---
Tôi vội vàng chạy ra chỗ lễ,Vampire lúc này còn đông hơn lúc trước gấp đôi. Tôi cảm thấy ngợp,thực sự tôi không quen ở những nơi như thế này.
-Au!
Tôi luống cuống va phải một người khi đang chen chúc giữa đám vam nghẹn ứ đó. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên:
-A… Xin… Xin lỗi… Hả? Lại là cậu à?
Hắn khoanh tay nhướn mắt nhìn tôi,nhếch mép:
-Đi vào lãnh địa của tôi,giờ lại va vào tôi. Không biết đây là vô tình hay cố tình đây?
Nhìn gương mặt vênh vênh tự đắc của hắn sao mà tôi muốn cho một dấu dày in giữa mặt hắn quá! Còn ai ngoài tên dòng Black đáng ghét tối qua đây? Nhưng những lúc thế này,lại ở chốn đông người,không nên đôi co với hắn làm gì cho mệt. Tôi hậm hực quay lưng bỏ đi,không thèm trả hắn câu nào.
-Này,chưa nói xong mà. Cô đi đâu đấy?
-Đi xa khỏi cậu kẻo chứng bệnh hoang tưởng tự yêu bản thân của cậu tái phát rồi nói tôi cố tình này nọ.
-Thế không phải à?
Câu nói của hắn làm tôi vốn xám mặt nay càng xám mặt hơn.
-Trời ạ… Nếu tôi còn ở gần cậu một lúc nữa chắc sẽ bị bom trong người cậu nổ banh xác mất. –Tôi cười bằng ánh mắt chịu thua nhìn hắn. Rồi xua xua tay –Goodbye…
Trước khi đi, tôi còn hé mắt nhìn hắn đầy vẻ thông cảm :“Hi vọng cậu sẽ sớm tìm được vị bác sĩ tâm lí giỏi để đẩy lùi cái tính hoang tưởng tự yêu bản thân bệnh hoạn của cậu.” Sau đó dành tặng hắn một nụ cười đểu rồi chạy biến. Chắc hắn đang tức anh ách lên đây. Nghĩ đến đó tôi đã bật cười ha hả đầy mãn nguyện,rồi hòa mình vào những bản hòa tấm du dương,chìm mình vào những ánh đèn kì ảo và hàng vam áo quần như những bà tiểu thư,công tước nước Pháp ngày trước…
oOo
-Trương Hàn Phong!-Linh Đan nói trong vô thức với tôi khi tôi và Đan đi dạo phố với nhau.
-Hửm? Gì cơ?-Tôi nhìn Đan đầy khó hiểu.
-Hôm qua tớ thấy cậu có nói chuyện với chàng trai tóc bạch kim đó.
-À… Thì sao?
-Hắn tên là Trương Hàn Phong. Cậu nên tránh xa hắn ra nếu muốn bảo toàn tính mạng –Linh Đan khẽ cắn tay,nói ngập ngừng.
-Vì sao?-Tôi tròn mắt trước biểu hiện kì lạ của Đan.
-Vì…
-A! Linh Đan! Cậu xem kìa! –Tôi kêu lên. Trước mắt tôi là một gian hàng bán toàn những đồ vật xinh xinh chế tác từ gỗ được chạm trổ tinh xảo. –Đẹp quá!
Tôi chạy đến gần,không ngờ cái thế giớ u ám này mà cũng bán những đồ nghệ thuật như thế.
-Trời… Đồ gỗ mà cũng mê. Lạy cậu luôn! Cậu cứ ngắm đi. Tớ đi mua chút đồ.
-Ừ ừ..
Tôi bị thứ đồ gỗ hớp hồn.
-Công nương chọn cho mình một món đi ạ-Một ông già nhìn tôi cười hiền. Đây là nghệ nhân chăng?
-Vâng!
Tôi nhìn qua một tượng gỗ có hình tháp đồng hồ Big Ben rất đẹp mắt. Tôi định nâng nó lên thì đột nhiên cũng có một bàn tay chạm đến cũng định lấy nó.
-Ơ?-Tôi ngẩng đầu lên.-Tử Dương?
-Hàn My?-Trước mắt tôi là Shu. Cậu ta lúc này nhìn còn đẹp hơn tối qua. Nhất là mái tóc màu hoàng kim ấy gần như nổi bật,hòa vào màu của giọt nắng ấm áp.
-Cậu cũng mua đồ gỗ à?
-Ừ.. –Shu nhìn sang tôi –Cậu có vẻ rất hứng thú với những thứ mộc mạc như thế này nhỉ?
-Cậu cũng vậy đúng không?-Tôi cười xòa.
-Đúng thế..-Shu mỉm cười –Đồ gỗ có vẻ đẹp gì khiến cậu thích chúng thế?
-Phải nói sao nhỉ? Đơn sơ mà thật nên thơ. Gía trị và vẻ đẹp của nó không nắm ở lớp mã bên ngoài,đúng không?
Shu nhìn tôi bật cười. Khi cậu ta cười,trông thật thoải mái và dễ khiến cho người khác ngợp vì quá đáng yêu.
-Chiều nay cậu rỗi chứ?-Shu quay sang tôi hỏi.
-Hửm?
-Cùng làm đồ gỗ nhé..
***
Tôi lần theo con đường nhỏ tối qua. Căn nhà gỗ nhỏ vẫn nằm đấy. Nhưng bây giờ trông nó đẹp đơn sơ đến lạ kì. Tôi đang ngập ngừng không biết có nên gọi cửa hay không thì cánh cửa bật mở. Shu đón tôi bằng một nụ cười nhẹ nhàng.
-Cậu đã đến.
Làn tóc màu vàng nhạt hoàng kim phủ lên đôi mắt ánh vàng pha xanh kì lạ làm cho tôi có cảm giác cậu ta là một thiên thần. Tôi chợt nhớ đến tên dòng Black hôm qua. Cậu ta không biết lúc ở nơi sáng thì trông như thế nào nhỉ,chứ trong bóng tối cậu ta trông cũng đẹp không kém gì Shu.
-Cậu đang nghĩ gì vậy? Vào đi –Shu đẩy nhẹ cửa. Ánh nắng chiếu vào làm lộ rõ những ngăn tủ chứa đầy những vật dụng từ gỗ. Tôi vô thức bước vào trong. Chúng thật đẹp. Đồng hồ,chậu hoa,con vật đều được gọt dũa tỉ mỉ và công phu.
-Thật tuyệt vời –Tôi nói -Nhưng sao ở đây nhiều bụi thế?
-À…-Shu nhẹ nhàng mỉm cười –Vì trừ tôi ra,không có ai buồn đặt chân đến đây cả. Cậu là người đầu tiên vào đây,và…thích chúng..
-Cậu đùa à? –Tôi nhắm nghía chậu hoa ly hôm trước –Chúng rất đẹp đấy. Ai mà không thích chúng chứ?
Shu chợt im lặng rồi nhẹ nhàng lấy ra một hộp dụng cụ từ ngăn tủ trên cao:
-Cậu là người duy nhất thấy điều đó. Cùng làm đồ gỗ nhé..
..***…
Tôi và Shu cặm cụi làm. Shu quả là một “nghệ nhân” khéo léo. Cậu ấy khắc gọt tỉ mỉ. Tôi thì chật vật lắm mới khắc được cái nấm đầu của chú mèo Doraemon. Ngắm cái đầu đó mà tôi phải phì cười:
-Nhìn cứ như quả bóng ấy… Ha ha ha..
-Cậu có tài đấy.-Shu nhìn vào cái đầu gỗ Doraemon –Tuy hơi vụng về nhưng rất đáng yêu. It’s so cute!
-Ha ha ha… Cái đầu này đáng yêu chỗ nào chứ?
Chúng tôi cùng phá lên cười.
-A! –Shu chợt kêu lên. Ngón trỏ của Shu rỉ máu –Xui thật! Đứt tay rồi.
-Trời ạ…-Tôi kéo tay Shu lại gần. Xé dưới lai áo của tôi một miếng vải nhỏ rồi từ từ quấn lại vết thương trên tay Shu –Cậu phải cẩn thận chứ? Tôi nghe nói vam mất máu nguy hiểm lắm đấy.
Shu như sững lại một lát,rồi mới chậm rãi mỉm cười:
-Ừ…
.
.
.
Trời đã chập choạng tối, tôi chào Shu và ra về.
***
Shu mỉm cười đứng dậy,một con quạ nhỏ bay đến đậu trên vai Shu.
-Đúng là cô gái kì lạ…-Shu nhếch mép,cậu ngồi lên bàn,nghĩ ngợi về câu nói lúc nãy của mình: “Tuy hơi vụng về,nhưng rất đáng yêu.”. Vốn dĩ cậu không hề ám chỉ món đồ của Hàn My nhưng Hàn My lại không biết điều đó.
Đối với vam thuần huyết như cậu thì vết thương này chẳng là gì cả. Cậu có thể làm nó tự liền da ngay nhưng không hiểu vì sao,cậu lại không làm như thế. Cậu chăm chú nhìn vào vết thương Hàn My vừa mới băng cho cậu. Chợt mỉm cười.
***
-Hàn My! Giúp tớ với…-Linh Đan nhăn nhó chạy đến chỗ tôi.
-Gì vậy Đan?
-Tớ đột nhiên đau bụng quá mà hôm nay tớ phải trực ở trạm gác trường, cậu đi dùm mình với.
-Ừ… ờ… Nhưng…
-Không sao đâu.. Giống như đội sao đỏ ấy mà. Cậu biết phải làm gì rồi đúng không?-Đan đặt huy hiệu và cuốn sổ trên tay tôi rồi chạy mất tăm.
-Thật là… -Tôi ngồi nhổm dậy và bước đi thi hành “cán bộ” bất đắc dĩ.
Tôi tò tò bước ra cổng trường. Gió nhẹ. Tôi ngồi trên ghế đá nhìn đám học sinh đang hối hả chạy bán sốn bán chết vào trường trước khi cánh cổng vĩ đại ấy khép lại. Tôi liếc nhìn đồng hồ:
-Còn hai phút nữa thôi… -Tôi lẩm nhẩm và đứng dậy cúi chào bác bảo vệ đang kệ nệ đóng cánh cổng lại. Đang tính quay gót đi vào trong thì…
Rầm!
Một vật gì đó va trúng tôi làm tôi xây xẩm cả mặt mày. Tôi lồm cồm bò dậy. Trước mặt tôi là một chàng trai đẹp như thiên sứ. Mái tóc bạch kim xếp chồng lên nhau phủ nhẹ lên đôi mắt sắc tím lạnh lùng thanh tú. Làn da trắng và đôi môi mỏng thì khẽ nhếch lên một nụ cười. Nếu tôi nhớ không nhầm thì…đó là tên điên dòng Black mà tôi đụng mặt.
-Đừng nhìn tôi nữa. Tôi suýt chết khi ánh mắt muốn “ăn tươi nuốt sống” của cô cứ nhìn chòng chọc vào tôi đấy.-Hắn cất giọng ngang phè phè. Lạy trời… Hắn trông đẹp quá. Vẻ đẹp sắc sảo đến hoàn mĩ. Khiến tôi_một đứa vốn bị miễn dịch với trai đẹp cũng phải công nhận điều đó. Nhưng lời nói ngang phè không ngữ điệu của hắn đã đập vỡ hoàn toàn hình tượng đẹp đẽ của hắn trong mắt tôi.
-Cậu “ủi” tôi như thế mà tôi không muốn “ăn tươi nuốt sống” cậu mới là lạ.-Tôi gân cổ quát-Đừng có nói cậu phi qua cổng trường đấy nhá!
-(Im lặng)
-Cậu phi qua cổng trường thật à?Ha ha ha-Tôi bật cười ha hả. Hắn mặt thoáng đỏ rồi cũng xách cặp đứng lên, tính đi thì tôi nhanh tay kéo lại:
-Thẻ học sinh đâu?
-Thẻ học sinh?-Hắn nhíu mày nhìn tôi rồi cũng nhún vai-Không mang!
Hắn đáp cụt lủn rồi bước tiếp.
Bụp!
Tôi gõ nhẹ trên mặt đất. Ngay lập tức dây leo từ dưới đất bò lên quấn chặt lấy chân hắn.
-Khỏi vào học, nhé.-Tôi mở sổ ra.
-Cô có biết tôi là ai không?-Hắn nhếch mép.
-Là ai thì cũng thế cả thôi.-Tôi nhìn sang hắn-Dù cậu có là đế vương của dòng tộc cậu tôi cũng không sợ đâu!
-Sao cô biết?-Hắn tròn mắt nhìn tôi.
-Chẳng lẽ…-Tôi giật mình nhìn sang hắn. Dây leo héo dần, héo dần và trườn xuống đất. Khi tôi sợ là ma pháp cũng “sợ” theo. Hắn nhanh như cắt lướt nhanh sau lưng tôi, khóa chặt hai tay tôi rồi thì thầm:
-Cô dễ bị lừa thật đấy!
-Cậu.. Cậu lừa tôi..?-Tôi tức bật máu.
-Ừ.. Tôi mới chỉ là…
-Là.. là cái gì?
-Hàn My!-Linh Đan chợt xuất hiện gọi to, chạy ra chỗ tôi rồi đột nhiên Đan khựng lại, mặt tái đi, lắp bắp –Thái… Thái tử Black…
Tôi nhìn gương mặt trắng bệch của Đan, run run:
-Thái.. thái tử Black?
Đan nhìn hắn đầy vẻ sợ hãi, nhìn qua tôi:
-Thái tử… Hàn My là học viên mới nên không biết, Ngài hãy tha cho…
-Vào lớp đi!-Hắn đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn Đan.
-Nhưng..-Đan run run.
-Cô muốn chết?
-Vâng… Vâng…-Đan vội vàng chạy đi. Tại sao Đan lại sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ con người này rất đáng sợ sao?