-Anh làm cái gì thế hả?
Hắn không trả lời. Đôi mắt hắn nhắm nghiền lại, mồ hôi túa ra.
-Ê-Tôi đưa ngón tay chọc chọc vào người hắn. Nhưng hắn chẳng phản ứng gì cả. Tôi vừa đứng dậy thì hắn lại nắm tay tôi kéo nhanh làm tôi thêm một phen ngã xuống.
-Anh…
-Đừng…đi…đâu…cả… Nếu..như …cô không..muốn chết…
Giọng hắn yếu dần, yếu dần và rồi hình như hắn ngủ luôn rồi. Đã thế tay hắn cứ nắm chặt tay tôi làm tôi không tài nào rút tay ra được. Biết thế đừng cứu hắn cho nhanh! Trời ơi tôi đang gặp cái thể loại gì đây vậy chứ? Tôi bặm môi cố rút tay mình ra.
-Cô…muốn chết…đúng không?
Hắn chợt lên tiếng.
-Thế không phải anh ngủ rồi à?-Tôi nhíu mày gần như nổi điên.
Hắn không trả lời. Càng siết mạnh hơn. A!!!! Đúng là bệnh hoạn mà. Nhưng, tự nhiên nhìn hắn bây giờ cứ thấy hơi tồi tội ấy. Tôi đành chống tay nhìn hắn ngủ. Không khí u ám trùm lên…
***
Del lờ mờ tỉnh dậy, vết thương trên người hắn đã liền da. Nhờ hôm qua ai đó đã đắp thuốc và băng bó kịp thời cho hắn và cộng thêm một chút năng lực tố chất tự phục hồi vết thương chỉ có ở vam thuần huyết bên trong. Del chợt giật mình khi thấy Hàn My đang gối lên tay hắn ngủ ngon lành và tay cô ấy bị tay hắn nắm chặt không buông. Nếu là Del của bình thường, chắc chắn cậu ta sẽ đạp nó ra để thức nó dậy nhưng lần này, cậu ta cứ nhìn Hàn My như thế và quyết định không gọi Hàn My dậy nữa. Cậu ta chống cằm nhìn Hàn My ngủ. Khóe miệng chợt nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Hàn My khẽ cựa mình như sắp tỉnh. Del thả người xuống tiếp tục nhắm mắt lại vờ ngủ.
***
Tôi lờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ đầy ác mộng thì giật mình suýt sặc khi nhìn thấy tôi đang gối đầu trên tay Del. Cố trấn tĩnh để không hét lên, tôi ngồi dậy và nhẹ nhàng rút bàn tay đang nắm chặt tay tôi của hắn ra nhưng không thể. Tay hắn là bàn tay sắt đấy à? Bất mãn khủng! Đã thế còn chưa chịu dậy. May mà hôm nay là Chủ nhật không đến trường, nếu không thì muộn bảy đời rồi. Tôi thở dài đánh thượt một cái rồi đập đập vào vai hắn:
-Tên kia, dậy! dậy nhanh!
Nhưng hắn vẫn nhắm nghiền mắt không chịu dậy. Tôi thoáng chút lo lắng, có khi nào hôm qua bị thương nặng quá nên giờ hắn “thăng” rồi không? Tôi vội lắc lắc đầu gạt phăng suy nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng vẫn không khỏi lo sợ. Tôi lấy tay đẩy nhẹ vai hắn:
-Del… Đừng có dọa tôi nhé… Dậy đi…
Nhưng vẫn im bặt. Tôi nuốt nước bọt, lấy tay véo mạnh má hắn:
-Đừng chết nhé! Dậy nhanh!
Ngay lập tức nhanh như cắt, hắn chụp luôn tay còn lại đang véo má hắn của tôi. Tôi giật mình trợn tròn nhìn hắn, còn hắn thì từ từ mở mắt, cất giọng:
-Tôi còn sống sờ sờ đây, chết nỗi gì? Cô nghĩ tôi là ai?-Rồi hắn bật cười sặc sụa.
-Cậu…Cậu giả ngủ à?-Tôi nói cố gắng kiềm giọng hiền nhất có thể. Nhưng ánh mắt tôi thì lại mang hình viên đạn chĩa thẳng vào hắn.
-Chà, khủng long sắp phun lửa rồi đây!-Hắn giễu cợt. Sáng nay mặt hắn trông tươi tỉnh hẳn. Làn tóc bạch kim bồng bềnh che nhẹ đi một phần đôi mắt lạnh lùng xen lẫn nỗi buồn.
Tôi định vùng dậy đạp cho hắn một phát nhưng hai tay tôi bị hắn khóa chặt lại không tài nào rút ra được.
-Thả tôi ra!-Tôi nhìn hắn đầy đe dọa.
Hắn thả một tay tôi ra. Bàn tay tôi gần như tê cứng không thể cử động được nữa.
-Còn một tay nữa! Thả ra nốt luôn đi!-Tôi cau có lườm.
Nhưng hắn lại nhếch mép cười và đứng dậy kéo theo tôi luống cuosng suýt ngã đằng sau.
-Tên bệnh hoạn! Cậu uống thuốc chưa đấy?
-Rồi. Lúc sáng tôi uống nhầm thuốc của cô nên giờ thành ra không bình thường như thế này đây!-Hắn vẫn thủng thẳng bước đi kéo tôi tò tò như con cún theo sau. Đúng là đồ độc tài, đáng chết mà! Biết thế hôm qua tôi thả hắn chết ở đó có hơn không! Tôi lườm hắn, trông hắn bây giờ trông đầy sức sống, nhưng vẫn không giấu được vẻ lạnh lùng vốn có.
-Nói thật lần đầu tiên tôi gặp một người như cô đấy!-Hắn quay người lại nhìn tôi.
-Thế cái gì không phải là lần đầu tiên của anh hả?-Tôi nhìn hắn cau có.
-Mọi thứ!-Hắn vung tay-Từ khi gặp cô, cô mang đến nhiều thứ đầu tiên lắm…
-Thế cơ à?-Tôi nhìn hắn vẻ bất mãn tột cùng-Mà anh thả tay tôi ra nhanh! Tôi phải về!
-Thì cô tự tháo tay cô ra khỏi tay tôi đi. Sức hôm qua cô vác tôi đâu hết rồi? Cô khỏe lắm cơ mà?-Hắn bật cười ha hả nhìn khuôn mặt bốc khói của tôi.
-Đồ điên! Anh rỗi quá nên mới đi chọc tức tôi nhỉ?-Tôi gào lên, rồi mới sực nhớ ra, tôi hỏi hắn-Không nhầm thì anh là Thái tử, vậy cha anh đâu? Đế vương Black ấy. Anh không ở cùng ông ta sao?
Vừa nghe tôi nhắc đế đế vương Black, cha Del. Bỗng nhiên mặt Del tối sầm lại. Không xong rồi, chắc hẳn có lý do gì đó khó nói, tôi liền cười xả lả cho qua:
-Mà thôi, quên đi! Bây giờ tôi phải về nhà rồi! Làm ơn đi…
Del vờ như không nghe thấy rồi lôi tôi vào phòng tắm, tay còn lại hắn đưa cho tôi chiếc bàn chải:
-Đánh răng đi.
-Trong trạng thái thế này? Cậu phải thả tay tôi ra, tôi mới làm được chứ?
-Ồn ào quá, tôi đâu cần thả cô ra mà tôi vẫn làm được đấy thôi!-Hắn hất tóc lên và làm việc của hắn. Đâu ra tên hách dịch hắc xì dầu thế này chứ? Tôi thở dài. Xong, hắn lại lôi tôi ra như lôi một con cún.
-Tên bệnh hoạn, tôi muốn về nhà! Về nhà! Về nhà! Về nhà!
Del “hừ” một tiếng rồi hắn vẫn không thả tay tôi ra mà cứ thế lôi tôi đi ra đường.
-Anh làm quái gì thế?-Tôi nhìn hắn đầy ức chế.
-Tôi đang đưa cô về nhà đây.-Del vẫn với dáng vẻ bất cần, hắn ta cứ đi trong trạng thái vô cảm.
-Thôi, tôi tự về nhà được rồi, hiểu chưa?-Tôi nghiến răng lôi tóc hắn.
-Nghe đây, cho đến khi tôi tự động thả tay cô ra, cô không được đòi hỏi hay rút tay ra khỏi tay tôi nữa, vô ích thôi…-Del nhìn sang tôi.
-Thế thì cậu nắm tay bên kia đi, tay này từ hôm qua đến giờ chắc tê cứng mất!-Tôi thở dài thểu não nhìn hắn.
-Không được-Del nhíu mày-Cô không hiểu gì sao? Tôi đang giúp cô đấy. Hôm qua cô dính nước nhầy của bóng ma lang thang lúc tôi giết nó khi nó đang ở sau lưng cô ấy. Chất nhầy ấy là một vũ khí giết người thầm lặng đấy. Nên cô phải nhờ đến tố chất tự tách nọc độc chỉ có ở vam thuần như tôi. Máu tôi sẽ chữa cho cô, nhưng tôi đang bị thương nên phải đợi lâu một chút. Dù sao hôm qua cô cũng đã cứu tôi nên tôi mới giúp vì tôi không muốn nợ ơn ai cả.
Del đi tiếp. Tôi nhìn sững vào Del. Rồi nhanh tay lật tay hắn lại. Một vệt rạch dài nằm ở lòng bàn tay lộ ra kéo đến gần cổ tay. Máu tứa ra.
-Cô làm gì nữa thế?
-Cậu..-Mặt tôi tái đi, nhìn lên hắn. Hắn đã dùng máu từ đó để chữa cho tôi ư?
-À, hôm qua tôi bị thương chứ không phải cố tình rạch để chữa cho cô đâu..-Hắn quay mặt đi chỗ khác. Tôi chợt thấy có lỗi vô cùng. Tôi cúi gằm mặt xuống và thôi cằn nhằn xỉ vả hắn. Hắn dường như cũng phát hiện được sự bất thường ở tôi liền quay lại và hỏi:
-Sao đột nhiên im lặng thế? Cảm động quá à?
Tôi không trả lời hắn. Chỉ thấy tôi là một kẻ xấu xa. Hắn dừng lại, cúi xuống nhìn tôi:
-Sao thế?
-Tôi..xin..lỗi.. Là cậu muốn giúp tôi, vậy mà tôi lại chửi rủa và ra sức nghĩ xấu, xỉ vả cậu… Đúng là…
Mặt hắn thộn ra và bật cười ha hả. Hắn tiếp tục hành trình “lôi cún” và vừa đi vừa nói:
-Biết thế là giỏi rồi! Ha ha!
Nghe cái giọng điệu tự mãn của hắn bỗng nhiên cảm giác tội lỗi biến đi đâu mất, mà cảm giác ức chế lại quay về. Tôi không hiểu vì sao mà lại dính vào tên Hitler như hắn nữa!
Del đứng trước cổng nhà tôi, nhấn chuông. Trí nhớ hắn đúng là tài thật, mới dến nhà tôi có một lần mà đã làu đường rồi!
-À, hôm nay là chủ nhật chắc bà Kim đi vắng rồi. Tôi tiến đến cây cổng và cẩn thận kéo ổ khóa ra và đẩy cửa vào. Cứ tưởng ngang nhà tôi hắn sẽ thả tay tôi ra nhưng không, hắn vẫn giữ nguyên như thế và vào cùng tôi. Trời ơi, bao giờ tôi mới thoát khỏi hắn đây???
***
Tại tòa tháp của Pháp sư bóng đêm.
Một chàng trai với mái tóc nâu đỏ bước lên bậc thang dài hình vòng cung dẫn lên tòa tháp. Cậu ta mang một quyền lực phi thường thoát tục của loài vam thuần chủng.
-Đế vương Death, Ngài cũng đến đây sao?
Một chàng trai mái tóc trắng ngắn ngang vai nhìn vào cậu ta. Cậu ta_Đế vương Death_nhìn qua chàng trai tóc trắng ấy và nhếch mép cười:
-Đế vương King cũng ở đây đấy thôi. Mà ngang hàng thì chắc không cần khách sáo vậy đâu nhỉ? Triệu Tường Anh…
Triệu Tường Anh nhổm người dậy:
-Sky, anh vẫn thế.
Sky vén bức màn màu máu đỏ thẫm nhìn qua Triệu Tường Anh:
-Dù sao thì, cũng gần đến ngày “mặt trăng máu”rồi… Chắc anh cũng đang hối hả đi tìm vam sinh vào ngày đó để giải lời nguyền cướp thanh kiếm chứ?
Triệu Tường Anh nhún vai:
-Chúng tôi và Dark vốn rút khỏi cuộc chiến rồi…Chỉ còn hai dòng hiếu chiến Black và Evil thôi.. Mà tôi cũng không ngờ dòng Death cũng ngấm ngầm muốn đoạt lấy nó.
Sky bật cười:
-Tôi cũng không dám. Dù sao Death không chọi nổi hai dòng đó. Chỉ là nếu vam sinh ra ngày “mặt trăng máu” xuất hiện e là Quốc chúng ta sẽ rơi vào hỗn loạn lần nữa. Chi bằng, giết nó trước khi đế vương Black và Evil phát hiện ra. Như thế, sẽ không còn cuộc chiến đẫm máu nào nữa. Cậu hiểu ý tôi chứ?
Sky bước vào trong. Vị Pháp sư toát lên vẻ huyền bí và ma mị, nhìn vào quả cầu và phán:
-Mặt trăng máu đã sinh ra một người con, người con đó thất lạc hết mười năm nay bây giờ mới trở về Quốc này, đó là một cô gái. Cô gái này sẽ làm thay đổi vận mệnh của cả Vương quốc. Phải giết, phải giết ngay khi cô ta xuất hiện…Phải giết!!!!!
***
Đã 12 giờ trưa rồi mà hắn còn chưa chịu về, tay hắn vẫn siết chặt tay tôi. Tôi uể oải thử gỡ tay tôi ra, và thật bất ngờ, tôi rút ra rất dễ dàng. Hắn chỉ nhìn tôi mỉm cười rồi đứng lên:
-Thực ra cô đã được tách hết từ lúc nãy cơ, nhưng không nghe cô đề cập đến chuyện thả tay cô ra nữa nên tôi cứ để như thế luôn.
Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, giơ tay định phang cho hắn một phát thì khựng lại, dù sao cũng nhờ hắn giúp tôi đấy chứ.
-Thôi, tôi về đây-Hắn đứng lên, đút hai tay vào túi quần và bước đi. Rồi hình như sực nhớ ra chuyện gì đó,hắn quay lại-Không cảm ơn tôi à?
-Không!-Tôi khoanh tay nhìn hắn rồi bỏ vào nhà. Đừng mơ mộng hão huyền!
***
Hôm sau đến trường, cái tay tôi vẫn tê cứng như hôm qua. Nhờ ai đây nhỉ? Nên cảm ơn hay nên đá cho hắn một phát đây? Tôi hậm hực bước vào lớp. Đầu óc tôi chợt ong lên không biết vì sao. Tôi sờ tay lên trán, nóng hôi hổi. Thôi xong, chắc ốm mất rồi. Tôi chợt giật bắn mình khi bỗng nhiên tôi thấy một con rồng đỏ há miệng và chụp nhanh vào mặt tôi. Là ảo ảnh sao? Tôi run lên, đáng sợ quá. Đột nhiên, một bé gái đang ngồi khóc khiến tôi chú ý. Đầu tôi choang choáng nhưng tôi vẫn lắ lắc đầu giữ ổn định, tôi bước lại gần em:
-Em làm sao thế?
Em bé không trả lời, nước mắt em chảy nhạt nhòa và em chỉ lên phía trên tán cây của một cây cao. Một chiếc cặp sách treo lủng lẳng. Tôi chưa kịp hiểu thì đám học sinh bám nhau ở ban công hét to:
-Kệ nó đi chị ơi! Đừng giúp con bé đó! Nó bị câm đấy!
Nghe thế, con bé càng khóc to hơn. Tôi bặm môi, đây là phân biệt đối xử sao? Tội nghiệp cô bé, nghĩ thế tôi liền hít một hơi sâu và bám cây leo lên. Đám học sinh nhốn nháo cả lên và học sinh cả khối bắt đầu kéo nhau ra xem kẻ đang leo cái cây cao chót vót kì lạ ấy.
-Đừng chị ơi! Cây ấy cao lắm! Rơi xuống là chết đấy chị ơi! Kệ con nhỏ câm đó đi!
Tôi mặc kệ, vẫn cứ leo. Đầu tôi cứ điên đảo nhưng cũng lấy được bình tĩnh. Khi đã cầm được chiếc cặp trên tay cũng là lúc hình ảnh con rồng đỏ màu máu hung dữ đó lại hiện về và nó tấn công nhanh về phía tôi. Tôi giật mình và tuột tay rơi xuống. Tiếng học sinh, những tiếng hét, tiếng khóc của cô bé đó cứ quanh quẩn bên tai tôi. Đầu tôi quay cuồng chẳng còn hơi để hét và tôi chìm trong một màn đêm yên bình.
---
Cả trường gần như hét lên khi nhìn thất một cô nữ sinh rơi từ trên cây cổ thụ cao xuống. Trên tay cô nữ sinh ấy năm chặt chiếc cặp sách của cô bé câm. Ngay khi vừa rơi xuống đất, cô bé câm ấy vội vàng chạy đến níu lấy áo Hàn My lay dậy khóc nức nở. Thấy ồn ào, Del nhìn qua ô cửa sổ xem chuyện gì xảy ra thì giật mình khi thấy Hàn My nằm sóng soài dưới đất. Del chạy ra:
-Chuyện gì thế?-Del hỏi đám học sinh vây kín xung quanh.
-Cô ấy vì lấy cái cặp cho con bé câm này mà tuột tay rơi xuống từ cái cây Bất Tử đó! Và giờ thì…
Cô bé câm lay lay người Hàn My khóc ré lên. Del chạy đến định đưa Hàn My đến phòng y tế thì Shu cũng từ đâu chạy đến nhanh hơn bế xốc Hàn My lên và đưa Hàn My đi. Del nhìn theo, bàn tay Del nắm chặt lại và bỏ đi.