Cái này gọi là tiệc rượu, chính là xung quanh chỉ toàn là rượu.
Nếu nghĩ đến đây để no bụng, tuyệt đối đã đến lầm chỗ.
Cầm một ly Martin đậm trên tay, Chu Mặc lui ra khỏi đám người đang cười nói xôn xao, đứng vào một góc nhìn Phí Nhĩ Đức. Nam tử ở trên bục đài, tự tin tươi cười, khí chất cao ngạo, lời nói làm cho bên dưới mọi người phải hùng hồn vỗ tay.
Tuổi trẻ tài cao, luôn tràn ngập nhiệt huyết, không giống như một lão nam nhân ngoài ba mươi như hắn, đã dần dần mất đi cái ham muốn đứng trong ánh hào quang của sự tung hô. Trải qua một cuộc sống tàn khốc, hắn chỉ biết tự cho mình một ly rượu chua cay, đứng trong góc nhìn người đến kẻ đi.
“Ta yêu ngươi…”
Hô… lại nghĩ tới lời nói của Phí Nhĩ Đức trên xe, Chu Mặc không khỏi cười khổ. Ba chữ kia rất chân thật, như lại giống như mờ ảo.
Nhưng mà hắn lại thật sự không nghĩ tới Phí Nhĩ Đức sẽ nhảy xuống sông trong khi không hề biết bơi. Tên kia rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không?
Trên đài Phí Nhĩ Đức tự tin mà tao nhã, đôi mắt sâu giống như mắt lang lóe sáng vào buổi đêm.
Ngày hôm đó, Phí Nhĩ Đức giống như nam diễn viên ngu ngốc của một phim truyền hình, vì một câu nói mà nhảy xuống sông.
Nếu nói không cảm động thì là nói dối. Phí Nhĩ Đức là người đầu tiên vì hắn mà nhảy sông tự vẫn. Thật là một tên ngốc, nhưng cũng làm cho tâm hắn khẽ động. Vốn chỉ việc vớt Phí Nhĩ Đức lên rồi đưa về nhà, rồi sau đó là mời bác sĩ đến. Nhưng hắn chính là ở đầu giường lại để một chút dược, một ly nước, cùng với một ít thức ăn rồi liền đi về.
Buổi vũ hội nhàm chán này nên kết thúc nhanh thì hơn! Trong lòng than thở một câu, Chu Mặc nhìn đến ngọn đèn đang hạ dần độ sáng, âm nhạc du dương vang lên, hấp dẫn mọi người bước lên bục nhảy.
Đang lúc Chu Mặc muốn đi tìm một chút đồ để ăn, thì có một bàn tay ngăn hắn lại. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng chưa kịp quay lại thì cánh tay đã bị người phía sau bắt lấy.
“Hôm đó cảm ơn đã đưa ta về.” Phí Nhĩ Đức ôn nhu nói.
“Không cần cảm tạ.” Không thể giãy ra khỏi tay Phí Nhĩ Đức, Chu Mặc cũng không cố giãy dụa, xoay người hướng Phí Nhĩ Đức nâng ly cười nói: “Tổng tài, chúc mừng ngươi.”
Thấy Chu Mặc cố ý làm bất hòa cách xưng hô, Phí Nhĩ Đức khẽ nhíu mày kéo nam nhân đến bên sàn nhảy: “Có thể cùng ta khiêu vũ được không?”
Nam nhân cùng nam nhân khiêu vũ? Khiêu vũ cùng tổng tài? Trừ phi hắn ngày mai không đi làm, mới dám đáp ứng yêu cầu của Phí Nhĩ Đức.
“Không cần, ta không khiêu vũ. Hơn nữa không phải ngươi cũng có dẫn theo bạn nhảy đến đây sao.” Vì vừa mới bước vào, Chu Mặc đã nghe mọi người bàn tán về đại mĩ nữ Cách Lôi Ti…
“Ha hả, ngươi ghen sao?” Phí Nhĩ Đức nhìn nam nhân nở nụ cười, cầu xin nói. “Please, cùng ta khiêu vũ chứ?
Phí Nhĩ Đức bây giờ quả thực giống một đứa trẻ đòi kẹo, làm cho Chu Mặc có chút buồn cười.
“Ha hả, nguyên lai các ngươi ở trong này a.” Ngay tại lúc Chu Mặc củng Phí Nhĩ Đức đang dây dưa, nam tử mang theo nụ cười lạnh lại xuất hiện trước mặt họ. Mà phía sau hắn, là một nữ nhân mặc đầm trắng – Cách Lôi Ti.
Chu Mặc theo bản năng giãy ra khỏi tay của Phí Nhĩ Đức. Có lẽ mới vừa rồi không phải hắn giãy không ra, mà là không muốn. Nam nhân đối với sự dối trá của mình mà có chút buồn cười.
“Cách Lôi Ti tiểu thư, chào buổi tối.”
Cách Lôi Ti liền quay lại nhìn hắn cười chân thật. Có lẽ nữ nhân như thế mới không làm cho nam nhân chán ghét. Không giống hắn, tại đây chỉ biết nở nụ cười dối trá, có lẽ chính vì thế mà Phí Nhĩ Đức đã từng chán ghét hắn.
“Phí Nhĩ Đức, nguyên lai ngươi ở trong này.” Cách Lôi Ti cười nắm lấy tay Phí Nhĩ Đức. Chu Mặc thấy ánh mắt đối phương nhìn mình lo lắng thì ra vẻ làm bộ không để ý.
“Bản nhạc này là do Cách Lôi Ti chọn cho ngươi. Phí Nhĩ Đức, ngươi cũng không thể phụ tấm lòng của nàng.” Lục Hoa Thiên cười đem hai người đẩy mạnh lên sàn nhảy. Nhìn ánh mắt không tình nguyện của Phí Nhĩ Đức khi bị Cách Lôi Ti kéo lên sàn nhảy, nam tử cười dùng thân thể che không cho Phí Nhĩ Đức cùng Chu Mặc tiếp tục nhìn nhau.
“Martin sao? Khẩu vị của ngươi thật sự là vạn năm không thay đổi.” Liếc mắt nhìn ly rượu trên tay Chu Mặc, Lục Hoa Thiên đột nhiên đoạt lấy rồi đưa lên miệng uống hết gần phân nữa, uống xong liền nói. “Ngô… Hương vị thật sự là đặc hơn.”
“Lục tiên sinh thích uống nước miếng của người khác sao?” Chu Mặc lãnh đạm nói.
“Sửa lại một chút a, ta chỉ thích uống của ngươi thôi.” Nam tử đung đưa ly rượu trong tay nói.
Hừ một câu, Chu Mặc đi đến bên ghế ngồi xuống. Hắn cũng không dám đi đến nơi nào vắng vẻ, vì không biết Lục Hoa Thiên sẽ lại giở trò gì. Giống như tiệc cốc-tai lần trước… Tóm lại, không phải là điều tốt đẹp gì để mà phải nhớ lại.
Lục Hoa Thiên cũng theo sau Chu Mặc ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người cũng không phải quá gần, cũng không phải quá xa. Đùa bỡn ly rượu của Chu Mặc trong tay, nam tử bắt đầu làu bàu nói: “Ta đã có một đứa nhỏ ba tuổi, cho nên không cần kết hôn .”
“Ta thấy thật thương tâm cho nó khi có một ba ba như ngươi. Thật là một bi kịch.” Nam nhân tựa vào sô pha nhìn đôi nam nữ trên sán nhảy giống như trời sinh một cặp, trong lòng có chút khó chịu.
“Ta sẽ là một hảo phụ thân, giống như là cha ta đối với ta.” Lục Hoa Thiên theo mắt Chu Mặc nhìn đến Phí Nhĩ Đức cùng Cách Lôi Ti khiêu vũ, thất thanh cười nói: “Xem ra ngươi vẫn thích cái tên đó.”
Chu Mặc nghiêng đầu trừng mắt nhìn nam tử: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta nghĩ thời gian có thể làm cho ta quên ngươi. Nhưng sau lại lại phát hiện càng ngày càng nhớ ngươi. Cho nên ta ghen tị với Phí Nhĩ Đức có thể dễ dáng bắt được tâm của ngươi.”
“Úc, ta thực vinh hạnh a.” Nam nhân cười trào phúng.
“Trước kia lúc còn nhỏ, lúc bạn học đến rủ ta đi chơi ta liền đuổi họ về. Ta không có thời gian đi chơi, ta phải làm rất nhiều việc. Cha ta tước đoạt tuổi thơ của ta, nhưng điều đó khiến cho ta có được mọi thứ như hôm nay…” Lục Hoa Thiên tạm dừng một chút, nhìn Chu Mặc tiếp tục nói: “Trừ ngươi ra.”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Chu Mặc trào phúng cười nói: “Nói cho ta biết tuổi thơ đau khổ của ngươi để kiếm sự đồng tình sao?”
“Không phải…” Lục Hoa Thiên lắc lắc đầu.
“Vậy ngươi nói chuyện đó với ta làm gì?” Chu Mặc nói: “Ta đối với ngươi không hề có hứng thú, đối với cuộc sống của ngươi cũng không hề có hứng thú, cũng không nghĩ muốn có hứng thú cùng ngươi. Nhưng ta muốn nói cho ngươi, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng, vô luận là quá khứ hay là hiện tại, nếu ngươi cho mình là thống khổ nhất thế giới thì ngươi đã lầm rồi. Hoặc là ngươi dùng cái cớ này để tổn thương người khác, giống như những gì ngươi làm với ta.”
“Lục Hoa Thiên, ngươi là một người ích kỷ…” Một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng lại làm cho nam tử á khẩu không thể trả lời, cổ như bị mắc xương cá. Thật khó chịu.
Nhìn thân ảnh nam nhân rời đi, Lục Hoa Thiên cũng không có đuổi theo, đem ly rượu trong tay uống cạn.
“Ta biết…”
Ta biết ta ích kỷ. Nhưng hiện tại trong lòng cảm thấy có chút tịch mịch, chỉ muốn cùng ngươi nói một chút nói thôi mà…