• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bóng đêm vô số lần quấy rầy hắn, giọng nói như ma quỷ cứ vang vang bên tai Chu Mặc. . . . . .

Chu Mặc, không biết nên phản ứng như thế nào, trong đầu bỗng dưng trống rỗng, thậm chí ngay cả cử động nhỏ cũng không dám, vẫn như thế mà duy trì cái tư thế cũ, hai tay gắt gao nắm chặt vào bồn rửa mặt.

“Ngươi đang run, ha hả, ta lẽ nào lại đáng sợ như vậy?” Tiếng cười lạnh như băng của nam tử cứ quanh quẩn bên tai Chu Mặc, mùi nước hoa quyến rũ tỏa ra từ cổ đáng lẽ phải khiến kẻ khác mê người nhưng nay lại làm cho hắn sợ hãi không thôi. Cho dù có cố gắng khống chế cơ thể không run rẩy, nhưng chẳng có chút hiệu quả.

Cơn sợ hãi trong lòng như cái động tối đang dần to ra, nuốt chửng lấy lý trí của hắn. . . . .

“Ngươi không ngẩng đầu nhìn ta sao, Chu Mặc?” Đang lạnh lùng nói, nam tử phía sau bỗng dưng ôm chặt lấy Chu Mặc, đến lúc này Chu Mặc mới xác định được đây không phải là mộng, mà đây là một sự thật đáng sợ.

“Buông!” Bất giác tỉnh táo lại, hắn bắt đầu phản kháng, hắn không muốn nhìn thấy người này, thậm chí còn không muốn nghĩ đến mình có liên quan đến người này!

“Ngô ——!” Chẳng những không thể thoát ra mà còn bị người kia đẩy thẳng vào trong toilet, lưng bị đập vào vách tường lạnh, người còn chưa đứng vững, nam tử đã đem hắn gắt gao chế trụ .

Cơ thể hai người lúc này. . . . . . có chút va chạm vào nhau.

“Ba!” một tiếng nặng nề vang lên, Chu Mặc không thể tưởng tượng được chính mình đã đánh ra quả đấm đó, mà lại đánh ngay trên ngực của nam tử.

“A, không tồi, còn có thể đánh lại.” Xoa xoa chỗ đau trước ngực, nam tử cũng không vì thế mà buông tha cho hắn, đạp một phát vào cửa phòng khiến nó đóng lại, mắt nhìn về phía Chu Mặc, sự băng lãnh tăng thêm vài phần.

Chu Mặc cũng không thực sự muốn đánh nam tử này, nhưng không biết từ khi nào hắn đã chán ghét bị nam nhân đụng vào, nếu ai đó làm gì quá phận thì hắn tự nhiên mà đấm người đó một cái, mà tất cả điều này, đều là công lao của người thoạt nhìn nhã nhặn trước mắt.

“Ngô ——!” Giãy giụa cũng không được bao lâu, thắt lưng đã bị nam tử đánh cho một quyền, cơn đau lập tức lan tỏa khắp cơ thể, sắc mặt vốn đã không có chút bình thường nay trở nên hồng nhuận. . . . . .

“Nhìn thấy bạn cũ, mà ngay cả một câu chào cũng không có, thật là bất lịch sự?” Nhìn cái bộ dáng khó chịu của Chu Mặc, nam tử vẫn tao nhã cười , sau đó tựa lưng vào cửa, ngón tay dài lấy ra một điếu thuốc, đặt ở miệng, nhẹ nhàng phun ra một làn sương khói mông lung.

Sau màn sương mù phía sau lưng là một nam tử nho nhã, cả người nhìn thật chỉnh tề, từ cử chỉ đến lời nói tất cả đều rất lịch thiệp, giống như bộ quần áo nam tử mặc vậy, tất cả đều rất thanh cao, nhưng xem ra khi ở cạnh Chu Mặc thì lại hoàn toàn biến thành một Lang Vương.

Nhất là ánh mắt kia, giống như có thể nhìn xuyên thấu được người ta, làm cho người ta không rét mà run.

“Để cho ta đi . . . . .” Ôm lấy cái thắt lưng vẫn còn đau, Chu Mặc gắng gượng đứng dậy, trong âm thanh vẫn có chút run rẩy, đó là sợ hãi, cũng có thể là do người đang bị đau, nam tử kia bất chợt lại đánh một quyền vào bụng dưới, từng đợt đau co rút ập đến.

“Những lời này ta xem nhẹ.” Khóe miệng nhếch cao, nam tử một tay cho vào túi quần, một tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, lãnh đạm nhìn nam nhân trước mặt, giống như thẩm phán đang phán quyết tội phạm, rất là có khí áp chế người.

Điều này lại khiến Chu Mặc vô cùng khó chịu. . . . . .

“Vì cái gì. . . . . . Vì cái mà ngươi lại không buông tha cho ta? Lục Hoa Thiên, ta phải làm thế nào thì ngươi mới chịu buông tha cho ta?!” Vì cái gì mà hắn đã đi đến nơi khác, mà vẫn gặp lại con người này.

“Ta cảm thấy khi gặp lại bằng hữu, ngươi phải vui mừng một chút chứ.” Nhẹ nhàng nói, Lục Hoa Thiên phun ra một màn khói trắng, thân người tiến về phía trước, tay nắm lấy cằm Chu Mặc, “Đừng làm ra vẻ mặt đau khổ như vậy, cười một cái nào, ân.”

Đối diện với ánh mắt nhu hòa của Lục Hoa Thiên, Chu Mặc chỉ cảm thấy máu trong người như đóng băng, nam tử này giống như một bóng đen đang quấn chặt lấy hắn, vô luận là có hay không xuất hiện bên cạnh, vẫn là như muốn nuốt chửng hắn.

“Lúc trước ta không biết cảm giác ta đối với ngươi là như thế nào, bất quá ba năm không gặp, ta thật sự là thấy nhớ ngươi. . . . . .” Áp sát người vào Chu Mặc, Lục Hoa Thiên cười nhẹ, nhẹ giọng nói, “Ta thực sự nhớ đến cái ngày đó, ngươi ở trên giường vừa khóc lại giãy giụa, bộ dáng tràn ngập sự sợ hãi.”

“Câm miệng!” Hắn không muốn nghe. . . . . . Không muốn nghe! Nam nhân lớn tiếng kêu to.

“Xuỵt. . . . . . Lớn tiếng như vậy, muốn cho tiểu tình nhân của ngươi nghe thấy sao?” Bàn tay đang muốn chạm đến mái tóc có chút hỗn độn của nam nhân, người sau bối rối né tránh. Tạo ra giữa hắn và Lục Hoa Thiên một khoảng không, người kia khẽ cười thu hồi tay lại, cười nói, “Nếu sợ ta đến vậy, ngươi có thể đi nói cho tiểu tình nhân của ngươi, nói cho hắn biết cái người từng cường bạo ngươi lúc xưa nay đã xuất hiện, và vẫn muốn một lần nữa đem con cừu non đặt dưới thân mà cường bạo. Nói cho hắn, hắn có thể bảo vệ ngươi.”

“Cùng hắn không có gì cả!” Chu Mặc rống lên.

“Nga, chẳng lẽ ngươi và hắn chưa từng lên giường?” Nhíu mày, nam tử nói, “Ta như thế lại quên rằng, một người che giấu như ngươi sẽ không bao giờ chịu chủ động, có cần ta giúp ngươi hay không, ta luôn lấy giúp người làm niềm vui.”

“Lục Hoa Thiên. . . . . . Ngươi nói đủ chưa! Thả ta ra. . . . . .”

“Ngươi không đổi câu nói sao? Ba năm trước đây ta đã nghe đủ rồi, hiện tại ta không muốn nghe thêm nữa.” Thở dài như thất vọng, Lục Hoa Thiên tiến lên ôm lấy nam nhân chế trụ lên tường, khóe môi cười cười, “Nhưng có một việc mà ta không bao giờ chán, đó là thượng ngươi.” Cùng với lời nói tục tĩu, bàn tay nam tử luồn vào bên trong áo của nam nhân. . . . . .

Chu Mặc giãy giụa liền bị nam tử khống chế, cái lưỡi mềm mại liếm lấy thùy tai của Chu Mặc, giọng cười khẽ vang lên bên tai của nam nhân: “Ngươi đã bao giờ làm tình trong toilet?”

“Không. . . . . . Ngô!” Ngực bị đè ép đau đến mức không thở nổi, lời kháng cự cuối cùng cũng bị Lục Hoa Thiên đem trở lại vào trong cổ họng, sự xâm lược tàn bạo của cái lưỡi tinh ranh bắt buộc Chu Mặc phải mở miệng ra.

Nam tử một chân mạnh mẽ chen ngang vào giữa hai chân của Chu Mặc, động tác có chút thô bạo mà ma sát vào giữa hai đùi.

Không, đừng. . . . . . Không, dừng lại đi!

Nam nhân bắt đầu điên cuồng giãy giụa, nhưng Lục Hoa Thiên cũng không vì thế mà ngừng lại, rất nhanh, sự kháng cự của Chu Mặc trở thành vô ích.

“Ba” một tiếng, cửa toilet bị bật tung. Ngay sau đó, là một âm thanh quen thuộc: “Chu Mặc, ngươi có ở trong này không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK