Chu Mặc hoàn toàn không tin chuyện này là có thật, nhưng bắt đầu loáng thoáng nhớ lại những chuyện trước đó, hắn hét lên Lục Hoa Thiên đã cho dược gì vào rượu, sau đó Phí Nhĩ Đức đưa hắn về nhà, tiếp theo. . . . . . tiếp theo bọn họ hiện tại ở trên giường làm tình.
Trong cơ thể dược vẫn chưa thuyên giảm, nhưng lúc này Chu Mặc đã dần lấy lại được lí trí, nếu bây giờ ngăn lại, có thể vẫn còn kịp, nhưng nếu tiếp tục làm tiếp, thì hắn sẽ không có cơ hội ngăn lại.
Nếu không làm, hắn và Phí Nhĩ Đức sẽ mãi là đồng sự của nhau, có lẽ vài năm sau hắn về nước, sẽ không còn cơ hội gặp mặt, sẽ quên nhau.
Nếu làm, mối quan hệ giữa họ từ nay sẽ có sự thay đổi.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Lý trí nói Chu Mặc là phải đẩy Phí Nhĩ Đức ra, nhưng dục vọng trong lòng lại muốn nam tử kia ôm mình thật chặt.
Phí Nhĩ Đức cũng không cho Chu Mặc có lựa chọn, theo sự “câu dẫn” của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức đang chứng minh mình mới là người có quyền quyết định ở trên giường.
“Ngô ân ——!” Nụ hôn nóng bỏng tước đoạt đi quyền nói của nam nhân, cũng như gạt bỏ đi sự lựa chọn.
Người phía sau đang nóng như lửa ta sức mà ma sát với da thịt của nam nhân, cách tay cứng như sắt giống như cái gông xiềng khóa chặt nam nhân lại, làm hắn có muốn cũng không giãy giụa được, Phí Nhĩ Đức đã gần như đắm chìm trong dục vọng, Chu Mặc tình cảm dâng lên mãnh liệt mà để lộ ra cái lưng với những đường cong duyên dáng , vừa đẹp lại vừa cường tráng, cực kỳ giống như một bức tượng điêu khắc.
Nhưng lúc này Phí Nhĩ Đức lại gặp một vấn đề, hắn chưa từng cùng nam nhân làm qua, nên khỏi nói cũng biết hắn không biết với nam nhân phải như thế nào. Hỏa dục nơi hạ thân ngày một dâng cao, đốt cháy lấy lí trí, nhưng không biết phải dùng cách nào để phát tiết.
Thời khắc Phí Nhĩ Đức ngừng lại làm cho Chu Mặc có chút hụt hẫng, quay đầu thì thấy được khuôn mặt đang chau mày của Phí Nhĩ Đức, dừng như cũng hiểu ra suy nghĩ của nam tử lúc này.
Làm liền làm đi, cho dù ngày mai là tận thế hắn cũng cam chịu, mất đi cơ hội này, hắn sẽ không còn cơ hội cùng Phí Nhĩ Đức thân cận, hắn không muốn vĩnh viễn chỉ là bằng hữu.
Ở sâu trong nội tâm của Phí Nhĩ Đức đã biết rằng mình sắp biến thành một con dã lang, nhưng nam tử vẫn là lưỡng lự giữa hai sự lựa chọn, hoặc là chấp nhận, hoặc là cự tuyệt.
Nhưng vô luận là lựa chọn như thế nào, đều phải làm mới biết được.
Nằm úp sấp trên giường một tư thế vô cùng khuất nhục, nếu là người khác sẽ không bao giờ cam tâm làm tư thế như vậy, nhưng Chu Mặc vẫn là chịu đựng tiếp nhận.
Hắn mở hai chân ra di chuyển đến hạ thân của Phí Nhĩ Đức, dùng thân thể của mình cảm thụ cái đang cương ngạnh lên, ma sát một lúc đem hậu đình đặt ngay hạ thân của Phí Nhĩ Đức.
Loại hình này đối với kẻ khác giống như một sự thấp hèn xấu hổ, Chu Mặc cắn chặt môi để không phả suy nghĩ đến hành động của mình lúc này, cũng như không muốn nghĩ đến bộ dáng của chính mình.
Phí Nhĩ Đức tuyệt đối là một nam tử thông minh, vô luận cuộc sống, sự nghiệp hay tình yêu, hành động của Chu Mặc đã làm cho Phí Nhĩ Đức nhanh chóng hiểu ra, nam tử lại dùng thân thể bao trùm lấy Chu Mặc, hai tay dùng sức nắm lấy hai chân của nam nhân chọn vị trí thuật lợi để tiến vào, mà Chu Mặc lại chỉ có thể dùng khuỷu tay để chống đỡ thân hình đang đè nặng lên người mình.
“Cáp a —— ngô!” Phí Nhĩ Đức đột nhiên tiến vào làm dục hỏa của nam nhân lạnh đi một nửa, đau đớn kịch liệt cùng khoái cảm hòa lẫn vào nhau. Phí Nhĩ Đức giống như một con sói gắt gao dùng tay giữ lấy thắt lưng Chu Mặc điên cuồng mà tiến vào, không để ý đến bất cứ gì điên cuồng mà thúc đẩy ra vào bên trong hậu huyệt non mềm.
“Ô ô ——” Thắt lưng bị nâng cao, hai tay đã không còn sức để chống đỡ cơ thể cùng sức nặng của Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc vùi đầu vào chăn, lửa trong người Phí Nhĩ Đức ngày một bốc cao khiến không thể nào dừng lại mà tham tiến vào sâu hơn, hòa trộn cùng với hơi thở dốc của Chu Mặc, “Ba ba ba” tiếng cơ thể va chạm vào nhau vang lên đều đều.
Chỉ có dục vọng, không phải quan hệ tình yêu.
Chuyện này thật làm cho Chu Mặc chỉ có thể cắn răng chịu đựng nam tử phía sau đang điên cuồng tiến vào.
“Cáp —— a. . . . . .” Nhưng điều tồi tệ nhất không chỉ dừng lại ở sự tiến vào mãnh liệt đó, dục vọng đã khiến hai tay Phí Nhĩ Đức không ngừng chà đạp lên cơ thể Chu Mặc, từ cái mông cho đến thắt lưng, ngực và một vài chỗ mẫn cảm khác, không một chỗ nào là không bị hai bàn tay đó sờ qua, xoa nắn.
Mang theo cảm giác đau đớn cùng tê dại, làm cho người ta có muốn ngừng cũng không được.
“Ngô ——!” Thân thể bị Phí Nhĩ Đức bắt lấy, xoay lại đối diện với chính mình, ánh đèn chói làm cho nam nhân không tài nào mở to mắt ra nhìn được, hắn chỉ có thể nắm chặt lấy tấm ga giường để làm tan bớt đi sự đau đớn cùng dục vọng.
Đôi chân dài bị Phí Nhĩ Đức đặt ở trên vai tạo thành một góc chín mươi độ, nam tử lại bắt đầu một lần nữa hung hăng tiến vào, mà Chu Mặc chỉ có thể nhận được từ Phí Nhĩ Đức sự đau đớn.
Bỏ đi quần áo trang nhã Phí Nhĩ Đức trở lại nguyên dạng là một ác lang, đang muốn xé con mồi thành từng mảnh, liều mạng gặm cắn, mà dê con giờ chỉ có thể vô lực giãy giụa, vô lực chấp nhận.
Phí Nhĩ Đức không ôn nhu, nhưng tuyệt đối cũng không phải là bá đạo, điều này làm cho Chu Mặc cảm thấy mình chỉ là công cụ phát tiết của nam tử mà thôi, không có chút yêu thương, chỉ có thể cơ thể trần trụi này thỏa mãn dục vọng của Phí Nhĩ Đức, nhưng không phải là không thỏa mãn chính mình.
Hành vi trên giường không thể gọi là làm tình.
Mà gần như là cùng nhau phát tiết dục vọng.
Chu Mặc muốn khóc, mà hắn thật sự đang bắt đầu nức nở, thân thể đau đớn cùng dục vọng đang mâu thuẫn lẫn nhau, hắn bắt đầu lớn tiếng kêu to, mang theo tiếng khóc nức nở làm cho Phí Nhĩ Đức càng thêm điên cuồng.
Mỗi lần tiến vào đều dùng hết sức mà cắm sâu vào, nam tử một bên tiếp tục tiến vào, một bên thở dốc ra, giống như muốn đem toàn bộ sức lực mà dùng tới.
“Ô ô a. . . . . .” Cùng lúc này, là nam nhân coi như là biểu đạt sự đau đớn cùng tâm tư phiền muộn của mình.
Đây buổi tối điên cuồng, buổi tối của dục vọng và hành vi thô bạo, mang theo nguyên thủy của ái dục, dùng trực tiếp mà nguyên thủy hành vi để thể hiện dục vọng.
Dục vọng bị cất sâu, cuối cùng người đốt cháy, giống như một bảo vật trong đêm bị một kẻ nghèo khó tìm được, mà đột nhiên bộc phát ra không phải là một khoái cảm tầm thường.
Báu vật làm con người nghèo khó cảm thấy xúc động, lại còn có cảm giác bần cùng.
Nhưng hiện tại hắn tìm được rồi, lại cần thời gian để hiểu được phải đạt được tình cảm đó, cần quý trọng cái báu vật kia.