thành ngòi lửa cho cuộc chiến thảm sát của hai dòng sau này. Nhưng điều tồi tệ lúc này Hàn My nghĩ đến, Hàn My sẽ chết. Hàn My lùi người ra sau, muốn chạy nhưng chân cứng đờ không thể dậy nổi. Cả người đờ đẫn hẳn đi khi biết rằng cô chính là người con của Mặt trăng máu. Và Shu….. Hàn My cứ bất động như thế, không buồn chạy, cũng chẳng buồn nghe xem họ nói gì trong đó.
-Thế thì tốt rồi.-Công tước Evil bật cười, giật cuốn học bạ từ tay Shu –Tôi sẽ cho người đi bắt con bé đó ngay! Đúng chưa Đế vương?
Công tước quay sang Shu nhưng Shu lúc đó dường như bất động. Khuôn mặt đầy vẻ thất thần. Hai tay chống xuống bàn đang ghì chặt nếp vải trong tay.
-Đế vương?-Công tước Evil gọi thêm tiếng nữa nhưng vẫn không đủ sức kéo Shu về trạng thái bình thường.
-Đừng làm phiền cậu ta, cậu ta giờ trong trạng thái đấu tranh tư tưởng mà…
Hiệu trưởng khẽ cười đầy ẩn ý. Shu như có luồng điện xẹt qua, đờ đẫn nhìn lên nhưng vẫn cố giữ vẻ hờ hững:
-Đấu tranh tư tưởng?
-Cậu..sẽ giết cô ta chứ?-Vị hiệu trưởng nhổm người dậy. Câu hỏi của ông khiến cho Shu khẽ giật bắn mình.
-Chắc chắn rồi! Điều đó sẽ xảy ra! –Huân tước Evil lên tiếng –Đúng không Đế vương?
Nhưng Shu gần như bất động cho đến khi pháp sư bóng đêm nhẹ nhàng đứng dậy:
-Lời nguyền khi bị phá, các dòng sẽ lại có thêm một pha chiến tranh đẫm máu để tranh giành thanh kiếm, các người thực sự muốn thế sao? Bất chấp cả cuộc sống yên bình của Vương quốc Vampire 15?
-Miễn điều đó mang chúng tôi đến đích cao nhất.-Huân tước chắc giọng.
-Vậy sao? Ta lại nghĩ có một người đang do dự với vấn đề này rồi..-Pháp sư khẽ cười –Ta là phù thủy được triệu về đây, mọi thứ nắm rõ như lòng bàn tay. Đúng không Đế vương trẻ tuổi? Cậu đã lỡ đem lòng thích cô gái đó…
-Cái gì?-Sky và Hàn Linh trợn tròn mắt gần như hét lên, và cả các tước có mặt ở đó nữa. Duy chỉ có vị hiệu trưởng là bình thản, dường như ông đã biết trước điều đó.
Shu lặng người đi không trả lời.
-Tình yêu của cậu…có đủ lớn để cậu chạm lấy cô ấy không? Cậu sẽ giết cô ấy để đạt được mục đích của mình chứ?-Pháp sư nhìn vào Shu chờ đợi câu trả lời.
-Đế vương, hãy trả lời đi, Ngài yêu cô gái đó?-Công tước nhìn sang Shu hỏi để khẳng định lại điều đó.
Nhưng Shu im lặng, cậu đứng hình thất thần nghĩ về Hàn My. Có chút đau nhói rơi tõm xuống lồng ngực cậu. Tại sao lại là Hàn My? Tại sao lại là cô ấy? Cậu có thể tàn nhẫn, có thể tàn sát bất cứ ai nhưng ngoại trừ cô ấy.
Cậu đã từng là ác quỷ, nhưng khi ở cạnh cô, cậu là một thiên thần. Cậu đã từng nghĩ mình sẽ thoát khỏi cái vỏ bọc máu lạnh vốn có để trở thành một thiên thần như thế mãi mãi, nhưng trước đó cậu phải cướp được thanh kiếm ấy. Dòng tộc cậu đang dựa vào vai cậu trong khi người cậu muốn giết lại ở trước mặt cậu phũ phàng. Cậu không thể lựa chọn, không thể lựa chọn. Tình yêu mong manh của cậu gần như vỡ tan. Nếu giết Hàn My e trái tim cậu sẽ ngừng đập. Con mồi đang ở trước mắt, cậu không giết thì cũng sẽ có người trong dòng tộc cậu giết. Dòng tộc đang đè nặng lên cậu. Hàn My ơi, tại sao lại là em?
Hàn My khi đã trở lại bình thường, cô từ từ nhổm dậy, run run bám chặt lấy cánh cửa nhìn vào bên trong. Shu sẽ giết cô đúng không? Nghĩ đến đó đột nhiên Hàn My thấy đau buốt. Nước mắt trào ra. Thì ra, Shu là một ác quỷ, ác quỷ vô tình.
Trong khi Shu vật lộn với mớ suy nghĩ thì huân tước đã rút súng chĩa thẳng vào cánh cửa:
-Xem ra chúng ta có khách.
“Đoằng!!!!”
--------------------------------------------------------------
p/s: Sorry vì bắt các bạn đợi lâu nhé. ^^ để đền tớ sẽ ra chương tiếp trong hôm nay luôn vậy :)